Chuyển đến nội dung chính

Hồ Sơ Tâm Lý Phạm Tội (1) - Chương 11

Chương 11 - Điện báo từ địa ngục

Nửa đêm, bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức. Hàn Ấn mơ mơ màng màng từ bên gối mò mẫm lấy điện thoại ra đặt bên tai, hàm hồ "alo" một tiếng.

Trong điện thoại truyền ra tiếng thở dốc nặng nề, thanh âm thong thả mà nghiêm trọng, thình lình hoàn toàn im bặt, nhưng lập tức truyền ra một tràn tiếng nức nở trầm thấp, đó là tiếng một cô gái đang nhẹ giọng khóc nức nở. . .Hàn Ấn lập tức tỉnh táo lại, từ trên giường ngồi dậy, ổn định hơi thở, dồn dập hỏi: "Alo, alo, cô là ai? Nói chuyện đi, cô là ai?"

Tiếng khóc nức nở ngâm nga như cũ từ ống nghe tràn ra, trong đầu Hàn Ấn đột nhiên thoáng hiện ra một hình ảnh: Dưới ánh đèn đường tối mờ, buồng điện thoại trơ trọi nơi góc đường, cô gái cầm điện thoại trong tay, lệ rơi đầy mặt, thân hình gầy gò run lên trong gió rét. . .Hàn Ấn đang định truy hỏi, trong ống nghe rốt cuộc truyền ra giọng nói khàn khàn của cô gái: ". . .Giúp tôi. . . Giúp tôi. . . Giúp tôi. . ."



"Cô rốt cuộc là ai? Muốn tôi giúp cô việc gì?" Hàn Ấn thét lớn, bên kia điện thoại chỉ còn tín hiệu "tút tút".

Đêm trở về yên tĩnh. Căn phòng tối đen, Hàn Ấn ngồi yên ở đầu giường. Cú điện thoại kỳ quái, cô gái khóc, phảng phất như chỉ là một giấc mơ.

Nhưng mà, từ trong nhật ký điện thoại rõ ràng cho thấy một người đã gọi tới, là một số di động, Hàn Ấn đột nhiên tỉnh ngộ, nhấn nút gọi lại, một giọng nữ không chút sắc thái tình cảm nào truyền ra: "Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi đã tắt máy, xin gọi lại sau. . ."

Biết ngay.

Thông báo tiến triển sắp xếp điều tra, trước mắt còn chưa phát hiện đối tượng tình nghi trọng điểm. Diệp Hi dặn dò, các tổ tiếp tục dựa vào báo cáo đặc tả tiến hành xâm nhập điều tra cẩn thận, đồng thời lại dặn dò phải cân nhắc đúng mực hai vụ án, tránh lãng phí cảnh lực.

Sau khi tan họp, Hàn Ấn tìm tới Diệp Hi kể về cú điện thoại khủng bố đêm qua, Diệp Hi rất giật mình. Đợi Hàn Ấn tiếp tục kể về việc liên quan đến trực giác "Đôi mắt kia", Diệp Hi liền khiếp sợ không biết nói gì.

Hàn Ấn đưa số điện thoại cho Diệp Hi, bảo cô tìm khoa kỹ thuật điều tra xem, buổi tối trở lại gặp rồi sẽ cùng nhau nghiên cứu.

Ra khỏi phân cục Cổ Lâu, Hàn Ấn và Khang Tiểu Bắc lái xe xuất phát, kế hoạch hôm nay là thăm bạn học của Duẫn Ái Quân -- Bác sĩ bệnh viện chỉnh hình Phùng Văn Hạo, cùng với vợ chồng giáo viên học viện tài chính Vương Vĩ, Tiết Mẫn. Tiếc rằng hai đơn vị này, một nằm ở thành tây, một nằm ở thành đông, có lẽ phần lớn thời gian phải lãng phí trên đường rồi.

Khoảng hơn 10 giờ, hai người đến được bệnh viện chỉnh hình, không khéo, Phùng Văn Hạo đang có một ca phẫu thuật, mãi đến giữa trưa mới gặp được gã.

Phùng Văn Hạo là loại hình tượng "Tiểu nam nhân" tiêu chuẩn. Vóc người không cao, mặt mày trắng nõn, nói chuyện dịu dàng khiêm tốn, tu dưỡng vô cùng tốt. Mới vừa xong một ca giải phẫu, thoạt nhìn vẻ mặt gã hơi mệt mỏi, nhưng vẫn lễ phép mời hai người đến phòng làm việc của mình. Đối với câu hỏi của hai người về cơ bản đều hỏi gì trả lời nấy, bộ dáng quân tử thẳng thắn.

-- Gã đến nay chưa lập gia đình, trước mắt ngay cả bạn gái cũng không có. Nhắc tới hoạt động vào ngày nghỉ tết, gã nói thẳng ra mình trực cả ngày ở bệnh viện, buổi tối ở nhà một mình. Năm trước gã chịu tang cha, từ đó đến nay ở cùng mẹ, mẹ gã có thể chứng minh cho gã. Không chờ Hàn Ấn mở miệng, Phùng Văn Hạo chủ động bấm điện thoại, mời mẹ đến phòng làm việc của mình.

Mẹ Phùng Văn Hạo chăm chút bản thân vô cùng tốt, tướng mạo trẻ hơn nhiều so với tuổi thực, hai mẹ con dáng dấp rất giống nhau, thoạt nhìn cảm tình cũng vô cùng hòa hợp.

Có thể là lo lắng cho con trai, bà mẹ sau khi làm chứng cho con xong, liền tìm một cái ghế ngồi xuống, không có ý muốn đi. Trả lời những vấn đề kế tiếp, Phùng Văn Hạo có vẻ có chút câu nệ, trả lời cũng qua loa. Theo gã nói: Sau khi gã tốt nghiệp, không hề gặp gỡ các bạn cũ nữa, tình hình các bạn nữ gần đây càng không rõ lắm, cũng thật sự không nghĩ ra ai về sau có khả năng trở thành tội phạm giết người.

Hàn Ấn và Khang Tiểu Bắc thấy vậy chỉ có thể cáo từ.

Lúc sắp ra khỏi cửa bệnh viện, đi ngang qua nhà vệ sinh, hai người đi vào. Thấy có nhân viên vệ sinh đang lau dọn bồn rửa tay, Hàn Ấn liền thuận miệng hỏi biểu hiện thường ngày của Phùng Văn Hạo ở bệnh viện.

Nhân viên vệ sinh liền khen Phùng Văn Hạo là người tốt, nhưng do dự một chút, lại nói bằng giọng đông bắc: "Mẹ của anh ta thì không được thế, đặc biệt xoi mói, đặc biệt cố chấp, bác sĩ Phùng làm dưới tay bà ta, áp lực lớn lắm!"

"Sao anh biết anh ta áp lực?" Hàn Ấn mỉm cười hỏi.

