Chuyển đến nội dung chính

[Q1] Hóa Vụ - Chương 7.7

Suối Ánh Nguyệt Màu Máu 07

Thái Tường nhìn lướt qua bên trong có thêm ba người. . .Đồng sự mới bất cẩn quá rồi, sao có thể cho quần chúng bình thường tham dự vào vụ án chứ? Nói đến đồng sự mới. . .Trong cục có không ít phiên bản đồn đại. . .Nghe nói vị đồng sự mới này có chỗ dựa rất vững chắc, mới có thể nhảy dù đến đội một của họ, đội trưởng rất tức giận, thầm kêu ca rất nhiều. Vì an toàn mới điều ông có thâm niên già nhất vào cùng một tổ với nha nội này.

(Bánh Tiêu: Nha nội là chức quan cảnh vệ đời Đường, đời Ngũ Đại và đầu đời Tống, thường lấy con em của đại thần vào chức quan này, sau này dùng để chỉ con em quan lại, thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu)

Quả nhiên hào phóng, thằng oắt trong ba người này vừa mở miệng đã đưa ra hai vạn tiền thưởng. . .Nói đến tiền thưởng, Thái Tường cũng động tâm, quên đi, đương sự đã ra giá quả thật có quyền quan sát.

"Chú Thái." Liễu Hạ Khê rất lễ phép kéo ghế mời đối phương ngồi, ăn ý với anh Trâu Thanh Hà bưng trà nóng lên. Bây giờ, Tề Nhất Phong thành đại gia, quản lý nhân viên nhường phòng hội nghị trong khách sạn lại cho họ dùng, còn cung cấp trà bánh và hoa quả. Ngoài cửa có cảnh sát canh gác. . .Đã hình thành một trung tâm phá án nghiêm mật.



Thái Tường cầm khẩu cung trên tay chỉnh sửa lại đôi chút, ngẩng đầu đã thấy Liễu Hạ Khê đến cửa dặn dò cảnh sát: "Đưa toàn bộ những ai có vết máu trên người đến gian phòng cách vách chờ."

Ánh mắt Thái Tường rét lạnh, thầm nói: "Cậu ta quả nhiên có chút thực lực, không phải mình nhìn lầm. . ." Ngày hôm qua khi đi theo cậu ta làm công vụ Thái Tường chú ý tới đồng sự mới của mình có sức bức bách đặc biệt. . .

"Chú Thái, chú thấy sao?"

Thái Tường mở sổ ghi chép, chầm chậm nói: "Liên quan đến xuất xứ của máu dê, đây là lời chứng của đầu bếp: 'Tối hôm qua có khách gọi món máu dê tỏi ớt này, nhà bếp từng làm thịt tại chỗ một con dê, rút máu dê, dao trắng đâm vào, dao đỏ rút ra, máu nóng chảy vào trong chậu. Dùng đuôi ngựa lọc tạp chất, rót nước muối cùng lượng vào, dùng chày khuấy lên, đông đều thành khối.' Tôi dò xét một chút, toàn bộ máu dê giữ lại ở phòng bếp đã đông thành dạng khối. Có ba nhân chứng đã chứng minh lời bếp trưởng nói không sai. Có thể khẳng định máu dê không đến từ phòng bếp.

"Nhưng mà, tối qua còn có nơi khác giết dê. 10 giờ tối qua ở sân tiệc nướng, khách tại biệt thự số 6 làm tiệc nướng đều là nướng dê, họ không chú ý máu dê ở đâu. Năm vị khách biệt thự số 6 là đến chúc mừng một đôi nam nữ trong đó làm tiệc cuối cùng trước khi kết hôn, dê không phải khách giết, có khách nữ ở đó. . .nên dê bị giết nơi khác, là sơn trang cung cấp, khi ấy, là phục vụ họ Hướng cung cấp dê đã giết xong cho họ, hắn còn được nhận tiền bo.

