Chuyển đến nội dung chính

Khủng bố cố sự CHN - Du Thuyền G&H (8)

Quỷ áp giường

Lý Khánh cảm giác mình khi còn sống thực sự quá suông sẻ. Hai mươi hai tuổi tốt nghiệp thạc sĩ Havard, hai mươi sáu tuổi nhậm chức tìm kiếm người tài cho công ty nổi tiếng nhất thế giới, hai mươi tám tuổi âm mưu hãm hại tình địch, cùng cô gái nhà giàu nhất nước Tôn Hiểu Hiểu kết hôn. Sự nghiệp, tình yêu, tiền tài, quyền lợi vân vân gã đã có toàn bộ.

Lần du lịch tuần trăng mật này, hai người chọn lên du thuyền xa hoa hiệu G&H tiến hành bảy ngày du lịch lãng mạn.

Phong cảnh trên biển cực đẹp, đồng thời thiết bị trò chơi trên du thuyền đều đầy đủ, Lý Khánh chơi vô cùng thư thái, thuận tiện còn lôi kéo quan hệ với vài phú hào trong nước, để sau này sự nghiệp phát triển thêm một tầng cao mới. Đồng thời vợ gã Tôn Hiểu Hiểu mặc dù là nữ phú hào trong nước, nhưng ngày thường gia giáo cực nghiêm, không có tính tình ương bướng, trái lại vô cùng có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng động lòng người.

Tính ra hôm nay đã là ngày thứ sáu bước lên thuyền, chuyến du lịch sắp kết thúc, đáng tiếc cô gái Tôn Hiểu Hiểu chẳng biết xảy ra chuyện gì, gần đây luôn gặp ác mộng.

Hôm qua trên biển sau khi một cơn bão đi qua, thời tiết lại khôi phục nguyên trạng, ánh mặt trời chói mắt xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chạm đất chiếu vào trong phòng, biển trời giáp nhau, không trung những đám mây mỏng bay theo gió chậm rãi chuyển động, Lý Khánh nhắm mắt lại cũng có thể ngửi thấy hơi gió mang theo chút tanh, một ngày tuyệt đẹp, không phải sao?

"Bà xã . . . . " Lý Khánh học sói xám cười ha ha làm nũng, nhắm mắt lại liền vuốt chỗ vợ mình nằm, hửm, trống không? Kỳ lạ, Tôn Hiểu Hiểu thích nhất là ngủ nướng, lúc này chăn cô lành lạnh, dường như đã sớm rời khỏi giường, nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước ào ào, "Em yêu, em ở trong phòng vệ sinh sao?" Lý Khánh gõ cửa một cái, không ai trả lời, lần nữa gõ một cái, vẫn không ai đáp lại, Lý Khánh có chút sốt ruột, liên tưởng đến mấy ngày trước Tôn Hiểu Hiểu lúc ngủ trong miệng lẩm bẩm nói cái gì mà "Hắn đã trở lại", không khỏi bối rối.

"Hiểu Hiểu mở cửa! Mở cửa!" Trong nhà vệ sinh vẫn truyền đến tiếng nước ào ào, không ai trả lời, mẹ kiếp, mặc kệ! Lý Khánh lui về sau mấy bước, một cước đạp bung cửa.

Oành! Cửa nhà vệ sinh phát ra một tiếng thật lớn, Lý Khánh đá văng cửa liền nhìn thấy hai chân Tôn Hiểu Hiểu đong đưa —— "Hiểu Hiểu!" Gã phát ra tiếng gào tê tâm liệt phế, thoáng cái ngã ngồi xuống đất.

Tôn Hiểu Hiểu thắt cổ tự sát, dùng dây áo tắm trên người mình tự sát.