Nhân viên vệ sinh nhìn chừng cửa, thấp giọng nói: "Tôi thường xuyên thấy bác sĩ Phùng ngẩn người trong nhà vệ sinh, cảm giác anh ta thà ở mãi đây, cũng không muốn về phòng làm việc, có một lần tôi còn nghe được anh ta nức nở trong nhà vệ sinh."

Nghe xong lời kể của nhân viên vệ sinh, hai người liếc nhìn nhau, Hàn Ấn ý tứ sâu xa gật đầu, Khang Tiểu Bắc cũng phụ họa.

Đại học Đào Lâm nằm ở ngoại ô thành đông, là một trong những thành nội mới bắt đầu xây dựng trọng điểm từ cuối thế kỷ 20 của thành phố J, bên trong thành nội dùng cơ cấu cộng đồng đẳng cấp cao và nghiên cứu văn hóa khoa học là chính, tập trung các trường đại học cao đẳng, học viện tài chính của thành phố này cũng là thiên chỉ từ vài năm trước.

Giáo sư học viện tài chính mà Hàn Ấn và Khang Tiểu Bắc gặp mặt đầu tiên chính là Tiết Mẫn chiều nay không có tiết.

Tiết Mẫn bộ dáng rất đẹp, cơ thể hơi đẫy đà. Đối mặt với câu hỏi, cô ta đương nhiên cũng cho rằng cảnh sát muốn từ cô ta biết rõ tình huống ở trường Duẫn Ái Quân năm đó, đồng thời tỏ vẻ hiểu rõ các câu hỏi liên quan đến tình hình cô ta và chồng.

"Có thể kể các hoạt động cụ thể mấy ngày nghỉ tết của cô và chồng cô Vương Vĩ không?" Khang Tiểu Bắc hỏi.

"Đương nhiên là được!" Tiết Mẫn cơ hồ là không hề suy nghĩ nói, "Vốn thương lượng với Vương Vĩ mùng 1 đến nhà ba mẹ tôi thăm hai cụ, về sau tôi gọi điện thoại cho mẹ, mẹ tôi nói sắp đến năm mới rồi đừng phiền phức quá, đến lúc đó đi cùng anh chị tôi là được. Tôi nghĩ có thể là vì cơ thể cha tôi không tốt lắm, mẹ tôi thích yên tĩnh, lười tiếp đón chúng tôi, liền dứt khoát ra ngoài đi dạo phố cùng Vương Vĩ cả ngày. Về phần ngày 2 và 3, không có gì đặc biệt, tôi ở nhà dọn dẹp vệ sinh, giặt giũ quần áo, Vương Vĩ là chủ nhiệm lớp, ở trường vừa qua tết sẽ đến giai đoạn thi cuối kỳ ngay, anh ấy hai ngày đó một mực viết báo cáo tổng kết cuối kỳ và kế hoạch ôn tập. Hai chúng tôi căn bản không hề ra ngoài."

"Giai đoạn này Vương Vĩ có hành vi gì lạ không?" Hàn Ấn hỏi.

"Bình thường thôi, không có gì biến hóa." Tiết Mẫn sang sảng cười lớn, "Các anh không nghĩ vụ án của Ái Quân cùng vụ án bằm thây năm nay đều là Vương Vĩ làm đó chứ? Làm sao có thể? Anh ấy ngay cả giết gà cũng không dám, đừng nói chi là giết người, nhìn cũng không dám nhìn mà, anh ta làm sao có thể giết người? Ha ha ha ha!

Chờ Tiết Mẫn cười đủ rồi, Hàn Ấn lại hỏi: "Mạo muội hỏi một câu, tình cảm vợ chồng hai người gần đây có xảy ra vấn đề gì không?"

"Rất tốt!" Tiết Mẫn cao giọng bật thốt, nhưng do dự một chút, lại hạ thấp giọng như đang đắn đo nói, "Kỳ thật cũng không tốt là bao, giống gia đình của người bình thường thôi, có khi sẽ giận dỗi, nhưng mà tính tình Vương Vĩ tốt lắm, anh ấy luôn chiều theo tôi. Bình thường đều là tôi phát cáu, anh ấy hờn dỗi một lúc rồi không sao nữa cả."

Câu trả lời của Tiết Mẫn, không một kẽ hở, nhìn không ra khả nghi, Hàn Ấn chuyển chủ đề vợ chồng họ sang chỗ khác, "Nghe nói năm đó cô ở cùng ký túc xá với Duẫn Ái Quân?"

"Đúng vậy!"

"Sau khi cô ấy mất tích và xác nhận bị giết hại, nữ sinh ở ký túc xá cô có ai có hành vi khá dị thường không? Hoặc là những năm gần đây, trong những bạn học cô từng tiếp xúc, có ai trạng thái tinh thần khá bất ổn không?"

Tiết Mẫn suy nghĩ một chút, thần sắc ưu thương nói ra một cái tên: "Dư Mỹ Phân"

"Dư Mỹ Phân", cái tên này rất quen. Hàn Ấn nhanh chóng lục lọi trong trí nhớ, ối chà, đúng. . ."Dư Mỹ Phân, cô ta làm sao?" Khang Tiểu Bắc hỏi chen vào.

"Năm đó là Mỹ Phân trộm dùng bếp sưởi nấu mì, liên lụy Ái Quân bị xử phạt. Mấy ngày Ái Quân mất tích, cô ấy rất lo lắng, về sau cô ấy đọc trên báo thấy thông tin tìm kiếm nguồn gốc thi thể, cảm thấy trên đó nói rất giống Ái Quân, liền báo cáo thầy."

"Là Dư Mỹ Phân đề cập muốn nhận xác đầu tiên?" Hàn Ấn hỏi.

"Đúng. Rất kỳ lạ, chẳng biết sao, ngày đó cô ấy lại mua báo, cô ấy từ trước đến giờ đâu có đọc báo." Vẻ mặt Tiết Mẫn buồn bực nói.

"Ngày đó Duẫn Ái Quân giận dỗi ra ngoài tản bộ, sau đó có phải Dư Mỹ Phân cũng đi theo không?" Hàn Ấn dường như nắm bắt được gì đó, giọng điệu có chút dồn dập.

"Đúng vậy. Ái Quân đi không lâu, cô ấy cũng chán nản, muốn ra ngoài dạo một chút."

Hàn Ấn gật đầu, im lặng chốc lát, ý bảo Tiết Mẫn nói tiếp.

"Khoảng thời gian sau khi nhận diện xác ấy, tâm tình Mỹ Phân rất không ổn, cô ấy cảm thấy tội lỗi, luôn nhắc nếu không vì cô ấy, Ái Quân sẽ không đi ra ngoài, sẽ không phải chết vân vân. Khi Mỹ Phân vừa tới là một người hay nói, rất thích cười, nhưng từ đó về sau, nụ cười của cô ấy ít đi, người cũng trở nên lặng lẽ hơn."

