Chuyển đến nội dung chính

[Q1] Hóa Vụ - Chương 7.17

Suối Ánh Nguyệt Màu Máu 17

Trời còn chưa hoàn toàn tối hẳn, đèn đường đã sử dụng công năng của nó. Vô luận màu sắc đục ngầu của bầu trời hay ánh đèn rực rỡ cũng không thể làm người ta hài lòng.

Liễu Hạ Khê một mình lang thang trên phố, ánh mắt không có tiêu cự, chốc chốc bắn về phía bầu trời; Chốc chốc chuyển xuống bên chân, hai tay đút trong túi quần thả lỏng suy nghĩ. "Mình tới cùng đã quên mất cái gì nhỉ?" Anh chau mày: "Chung quy cảm thấy có chỗ không nhớ ra. . .Là gì chứ? Hình bóng ngẫu nhiên hiện lên trong đầu là gì?" Anh đột ngột dừng bước.

Ven đường có hai người đang lớn tiếng cãi nhau, nói cái gì cũng không lọt được vào tai anh, chỉ là tiếng ồn ào đã kéo anh về hiện thực. Nhìn đồng hồ, đói bụng rồi. Đường phố xa lạ, hình như đã lạc đường, à phía trước là trạm xe buýt, chạy vội sang đó, cẩn thận tìm không có tuyến về nhà, phải đổi xe. Suy tính thời gian về đến nhà cũng có thể sau một tiếng nữa.



"Được rồi, thời gian dài như vậy mình chải chuốt vụ án lại lần nữa xem." Sau khi lên xe ngồi vào chỗ của mình Liễu Hạ Khê thầm nghĩ. "Đầu tiên là vụ mất tích của Mạc Vũ Y bốn năm trước, nguyên nhân không rõ, hành tung không rõ. Em trai của cô ta Cung Cường cho rằng cô ta đã chết, Cung Cường vì điều tra rõ chân tướng lần lượt phái ra Hướng Minh Viễn và Oa Tử. Hai người kia cũng không điều tra ra thông tin hữu dụng, ngược lại Cung Cường từ kẻ thứ ba biết được kẻ thù là ai đồng thời dự định báo thù. Hướng Minh Viễn là kẻ thông minh thấy gió đổi chiều, dạo chơi giữa đám khách nhưng không lộ ra bất cứ chuyện gì. Trước mắt Cung Cường đã chết, kẻ thứ ba và kẻ thù là ai cũng đã thành bí ẩn. Hướng Minh Viễn còn sống là kẻ dối trá, Oa Tử chỉ là côn đồ không có đầu óc, họ xuất phát từ cái gì mà muốn bắt cóc Khương Viễn Hoa? Đó cũng là một động cơ gây án không thể khẳng định. Họ biết được bao nhiêu? Không thể nào kiểm chứng. Sau đó là cái chết của Cung Cường, quân đội ra mặt thấy thế nào cũng không bình thường, chỗ phòng chống ma túy biết sẽ không tán thành trước tiên, họ còn cần Cung Cường sống để tra ra mạng lưới buôn lậu thuốc phiện phía sau gã. Cái chết của Cung Cường thấy thế nào cũng là qua loa đại khái. . .Bách Thanh nói: Gã là tiểu tình nhân của người đó, ngoài ý muốn là người đó thế mà không ra mặt bảo vệ Cung Cường, là không bảo vệ được hay vứt bỏ gã? Tề Ninh là người khôn khéo, đương nhiên cũng sẽ nghĩ tới Cung Cường sống rất có giá trị, trừ phi thu được gì đó giá trị lớn hơn so với mạng lưới thuốc phiện mới sai Nhậm Hoa Niên chấm dứt Cung Cường. Tề Ninh mở miệng đã đóng kín thông tin mình muốn, nói giấu giếm Bách Thanh hẳn cũng đã che giấu một ít, còn có sư huynh cũng chưa nói ra những việc anh ấy điều tra được ở Ánh Nguyệt sơn trang.

