Chuyển đến nội dung chính

[Q1] Hoá Vụ - Chương 7.4

Suối Ánh Nguyệt màu máu 4

"Bách lão đại, anh sẽ lái xe à!" Lòng hiếu kỳ quá nặng Khương Viễn Hoa lập tức chiếm vị trí phó lái.

"Có thích không?" Bách Thanh cười cười nói.

"Sao nhà anh không gửi tài xế đến?" Tề Nhất Phong rất bất mãn, hành trình dài như vậy, e rằng một mình Bách Thanh ứng phó không nổi, chưa biết chừng đợi lát nữa mình còn phải lái giúp một đoạn.

"Tất cả mọi người đều bận rộn, sợ quấy rầy người ta làm việc." Bách Thanh không tùy hứng như hắn.

Cùng Trâu Thanh Hà ngồi ở phía sau so với ngồi cùng con khỉ kia tốt hơn. Tề Nhất Phong vừa quay đầu lại nhìn thấy Trâu Thanh Hà đang ngẩn ngơ, lấy sách đập đầu cậu: "Nhanh lên xe!"

Này, động tác giống vậy nhưng người này thô lỗ hơn. Nếu là anh Liễu gõ, liền bao hàm cả mùi vị cưng chiều trong đó.

"Không ngờ anh Bách Thanh sẽ lái xe." Trâu Thanh Hà đây là muốn bắt chuyện.

"Anh cũng biết lái." Tề Nhất Phong có một khuyết điểm đặc biệt lớn: Không nhận thua.



Trâu Thanh Hà nở nụ cười.

"Cười cái gì?" Tề Nhất Phong không hài lòng nhướng mày. Đột nhiên hạ giọng nói: "Đúng rồi, Liễu lão lục thật sự chưa đưa những tài liệu kia cho em xem?"

"Là thật đó." Trâu Thanh Hà cũng đè thấp giọng: "Ngay cả anh ấy cũng chưa xem. Còn chưa mở ra đâu."

"Vậy à. . . . . . ." Vuốt cằm lấm tấm râu. "Em tìm anh vì chuyện gì?"

"Nói rõ ràng căn nguyên sự tình cho em nghe đi!" Trâu Thanh Hà hạ quyết tâm phải giúp anh Liễu giải quyết vấn đề. Cậu chính là mang theo giác ngộ tương ứng mà đến đó.

"Tại sao muốn biết?" Tề Nhất Phong cười gian.

"Anh Liễu. . . . . . Anh ấy, ngủ không ngon. Tâm tư bị vụ án này quấn lấy, việc này chưa từng xảy ra."

"Haha, hay là dục cầu không đủ mới mất ngủ đó?" Tiếp tục cười gian.

"Nói gì thế?!" Mặt đỏ, đỏ tựa hoa đào. Ánh mắt Tề Nhất Phong lóe một chút, có chút ngẩn ra. Không ngờ nam giới cũng có màu sắc mê người như thế.

"Đã làm rồi chứ gì." Có chút khó chịu.

". . . . . .Anh!" Chuyện riêng tư như vậy sao có thể nói ra khỏi miệng được? "Anh không nói chuyện vụ án, em sẽ không đi nữa!" Trâu Thanh Hà thực chất trong tâm có một phần tính cứng đầu.
(Dịch: Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
"Không biết đùa gì hết! Được. Ông trời nhỏ. Anh nói." Tề Nhất Phong rất sợ loại uy hiếp trắng trợn không muốn sống này, không sợ người khác chơi tâm kế ngấm ngầm giở thủ đoạn, người đơn độc đi đi về về không có đường lui. "Nói về anh họ của anh trước nhé, nói đến anh họ, ấn tượng của anh với anh ấy là gì? (lược bớt mấy phút tưởng tượng) ấn tượng rất nhạt, luôn chỉ nhìn thấy bóng lưng anh ấy. Anh ấy thích đùa, người bên cạnh đều là mấy đứa nghịch ngợm. Nhà anh ấy khá có điều kiện, anh ấy là con một được cả nhà yêu thương, là bảo bối cất giấu trong tháp ngà đó, không thông minh lắm, cá tính cũng không phải loại nổi trội. Nếu không phải sinh ra trong gia đình như thế, chỉ có thể nói là một người tầm thường thôi, anh và anh ấy chưa từng liên hệ. Anh ấy cần người khác nịnh nọt ảnh, cần được xum xoe bợ đỡ. Ngoại trừ chút hư vinh thì không có khuyết điểm nào khác. Tốt nghiệp đại học hạng hai, phân đến bộ Khai Phá Tài Nguyên Quốc Gia công tác, tính chất công việc anh không biết, phong thư dán kín kia, anh cũng chưa từng đọc nội dung bên trong. Phỏng chừng, là dì anh mời người điều tra, những việc anh biết từ anh họ cũng không nhiều, thần trí anh họ rối loạn. Tự mình chỉnh sửa lại, sau đây là suy đoán của anh: Việc dì lo lắng hẳn là chuyện này vẫn chưa xong, hơn nữa không muốn quấy rầy đến dượng. Sự tình trong đó. . .Anh cũng muốn biết. . ."