Cô lúc này dường như đã chết từ lâu, đầu mềm nhũn rũ trên không, sắc mặt đã tím bầm, lưỡi lè ra khỏi miệng chỉ có một chút, Lý Khánh há miệng run rẩy, lần đầu tiên trông thấy người chết, loại cảm giác này thật sự là quá đáng sợ, cảm giác chân mình đều đang run rẩy, trước khi Tôn Hiểu Hiểu tự sát dường như còn từng thử cắt cổ tay, hiện giờ máu cổ tay cô đã đông đặc, nhưng trên tấm gương lớn đối diện lại bị cô dùng máu mình viết bốn chữ to "Hắn đã trở lại", khiến gã nhìn càng hoảng hốt.

"Hiểu Hiểu? Hiểu Hiểu?" Lý Khánh nhỏ giọng gọi, hy vọng hết thảy chỉ là một trò đùa của Tôn Hiểu Hiểu, gọi vài tiếng vẫn không có phản ứng, Lý Khánh lảo đảo lui về sau mấy bước, quay đầu bỏ chạy.

"Cứu mạng! Cứu mạng! Ai mau tới cứu tôi!" Lý Khánh tê tâm liệt phế gào to, ở trong hành lang chạy như điên, đúng đúng đúng, nhân viên đâu, nhân viên ở đâu. . . . . Gã nhớ rõ, lúc vừa mới lên thuyền, tổng giám đốc gì đó đang ở —— Đúng!

Lý Khánh rẽ khúc ngoặt, thoáng cái đụng phải một người —— "Oái! Tiên sinh ngài không sao chứ?" Người nọ trông thấy Lý Khánh té ngã trên đất, đưa một tay ra.

"Cứu mạng! Cứu mạng! Vợ của tôi! Tôi . . . . ." Lý Khánh nói năng lộn xộn gào thét, bò dậy, nhìn chàng trai khuôn mặt trẻ con trước mắt, nhưng mặc một thân tây trang —— Gã nhớ rõ, đây là phụ tá bên cạnh tổng giám đốc, hình như họ Mặc, một cái tên rất đặc biệt.

"Tiên sinh ngài bình tĩnh trước đã, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Mặc Gia Kỳ đỡ lấy gã, trầm ổn hỏi. "Vợ tôi . . .. Tự sát . . . ." Lý Khánh cảm giác tâm tình mình sẽ sụp đổ ngay tức khắc, chỉ có thể dùng hai tay nắm chặt cánh tay Mặc Gia Kỳ, thiếu chút nữa gào khóc lên.

"Đi, chúng ta đến đó xem sao." Mặc Gia Kỳ đỡ gã dậy, xe nhẹ đường quen đưa gã trở về phòng.

Cửa phòng vệ sinh khép hờ, Mặc Gia Kỳ kéo Lý Khánh đã mất hết sức lực từng chút một đẩy cửa ra —— "A!" Trong phòng vệ sinh truyền đến một tiếng thét chói tai, Lý Khánh trợ mắt há hốc mồm nhìn Tôn Hiểu hiểu vốn phải đang treo trên xà nhà lúc này đang cầm khăn mặt lau tóc, trên người chỉ mặc áo lót, không khỏi sợ ngây người.

"Em . . . . .Em . . . . Em?" Lý Khánh trợn to hai mắt, chỉ vào Tôn Hiểu Hiểu không ngừng run rẩy, đây là xảy ra chuyện gì, rõ ràng cô . . . . Cô. . . . .Cô ấy đã thắt cổ chết mà . . . .

"Anh yêu, sao vậy?" Tôn Hiểu Hiểu nhíu hàng mày xinh đẹp, mắt chuyển vài vòng, có chút khó hiểu cười một tiếng, thuận tiện mặc áo tắm vào, khoanh hai tay trước ngực, mờ mịt đi lên trước hỏi: "Anh yêu, anh sao vậy?" Lý Khánh nhìn cô, nói không nổi câu nào, mà sau lưng Mặc Gia Kỳ cười một tiếng, cung kính gật đầu: "Nếu đã không có chuyện gì, vậy tôi không quấy rầy hai vị nữa, tạm biệt."

Thật quá kỳ quái.