"Sau đó là thiếp mời xuất hiện ba năm trước, dân công của công trường xây dựng Lưu Quang Huy và vị khách Lý Thành Sinh mất tích, Lữ Văn Thương phát điên. Điểm giống nhau của ba người này là đều ở Ánh Nguyệt sơn trang ngày 15 tháng 8 ba năm trước đây. Lữ Văn Thương đến đó là do giữ thiếp mời của Từ Niệm Dư, mà tên của Lưu Quang Huy và Lý Thành Sinh miệng kẻ điên kia nhảy ra. Nói cách khác hắn biết hai người mất tích, hai người kia đã xảy ra chuyện gì khiến đầu óc hỗn loạn nhớ mãi không quên như vậy. Từ Niệm Dư mời hắn đi có ở hiện trường không? Lý Thành Sinh mất tích vợ của hắn nhờ sư huynh điều tra vụ án, sư huynh ẩn náu ở Ánh Nguyệt sơn trang một thời gian dài, nghe giọng điệu anh ấy không rõ vụ án lắm. Nếu không tra ra án mất tích của Lý Thành Sinh cũng có tư liệu trợ giúp. Hướng Minh Viễn cũng không điều tra được. . .Xem ra chuyện Cung Cường biết không phải dọ thám từ trong Ánh Nguyệt sơn trang mà là bên ngoài. Bên ngoài có người biết chân tướng hoặc . . .Chỉ là gạt gã? Tại sao cần phải chọn ngày 15 tháng 8 . . .Bí mật của suối Ánh Nguyệt là trước sau ngày 15 tháng 8 sẽ biến thành suối nước nóng.
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.blogspot.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
"Hai năm trước cũng có một tờ thiếp mời, Từ Niệm Dư đưa nó cho bạn thân Tăng Phấn Dũng, có nghĩa là ngày 15 tháng 8 năm ấy danh sách khách ở lại lấy được từ chỗ cán sự Vương chỉ có mình Tăng Phấn Dũng. Hắn không cầm thiếp mời vào ở khu khách VIP, nói cách khác hắn không hề đưa ra thiếp mời, kết quả chuyện gì cũng không xảy ra, người của sơn trang không ngờ lại muốn tiêu hủy hồ sơ. . .Rất kỳ lạ. Sau đó Tăng Phấn Dũng cũng không thừa nhận từng đến sơn trang nhưng lại nhét thiếp mời vào trong phòng, điểm ấy cũng kỳ lạ. Năm ngoái không xuất hiện thiếp mời, năm nay lại đột nhiên xuất hiện. Từ Niệm Dư bài xích màu đỏ nhưng không bài xích Ánh Nguyệt sơn trang, ngoại trừ ngày 15 tháng 8 hắn xuất hiện ở Ánh Nguyệt sơn trang. . .Không ít người nhấn mạnh đầu óc hắn có khi không rõ ràng lắm. . .Mình còn nhớ rõ ngay lúc đó hắn còn nói là: 'Thiệp mời Ánh Trăng Màu Đỏ. Ba năm trước đây cũng cùng tấm thiệp này, tôi không đi, đưa thiệp mời cho người khác. Ngày 15 tháng 8 ba năm trước người thay thế tôi chết trong suối Ánh Nguyệt. Nguyên nhân chết là say rượu trượt chân rơi xuống nước. Hai năm trước cũng đồng dạng thu được tấm thiệp này. Tôi đưa thiệp mời cho một người bạn thích mạo hiểm trinh thám, tôi kể rõ đầu đuôi chuyện phát sinh một năm trước cho đối phương biết, cũng hy vọng người đó dưới tình huống bảo mật điều tra chân tướng cái chết của người bạn kia. Nhưng mà, lần đó hắn bị người ta đánh bể đầu vứt vào suối Ánh Nguyệt. . .' Có thể kết luận lúc hắn nói những lời này đầu óc tỉnh táo. Nhưng sự thật lại không tương xứng: Lữ Văn Thương không chết chỉ điên, hai năm sau Tăng Phấn Dũng cũng không bị ai đập bể đầu vứt vào suối Ánh Nguyệt. Điều này cũng là nguyên nhân làm cho lời Từ Niệm Dư nói không được ai xem trọng. Không, kỳ lạ là Từ Niệm Dư không hề nói tên hai người kia.

