Chuyển đến nội dung chính

Hồ Sơ Tâm Lý Phạm Tội (1) - Chương 22

Chương 22 - Đầu lâu ngước nhìn

Thôn làng buổi sáng sau cơn mưa, không khí vô cùng trong lành, cô giáo Triệu đẩy hai cánh cửa sổ nhà, nhìn về phía tiểu viện nhà mình suy nghĩ thẫn thờ. Mấy ngày nay đắm chìm trong tin dữ con gái bị hại, khiến bà có vẻ tiều tụy không chịu nổi, thân hình vốn gầy yếu cũng càng thêm đơn bạc.

Một trận mưa to gột rửa sân nhỏ sạch sẽ, không khí quang đãng dung hợp với mùi bùn đất tỏa khắp bốn phía, đầu cô giáo Triệu mụ mị bất giác cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Trên mái ngói hiên nhà trong sân nước còn nhỏ giọt, cây cối hoa cỏ cũng đều ẩm ướt, dưới cửa sổ cách đó không xa vài cây hoa mẫu đơn còn chưa nở, không chịu nổi mưa gió tàn phá, ngã rạp trên đất, nụ hoa ngâm mình giữa vũng nước nhợt nhạt. Đây là hoa cô giáo Triệu thích nhất. Bà nhịn không được ra khỏi nhà, thương tiếc nâng hoa dậy, theo ánh nhìn của bà có thứ gì đó nhô ra khỏi mặt đất, phía trên dính đầy nước bùn, bà nhẹ nhàng lau vệt nước bùn, ngay sau đó phát ra một tiếng thét thất thanh sợ hãi, trước mắt tối sầm, té xỉu trên đất.



Tiếng gào thảm thiết xé tan sự yên tĩnh của thôn trang, hàng xóm hai bên sân nghe tiếng, lo nhà cô giáo Triệu xảy ra chuyện, một người phá cửa sân, một người trực tiếp leo tường vào, con trai Lưu Lượng của cô giáo Triệu ở chái nhà tây cũng từ trên giường giật bắn dậy, họ cùng chứng kiến một cảnh tượng thế này —— Cô giáo Triệu té trên mặt đất, bên cạnh có một cái đầu phụ nữ tóc đen bù xù, trừng to hai mắt, nửa vùi trong đất bùn!

Tiếng còi xe cảnh sát lần nữa vang vọng trong thôn trang tựa như bị ác ma nguyền rủa này.

Hàn Ấn và sở trưởng Ngô chạy tới, cửa sân đã tụ tập một ít thôn dân, cả đám người mắt chứa hoảng sợ, nhưng lại không nhịn được hiếu kỳ nhìn quanh vào sân.

Gạt đám đông ra hai bên, đi vào trong sân. Lưu Lượng và cô giáo Triệu đã không còn ở đó, hai hàng xóm ở lại tại hiện trường nói cô giáo Triệu bị dọa đến bất tỉnh nhân sự, Lưu Lượng đã đưa bà đến trạm y tế trong thôn rồi. Pháp y và cảnh viên khoa kỹ thuật theo sau chạy tới, bắt đầu dọn dẹp hiện trường, nhưng vừa dọn dẹp lập tức ở dưới hoa mẫu đơn phát hiện thêm nhiều đầu lâu nữa.

Tổng cộng có bốn cái đầu lâu của nữ giới, ba cái trong đó lần lượt thuộc về Lý Lam Trương Đan và Lưu Tiểu Nga, một cái khác là "nhựa dẻo". Chúng được đặt sóng đôi hơi ngửa lên chôn trong đất, hai mắt trên đầu lâu bị tăm chống lên, trợn trừng nhìn về phía chái nhà đông, cũng chính là phòng ở của cô giáo Triệu.
(dịch Bánh Tiêu: http://banhtieu137.blogspot.com/)
Nếu đoán không lầm, đầu nhựa dẻo này hẳn là thuộc về "cô dâu" tiệm chụp hình bị mất, hung thủ dùng nó để bổ sung, biểu thị đầu người thật hắn vĩnh viễn cũng không có được, Hàn Ấn phân tích đầu nhựa dẻo này có lẽ đại biểu cho Duẫn Ái Quân. Như thế xem ra, chuỗi án mạng thôn này thật đúng là có liên quan đến Duẫn Ái Quân. Mà hung thủ năm lần bảy lượt nhằm vào cô giáo Triệu, thậm chí chôn đầu lâu với tư thế ngửa mặt nhìn về phía cửa sổ phòng bà, nói vậy cô giáo Triệu và những nạn nhân nhất định có xảy ra chuyện gì đó. Không biết là cô giáo Triệu nhất thời không nhớ ra, hay bà cố ý muốn giấu giếm? Hàn Ấn cảm thấy thật sự cần phải tiến hành nói chuyện với cô giáo Triệu lần nữa, mặc dù trước mắt tình trạng thân thể và tinh thần bà không tốt, nhưng vì chính bà cùng những nạn nhân tiềm tàng, không thể quan tâm nhiều vậy được.