"Sau khi tốt nghiệp đại học các cô còn liên lạc không?"

"Có. Quê của Mỹ Phân ở tận nông thôn xa xôi, sau khi tốt nghiệp cô ấy không muốn trở về, hơn nữa cô ấy khi đó đang cùng Phùng Văn Hạo yêu nhau tha thiết, cho nên ở lại nhận lời mời đến một công ty xuất bản làm biên tập."

"Cái gì? Cô ta và Phùng Văn Hạo là người yêu?" Khang Tiểu Bắc lớn tiếng hỏi.

"Đúng vậy! Họ là nhất kiến chung tình, vừa tới trường chưa vài ngày, khi đó chúng tôi còn chưa biết gì, hai người họ đã yêu nhau rồi. Mãi đến tốt nghiệp tình cảm đều rất tốt. Bạn học chúng tôi đều xem trọng họ." Tiết Mẫn đột nhiên chuyển đề tài, nét buồn trên mặt càng đậm, "Nhưng hiện thực khác xa với suy nghĩ đơn giản của chúng tôi. Khi ấy vừa tốt nghiệp, tất cả mọi người vội vàng tìm việc làm, liên lạc với nhau không nhiều. Khoảng chừng một năm sau, đột nhiên có một ngày, Mỹ Phân gọi điện thoại, nói muốn hẹn tôi ra ngoài ngồi một chút. Chúng tôi tìm một quán cafe, sắc mặt cô ấy không tốt lắm, người cũng vô cùng tiều tụy, lần đó tôi mới biết được tình cảm của cô ấy và Phùng Văn Hạo không thuận lợi. Cũng không phải vì Văn Hạo, chủ yếu là mẹ cậu ta. Điều kiện gia đình Văn Hạo dù tốt, nhưng mẹ cậu ta quá che chở và khống chế cậu ta, thậm chí tới mức độ biến thái. Văn Hạo lần đầu đưa Mỹ Phân về, mẹ cậu ta trực tiếp nói với Mỹ Phân, bà ta sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân của họ, nói Mỹ Phân không xứng với Văn Hạo, còn nói Mỹ Phân không phải người vợ trong cảm nhận của bà ta vân vân. Lúc ấy thái độ của Văn Hạo vẫn khá kiên quyết, cậu ta khờ dại tưởng rằng có lẽ Mỹ Phân có cốt nhục của cậu ta, mẹ cậu ta sẽ nhận cháu mà đồng ý cho hai người họ kết hôn. Kết quả khi mẹ cậu ta biết được tin Mỹ Phân mang thai, quả là điên rồi, đến đơn vị Mỹ Phân mắng chửi Mỹ Phân là đàn bà xấu xa, không nghiêm túc, quyến rũ con bà ta, dùng đủ loại thủ đoạn bức Mỹ Phân phá thai. Mỹ Phân ở vùng này không có thân nhân, lại không dám kể với Văn Hạo, đành phải tìm tôi thổ lộ, tôi cũng không làm được gì, chỉ có thể cố gắng an ủi cô ấy. Một tuần sau lần gặp mặt đó, tôi lại nhận được điện thoại của Mỹ Phân, nói mẹ Văn Hạo đột nhiên đồng ý tiếp nhận cô ta, cô ấy trong điện thoại rất vui mừng, nhưng tôi lại lờ mờ cảm thấy mọi chuyện có gì không đúng. Quả nhiên chưa đến vài ngày, Mỹ Phân khóc gọi điện đến, nói mẹ Văn Hạo đột nhiên tốt lên thế là để lừa cô ấy phá thai, vừa bỏ đứa bé xong thì trở mặt ngay, cho cô ấy một số tiền, bảo cô ấy đừng dây dưa với Văn Hạo nữa. Về sau, mẹ Văn Hạo thông qua thân thích nước ngoài, giải quyết thủ tục du học cho Văn Hạo ở một học viện y nước ngoài, còn lấy cái chết bức Văn Hạo tuân theo sự sắp xếp của bà ta. Về sau nữa, Văn Hạo bất đắc dĩ đi nước ngoài, Mỹ Phân bị bệnh nặng một trận, còn mắc chứng u uất, công việc cũng không làm được nữa. Tâm tro ý lạnh, cô ấy quyết định trở về quê, trước khi đi gọi điện thoại cho tôi nói lời tạm biệt, từ đó thì không còn tin tức nữa."

Theo lời kể của Tiết Mẫn, bầu không khí có chút nặng nề, đối với hoàn cảnh của Dư Mỹ Phân, Hàn Ấn và Khang Tiểu Bắc rất thông cảm. Im lặng hồi lâu, Hàn Ấn đang định đặt câu hỏi, trong hành lang vang lên tiếng chuông tan học, ngay sau đó, một người đàn ông đẹp trai chính chắn đi vào phòng làm việc giáo sư.

Người đàn ông vóc dáng cao gầy, sắc mặt ôn hòa, khóe miệng lộ ít nụ cười nhợt nhạt. Dưới nách hắn kẹp sách vở, đi thẳng tới bên cạnh Tiết Mẫn, nắm bả vai cô ta, giọng nói nhu hòa hỏi: "Hai vị này là?"

Không cần hỏi, đây khẳng định chính là Vương Vĩ.

"Chúng tôi thuộc đội hình cảnh, tôi tên là Hàn Ấn, vị này là đồng nghiệp của tôi Khang Tiểu Bắc. . ." Hàn Ấn chủ động giới thiệu mình và Khang Tiểu Bắc.

"Đây là chồng tôi Vương Vĩ." Tiết Mẫn giới thiệu, nói xong có chút thức thời đứng lên nói với Vương Vĩ, "Anh nói chuyện với các đồng chí cảnh sát nhé, em ra ngoài một chút."

Vương Vĩ gật đầu, đưa mắt nhìn vợ ra khỏi phòng làm việc.

Sau đó, Vương Vĩ cũng biểu hiện thái độ khá phối hợp, đối với hoạt động trong ngày tết của mình, cùng một ít vấn đề giữa vợ chồng họ, đều không hề kiêng kỵ trả lời. Nội dung gần giống với Tiết Mẫn.

Khẩu cung hai vợ chồng thần kỳ nhất trí, như đã từng tập diễn qua trước đó vậy, Hàn Ấn hoài nghi là Lưu Tương Minh đã gọi điện cho họ, cho nên họ đều đã có chuẩn bị.

Họ đang che giấu cái gì sao? Những lời họ nói có phải là sự thật? Giả thiết hai vợ chồng họ có một người là hung thủ, vậy người còn lại sẽ phối hợp tạo bằng chứng giả theo không? Theo đạo lý hẳn sẽ không, bởi vì mặc dù biểu hiện hai người rất đằm thắm, nhưng trong câu trả lời của Tiết Mẫn vừa rồi, luôn gọi thẳng tên chồng, chứ không nói chồng tôi, ông xã tôi, hiển nhiên giữa họ cũng không thân mật như bề ngoài.