Lẽ nào mình đang nằm mơ? Hay nhìn nhầm? Không thể nào chứ?!

Khi Tôn Hiểu Hiểu gọi phục vụ phòng đến, Lý Khánh ngồi trên ghế salon nhìn chằm chằm bóng lưng cô, không thể nào, mình tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, mùi máu tươi quanh quẩn đầu mũi, bao gồm cả bốn chữ bằng máu thật to "Hắn đã trở lại" trên tấm gương, gã quả thật đã tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không thể nào là giả.

"Ông xã." Tôn Hiểu Hiểu nhìn Lý Khánh ngẩn ngơ, khẽ thở dài lại vươn tay ra sờ gò má hơi nóng của gã, trấn an nói: "Ông xã, có phải phải muốn ăn chút cháo không, em ra ngoài xem, không biết những nhân viên kia có thể cho em vào phòng bếp . . . . ."

Ừm, Lý Khánh gật đầu, gã tựa bên giường, luôn cảm giác mình dường như lập tức sẽ phát điên.

Bên trong căn phòng có thêm bao nhiêu ánh sáng cũng chẳng thấm vào đâu, Lý Khánh biết mình là một người đàn ông, không nên sợ sệt, nhưng cơ thể lại không khống chế được mà điên cuồng run rẩy, chỉ có thể cuộn tròn trong chăn. Tôn Hiểu Hiểu một lát sau liền bưng một khay lớn trở về, nhân viên trên du thuyền vô cùng tốt, đưa cả thuốc hạ sốt tới, Lý Khánh uể oải nuốt vào, liền quấn lấy chăn nặng nề ngủ.

Giấc ngủ này ngủ vô cùng không tốt, Lý Khánh cảm giác mình đã nằm mơ rất nhiều, nhưng tỉnh lại thì không nhớ rõ rốt cuộc đã mơ gì.

Nửa đêm, Lý Khánh luôn cảm thấy có một tầm mắt như có như không đang nhìn gã. Ánh mắt kia dường như cũng không mang theo bất luận ác ý nào, chỉ là cứ chăm chú nhìn gã, Lý Khánh cảm giác mình ngay cả mắt cũng không mở ra được, chỉ có thể cám giác có ai đó đang ngồi ở đầu giường, không nhúc nhích theo dõi gã.

Tỉnh lại . . . . Tỉnh lại . . . . Trên người không nhúc nhích được, ngay cả gọi cũng không thể gọi, nhưng ý thức lại vô cùng thanh tỉnh, xong rồi, mình đã bị quỷ áp giường.

Lý Khánh thở phào nhẹ nhỏm, biết mình là bị quỷ áp giường, gã trái lại yên tâm, dù sao ấn theo khoa học, đây chẳng qua là do vỏ đại não bla bla gì gì đó, không sao.

Lúc này, một thứ lành lạnh, vuốt lên gò má gã.

Đây là một bàn tay, từ khớp xương và độ rộng đến xem, là tay của đàn ông. Bàn tay này nhẹ nhàng vuốt ve gò má gã, chỉ chốc lát đệm ngón tay chạm lên môi gã, ngay sau đó, lại rời đi. Lý Khánh vừa định thở ra một hơi, ngay sau đó, lại một thứ lành lạnh dán lên môi gã, nhẹ nhàng mềm mại, không ngừng liếm môi dưới gã.

"Hà . . . . " Thứ kia thở ra một hơi, lại có một thứ ướt át lạnh lẽo cạy môi gã ra, tiến quân thần tốc —— Đây là lưỡi của một người! Có người muốn xâm phạm gã! Lý Khánh kịp phản ứng muốn giãy giụa cũng không được, chỉ có thể mặc cho người lạnh lẽo trên thân mình xâm phạm gã.

