Chuyển đến nội dung chính

[Q1] Hóa Vụ - Chương 7.14

Suối Ánh Nguyệt Màu Máu 14

Lưu Dược lôi bác sĩ (trước đây bất kể y thuật bác sĩ này thế nào, hôm qua Khương Viễn Hoa cũng là được ông ta chăm sóc) đang tiến vào mộng đẹp tới, với thiết bị và tài nguyên hạn chế chỉ làm cấp cứu đơn giản. May mắn, bệnh viện cách nơi này cũng không xa, xe cấp cứu đã chạy đến.

Bách Thanh xoa huyệt thái dương, đầu căng ra đau đớn, mệt mỏi và phiền chán tập kích toàn thân, thật muốn bỏ mặc hết tất cả. Nhìn xa xa nhóm cảnh sát huyện cũng đã tới cùng nhau lấy lời khai, chụp ảnh, thẩm vấn, không thể không bội phục sức khỏe Liễu Hạ Khê tốt. "Mọi người nói xem Nhậm Hoa Niên giết người tại sao không trốn còn biến mình thành người bị hại. . .Đây. . .Chẳng phải là hành vi rất kỳ lạ sao? Huống chi, chỉ cần Vương Cán Sự nói ra sự việc, hắn không cách nào vu oan thành công được." Trâu Thanh Hà ở bên cạnh trông chừng Vương cán sự cũng không chịu để đầu nghỉ ngơi, đây cũng là người sức khỏe quá thừa thãi.

"Ai biết." Hắn không nhịn được đáp.



Tần Dục Minh trái lại nghiêm túc nhìn Trâu Thanh Hà, cao thấp đánh giá cậu lập tức nở nụ cười: "Cậu đó nha! Đương sự không có giống người đứng xem như cậu suy nghĩ tỉnh táo. Có đôi khi, suy nghĩ của kẻ hành hung thiên kỳ bách quái, căn bản không theo lý lẽ thường. Cậu ấy, đừng đặt suy nghĩ của mình lên suy nghĩ của đối phương. Có những kẻ phạm tội vì vô cùng cố chấp mới phạm án, cũng chính là bệnh quá khích hoặc chứng vọng tưởng, là một loại bệnh tâm lý, là ý thức chủ quan của bản thân quá thừa không chừng. Có cái căn bản là nhận thức lệch lạc do hoàn cảnh tạo thành, nói thí dụ như những tên côn đồ đầu phố cũng chỉ là học sinh cấp hai, cấp ba, đánh người cướp tiền bạn bè là chuyện nở mày nở mặt. Kẻ phạm tội phạm án hoặc nhiều hoặc ít có chút lừa mình dối người, từng chạy thoát một lần sẽ cho rằng mình là người phúc tinh cao chiếu. Trên thực tế, chơi vài trò kỹ xảo đánh lừa cảnh sát là thủ pháp kẻ phạm án thường dùng. Đáng tiếc là, cảnh sát quả thực cũng có không ít vụ án không phá được. Sự thật luôn không cách nào làm thỏa mãn hết được, cũng không phải hung thủ có trí tuệ đại tuệ thế nào, mà là các loại nhân tố thiên thời địa lợi và trùng hợp trong đó nữa. Nói chung, hành vi phạm tội đơn độc dễ bị tìm ra. Cảnh sát cũng là người, là người sẽ có mang chút suy nghĩ tự chủ riêng, những điều này là nguyên do ảnh hưởng đến độ chính xác điều tra rõ chân tướng. Về phần Nhậm Hoa Niên tại sao không trốn? Chờ hắn tỉnh hẳn sẽ có đáp án. Cán sự Vương, tôi cho rằng ông ta sẽ không nói thật."

"Thật lợi hại!" Trâu Thanh Hà vỗ tay, mặc dù đối cũng không giải thích nghi ngờ cho mình, nhưng những lời nói này khiến cậu bội phục lắm. Người bên cạnh anh Liễu quả nhiên không một ai đơn giản. Cậu kính nể nhìn vị sư huynh này của anh Liễu, bản thân kém nhiều lắm, đạo lý nghĩ thế nào cũng không ra qua những lời anh ta vừa nói căn bản không quan trọng nữa.

"Nhậm Hoa Niên không phải người bang Đông Chính." Co rụt bên thân cây cán sự Vương đột nhiên nói.
(dịch: Bánh Tiêu)
"Ý?!" Trâu Thanh Hà ngồi xổm xuống nhìn mặt ông ta, hiếu kỳ hỏi han: "Ông vốn biết hắn?"