Hai vị phía trước vẫn đang nghiêm túc nghe lén, nghe đến đó Bách Thanh nhịn không được chen ngang nói: "Theo tôi thấy, cậu hẳn là trong khoảng thời gian này quá mức nhàm chán, vừa vặn dùng để giết thời gian chứ gì."

Tề Nhất Phong bực bội: "Sao có thể hiểu lầm em như vậy? Em thật sự lo lắng cho anh họ."

Trâu Thanh Hà cũng học thói quen của Liễu Hạ Khê, cầm quyển sổ và bút viết viết vẽ vẽ.

Tề Nhất Phong ghé đầu sang, muốn nhìn xem cậu viết gì trên đó thì ngửi được hương tóc của cậu, là dầu gội mùi hoa quế . . .Mắt nhìn đến dấu hôn sau cái tai trắng nõn. "Viết gì thế?"

"Em đang xâu chuỗi lại những thông tin hiện có." Trâu Thanh Hà có trật tự hơn hắn. "Nhân vật đầu tiên lên sân khấu có anh họ anh là anh A; Bạn cũng bị rối loạn tinh thần là anh B, cùng ba người C, D, E có khả năng xuất hiện ở hiện trường cũng có khả năng không xuất hiện. Địa chỉ xảy ra sự việc là Ánh Nguyệt sơn trang, thời gian là 15 tháng 8 ba năm trước. Kết quả sự việc là tinh thần hai anh A, B vô cớ rối loạn cùng ba anh CDE mất tích, chết hoặc lẩn trốn. Mục đích của chúng ta đến đó là: Thăm dò tình hình. Hiểu rõ tiền căn hậu quả sự kiện xảy ra ba năm trước, tra tìm nhân viên có liên quan năm đó, dò thám chân tướng sự thật. Em liệt kê như vậy đúng không?"

Tề Nhất Phong vỗ tay: "Không sai, không sai."

"Tốt lắm, bây giờ em muốn hỏi anh vài việc."

"Xin mời." Phóng khoáng làm một động tác tay.

"Nguyên nhân ban đầu gây ra tinh thần rối loạn của anh A là gì?"

"Nguyên nhân ban đầu chính là chân tướng chúng ta muốn biết. Bây giờ là thuốc phiện, anh ấy đang nỗ lực cai nghiện."

"Thuốc phiện à. . ." Trâu Thanh Hà trầm ngâm, cậu gần đây hay có duyên với từ này.
(Dịch: Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Nói đến thuốc phiện liền nghĩ tới Cung Cường của bang Đông Chính.

Vẫn còn nhớ rõ cặp cổ tay như củi khô của Từ Niệm Dư. . . "Bước thứ nhất chúng ta phải kiểm chứng trước là: 15 tháng 8 ba năm trước anh A có từng đến Ánh Nguyệt sơn trang hay không, có ảnh chụp của anh họ anh không?"

Tề Nhất Phong lại vỗ tay, sau đó ôm đầu cậu: "Tiểu Hà, suy nghĩ của em cuối cùng cũng giống anh, tâm linh tương thông rồi, đương nhiên là có mang! Đây là anh lén lấy từ nhà dì đó." Từ Niệm Dư là thiếu niên hiện đại sạch sẽ lịch sự, hắn bây giờ đã tìm không ra được hình dáng quá khứ nữa.

"Anh hiểu rõ anh B bao nhiêu?"

"Đây là dì anh không cẩn thận lỡ miệng, anh không biết người này cũng không biết ba người sau."

"Thế à. . .Vậy, trong tay anh nhất định có tư liệu điều tra Ánh Nguyệt sơn trang."

"Ừ! Cho em xem trước."