"Vừa khéo chính phục vụ họ Hướng kia cũng là nhân chứng phát hiện anh bạn Khương bị hại kia đầu tiên, phục vụ viên họ Hướng cùng với bốn thành viên một tổ, tìm kiếm chia theo khu vực, còn nhớ biện pháp này là một vị khách họ Bách cung cấp . . . (Bách Thanh giơ tay lên)

"Là tôi chia, người của chúng tôi tính ra không nhiều lắm, không có cách nào lục soát từng ngóc ngách, để tránh tìm chồng chéo và thiếu sót, mới dùng phương pháp tìm kiếm theo vùng. Mỗi một tổ di chuyển theo hướng thuận kim đồng hồ, cho dù tổ phía trước có quên, tổ phía sau vẫn có cơ hội tìm được."
(dịch: Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Trâu Thanh Hà cũng bắt chước giơ tay chờ lên tiếng, Thái Tường gật đầu rồi cậu mở miệng nói: "Nói vậy, phục vụ viên họ Hướng kia bị liệt vào tình nghi đầu tiên, nhưng mà, có vài việc em không rõ, khí hậu nơi này thấp hơn thành phố vài độ, máu dê mới sáng nay hẳn đã đông rồi chứ. . .Máu ở hiện trường chúng ta nhìn thấy là máu tươi còn chảy."

"Không, máu động vật có biện pháp giữ cho tươi lỏng, nếu không kho máu bệnh viện làm sao tồn tại được." Tề Nhất Phong phát biểu ý kiến.

"Thế à?"

Liễu Hạ Khê mở danh sách tám người Tần Dục Minh đưa cho anh, bên trong không có người họ Hướng.

Đợi đến khi hiện trường không ai mở miệng nói chuyện nữa, Thái Tường mới mở miệng nói tiếp: "Tôi đã kiểm tra nạn nhân, sau gáy có vết bị tay không đánh trúng, thuốc tê là tiêm vào tĩnh mạch tay trái, vị trí này là vị trí đám nghiện hút tiêm tĩnh mạch thích sử dụng nhất, không phải tiêm mu bàn tay và bên trong khuỷu tay như bệnh viện thường làm. Trên người nạn nhân chỉ có một lỗ kim, chứng tỏ kẻ tiêm sử dụng ống chích thành thạo. Đã lục soát phòng của các vị khách và nhóm phục vụ viên, không phát hiện có người mang theo ống chích và thuốc."

"Đương nhiên không có ai ngốc đến mức để lại vật chứng." Tề Nhất Phong nói thầm.

"Xem ra, kẻ gây án có thường thức y học nhất định." Bách Thanh vuốt cằm, râu đã mọc lún phún rồi.

". . ." Liễu Hạ Khê vẫn không mở miệng nói gì, cửa đã bị gõ vang.

"Mọi người đã tập họp ở phòng bên, có hỏi cung ngay không?" Một cảnh sát địa phương thò đầu vào hỏi.

"Tốt, mời họ lần lượt tiến vào, tổng cộng có mấy người?"

"Năm người, nghe nói họ là tổ năm người đã phát hiện nạn nhân, khi di chuyển cơ thể nạn nhân thì dính vết máu, trừ họ ra còn có vài người bạn của nạn nhân cũng có khả năng dính máu lên người."

"Ừ, tôi biết rồi họ đang ở đây."

Vào đầu là một người đàn ông hơi ục ịch, mặt mang nụ cười vồn vã khoảng ba mươi. Liễu Hạ Khê chú ý trên người ông ta có dính máu. . .Tay áo và vạt áo dưới. . .Còn có vị trí trước ngực. . .Không đợi được cáng cứu thương, là mấy người họ nâng Khương Viễn Hoa xuống. . .Trên giày cũng có mấy chấm . . .Chất lỏng lưu động. . .Trên quần cũng có vài chấm. . .Người này không đáng nghi.

". . .Năm người chúng tôi mỗi người khoảng cách năm thước tìm kiếm trong rừng. . .Tôi là nghe tiếng của Tiểu Hướng, sau đó chạy tới thì thấy vị khách họ Khương kia đang ngã bên dòng suối. . .Lúc đó tôi còn tưởng rằng cậu ta đã chết, dáng vẻ thật thê thảm, máu me đầm đìa. . .Sau mới phát giác khách còn chút hơi thở mỏng manh mới thở phào. . ."

"Xin hỏi một chút, trước khi phát hiện nạn nhân ngã bên dòng suối có chú ý tới trên người nạn nhân có mùi gây của dê không?"

"Cái này? Cái này rất khó nói. . .Người của chúng tôi ở đây ăn thịt dê không ít, người làm việc ở phòng bếp trên người có. . .Tôi nhớ tôi cũng có ăn. . .Nói không chừng trên người của có mùi gây. . ." Lời chứng của hắn chỉ lặp lại khẩu cung Thái Tường ghi chép mà thôi.