"Cậu gọi anh cảnh sát họ Liễu kia tới, tôi sẽ kể hết những chuyện tôi biết." Cán sự Vương thái độ khác thường, vô luận là ngôn ngữ hay thần thái. . .Khiến Trâu Thanh Hà nghĩ ông ta hình như là ve sầu lột xác.

Phòng sạch sẽ liền cảm thấy mùi máu tanh dịu đi, người cũng có thể thoải mái hơn. Bách Thanh tựa trên sofa ngửa đầu, thật muốn mau chóng rời khỏi mảnh đất này càng sớm càng tốt. . .

"Tên họ Vương này rất ma lanh, có thể hắn mượn cơ hội tắm rửa để chạy trốn không chừng?" Tần Dục Minh cười rất tiểu nhân.

Liễu Hạ Khê nhún vai, anh cũng đã tắm rửa, nhẹ nhàng khoan khoái hơn. Tuy nói nghề nghiệp cảnh sát, không xa lạ gì với mùi máu tanh nhưng vẫn chán ghét mùi ấy, "Không ai thích cả người dính mùi máu tươi."

"Anh bạn nhỏ của cậu đâu?"

"Em bảo cậu ấy đi ngủ rồi, không muốn để cậu ấy lún quá sâu vào vụ án."

"Anh thấy đứa bé kia có tiềm năng làm nghề này của chúng ta, anh còn tưởng rằng em muốn đưa cậu ta vào ngành này chứ."

". . ." Liễu Hạ Khê không trả lời hắn, nhìn sang Bách Thanh bên kia phát hiện hắn đã nhắm mắt ngủ.

"Xin lệnh bảo vệ cho tôi, về sau để tôi đổi thân phận sống." Cán sự Vương mở miệng chính là câu này.

"Hì hì." Tần Dục Minh mất hình tượng cười. "Tôi còn tưởng rằng lão già ông muốn nói vài thứ gì hữu dụng, hóa ra là trả giá. Thật là người khôn khéo nhỉ, đừng xem thường đồng chí cảnh sát hình sự thời nay."

Liễu Hạ Khê hơi trầm ngâm: "Cho một lý do, một lý do có thể làm tôi xin được lệnh bảo vệ."

"Cung Cường là bị diệt khẩu." Cán sự Vương hiển nhiên đã trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ, sắc mặt nghiêm túc, ngôn ngữ lời nói tỉnh táo sắc bén lúc này mới phù hợp với tư tưởng của một tên tội phạm lừa đảo. "Lời thằng nhóc kia khiến tôi tỉnh táo lại, Nhậm Hoa Niên vì tiền giết chết lão đại của mình lý do này rất không hợp lý. Người có đầu óc muốn ra tay tạo phản đều sẽ tiến hành lặng lẽ, chứ không cố ý gây ồn ào cho mọi người đều biết như vậy. Như vậy sẽ do cảnh sát tuyên bố Cung Cường bang buôn bán ma túy Đông Chính đã chết, cùng toàn bộ những việc có liên quan đến gã cũng tan thành cát bụi. Giống như làm cho ai biết, làm cho ai xem. Lý do Cung Cường chết, bang Đông Chính này một hai năm nay tên tuổi ầm ĩ rất vang. Thuốc phiện của gã là hàng nguyên chất đa dạng đủ loại giá cả đều có, nguồn hàng của gã từ đâu tới? Ai là khách hàng chủ yếu của gã? Bang Đông Chính khác với bang phái bình thường, không phải dựa vào cướp địa bàn trong hẻm đấu đá với người ta giành vị trí, gã ngay từ đầu đã có người che chở cho gã. Kẻ phía sau gã là ai? Bây giờ Cung Cường bị truy nã, người luống cuống, kẻ nhìn hả hê nhất định không ít. Nguồn hàng của gã muốn gã chết; Khách của gã cũng muốn gã chết; Kẻ muốn nuốt cục thịt béo này ngồi vào ghế trống cũng muốn gã chết. Gã có thể trốn vào đây, cũng là người có biện pháp, kẻ phía sau gã nhất định càng có biện pháp hơn gã." Thao thao bất tuyệt nói hết những lời này, ông ta cẩn thận nhìn sắc mặt Liễu Hạ Khê.
(dịch Bánh Tiêu https://banhtieu137.blogspot.com/)
Bây giờ Liễu Hạ Khê càng hiểu rõ sự việc hơn cán sự Vương. Nguồn hàng của Cung Cường đã chặt đứt, khối thịt béo này e rằng không ai có thể nuốt được nữa, về phần phía khách hàng. . .Cũng có khả năng muốn Cung Cường chết. "Tôi không muốn nghe những việc này, là chứng cứ thật sự không phải suy đoán." Anh lạnh nhạt nói.