"Quan hệ vợ chồng của hai người này có lẽ không tốt như chúng ta thấy." Khi ô tô lái khỏi học viện tài chính, Hàn Ấn xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn Vương Vĩ và Tiết Mẫn vẫy tay tạm biệt phía sau nghiêm nghị nói.

"Ai cũng có bí mật, có bí mật chưa chắc sẽ giết người." Khang Tiểu Bắc học giọng điệu của Hàn Ấn, vẻ mặt thâm trầm.

"Thằng nhóc thối, học nhanh đó." Hàn Ấn cười cười, lập tức nghiêm mặt nói, "Phái vài người quan sát thêm vợ chồng này."

"Rõ." Khang Tiểu Bắc cắn răng nói, "Không ngờ tới Phùng Văn Hạo là một ngụy quân tử đạo mạo trang nghiêm, chúng ta bây giờ lại trở về sờ gáy gã, hay là điều tra bên ngoài chút rồi nói?"

Hàn Ấn suy nghĩ một chút, quyết định trở lại bệnh viện chỉnh hình, tìm Phùng Văn Hạo đối chất, xem thử biểu hiện của gã.

Trở về bệnh viện chỉnh hình, gặp mặt Phùng Văn Hạo, sắc mặt Hàn Ấn và Khang Tiểu Bắc dị thường nghiêm túc, Phùng Văn Hạo cũng cảm nhận được bầu không khí có biến, trên mặt gượng gạo cười, một tay vẫn vuốt nút cổ tay áo sơ mi, nhìn như có chút bất an.

Nhìn nhau im lặng chốc lát, Khang Tiểu Bắc bắt đầu nói: "Tại sao phải giấu giếm quan hệ giữa anh và Dư Mỹ Phân?"

"Dư Mỹ Phân?" Cơ thể Phùng Văn Hạo bỗng nhiên chấn động, nụ cười cứng đờ lại, lập tức đau thương che kín hai mắt.

Hắn hé miệng, nhưng không phát ra âm thanh, qua hồi lâu, mới run rẩy môi nói: "Chuyện giữa tôi và cô ấy, hẳn là không có chút liên quan nào với vụ án của các anh, cho nên tôi nghĩ không cần phải nói."

"Có vấn đề hay không, do chúng tôi tự phán đoán, trách nhiệm của anh là phải thành thật trả lời vấn đề của chúng tôi." Giọng điệu Khang Tiểu Bắc hơi máy móc.

Phùng Văn Hạo thở phào một hơi, nhìn chằm chằm Khang Tiểu Bắc, ánh mắt trống rỗng nói: "Được rồi, cho dù tôi không nói thật, vậy thì có thể chứng minh được gì? Chứng minh tôi chính là tội phạm giết người các anh muốn tìm sao?"

"Chứng minh những lời anh từng nói không đáng tin!" Khang Tiểu Bắc không khoan nhượng, "Xin mời tự thuật tường tận lại lần nữa, tình hình hoạt động của anh từ rạng sáng ngày 1 tháng 1 tới rạng sáng ngày 4 tháng 1."

Ánh mắt Phùng Văn Hạo mơ màng, hiển nhiên là đã bị ba chữ Dư Mỹ Phân kia quấy rối tâm thần, gã bộ dáng không yên, chậm rãi nói: "Nên nói thì trước đó đều đã nói với các anh rồi, về phần chứng minh, các anh có thể hỏi mẹ tôi, nếu các anh nghĩ lời bà ấy không đáng tin, vậy mời các anh đưa ra chứng cứ."

Nói đến cùng, Phùng Văn Hạo dường như đã hồi phục lại tinh thần, ngữ khí đột nhiên cứng rắn hơn.

"Anh. . ." Khang Tiểu Bắc trừng to mắt, nhất thời nghẹn giọng, không thể làm gì khác hơn là quay đầu nhìn Hàn Ấn.

Hàn Ấn nhìn như không vội nói chuyện, thờ ơ nhìn chăm chú vào Phùng Văn Hạo, chốc lát, anh hơi nhếch khóe miệng, nói: "Từng bị kẹp giữa mẹ anh và Dư Mỹ Phân có phải khiến anh rất thống khổ không?"

Phùng Văn Hạo gật đầu, thì thào nói: "Đúng vậy, cũng may đều đã qua rồi."

"Thật sự đã qua được rồi sao? Chỗ này của anh không đau sao?" Hàn Ấn chỉ lồng ngực mình.

"Đau và không đau không liên quan gì đến anh, càng không liên quan đến vụ án của các anh." Phùng Văn Hạo lạnh lùng nói.

"Nói cho tôi biết, khoảnh khắc kết tinh tình yêu của anh và Dư Mỹ Phân bị phá hủy kia, anh có cảm thấy thương tâm gần chết, đau đớn không muốn sống nữa không? Nói cho tôi biết, mỗi đêm tịch mịch, khi khuôn mặt Dư Mỹ Phân đầy lệ, tâm như tro tàn hiện lên trong đầu anh, xuất hiện trong giấc mơ của anh, anh có cảm thấy hối hận, cảm thấy xấu hổ không?"

Nước mắt tràn mi!

Đối mặt với truy vấn của Hàn Ấn, Phùng Văn Hạo rốt cuộc hỏng mất, khóc không thành tiếng! Nhưng Hàn Ấn không muốn buông tha gã.

"Anh cảm thấy xấu hổ vì sự nhu nhược của mình sao? Mất người yêu, mất con khiến anh cảm thấy tuyệt vọng sao? Sự cường thế của mẹ anh khiến anh cảm thấy phẫn nộ sao? Anh cảm thấy tất cả đều là lỗi của mẹ anh, đúng không?"

"Không, tôi chưa từng hận mẹ tôi, tôi biết bà một mình nuôi dưỡng tôi thành người đã trải qua gian khổ thế nào, bà dành trọn quãng thời gian đẹp nhất trong đời cho tôi, vậy thì tôi có gì mà không thể bỏ qua cho bà chứ? Hơn nữa giữa tôi và Mỹ Phân, cũng không phải như các anh nghĩ, tôi từng cố gắng, nhưng cô ấy đã từ chối!" Phùng Văn Hạo run rẩy người, kích động rống giận.

"Cái gì? Anh là nói về sau anh cũng từng gặp lại Dư Mỹ Phân?" Vẻ mặt Hàn Ấn kinh ngạc.