"Nếu suy nghĩ đảo ngược lại. . .Có lẽ người Từ Niệm Dư cho thiệp mời cũng không phải Lữ Văn Thương và Tăng Phấn Dũng thì sao? Tăng Phấn Dũng cái tên này là từ chỗ cán sự Vương truyền tới, cùng với tờ thiếp mời kia cũng là qua tay ông ta truyền tới, cũng từng nhìn thấy ông ta làm hàng nhái giống y như đúc rồi. Nếu. . .Thiếp mời ngay từ đầu là từ chỗ cán sự Vương tuồn ra. . .Đây là hành động nhằm vào Từ Niệm Dư. . .Giải thích sẽ dễ dàng hơn. Mấu chốt của sự việc nằm trên người Từ Niệm Dư, bốn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đây là mấu chốt. Nếu như vậy thì cán sự Vương cũng là nhân vật mấu chốt kia. Cán sự Vương biết Từ Niệm Dư, Cung Cường, thậm chí biết thân phận sư huynh, Hướng Minh Viễn và Oa Tử. Giả thiết ông ta từng điều tra quan hệ của Từ Niệm Dư biết Lữ Văn Thương và Tăng Phấn Dũng là bạn của hắn. . .Nhưng mà, ông ta muốn đối phó Từ Niệm Dư có rất nhiều cơ hội mà. . .Không đúng, có lẽ đã đối phó hắn rồi. Thuốc phiện đã hoàn toàn ăn mòn cơ thể và linh hồn của Từ Niệm Dư, sống không khác gì cái xác không hồn." Nghĩ tới đây Liễu Hạ Khê dùng sức vỗ mạnh đùi mình.

"Đồng chí! Đã đến trạm cuối rồi."

"Hầy. . ." Liễu Hạ Khê thở dài một hơi, ngồi qua trạm rồi.

Anh thay đổi lộ tuyến về nhà đến trại tạm giam trước.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi Hướng Minh Viễn đã gầy không ít, cả người đều phờ phạc.

"Có chuyện gì?" Không ngờ hắn lại mở miệng trước, mắt cũng không nhìn Liễu Hạ Khê.

"Cung Cường đã chết." Liễu Hạ Khê dùng đầu bút gõ mặt bàn, cẩn thận quan sát phản ứng của Hướng Minh Viễn, nghe được tin tức này Hướng Minh Viễn cũng không bất ngờ, nhưng vai vẫn thoáng run rẩy.

Trong chốc lát giữa hai người không có bất kỳ đối thoại gì, là Hướng Minh Viễn phá tan sự im lặng này. "Đồng chí cảnh sát đặc biệt tới chỉ để nói những lời này thôi sao?"

"Tôi đang đợi cậu nói thật."

"Nói thật?" Hướng Minh Viễn nở nụ cười, nhưng chỉ có da mặt đang run: "Anh còn muốn biết những gì?"

"Cậu nói thử xem."
(dịch Bánh Tiêu http://www.banhtieu137.blogspot.com Nghiêm cấp repost bài dưới mọi hình thức)
Khóe mắt Hướng Minh Viễn co giật, đột ngột ôm đầu mình vùi mặt vào cánh tay, "Cung Cường thế mà đã chết rồi." Giọng hắn nghẹn ngào. "Tôi vô tình làm hại anh ấy rồi, tôi chỉ mượn ngoại lực tìm ra Cung Cường, tôi biết anh ấy đã mất tích. Chuyện sơn động đó là tôi bố trí, tấm thẻ vàng là Cung Cường giao cho tôi, là muốn tôi thuận tiện ra vào khu khách VIP. Nhưng mà, thằng oắt Lưu Dược kia trông chừng tôi chằm chặp, tôi không lẻn vào được, Cung Cường đã hẹn tôi, thay chị anh ấy báo thù xong chúng tôi sẽ cao chạy xa bay, không bao giờ đến Bắc Kinh nữa."

"Cậu biết kẻ thù là ai?"

Hướng Minh Viễn ngẩng đầu lên, trên gương mặt có vệt lệ, sự bi ai là chân thật hằn trong ánh mắt. "Anh ấy không nói, nhưng mà, anh ấy hễ nhắc đến tên một người luôn nghiến răng nghiến lợi."

"Là ai?"

"Từ Niệm Dư cái tên rất quái lạ."

"Cậu chưa từng gặp hắn?"