Nụ hôn này thực sự vô cùng sâu, lưỡi không ngừng liếm hàm trên, lợi nhạy cảm của gã, quấn lấy lưỡi gã kéo đến, lại duỗi vào trong, có tiếng mút mát, Lý Khánh cảm giác hơi thở của mình đều có chút không thuận, chỉ có thể liều mình dùng mũi hít thở, chốc lát sau miệng rời khỏi cơ thể gã, thuận tiện hôn xuống, hạt đậu trước ngực, dưa nhỏ phía dưới, thậm chí là hoa cúc nhỏ ngượng ngừng chưa mở, đều bị suồng sã dâm đãng liếm một phen, nhất là hoa cúc nhỏ, Lý Khánh cảm giác mình kích động đến sắp khóc.

Hai chân bị kéo mở lên cực cao, bị đôi tay lạnh lẽo kia kéo, lôi mắt cá chân đè đến hai bên đỉnh đầu, loại tư thế này thực sự khó nhọc, Lý Khánh tuy không mở mắt ra được, nhưng cảm giác vạn phần nhục nhã —— phụt một tiếng, gã nghe được thanh âm xé rách.

Cây gậy lớn lạnh lẽo ra ra vào vào, tới lui ma sát, chỉ chốc lát sau đôi tay kia ôm lấy thắt lưng gã, rốt cuộc dùng tư thế ngồi càng dễ xâm nhập hơn vô tình đùa bỡn gã, đầu lưỡi trơn tuột cũng lần nữa đưa vào miệng Lý Khánh.

Bên trong căn phòng yên tĩnh, không nghe được bất luận tiếng vang nào, tiếng động duy nhất, có lẽ cũng chính là tiếng nước do ma sát sinh ra.

Khi Lý Khánh lần nữa tỉnh lại, dưới thân một mảnh hỗn độn, phần eo vừa đau xót vừa nhũn, may mà hoa cúc không bị thương, bằng không lần này thực có thể gọi là quỷ áp giường! Gã thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ngồi dậy, Tôn Hiểu Hiểu bên cạnh vẻ mặt nhu tình, dùng đôi tay ngọc ngà sờ trán gã, thở phào: "Cuối cùng cũng hạ sốt, hôm qua sốt dữ dội như vậy, chỉ có thể dùng loại biện pháp đó để hạ sốt."

Hạ sốt? Loại biện pháp đó? Chẳng biết tại sao, Lý Khánh luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, dưới đáy lòng mơ hồ xuất hiện chút bất an, gã nhìn Tôn Hiểu Hiểu trước mắt, luôn cảm thấy vô cùng lạ, Tôn Hiểu Hiểu nhìn gã, mỉm cười: "Sao vậy? Sao nhìn em như thế?"

"Không có. . . . ." Lý Khánh lắc đầu, Tôn Hiểu Hiểu mỉm cười, "Anh chờ một chút, em lấy cho anh chút cháo." Nói rồi, cô quay đầu đứng dậy muốn rời đi. . . .

"A!" Lý Khánh thê lương kêu lên, hắn nhìn thấy . . . . . Hắn nhìn thấy . . . .Trên ót Tôn Hiểu Hiểu có gương mặt, chủ nhân gương mặt này . . . . .Chủ nhân của nó . . . . Quen thuộc đến vậy —— Là tình địch trước kia của hắn —— Lục Chi Chương.

Đúng vậy, gã nghĩ ra rồi.

Lục Chi Chương tự sát. Nói đúng ra, là bị gã và Tôn Hiểu Hiểu cùng hại chết. Hắn là báo thù sao!

Lúc này nét mặt Lục Chi Chương tái nhợt, một đôi mắt màu máu không nhúc nhích nhìn chằm chằm gã, Lý Khánh chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn . . . . .Gã nhớ ra rồi!

Trước kia khi ở cùng Lục Chi Chương, gã không phải thích chơi như vậy sao!

Lý Khánh co chặt lại, trơ mắt nhìn Lục Chi Chương —— Cũng chính là Tôn Hiểu Hiểu dùng tư thế lui về phía sau, chậm rãi đi về phía gã.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,