Phục vụ viên họ Hướng là vị thứ tư bước vào, Liễu Hạ Khê đặc biệt đánh giá hắn. Cao khoảng 1m75, trọng lượng ước chừng 65kg. . .Tóc xoăn tự nhiên, mắt tròn. . .Xoay tròn lanh lẹ. Không giống mấy vị khác đối mặt với cảnh sát thì lo lắng. . .Trạng thái tinh thần đặc biệt phấn khởi. . .Ngửi ngửi, mùi kia sao nồng thế? Giết dê cũng đã rất lâu trước đó rồi mà. . .Trên người những người khác mặc dù có nhưng nhạt hơn hắn . . ."Đã làm việc hai năm rồi? Cũng lâu rồi nhỉ." Liễu Hạ Khê lật ghi chép khẩu cung của Thái Tường. "Hướng Minh Viễn, cậu đang vui vì chuyện gì?"
(dịch: Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.com)
Liễu Hạ Khê nói những lời này khiến mọi người đều lấy làm kinh hãi.

"Tôi vui chuyện gì?" Hướng Minh Viễn khó hiểu lặp lại. "Tôi không vui mà." Hắn che miệng mình. Vết máu trên người hắn nhiều nhất. . .Mùi dê gây trên người cực kỳ nồng. . .Đúng rồi, hắn từng giết dê con có mùi kia cũng bình thường. ". . .Được rồi, tôi hơi vui, tôi là người đầu tiên phát hiện khách, công ty nói sẽ thưởng cho tôi."

"Cậu là người đầu tiên nhìn thấy?"

"Haha." Hướng Minh Viễn ra vẻ thoải mái khoát tay: "Đương nhiên không phải, chí ít hung thủ mới là người đầu tiên nhìn thấy."

Liễu Hạ Khê nặng nề vỗ tay xuống mặt bàn! Thật mạnh, cái bàn gỗ thô thế mà vang lên run rẩy. . .May mắn, trà của mọi người không đặt trên đó, "Nghiêm túc đi."

Hướng Minh Viễn cứng đờ mặt: "Làm gì vậy, tôi cũng đâu phải kẻ tình nghi, dựa vào cái gì hung dữ với tôi. . ." Nói còn chưa dứt lời, Liễu Hạ Khê đã vứt một cái túi nhựa ra trước mặt hắn, trong túi nhựa kia là một túi nhựa khác. . .Trong túi nhựa còn vài giọt máu. "Cậu không đủ chuyên nghiệp, trên đó còn có dấu tay của cậu." Liễu Hạ Khê cười lạnh nói: "Tưởng rằng nhét nó vào khe nước là có thể hủy chứng cứ?"

"Không phải tôi. . ." Giọng Hướng Minh Viễn yếu dần.

"Kể chân tướng đi!" Đôi mắt lạnh lùng của Liễu Hạ Khê nhìn chằm chằm hắn: "Kể lại toàn bộ sự việc cậu nhìn thấy nghe thấy."

". . ." Hướng Minh Viễn không lên tiếng.

"Lột áo ngoài của hắn!" Liễu Hạ Khê ra lệnh cho cảnh sát đang đứng một bên, đối phương có chút chần chờ, sau đó vẫn nghe lệnh anh. Hướng Minh Viễn giãy giụa không được, áo khoác bị lột ra. . .Áo trong có mùi dê gây nồng nặc kỳ lạ. . .Còn có dấu vết. . .Có sợi dây đỏ còn treo trên cổ. . .Phía trên có một cái đồng hồ quả quýt. . ."Cậu bỏ máu dê tươi vào túi nhựa xong, treo sát trên ngực, do nhiệt độ cơ thể người, máu dán kín không đông lại, trên người cậu có mùi nồng, mọi người biết cậu làm thịt dê nên cũng không phát hiện, không ai nghĩ tới việc, qua mấy giờ liền mùi gây vẫn nồng nặc trên người cậu đương nhiên là có vấn đề. Khi cậu phát hiện nạn nhân ngã bên dòng suối đã đổ máu dê lên người nạn nhân, có phải thế không?"

"Tôi. . ." Hướng Minh Viễn rụt cổ. Đột ngột ngẩng phắt đầu lên: "Người không phải tôi làm hại!"

Liễu Hạ Khê đi tới trước mặt hắn, từ trong túi áo lấy ra một bức ảnh: "Mạc Vũ Y mất tích mấy năm trước là gì của cậu?" Cô gái trên bức ảnh có vài nét tương tự Hướng Minh Viễn, mặt tròn mắt hạnh. . .Tóc hơi xoăn. . .