"Đúng! Sau khi về nước, chúng tôi từng gặp mặt một lần." Phùng Văn Hạo hít mũi, cố gắng bình ổn tâm trạng, sau một lát, rốt cuộc tỉnh táo lại, "Tôi trải qua nhiều gian khổ, ngàn dặm bôn ba đến sơn thôn nhỏ hẻo lánh kia tìm được Mỹ Phân, van xin cô ấy tha thứ cho tôi và mẹ, hy vọng có thể cùng cô ấy quay về vui vẻ. Nhưng cô ấy rất lạnh nhạt với tôi, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ, tôi nhìn không thấy hận, càng không có yêu. Cô ấy nói với tôi, một khắc mất con kia, cô ấy đã không còn liên quan gì đến tôi nữa. Tôi khuyên cô ấy trở lại thành phố J, hứa hẹn giúp cô ấy phát triển sự nghiệp, cho dù làm bạn, tôi cũng không muốn cô ấy nương thân nơi sơn thôn kia, nhưng cô ấy cũng từ chối, cô ấy nói cô ấy đã có sự nghiệp, cô ấy là giáo viên duy nhất trong thôn, cô ấy yêu những đứa trẻ này. . ."

Từ biệt Phùng Văn Hạo, trên đường trở về.

Trong xe nhất thời im lặng, mãi đến khi ô tô lái đến cửa nhà khách, Khang Tiểu Bắc mới mở lời: "Em nghĩ tình cảm của Phùng Văn Hạo vừa rồi rất chân thành, không giống như đang diễn."

Hàn Ấn gật đầu, lại lắc đầu: "Tôi tin tình cảm của anh ta với mẹ và Dư Mỹ Phân là thật lòng, nhưng tôi chung quy có loại cảm giác, anh ta dường như đang che giấu gì đó."

"Sẽ là gì đây?" Khang Tiểu Bắc hỏi.

"Không biết, tóm lại phải đặt trọng điểm điều tra người này." Hàn Ấn đổi giọng điệu thoải mái, "Mệt mỏi cả ngày, không nghiêm túc ăn uống, buổi tối ăn chút gì thôi, muốn ăn gì, tôi mời?"

"Không, không được, anh ăn đi, em, em còn có chút chuyện." Khang Tiểu Bắc nhìn chằm chằm cửa sổ sát đất, vẻ mặt có chút si ngốc.

"Ôi chao, thế này là sao, không phải phong cách thường ngày của cậu nha!" Hàn Ấn trêu chọc một câu, theo tầm mắt của Khang Tiểu Bắc nhìn lại, phát hiện hấp dẫn ánh mắt cậu ta là hai cô gái tiếp tân khách sạn nọ, "Úi, không có hứng thú với mỹ thực, e rằng cảm thấy hứng thú với mỹ nữ rồi chứ gì?"

Bị Hàn Ấn nói trúng, Khang Tiểu Bắc khó xử thu hồi tầm mắt, "Haha" hai tiếng nói: "Lát nữa, Hạ Tinh Tinh tan ca, em đã hẹn cô ấy ra ngoài đi dạo."

"Giỏi thật! Nhanh như vậy đã thích rồi?" Hàn Ấn vừa đánh giá cô tiếp tân vừa hỏi, "Vậy trong hai cô gái, ai là Hạ Tinh Tinh?"

Khang Tiểu Bắc chỉ về phía bên trái bàn, một cô bé vóc dáng nhỏ gầy, diện mạo nhu thuận, nói: "Chính là cô ấy."

"Không tồi, kiểu đáng yêu, mắt của thằng nhóc cậu không tồi." Hàn Ấn dùng sức nhìn, mở cửa xuống xe cười nói, "Thằng nhóc cậu đã trọng sắc khinh bạn, tôi đành ăn một mình thôi."

"Cái gì trọng sắc khinh bạn chứ, tôi đây là cho anh cơ hội, anh có thể hẹn đội trưởng Diệp cùng ăn tối, nói không chừng hai người còn có thể phát sinh chút chuyện." Khang Tiểu Bắc vươn đầu ra cửa xe nói với theo.

Hàn Ấn đi vào cửa xoay, phất tay với Khang Tiểu Bắc, dường như không nghe thấy đề nghị của cậu ta.

Kỳ thật Hàn Ấn nghe được vô cùng rõ ràng, nhưng lại thật sự có chút suy nghĩ về chuyện đó, dù sao mình cũng đang muốn thảo luận vụ án với Diệp Hi, không bằng gọi cô ấy vừa ăn vừa nói chuyện?

Hàn Ấn giơ điện thoại di động, xem xét số của Diệp Hi, do dự không nhấn. Phảng phất như lòng có linh tính, điện thoại trong tay đột ngột vang lên, tập trung nhìn vào, gọi đến là Diệp Hi, Hàn Ấn vội nhấn xuống nút nghe. . ."Anh đang ở đâu, ăn cơm chưa?" Trong điện thoại truyền ra giọng nói của Diệp Hi hơi chút uể oải.

"Vừa vào nhà khách, còn chưa ăn gì, cô thì sao, hay là cùng. . ."

"Tôi đang ở cửa phòng anh, mua vài phần thức ăn rồi." Diệp Hi tiếp lời Hàn Ấn.

"Chờ chút, tôi lên ngay đây." Hàn Ấn vội vàng gác máy, chạy về phía thang máy.

Ra khỏi thang máy, xa xa nhìn thấy Diệp Hi dựa trên cửa phòng mỉm cười với mình, Hàn Ấn giơ tay lên với cô.

Đợi đến khi Hàn Ấn tới gần, Diệp Hi cười, dịu dàng nói: "Lái cả ngày, trong dạ dày trống trơn, nghĩ anh có lẽ cũng chưa ăn gì, mua vài phần ăn vặt của địa phương cho anh nếm thử."

"Được, tôi đang đói đây."

Hàn Ấn dùng thẻ mở cửa, nhận lấy hộp cơm trên tay Diệp Hi, để cô vào trong phòng.

Diệp Hi rửa mặt trước, đợi Hàn Ấn rửa mặt xong, Diệp Hi đã bày hộp cơm lên bàn trà nhỏ. Quả nhiên đều là đặc sản ăn vặt địa phương: Vịt luộc nước muối, miến huyết vịt, đầu sư tử, sườn heo kho, há cảo bò, bánh bao nhỏ. . . Khi ăn cơm hai người không nói chuyện nhiều lắm, nhưng bầu không khí không hề im lặng, hai người khi thì sẽ mỉm cười với nhau, khi thì sẽ gắp thức ăn cho nhau, như một đôi tình nhân đang yêu nhau tha thiết, vô cùng ăn ý.

 Cơm nước xong, mặc dù Hàn Ấn vô cùng lưu luyến bầu không khí vừa rồi, nhưng chung quy người ta là tới thảo luận vụ án mà. Anh kể lại tường tận tình hình điều tra ban sáng cho Diệp Hi, nhấn mạnh sẽ chú ý điều tra trọng điểm Phùng Văn Hạo.