Trong lúc khảo sát hiện trường, Lưu Lượng lái xe hàng trở về. Sở trưởng Ngô hỏi anh ta tình hình thân thể cô giáo Triệu, anh ta nói bà đã tỉnh, đang truyền nước biển ở trạm y tế. Hàn Ấn lại hỏi anh ta, hai buổi tối gần đây từng có ai đến không, nửa đêm có nghe được tiếng động dị thường nào không? Lưu Lượng thoáng suy nghĩ một chút, tỏ vẻ không có gì dị thường.

Khi khảo sát hiện trường gần kết thúc, cửa sân đột ngột nổi lên một trận hỗn loạn, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng, vừa giằng co với dân cảnh ngoài vòng cảnh giới, vừa nhảy lên cao giọng hô: "Tiểu Lượng, Tiểu Lượng, mẹ cậu xảy ra chuyện rồi, bà ấy bị người ta giết ở trạm y tế rồi!"

Trạm y tế thôn là một căn nhà trệt tường sơn trắng tạo thành, bố trí vô cùng đơn giản, cũng không đủ chính quy. Buổi tối chỉ có một bác sĩ trực, vừa phụ trách khám vừa phụ trách xử lý tiêm và truyền dịch. Nhưng cũng không tính là cực khổ lắm, phần lớn vào chiều tối không có bệnh nhân, thỉnh thoảng cần truyền dịch, bác sĩ cũng chỉ treo bình nước biển xong thì đang làm gì cứ tiếp tục làm cái đó.

Trời vừa sáng, Lưu Lượng đưa mẹ đến trạm y tế. Cô giáo Triệu được truyền dịch nhanh chóng tỉnh lại, Lưu Lượng thở phào nhẹ nhõm, dặn dò bác sĩ còn đang ngái ngủ giúp chăm sóc mẹ, anh ta quay về nhà xem tình hình rồi sẽ quay lại ngay. Bác sĩ sảng khoái đồng ý, nhưng Lưu Lượng chân trước vừa bước đi, hắn lại quay về phòng trực ngủ ngay. Chờ hắn cảm thấy cô giáo Triệu truyền dịch gần xong, nên rút kim ra, khi đó phòng truyền dịch đã nhuộm đầy máu.

Hàn Ấn sở trưởng Ngô, Lưu Lượng cùng một đám cảnh viên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến trạm y tế thôn.

Trong phòng truyền dịch, quần áo lả tả đầy đất, cô giáo Triệu cơ thể trần trụi nằm trên giường bệnh, đầu từ bị chém xuống từ cổ họng, trước ngực khắc một đường "Thẳng đứng (|)" thật sâu, chiều dài so với trên ngực Trương Đan dài hơn gấp đôi, cơ thể và bốn phía giường bệnh đều phủ kín máu.
(dịch Bánh Tiêu: http://banhtieu137.blogspot.com/)
Pháp y tiến hành kiểm tra thi thể, cô giáo Triệu là bị dao bầu chém đứt động mạch cổ mất quá nhiều máu mà chết, thời gian tử vong cách hiện tại từ 30 phút tới một tiếng, phần âm đạo bị chỉ khâu lại, đầu sợi chỉ còn treo kim cong, hiển nhiên chỉ và kim đều đến từ trạm y tế, có vẻ như là đột phát suy nghĩ tại chỗ, đầu lâu như cũ bị hung thủ mang khỏi hiện trường. . .Cô giáo Triệu bị hại, có thể nói là vừa nằm trong dự liệu của Hàn Ấn, cũng ngoài dự liệu của anh. Ngày hôm qua anh đã dự cảm được cô giáo Triệu rất có thể là mục tiêu kế tiếp của hung thủ, cũng dặn dò sở trưởng Ngô phái nhân thủ chú ý bảo hộ, chẳng qua sở cảnh sát còn chưa kịp hành động, hung thủ đã xuống tay rồi! Mà khoảng cách thời gian của ba vụ án cơ bản khoảng một tuần, hôm nay cô giáo Triệu bị hại cách vụ án thứ ba chỉ hai ngày, hung thủ gây án nhanh như vậy, quả thật có chút ngoài dự liệu của Hàn Ấn. Anh cho rằng, hung thủ rất hưởng thụ sự hành hạ và tàn phá tâm lý cô giáo Triệu, hẳn sẽ không nóng lòng để con mồi của hắn được giải thoát quá sớm, trừ phi hắn đã đạt tới hiệu quả tưởng tượng trước, hoặc là đánh hơi thấy sự nguy hiểm nào đó.