"Làm sao anh biết Vũ Y?. . .Con bé là em gái tôi. . ." Hướng Minh Viễn sụp đổ rồi, từ trên ghế trượt xuống đất, ôm đầu "Con bé mất tích bốn năm trước. Một người lớn như vậy nói biến mất thì biến mất, cảnh sát không tra ra được gì, coi như thành người mất tích sau đó không ai đến xử lý việc này nữa."

"Bốn năm trước?" Tề Nhất Phong tiếp lời: "Không phải ba năm trước sao? Vậy không có liên quan gì đến chúng ta rồi."

Trâu Thanh Hà lần đầu nhìn thấy Liễu Hạ Khê phá án dữ dội như vậy. . .Là cái gì đã chọc giận anh? Phục vụ viên này rất quen mắt, hẳn từng gặp không ít lần, hôm nay anh Liễu cũng rất lạ, anh không phải người dễ mất kiểm soát bản thân mà!

"Cậu làm vậy, có biết càng làm vụ án thêm phức tạp không! Tiện cho thủ phạm thật sự! Mục đích của cậu là gì? Không nói ra chúng tôi cũng không biết làm sao điều tra giải quyết." Thái Tường có chút mất hứng, hiển nhiên đồng sự của mình còn che giấu rất nhiều thông tin khác, không thể tin tưởng lẫn nhau làm sao làm đồng sự được.

"Tôi tới đây, là Vũ Y đã hai năm không gửi thư gửi tiền về nhà, địa chỉ thư từ bức thư cuối cùng của con bé là chỗ này. Thế nhưng, sau khi tôi tìm đến đây, vậy mà không ai biết con bé từng ở đây làm việc gần một năm. Căn bản không có ai biết sự tồn tại của con bé. . .Nhưng tôi tin con bé! Trong thư nó nhắc tới phong cảnh và chuyện suối Ánh Nguyệt đều là sự thật. Hơn nữa 5 năm trước khu biệt thự vừa xây xong, con bé là nhóm phục vụ viên đầu tiên tới công tác, thời gian trùng khớp. Trong núi này làm người ta biến mất rất đơn giản. . .Khách sạn này sau này mới xây thêm đúng không! Đôi khi tôi có suy nghĩ, hài cốt của em tôi có thể ngay bên dưới nền móng của khách sạn này hay không? . . ."

Nghe đến đó, mọi người không khỏi rùng mình.

"Trong thư cô ấy nhắc tới suối Ánh Nguyệt làm sao?" Trâu Thanh Hà hiếu kỳ hỏi một câu, thật sự có mặt trăng màu đỏ sao?

"Suối Ánh Nguyệt không phải là suối Ánh Nguyệt sao?" Hướng Minh Viễn trả lời một câu, hắn thật ra là họ Mạc, tên Minh Viễn. "Vũ Y trong thư nói suối Ánh Nguyệt rất đẹp các loại."

"Cậu làm việc ở đây, dựa vào việc dáng vẻ cậu và Mạc Vũ Y có chút tương tự không ai. . ." Liễu Hạ Khê cũng không nghĩ ra mấu chốt trong đó.

"Tôi đang chờ hung thủ chủ động tới cửa mà, nhưng sự tồn tại của tôi căn bản không khiến cho người ta đặc biệt chú ý, có lẽ nhân viên từng làm việc ở đây biết Vũ Y đều đã bị đổi hết rồi, hoặc biến mất tập thể cũng không chừng."

"Hai năm nay cậu làm việc ở chỗ này, có phát hiện chỗ nào kỳ lạ không?"

"Cũng không chắc. . .Tôi suy nghĩ một chút. À, nói đến ngành dịch vụ vốn lễ tết phải bận rộn, nhưng chúng tôi ở đây mỗi lúc đến lễ toàn bộ đều được nghỉ, nói thí dụ như, tết Trung Thu nghỉ năm ngày, năm ngày này còn không có ở lại trong sơn trang, thế có phải kỳ lạ không?"

"Tết Trung Thu không có các cậu ở lại trong sơn trang?" Điểm này. . .Vô cùng kỳ lạ.

"Tết âm lịch cũng không cho. Nói cách khác, một tháng chung quy có khoảng một tuần cho chúng tôi nghỉ, tôi đương nhiên vui mừng, thứ nhất, có thời gian tự do đến chỗ khác tìm tung tích Vũ Y; Thứ hai, tiền lương nơi này cũng không tệ. Bây giờ xem ra, nơi này rất quái lạ, hơn nữa nhân viên công tác ở đây, tính lưu động rất lớn, người làm việc trên một năm kỳ thật rất ít. Tôi là phục vụ phòng, đặc biệt cần mẫn, cũng không tự ý từ chức. Việc vặt gì cũng làm, khách đánh giá tôi rất tốt cho nên không bị sa thải."