Lật lật lật, thật nhiều trang quá. "Khu du lịch hẻm núi lớn Vân Tụ thuộc sở hữu của chính phủ địa phương. Ánh Nguyệt sơn trang là tư nhân. . .do thương nhân Hồng Kông bỏ vốn đầu tư. . .Quản lý là mời quản lý vật tư chuyên nghiệp. . .công ty tập đoàn phục vụ quản lý vật tư Nhật Xương. . .A, không phải mời đơn vị phục vụ khách sạn đến quản lý. Có chỗ ngủ lại, ăn uống, phương diện giải trí có vài hạng mục hoạt động thể dục thể thao. Ồ. . .Lạ thật, cái gì là Bóng chuyền bãi biển? (đáp: Đánh bóng chuyền trên cát, hai người thành một tổ đối địch) còn sân tiệc nướng, có phòng Karaoke. Khách sạn xây dựng chung một tòa 17 tầng gồm 32 tòa như vậy cấu thành Ánh Nguyệt sơn trang. Tư liệu còn lại giới thiệu cảnh điểm và hoạt động khu du lịch hẻm núi lớn Vân Tụ. Có khu vui chơi mạo hiểm, và trên nước đang xây dựng, còn có nhảy Bungee và leo núi thám hiểm. . .Còn có một hồ nhỏ có thể bơi lội, chèo thuyền, chơi các hoạt động trên nước như bóng nước?"

"Em đọc nhanh thật."

"Chúng ta sẽ gặp nguy hiểm sao?" Khương Viễn Hoa quay đầu lại vươn tay muốn lấy tư liệu.

"Sợ thì đừng đi." Tề Nhất Phong khích cậu ta.

"Chúng ta cũng nên đề phòng." Sau khi Trâu Thanh Hà trầm tư ngẩng đầu lên nói: "Chuyện này phỏng chừng cũng có vài nhóm người từng điều tra, phía sơn trang tất có chuẩn bị, chúng ta không thể để người ta biết mình đến vì việc này. Cho nên, hành động của chúng ta phải có tính chất kế hoạch."

Bách Thanh cẩn thận quét nhìn Trâu Thanh Hà qua kính xe.

"Nói gần nói xa, mọi người có thể vào được cửa đại học Bắc Kinh, đầu óc cũng không vô dụng. Chúng ta dùng mấy vấn đề này làm trung tâm, tự mình chọn lời để bình tĩnh tuần tra. 1, Tết Trung Thu có hoạt động và chương trình đặc biệt không. 2, Có phải tết trung thu hằng năm có người đặc biệt hẹn hội nghị ở đây không. 3, Hỏi thời gian công tác của từng nhân viên vùng này. 4, Mặt trăng màu đỏ, dưới tình huống thế nào mới thể nhìn thấy mặt trăng màu đỏ. 5, Địa phương có tín ngưỡng và truyền thuyết đặc thù nào không. À, nói đến đây. . .Em nhớ ra rồi. Anh Nhất Phong, anh họ anh hình như rất sợ màu đỏ."

"Đúng vậy, rất sợ. Lý do anh không biết, không gì khác muốn hỏi nữa?"

"Còn chưa nghĩ ra, để không hỏi lặp lại khiến người ta nghi ngờ. Chúng ta phân chia công việc đi. Vấn đề 1 và 2 do một người hỏi. Ba vấn đề còn lại mỗi người một cái."

"Vô hình trung em thành người đứng đầu rồi." Tề Nhất Phong cười. "Anh tán thành, hai vị còn lại có ý kiến gì không?"

"Không thành vấn đề."

Khương Viễn Hoa làm một động tác OK. "Vậy giống như là gián điệp."

"Ngốc, là thám tử." Tề Nhất Phong sửa lời cậu ta.

"Bụp" một tiếng, ô tô đột nhiên tắt máy bất động.

"Gì đây!"

"Dây cu-roa của động cơ nổ rồi." Trâu Thanh Hà tỉnh táo nói.

"Hả? Làm sao em biết." Tề Nhất Phong xoay đầu sang.
(Dịch: Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
"Cha em lái xe khách, khi em rảnh rỗi sẽ đi xe với ông, không hiểu hết xe mình thì không đảm đương nổi chức tài xế xe đâu, vấn đề nhỏ cha em luôn tự mình ra tay, chiếc xe này không bảo dưỡng tốt. Không thay nhớt đúng thời hạn. . .Bình thường không kiểm tra tu sửa."

"Bách Thanh! Ô tô nhà anh sao lại dỏm vậy." Tề Nhất Phong bất mãn lắm, vị trí này trước không có làng sau không có nhà trọ.

"Trên xe thường đều có chuẩn bị dây cu-roa dự phòng." Trong hộp dự bị của chiếc xe quả nhiên chứa đồ dự phòng, xe còn rất mới. Ngay cả nhớt cũng có. Mở mui xe, hơi nước bốc lên, nhiệt độ rất cao, "Xách thùng nước đến" Trâu Thanh Hà dặn dò.