Đến nay, hung thủ đã để lại trên người bốn nạn nhân một đường ngang dài, một đường thẳng ngắn, một đường ngang ngắn, một đường thẳng dài. Hàn Ấn phân tích, hung thủ để lại mấu ký hiệu đó hẳn có thể tạo thành một văn tự hoặc hình vẽ nào đó. Đường thẳng dài và đường ngang dài có thể tạo thành một chữ "thập", nếu ở trên thêm một đường ngang ngắn là chữ Can "干", nếu đường ngang ngắn thêm bên dưới thì thành một chữ Sĩ "士", nhưng thêm một đường thẳng ngắn, vô luận thêm chỗ nào cũng đều rất khó thành chữ. Nếu biến hóa góc độ, đường ngang dài và đường thẳng dài cùng đường ngang ngắn có thể tạo thành một chữ Thượng "上", lại thêm một đường thẳng ngắn rất giống một chữ Chỉ "止", nếu Duẫn Ái Quân đại biểu cho một "đường ngang dài", vậy rất có thể hình thành một chữ Chính "正", nếu là chữ Chính có thể đại biểu cho cái gì đây? Còn có một vấn đề, nét bút của hung thủ truyền đạt đầy đủ chưa? Tóm lại, rốt cuộc có thể tạo thành chữ và hình vẽ dạng gì, thật khiến tổ chuyên án chẳng hiểu ra sao, xem ra muốn tìm cửa đột phá của vụ án, còn phải bỏ công sức trên người nạn nhân.
(dịch Bánh Tiêu: http://banhtieu137.blogspot.com/)
Lúc này, Hàn Ấn đã rất tin tưởng, cô giáo Triệu và các cô gái kia nhất định có liên quan đến sự kiện nào đó, sự kiện này không phải mặt tích cực, nếu không làm sao bị hung thủ trả thù điên cuồng như thế? Nhưng tiến hành hỏi gia đình nạn nhân và một vài thôn dân, không hề có thông tin gì có thể ủng hộ phán đoán của Hàn Ấn. Mặt khác, 11 người tình nghi bị thẩm vấn đêm qua, toàn bộ đều có chứng cứ vắng mặt đầy đủ khi án phát sinh. Như vậy, vụ án liền đi vào ngõ cụt, làm sao đây? Nếu đã biết không nhận được thông tin hữu hiệu từ nạn nhân, vậy có thể thử tìm cửa đột phá từ nạn nhân tiềm tàng không? Nhưng tiền đề trước hết phải tìm ra cô ta, nhất định phải tìm ra cô ta trước khi hung thủ gây án.

Nạn nhân tiềm tàng hẳn có đầy đủ những điều kiện sau, hoặc một trong các điều kiện sau: Cùng tuổi với ba nạn nhân trước, cùng lớp tiểu học, quan hệ thân thiết với nhau, quan hệ thân thiết với cô giáo Triệu, thường xuyên ra vào nhà cô giáo Triệu. Hàn Ấn hy vọng con trai của cô giáo Triệu, em trai của Lưu Tiểu Nga là Lưu Lượng, có thể nhớ ra một cái tên như vậy.

http://www.banhtieu137.com

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,