"Kinh nghiệm phát triển và bối cảnh cuộc sống của Phùng Văn Hạo giống trong phạm vi báo cáo đặc tả, nghề nghiệp cũng phù hợp với đặc thù phân thây của hung thủ. Gã từng có kinh nghiệm thất bại trong tình cảm, hơn nữa nhiều năm sống dưới sự khống chế của người mẹ cường thế, cuộc sống cực độ áp lực, mặc dù biểu hiện ra thái độ độ lượng và khoan dung với mẹ mình, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc gã trở thành một sát thủ biến thái."

Hàn Ấn dừng một chút, vẻ mặt dị thường trịnh trọng: "Kế tiếp tôi muốn nói về người này, vô cùng quan trọng với 'Án bằm thây 1. 18', cũng có khả năng dính dáng đến 'Án bằm thây 1. 4', người này chính là bạn cùng phòng với Duẫn Ái Quân, cũng là bạn gái cũ của Phùng Văn Hạo -- Dư Mỹ Phân."

Nghe Hàn Ấn nói thế, Diệp Hi cũng khẩn trương hẳn lên, hai hàng mày nhíu chặt, ngừng thở, chờ câu sau.

Hàn Ấn nói tiếp: "Năm đó chính là sơ suất của Dư Mỹ Phân, khiến Duẫn Ái Quân giận dỗi bỏ ra ngoài, sau đó không lâu cô ta cũng rời khỏi ký túc xá, nói cách khác hai người kia là chân trước chân sau cùng ra ngoài. Mặt khác, sau khi án phát sinh đưa ra đề nghị nhận diện xác cũng là Dư Mỹ Phân này, ngày đó cô ta phá lệ mua tờ nhật báo, vô tình trông thấy được thông báo nhận diện xác, sau đó báo cáo với trường học, đưa đề nghị đến cảnh cục nhận xác. Còn có một điểm nữa, Tiết Mẫn khi nhắc tới Dư Mỹ Phân, tôi cảm thấy cái tên này rất quen, hình như đã thấy ở đâu đó, cẩn thận nhớ lại, hóa ra từng thấy trong hồ sơ. Hồ sơ ghi chép hiển thị, năm đó có học sinh tận mắt trông thấy Duẫn Ái Quân từng xuất hiện ở đường Thanh Điểu, mà học sinh kia lại chính là Dư Mỹ Phân. Theo lời Tiết Mẫn, sau khi Duẫn Ái Quân gặp chuyện, biểu hiện của Dư Mỹ Phân cực kỳ khác thường, tính tình cũng thay đổi rất lớn, cho nên không nói đến 'Án bằm thây 1 .4', người phụ nữ này là một nhân vật mấu chốt trong 'Án bằm thây 1. 18'."

"Ý của anh là nói cô ấy rất có thể đã thấy được người cuối cùng tiếp xúc với Duẫn Ái Quân, cũng chính là hung thủ 'Án bằm thây 1. 18'?" Vẻ mặt Diệp Hi ngạc nhiên.

"Có loại khả năng này." Hàn Ấn nặng nề gật đầu.

"Khi ấy tại sao cô ta không nói với cảnh sát?" Diệp Hi hỏi.

"Không biết, có lẽ cô ta biết hung thủ kia, lo sợ hàm oan hắn; Hoặc có hảo cảm nào đó với hung thủ; Hoặc nhát gan không muốn rước lấy phiền phức. . ."

"Cô ta lại có dính dáng gì đến 'Án bằm thây 1. 4' chứ?" Diệp Hi lại hỏi.

"Cô đã từng hỏi tôi hung thủ 'Án bằm thây 1. 4' có thể là phụ nữ không? Tôi khi ấy đã nói nếu là phụ nữ, cô gái kia rất có thể có bệnh về tâm thần. Cho tới nay Dư Mỹ Phân đầy lòng áy náy với Duẫn Ái Quân, có lẽ phần cảm giác áy náy này kiềm nén trong lòng cô ta, khiến cô ta chịu hành hạ tinh thần rất lớn. Mà cô ta trong lúc kết giao với Phùng Văn Hạo, lại bị áp lực từ mẹ Phùng Văn Hạo, khiến cuối cùng dẫn đến kết cục chia tay, còn phá bỏ đứa con đã mang nhiều tháng. Mất người yêu, mất con, mỗi một lần tính đả kích càng thêm hủy diệt cuộc đời cô ta, cô ta thậm chí vì thế mà mắc chứng u uất. Cho nên từ những người tình nghi từng tiếp xúc hiện giờ, nữ giới có khả năng xuất hiện tâm thần phân liệt nhất chỉ có Dư Mỹ Phân." Hàn Ấn lại bổ sung một câu, "Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi."

Mặc dù Diệp Hi vẫn nhấn mạnh, mục đích chính của cả cuộc điều tra là hướng tới giải quyết 'Án bằm thây 1. 4', nhưng đối với đầu mối quan trọng đột ngột xuất hiện của 'Án bằm thây 1. 18'. cô cũng phải chú trọng, huống chi còn có khả năng liên quan đến 'Án bằm thây 1. 4'. Diệp Hi lo lắng nói: "Xem ra chúng ta cần phải tìm ra người này, nhưng cô ta bây giờ đang ở đâu? Từ lần cuối cùng Phùng Văn Hạo gặp cô ta tới nay cũng đã mấy năm rồi, chúng ta làm sao tìm được người này?"

Hàn Ấn xoay người từ trong ba lô lấy ra bức ảnh giao cho Diệp Hi, nói: "Đây là ảnh của Dư Mỹ Phân tôi mượn từ Phùng Văn Hạo, đồng thời cũng hỏi địa chỉ ở quê cô ta. Chúng ta chia nhau làm việc, tôi đến quê cô ta một chuyến để nắm rõ tình hình, cô photo ảnh phát đến các phân cục, sở cảnh sát, để họ giúp điều tra một chút, nếu cô ta thực sự có liên quan đến 'Án bằm thây 1. 4'. cô ta rất có thể đang xuất hiện ở thành phố này."

Diệp Hi nhận ảnh, như có điều suy nghĩ gật đầu, sau đó nói: "Đơn vị tôi giao cho lão Phó là được, tôi đi cùng anh đến quê Dư Mỹ Phân một chuyến, một mình anh đi tôi lo lắng, nếu xảy ra bất trắc gì, tôi cũng không cách nào ăn nói với trường anh và sở tỉnh."

Lời Diệp Hi nói khiến trong lòng Hàn Ấn ấm áp, nhưng cũng không biết nên biểu đạt thế nào, chỉ có thể cười cười. Cười xong, nghiêm mặt nói: "Nếu Dư Mỹ Phân thật sự có bệnh tâm thần, vậy những cuộc điện thoại quấy rầy và ánh mắt quanh quẩn trước mắt tôi kia có lẽ đến từ cô ta."