Cán sự cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim: "Tôi trốn ở đây đã hơn hai năm. Cung Cường không phải lần đầu tới đây, trước kia gã tới đây luôn có nguồn hàng sung túc, tôi là người trung gian ở đây kiếm chút đỉnh tiền. Tôi để lại vài tai mắt ở bang Đông Chính, điều tra về gã, liền phát hiện phía sau gã không đơn giản. Trước kia người đi theo gã cũng không phải Nhậm Hoa Niên, là một thằng nhóc tóc bù xù thời trang cố định. Lần này ở bên cạnh gã lại đổi người, tôi hơi giật mình, đây cũng coi như là cứ điểm của Cung Cường sao lại tùy tiện đổi người thân tín? Tra ra mới biết bang Đông Chính bị chơi, không ít thủ hạ của gã đều vào tù. Nhậm Hoa Niên không đơn giản, luôn ra vẻ phục tùng ít nói thỉnh thoảng ánh mắt lộ ra lại cực kỳ ác nghiệt, không phải loại sói bang Đông Chính có thể nuôi dưỡng ra được, nơi này cũng không phải buôn bán chính phái gì, chỉ xem như kinh doanh bán công khai, sau lưng có ông chủ lớn tồn tại. Khách khứa tới đây. . .Việc này tạm thời tôi chưa thể nói."

"Có người uy hiếp tính mạng ông?"

"Chờ cảnh sát đồng ý điều kiện của tôi đã. . ."

". . .cáo già một cây." Tần Dục Minh nhún vai, ngáp một cái thật dài, ngoài cửa sổ trời đã sáng.

Liễu Hạ Khê nhìn đồng hồ, đưa mắt chuyển hướng lên còng trên cổ tay cán sự Vương. "Nói chuyện liên quan đến vụ án này đi."

Cán sự Vương sửng sốt, tay muốn giơ lên mới phát giác hai tay không còn tự do nữa: "Có thuốc lá không?"

Liễu Hạ Khê nhìn về phía Tần Dục Minh, Tần Dục Minh từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá, bên trong đã không còn mấy điếu.

"Cung Cường lần này thái độ khác thường cấm cung trong nhà, gã vẫn là thiếu niên có chút kiêu ngạo, ấy vậy mà giả vờ không nhận ra tôi. Tôi liền nghĩ gã đang cố kỵ Nhậm Hoa Niên bên cạnh, thành thật mà nói hàng tích trữ trong tay tôi cũng không nhiều, vẫn muốn tìm cơ hội gã ở một mình xin gã lấy chút hàng. Nhưng Nhậm Hoa Niên bám dính như hình với bóng, cảm giác được Cung Cường thực tế là bị giám sát. Tôi ngược lại nghĩ, nếu vậy đừng dính lấy hắn làm gì, tốt nhất đừng để mình bại lộ, ngay khi tôi không định tìm gã nữa, gã ngược lại đột ngột một mình tìm tới tôi. Đó là ba ngày. . .Không. . .Đêm khuya bốn ngày trước, tôi ở trong khu ký túc xá nhân viên quản lý cách khu khách VIP không xa. Cung Cường trực tiếp kéo cửa vào, dùng dao kề cổ tôi, khiến tôi giật mình đổ mồ hôi lạnh. 'Túi đồ này tao gửi chỗ mày, nếu mày dám làm mất hoặc tự mình chiết ra thì tao sẽ giết mày!' Gã để lại một bưu kiện màu lam rồi rời đi."

"Bưu kiện đâu? Bên trong có gì?" Tần Dục Minh tỉnh táo tinh thần, ngồi ngay ngắn lại hỏi.

"Tôi đã qua tuổi hiếu kỳ, chưa từng mở ra xem. (Nhìn dáng vẻ không tin của hai người, hơi cười khổ) kỳ thật là nhớ đến lời uy hiếp của Cung Cường, tôi là người động não dùng tài hùng biện không động tay động chân. Cung Cường không phải kẻ lương thiện, đáng tiếc là, sau hôm tìm kiếm Khương Viễn Hoa mất tích, khi tôi trở lại phòng bưu kiện màu lam kia đã mất, phòng rất rõ ràng bị người ta lục lọi."