"Nói trở lại vấn đề chính, động cơ cậu tưới máu dê là gì? Tại sao để máu dê trên người?" Giọng điệu Liễu Hạ Khê vẫn không hề thân thiện.

Mạc Minh Viễn hiển nhiên không để ý giọng điệu của anh: "Hai năm rồi, thành thật mà nói, tôi đã không tin Vũ Y còn sống nữa. Nghĩ rằng xảy ra chuyện lớn gì đó, làm cho người ta lật tung cả sơn trang lên, nói không chừng có thể tìm được hài cốt của Vũ Y. Đêm qua bốn vị khách tới đây, là tôi phụ trách. Tôi có nghe lén được họ nói chuyện, nghe họ đang điều tra chuyện xảy ra trong sơn trang ba năm trước. Tôi rất mừng, nghĩ cơ hội tới rồi. Nhưng mà, có người đã chú ý đến bốn người họ, là cặp anh em họ Nhậm mới tới muốn ở lại dài hạn, họ là khách đặc biệt, không phải loại do phục vụ viên chúng tôi chào hỏi. Tôi chỉ biết cặp anh em này ở trong sơn trang tất cả chi phí đều không phải tiêu tiền. Hai người kia tôi thấy họ cũng không phải anh em ruột, người dáng cao rất cung kính với người dáng thấp. Người luôn mồm luôn miệng được gọi là 'Lão đại' cứ dán mắt vào cậu kia." Hắn chỉ Trâu Thanh Hà.

"Tôi? Dán mắt vào tôi?" Trâu Thanh Hà rất khó hiểu, ở chỗ này sao có kẻ thù chứ?

"Hành động của họ rất lạ, tôi cố ý theo sát cậu ta."

Trâu Thanh Hà nhớ rõ, mình chỉ một mình hành động có một lần. . .Tìm thức ăn để nướng, lần đó là vị phục vụ viên này niềm nở theo sát bên cạnh mình.

"Về sau, cậu khách thấp lùn ra ngoài một mình. Tên lùn trong hai anh em họ Nhậm kia dẫn khách ra ngoài, tên cao đánh lén phía sau. Vị khách kia cứ thế ngã xuống, bị tên cao mang đi, máy ảnh trong tay cậu ta cũng rơi trên mặt đất. Tên nhỏ con trong hai anh em họ Nhậm nhét thư vào cửa của họ, tôi lén theo sát hắn, chờ hắn đi rồi tôi cầm lá thư đó lên, phía trên viết: 'Trâu Thanh Hà, nếu muốn cứu cậu ta thì đi một mình đến chỗ XXX.' Không có ký tên, tôi lấy thư, lén đến chỗ trong thư, quả nhiên thấy anh em họ và cậu khách đang chờ. Về sau cậu khách tỉnh lại, ồn ào lên, tên nhỏ con bảo tên cao túm cậu ta, tiêm cậu ta một mũi thì không lên tiếng nữa. Sau khi xác định tung tích của họ, tôi vừa muốn làm lớn chuyện lên, khiến cảnh sát chú ý. Tôi từng nghe nói, vụ án càng thảm cảnh sát mới càng nhiệt tình. . .Tôi nghĩ ra cách dùng máu giội, máu bắn tung tóe khắp nơi làm cho người ta cảm thấy rất thảm. . .Tôi tìm đến ba người họ, cố ý đập hư máy ảnh của cậu khách kia đặt chỗ họ đi ngang qua. Sau đó, tôi nhớ có khách muốn mua dê nướng, tôi lại tìm khách xác nhận xong, đem con dê kia đi giết. Tôi giấu máu dê xong, không lâu sau ba vị khách bắt đầu gọi người tìm kiếm cậu khách mất tích kia.

"Sơn trang ầm ĩ đã kinh động đến anh em họ Nhậm kia, họ thấy tình hình không ổn thì trốn đi. Sau đó, khi gần lục soát đến chỗ họ, tôi cố ý thiết kế một chút, để gã cao có cơ hội đưa cậu khách kia trốn. Tôi lặng lẽ theo sau họ. Thấy tận mắt gã cao nhét cậu khách bên dòng suối. .. Vừa vặn cùng hướng với đội lục soát của tôi. . ."


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,