"Đúng rồi, khoa kỹ thuật đã điều tra, số điện thoại quấy rối đến từ một số tạm thời, cuộc nói chuyện duy nhất là đêm qua trò chuyện với anh. Trạm phát sóng nhận được tín hiệu mới đây, nằm ở phụ cận hiện trường vứt xác đầu tiên ở đường Hoa Bắc." Diệp Hi nói.

Hàn Ấn đẩy mắt kính, nhìn chằm chằm bóng đêm nặng nề ngoài cửa sổ: "Có lẽ cô ta gọi từ đó."

Diệp Hi cũng quay đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cau mày nói: "Chúng ta cứ mặc kệ số điện thoại quấy rối kia có phải từ Dư Mỹ Phân hay không, giả dụ người gọi điện là hung thủ của 'Án bằm thây 1. 4', vậy cô ta quấy rối anh với mục đích gì? Cô ta muốn tìm kiếm sự trợ giúp gì? Là cố ý giả thần giả quỷ, muốn nhiễu loạn suy nghĩ phá án của chúng ta sao? Dù sao thời nay máy thay đổi giọng nói có thể mua được bất cứ đâu, trong điện thoại mặc dù là giọng nữ, nhưng có thể là do nam giới giả thành."

Hàn Ấn gật đầu: "Loại khả năng này là có, song từ một vài vụ án biến thái phạm tội trước đây đến xem, cũng có khả năng tồn tại hai loại khả năng khác: Một loại là hung thủ quả thật muốn tìm sự giúp đỡ. Hắn ghét giết người, cũng mang cảm giác tội ác sâu sắc, nhưng hắn không khống chế được bản thân, lại không có dũng khí thú tội tự thú. Tỷ như 'Sát nhân liên hoàn Hoàng Vĩnh', hắn tha cho kẻ bị hại cuối cùng, cũng không phải do thân thế và sự van xin của người bị hại, mà hắn chán ghét giết chóc rồi, hy vọng ai đó có thể báo cảnh sát ngăn cản hắn; Một khả năng khác, có thể là một loại lý do. Là kẻ tội phạm biến thái đang tìm kiếm lời giải thích hợp lý cho hành vi giết người liên tục hoặc hành vi giết người sắp áp dụng của mình. Giống như nói, được rồi, tôi đã cố gắng, nhưng tôi không khống chế được mình, cho nên tôi giết người, không phải lỗi của tôi."

"Nếu cô ta có số điện thoại của anh, vậy có thể là những người anh từng đến thăm không?" Diệp Hi hỏi.

"Cũng, cũng chưa chắc, cô ta từ cửa khác cũng có thể tìm được." Hàn Ấn cắn cắn môi, thất thần nói, "Còn nữa, tôi từng đưa danh thiếp cho trưởng ban bảo vệ ở cửa ký túc xá Duẫn Ái Quân, không ngờ lại bị một cơn gió thình lình xuất hiện cuốn đi."

Diệp Hi chớp mắt, nói: "Việc này thật đúng là tà môn."

'Đúng vậy đó! Vụ án này quá rối loạn." Hàn ấn thở dài thật sâu.

"Còn có việc này càng loạn hơn." Ánh mắt Diệp Hi đột nhiên căng thẳng, thần sắc nghiêm trọng nói. "Dấu bánh xe ở núi Hổ Vương đã có kết quả so sánh."

"Xe gì?"

"Một sản phẩm ô tô của tập đoàn ô tô tỉnh."

Hàn Ấn tò mò muốn biết vì sao Diệp Vi lại nghiêm trọng như thế: "Là cùng loại xe Tiểu Bắc lái?"

Diệp Hi gật đầu: "Chiếc xe này vốn đặc biệt bán chạy, hơn nữa 'Tỉnh Khí' đặc biệt cung cấp cho cục 600 chiếc dùng làm xe cảnh sát, cho nên không thể loại trừ đêm đó xuất hiện trước các anh ở núi Hổ Vương chính là một chiếc 'Xe cảnh sát'!"

"Nếu như là xe cảnh sát, hơn nửa đêm đến núi Hổ Vương làm gì? Có thể là các đồng nghiệp khác trong tổ không?"

Hàn Ấn hỏi.

"Không đâu. Nếu những người khác trong tổ đi chắc chắn sẽ báo cáo với tôi, hơn nữa trong tổ chỉ có tôi là nữ, dấu chân ở núi Hổ Vương nam có nữ có." Diệp Hi chém đinh chặt sắt đáp, dừng một chút, cô gãi tóc, vẻ mặt cáu kỉnh nói: "Về phần xe cảnh sát đi làm gì, có liên quan đến 'Án bằm thây 1. 4' không, tôi thật sự không hiểu ra sao."

"Cô đừng vội, có lẽ căn bản không phải xe cảnh sát."

Kỳ thật Hàn Ấn nói những lời này là sợ Diệp Hi tức giận, trên thực tế có chút trái lương tâm. Bách tính bình thường hơn nửa đêm sao có thể tìm được địa điểm vứt xác ở núi Hổ Vương, có thể chuẩn xác tìm được phương vị hẳn phải là bốn loại người -- Phần tử cuồng nhiệt liên tục chú ý 'Án bằm thây 1 .18', hung thủ 'Án bằm thây 1 .18', hung thủ 'Án bằm thây 1. 4' và cảnh sát.

Đầu tiên loại trừ hung thủ 'Án bằm thây 1. 18', bởi vì Hàn Ấn thấy vụ án này là một người gây án. Hung thủ 'Án bằm thây 1. 4' nhất định là phần tử cuồng 'Án bằm thây 1 .18', không loại trừ cảnh sát cá biệt cũng si mê vụ án, kết hợp dấu vết bánh xe cảnh sát phù hợp, như vậy đêm đó đám người đến hiện trường vứt xác núi Hổ Vương, thân phận cảnh sát có khả năng lớn nhất. Mấu chốt là những cảnh sát đến núi Hổ Vương kia xuất phát từ hiếu kỳ, hay đi ôn lại khoái cảm? Nói cách khác 'Án bằm thây 1 .4' không phải họ làm? Đương nhiên, trong phân tích của Hàn Ấn 'Án bằm thây 1 .4' cũng thuộc dạng một mình gây án, nhưng mà, chẳng phải còn có vạn nhất sao? Vạn nhất toàn bộ phân tích đều sai, vạn nhất thật sự là cảnh sát gây án thì sao? Hơn nữa từ góc độ tự mình trải qua 'Án bằm thây 1. 18' mà nói, cảnh sát quả thực có trong phạm vi này, cho nên 'Đầu mối lốp bánh xe' nhất định phải điều tra. Mấu chốt là tra thế nào? Đặc biệt là điều tra dính dáng đến cảnh viên nội bộ nên triển khai ra sao?