Liễu Hạ Khê chớp chớp đôi mắt mỏi nhừ, từ trên mặt cán sự Vương không nhìn ra hắn đang nói dối hay nói thật. Cung Cường có thể dưới giám sát nghiêm ngặt của Nhậm Hoa Niên làm ra được một cái bưu kiện sao? ". . .Bưu kiện màu lam à. . ." Liễu Hạ Khê trầm ngâm, phá án dễ phạm sai lầm nhất là phân biệt lời chứng của mọi người đến tột cùng có mấy phần là thật mấy phần là bịa đặt. . .Cung Cường. . . Liễu Hạ Khê đứng lên. "Cán sự Vương, phòng của ông ở đâu?"

"Tôi đưa cậu đi." Cán sự Vương cũng đứng lên, cảm giác này khiến cho Liễu Hạ Khê không thoải mái như hành vi khuôn mẫu của mình dựa theo phương thức đã dự tính này tiến hành. Con hồ ly già này có phải đã thiết kế bẫy cho người ta nhảy xuống không? "Dọc đường vừa đi vừa kể chuyện chìa khóa biệt thự khu khách VIP số 6 và chuyện ông đêm khuya xuất hiện tại hiện trường hung án. Sư huynh, phiền anh vừa đi vừa ghi chép chút."
(dịch Bánh Tiêu https://banhtieu137.blogspot.com/)
"Khu khách VIP cũng không nghiêm ngặt như người ngoài nhìn thấy, cậu thanh niên họ Lưu thời gian đến ngắn cũng không biết hết được Ánh Nguyệt sơn trang. Ánh Nguyệt sơn trang có thể nói là một ngành phục vụ đang không ngừng điều chỉnh, trước kia về quản lý rất phân tán cũng có rất nhiều thiếu sót. Lưu Dược đột ngột xuất hiện, sau đó lập ra rất nhiều quy tắc quy chế nghiêm khắc, cũng đã sa thải vài nhân viên. Nhưng thiếu sót cũng không dễ dàng bổ sung như vậy, quản sự nghỉ việc trước kia có quan hệ cá nhân với tôi không tồi, anh ta bị sa thải tôi nghĩ hẳn là do tống tiền khách hàng. Đã nắm giữa chút bí mật của khách, coi đây là vũ khí mở miệng tìm khách kiếm lợi, việc này chỉ là suy đoán của tôi. Khu khách VIP cũng do người đến trông giữ, chỉ cần có thủ vệ trao đổi điều kiện có thể lén thả người vào. Một loại tình huống khác nữa là, khách trong khu khách VIP có yêu cầu, nhân viên được gọi tên thì có thể vào. Tôi quả thật đã phỏng chế chìa khóa các phòng của khu khách VIP, tôi cũng không thường ra vào khu khách VIP. Con mắt Lưu Dược rất lợi hại, tôi cũng không muốn chỗ ẩn thân khó được này bị bại lộ. Đêm hôm qua, khu khách VIP căn bản không có ai canh phòng, hẳn do suốt đêm hôm trước tất cả mọi người tìm người đã mệt mỏi, nhóm bảo vệ lười biếng đi ngủ. Tôi cũng không biết Cung Cường bị bắt trói, chìa khóa phòng khu số 6 là đêm Cung Cường bỏ lại bưu kiện đã sớm lấy của tôi, gã nói là để ứng phó tình huống ngộ nhỡ xảy ra, có thể có thêm phòng ẩn thân thoải mái. Biệt thự số 6 lúc bình thường không mở cửa với bên ngoài, đó là phòng chuyên dụng của người kia. Có một vị khách rất thích số 6 này, là đặc biệt thích."

"Biết tên vị khách này không?"

"Từ Niệm Dư, tên này quái lắm nên rất dễ nhớ."

Liễu Hạ Khê đột nhiên dừng bước, anh giật nảy mình. Nghe được bất kỳ cái tên nào cũng không khiến anh chấn động bằng cái tên này.

"Ông từng gặp người này chưa?"

"Ừ, người này địa vị rất lớn, người quản lý của thiên đường ân cần vồn vã với hắn lắm. Người này vừa nhìn là biết dân nghiện hơn nữa là loại nghiện nặng, sẽ ngã xuống đất chết bất cứ lúc nào. Hắn chắc là tới đây dưỡng bệnh, có khi sẽ đột nhiên phát cuồng. Khi phát tác sẽ được người ta đón đi, qua một thời gian ngắn lại đến. Lần sau càng nghiêm trọng hơn lần trước. Nghe nói là người nhà hắn quá mức cưng chiều, không nỡ nhìn thảm trạng của hắn khi lên cơn nghiện, trong thời kỳ cai nghiện lần nào cũng để hắn hít thuốc phiện. Nghe nói ngoại trừ nghiện còn mắc chứng hoang tưởng, luôn nghĩ người chung quanh đang tính kế hắn, muốn giết hắn. Khi hơi tỉnh táo, hắn sẽ đi khắp nơi, thăm dò khắp nơi. Thích lấy kinh nghiệm bi thảm của người khác làm như xảy ra trên người mình, trở thành chuyện bản thân đã trải qua. Từ lời các cậu nói hình như đang điều tra chuyện tết trung thu ở Ánh Nguyệt sơn trang ba , bốn năm trước. Ở chỗ này tra không được, căn bản không có bất kỳ hồ sơ nào. Ngay cả nhân viên quản lý trước kia cũng chỉ tới sớm hơn tôi hai tháng, trước kia tôi đoán chừng căn bản không hồ sơ và ghi chép về chuyện này."