"Thùng lấy đâu ra." Khương Viễn Hoa đi bên cạnh cậu hỏi.

"Đến nhà người ta mượn." Tề Nhất Phong đá cậu ta một cước, phía trước có nhà dân.

"Sao anh không tự đi!" Khương Viễn Hoa bất mãn.

Hai người này!

"Tôi đi." Bách Thanh ngăn Trâu Thanh Hà đang muốn đi lại. "Em xem thử ô tô còn có sai sót gì không."

"Này." Hai vị còn lại xấu hổ.

Nhân phẩm tốt xấu không thể so sánh, một khi so sánh thì hiểu. . .Hầy.

Trâu Thanh Hà biết người bạn tin cậy nhất của mình chính là Bách Thanh.

Sau khi ô tô lần nữa xuất phát, Tề Nhất Phong dùng giọng điệu vô cùng tôn kính nói: "Tiểu Hà, em hiểu biết thật nhiều."

"Thôi đi, còn nhiều việc phải dựa vào cậu ấy." Bách Thanh chọt một câu nói: "Tiểu Trâu, cơm tối hôm nay nhờ vào em."

"Có thể tự làm cơm sao?" Ở khách sạn mà tự làm cơm?

"Mua thức ăn về nướng." Bách Thanh khoái trá cười nói. "Đừng hy vọng Tề đại thiếu gia sẽ biết thu xếp cuộc sống, Khương Viễn Hoa em thì sao? Biết nấu cơm không?"

"Việc này, không chắc lắm, chiên trứng hẳn không thành vấn đề." Nói lí nhí.

Liễu Hạ Khê về đến nhà đã hơn mười một giờ. Mở cửa vào, phòng trong không có đèn. "À, Thanh Hà ra ngoài rồi." Có chút hối hận đã để em ấy đi một mình.

Nhớ em ấy rồi.
(Dịch: Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Không quen ở nhà mà không nhìn thấy mặt em ấy.

"Ánh Nguyệt sơn trang." Anh ngẩng đầu nhìn túi thư dán kín trong phòng sách.

Khi mình đi đặt ở hướng khác. . .Xem ra, Thanh Hà rất tò mò thứ bên trong.

"Trong này ẩn giấu nội tình thế nào đây?"

Một phần bệnh án tường tận của Từ Niệm Dư.

"Lịch sử hít thuốc phiện đã bốn năm rồi. Trước khi xảy ra chuyện đã nghiện thuốc một năm, khó trách không ai tin lời hắn." Trước khi hít thuốc phiện tố chất thần kinh hắn rất yếu. . .Mặt khác còn có bệnh án của một người nữa. Lữ Văn Tương: Ba năm trước bị đả kích tinh thần nghiêm trọng. Ngày 16 tháng 8 năm đó được người ta phát hiện ngâm trong suối Ánh Nguyệt. . .Vất vả lắm mới cứu sống được, sau khi sống lại thì thành ngớ ngẩn. Trong dạ dày từng có lượng cồn, cảnh sát phán định là sau khi say rượu, sẩy chân rơi xuống nước. Thần kinh não tổn thương nghiêm trọng, thỉnh thoảng sẽ nhắc đi nhắc lại một từ: "Mặt trăng màu đỏ."

Xem ra, năm đó quả thực có xảy ra chuyện.

Tại sao cảnh sát không truy xét tiếp? Bị đè ép xuống? Nhưng nếu phá được án chẳng phải có thể lấy lòng được cha của Từ Niệm Dư sao? Quái! Thật quái.

Còn có ba bản báo cáo điều tra, phục vụ phòng Mạc Vũ Y, nữ, 19 tuổi, không rõ tung tích. Dân công công trường họ Lưu, tung tích không rõ. Vị khách họ Lý, tung tích không rõ.

Phần tài liệu dày nhất kia có liên quan đến khu du lịch hẻm núi lớn Vân Tụ và Ánh Nguyệt sơn trang.

Nhìn đồng hồ, đã hai giờ khuya, không biết thiếu mình bên cạnh Thanh Hà đã ngủ chưa, còn nhớ lần mình đi Thiên Tân, em ấy cả đêm không ngủ được, gọi điện thoại cho em ấy thôi.

"Anh Liễu!" Trong điện thoại truyền đến tiếng la lo lắng mang theo âm khóc của Thanh Hà: "Khương Viễn Hoa mất tích rồi."

"Đừng nóng vội! Có gì từ từ nói." Khương Viễn Hoa là ai? "Anh tới ngay!"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,