Mặc dù vì yêu cầu phá án, trong cục và các ngành có liên quan đã từng dặn dò, mấy tòa soạn chủ yếu của thành phố chưa bao giờ đưa tin gì về 'Án bằm thây 1. 4', nhưng đủ loại tin đồn đã sớm lan truyền trong xã hội và internet. Kể cả các lãnh đạo và bách tính bình thường đều chú ý kỹ lượng vụ án này, hơn nữa bởi vì điều tra vẫn chưa có tiến triển gì, một số người trong cục đã phê bình tổ chuyên án do Diệp Hi lãnh đạo rất nhiều, lúc này đề xuất điều tra nội bộ, sợ rằng lực cản trùng trùng, mà một khi tin tức rò rỉ, lời đồn nổi lên bốn phía, ngoại giới sẽ lên tiếng nghi vấn giới cảnh sát có thể khiến lãnh đạo thị cục tức giận, cũng sẽ đẩy Diệp Hi vào tuyệt cảnh. Cho nên, điều tra công khai phạm vi lớn là không thể được, cũng không có khả năng đó.

Im lặng một lúc khá lâu, Hàn Ấn quyết tâm nói: "Nếu như là xe cảnh sát cô chuẩn bị điều tra thế nào?"

Diệp Hi thất thần lắc đầu, cắn môi nói: "Còn chưa nghĩ ra."

Hàn ấn lại suy tư một chút nói: "Cô xem như vậy được không? Nếu như là cảnh viên nội bộ, họ hẳn đã sớm biết, khoa kỹ thuật trước đó đang dùng dấu vết bánh xe kia đối chiếu kiểu xe, vậy ngay sau đó sẽ triển khai đối chiếu xe thực tế. Xuất phát từ chột dạ, họ có thể sẽ lén lút đổi bánh xe, hơn nữa để không gây sự chú ý, họ sẽ tới một vài xưởng sửa chữa lắp ráp nhỏ đổi bánh xe cũ. Cứ thế, chúng ta chỉ cần rút ra một ít nhân thủ, tiến hành điều tra các xưởng sửa chữa ô tô có thể. Mặc dù phạm vi cũng không coi là nhỏ, nhưng còn hơn điều tra từng chiếc xe cảnh sát, hơn nữa trong cục sẽ không sinh ra dị nghị."

Hàn Ấn lại nhấn mạnh nói: "Tốt nhất tìm cảnh viên ngoài tổ chuyên án mà cô tin được, nhớ phải làm việc kín đáo thôi."

Diệp Hi ngẩng phắt đầu, vẻ mặt vui mừng, kích động đến không nói nên lời. Trong lòng cô rất rõ ràng, Hàn Ấn đang cung cấp cho cô một sách lược điều tra thỏa đáng nhất trong vụ án, hơn nữa càng thân thiết hơn là vì đây là kết quả của việc anh đang đặt mình vào hoàn cảnh của cô để suy nghĩ.

Diệp Hi ngưng mắt không nói, trong con ngươi mang theo tia khâm phục, lại hàm chứa nhu tình dịu dàng. . .Hàn Ấn vô thức muốn dời ánh mắt, lại cảm thấy không muốn, cố lấy dũng khí đối mặt.

Một tràn tiếng nhạc truyền đến, điện thoại di động không đúng lúc vang lên, Hàn Ấn từ trong túi quần lấy ra nghe, sắc mặt đột ngột đại biến, lập tức nhấn xuống nút rảnh tay, trong điện thoại di động truyền ra một tràn tiếng khóc nức nở của con gái: ". . .Giúp tôi. . . Van anh. . . Giúp tôi. . ."

Tiếng treo máy "tút tút" qua hồi lâu, Hàn Ấn và Diệp Hi mới hồi thần, nhìn nhau, Diệp Hi không nhịn được rùng mình: "Chính là cú điện thoại này, cú điện thoại giả thần giả quỷ này?"

Hàn Ấn im lặng gật đầu, lát sau nâng cổ tay nhìn đồng hồ, cắn răng nói: "Đi, đến đường Hoa Bắc, bắt con quỷ này!"

Ban đêm xe chạy vô cùng thuận lợi, 15 phút sau, hai người tới nơi đầu tiên phát hiện hài cốt bằm thây —— Đường Hoa Bắc.

Đã hơn 9 giờ tối, đèn neon sáng choang, cả con phố rộn ràng nhốn nháo, như cũ cực kỳ náo nhiệt. Hàn Ấn và Diệp Hi chia ra hai bên thùng rác, vẻ mặt nhanh nhạy xem kỹ đám người tới lui.

Trong đám người, có người vội vã, có người ung dung dạo chơi, có người chăm chú thưởng thức đồ ăn, có người làm nũng với bạn bên cạnh. Tầm mắt Hàn Ấn xẹt qua những khuôn mặt muôn vẻ ấy, bỗng nhiên dừng hình ảnh ở KFC đối diện.

Phía sau cánh cửa kính thủy tinh màu trà kia ẩn chứa cái gì? Là ánh mắt kia sao? Đúng, chính là ánh mắt đó, Hàn Ấn đã cảm giác được ánh mặt chạm nhau. Anh vẫy tay với Diệp Hi, bước nhanh xuyên qua đám người đi đến KFC.

Diệp Hi theo sát Hàn Ấn vào trong quán, bên trong khách khứa không nhiều lắm, chỗ ngồi bên cửa sổ trống không, nhưng trên bàn còn sót chai nước khoáng chứng tỏ nơi này vừa có người ngồi. Nhìn quanh bốn phía phát hiện một cửa hông, Hàn Ấn nhanh chóng đuổi về phía cửa hông.

Diệp Hi gọi một nhân viên vệ sinh lại, chỉ vào bên cửa sổ, hỏi: "Lúc này có ai từng ngồi ở đây không?"

"Đúng, có." Nhân viên vệ sinh đáp.

"Người thế nào?" Diệp Hi lại hỏi.

"Hình như là nữ." Nhân viên vệ sinh mơ hồ không rõ trả lời.

"Hình như?" Diệp Hi có chút khó hiểu.

"Có ta đội một cái nón, vành nón rất rộng, thấy không rõ mặt lắm, vóc dáng gầy teo." Nhân viên vệ sinh giải thích xong, lại tùy tiện nói, "Nhưng mà tôi cũng không để ý lắm, trong quán này mỗi ngày người đến người đi, loại thanh niên giống cô ta không làm gì hết, chỉ ngồi đọc sách ngẩn người rất nhiều."

Diệp Hi gật đầu, ý bảo cô ta có thể đi rồi, từ trong túi lấy ra túi vật chứng tùy thân, bỏ chai nước khoáng vào.

Lúc này Hàn Ấn đã từ cửa hông trở về, thở hồng hộc đi tới trước mặt Diệp Hi, lắc đầu nói: "Không đuổi kịp, để cô ta chạy rồi."

 Diệp Hi quơ túi vật chứng trong tay: "Mang về xét nghiệm DNA, xem tới cùng là người hay quỷ."

Hàn Ấn gật đầu, "Ừ" một tiếng.

http://www.banhtieu137.com

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,