"Lạc đề quá rồi, nếu Cung Cường tự mình tìm ông ta đòi chìa khóa, vậy suy luận của cậu không phải bị phủ định sao?"

"Không, đã lấy được chứng thật rồi. Chìa khóa là Oa Tử ra mặt tìm cán sự Vương lấy được, Oa Tử đại danh là Lý Thiết Oa, hắn có thể vào Ánh Nguyệt sơn trang làm việc là cán sự Vương ra mặt đảm bảo. Lý Thiết Oa và cán sự Vương có quan hệ họ hàng, theo lý từng nhận không ít chăm sóc của cán sự Vương. (Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của sư huynh và cán sự Vương, anh lại bỏ thêm một câu) trước đó em đã nói chuyện điện thoại với chú Thái vài lần. Lý Thiết Oa không có già giặn như mấy người này, vẫn còn non lắm, vừa lừa một cái đã nói hết ra."

Sắc mặt cán sự Vương đột biến. Ông ta không ngờ Liễu Hạ Khê biết rõ mình nói dối mà vẫn tỉnh bơ, thật sự là thanh niên đáng sợ. "Ông muốn bảo vệ Oa Tử chứ gì."

"Nó. . ." Cán sự Vương mở miệng, qua hồi lâu mới cẩn thận nói: "Tôi cung cấp chứng cứ các cậu muốn, có thể thả nó không?"
(dịch Bánh Tiêu https://banhtieu137.blogspot.com/)
"Tôi không cách nào đáp ứng cho ông, định tội không nằm trong vòng trách nhiệm của tôi, căn bản không tồn tại bưu kiện màu lam nào hết đúng chứ. Cung Cường tuyệt đối sẽ không giao thứ gì quan trọng cho người ta, ngay từ đầu ông đã nói dối." Liễu Hạ Khê anh cũng không phải người sắt, thật sự mệt mỏi quá rồi. Cũng muốn có thời gian nghỉ ngơi chứ.

"Tôi có danh sách khách tới tết trung thu hai năm trước, tôi từng cố gắng tống tiền một người." Cán sự Vương cúi thấp đầu.

"Tết trung thu hai năm trước chẳng phải không hề xảy ra chuyện gì sao?" Tần Dục Minh nghi hoặc nói.

"Đêm tết Trung Thu cậu ở trong sơn trang?"

"Không có, sáng ngày thứ hai tôi trở về, phát giác nhân viên quản lý tiêu hủy hồ sơ khách ở đó, tôi để lại một ít giấu nhân viên quản lý lén lưu lại."

"Không có chuyện xảy ra thì không cần tiêu hủy hồ sơ." Liễu Hạ Khê gật đầu, anh vẫn cứ đánh cược trên tay cán sự Vương nhất định có tồn tại manh mối, mới theo người này vòng vo lâu như vậy. "Ông tống tiền ai?"

"Tăng Phấn Dũng, tự xưng tết Trung Thu hai năm trước không hề tới đây, tên của hắn trên hồ sơ cư trú. Cảnh sát từng điều tra tết Trung Thu hai năm trước có đến đây không. Hắn quả thực có tới."

"Tăng Phấn Dũng?" Chính là người Từ Niệm Dư nhắc tới ". . .Tôi đưa thiếp mời cho một người bạn thích mạo hiểm trinh thám. . ."

"Sáng hôm đó, tôi đi thu dọn phòng biệt thự khu bình thường nhặt được một thiếp mời của Từ Niệm Dư, sau đó tự phục chế lại một cái nộp lên nhân viên quản lý. Khi ấy tôi còn chưa nhận ra Từ Niệm Dư, tôi đã xem xét hồ sơ đăng ký chỗ ở mình lén lưu lại, phát giác phòng kia chính là của Tăng Phấn Dũng. Tôi có điều tra người này, là người kín kẽ. Tôi tống tiền không thành công, hắn không đếm xỉa gì đến tôi."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,