"Nếu gặp hắn tôi đã sớm một dao đâm chết hắn rồi! Nghe giọng điệu Cung Cường người này có chỗ dựa rất vững chắc. Không phải người dễ đụng đến."

". . .Nghe nói hắn từng ở Ánh Nguyệt sơn trang."

"Không thể nào, lúc tôi ở đó hắn chưa từng xuất hiện."

"Cán sự Vương cậu thấy người này thế nào?"

"Một con chó già!" Giọng Hướng Minh Viễn tràn ngập bực tức.

"Hửm?!"

"Hễ có cơ hội liền bóc lột chúng tôi. Hừ! Thật không biết xấu hổ."

"Cậu cho rằng giao tình của ông ta và Cung Cường thế nào?"

"Họ làm sao có giao tình được?" Hướng Minh Viễn lắc đầu.

". . .Cậu dùng thủ pháp cực đoan để tìm Cung Cường, cảnh sát cũng đã điều động. Thân là tội phạm quốc tế Cung Cường bị cảnh sát bắt giữ, ngồi tù là không tránh khỏi, thậm chí có thể sẽ phán tử hình. . . Như vậy cậu cũng không để ý?"

"Tôi không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ cần biết anh ấy ở đâu bình an hay không là được. Người có thể sống thì có biện pháp mà đúng không?"

"Gã chỉ mất tích. . .Cậu khi ấy nghĩ gã có thể nguy hiểm đến tính mạng?"

"Anh ấy thăm dò kẻ thù của mình, đối phương cũng không phải ngu ngốc đương nhiên cũng có khả năng đã chú ý tới anh ấy. Anh ấy mất tích chỉ có một khả năng: Đó chính là kẻ bên kia đã ra tay."

". . .Quan hệ của cậu và Cung Cường là thế nào?"

"Anh ấy đã cứu mạng tôi, chúng tôi là anh em kết nghĩa. Rốt cuộc tôi vẫn không thể giúp anh ấy. . ."

Liễu Hạ Khê bước đi trên đường, trong lòng có chút buồn bực. Đèn đường vài chỗ đã hỏng, tối tăm rất dễ vấp phải cục đá. Anh có gọi điện hỏi chú Thái thì biết cán sự Vương đã được người đón đi. Chắc là rơi vào tay Tề Ninh. Từ trong tay Tề Ninh rất khó hỏi được chuyện cán sự Vương, thật phiền mà. . .

"Từ Niệm Dư à! Cuối cùng cũng về tới khởi điểm." Liễu Hạ Khê vuốt cằm, vụn râu đâm lỉa chỉa. Không nhớ rõ số điện thoại Tề Nhất Phong, anh bấm gọi cho Bách Thanh.

"Tôi đang muốn tìm anh đây, anh tắt điện thoại. Hai người họ lo lắng có phải anh đã xảy ra chuyện hay không đấy, bây giờ cuối cùng cũng yên tâm rồi. Ra ngoài gặp sao, ngày mai tôi phải rời khỏi Bắc Kinh. Nhất Phong và Tiểu Trâu đều ở đây." Giọng Bách Thanh bên kia nghe có chút trầm thấp.

"Tốt. Tôi qua tìm các cậu, ở đâu?"

"Trà Mễ Hương cửa đông trường học, chúng tôi ở phòng lầu hai. Không, cứ bắt xe đến đây, ừm, tôi chờ anh ở cửa là được."

Liễu Hạ Khê gọi taxi.

Quả nhiên xa xa đã thấy Bách Thanh.

Ngủ không đủ giấc mặt hắn xanh xao.

Hắn đi ra vài bước: "Tôi có lời muốn nói riêng với anh." Xác định gần đó không có ai hắn hạ giọng nói: "Hôm nay tôi thấy người đó, sự việc phát triển ngoài dự liệu, có không ít chuyện tôi không rõ ràng lắm chứ không phải cố ý giấu giếm anh, vụ án của anh họ Nhất Phong anh đừng theo nữa."

Liễu Hạ Khê không nói gì.

Bách Thanh hiểu rõ anh, không nhịn được thở dài: "Căn nguyên sự việc chính là ở suối Ánh Nguyệt, là vấn đề chất nước. Chất nước của suối Ánh Nguyệt bình thường không gây hại, khe nước phụ cận đó thậm chí có lợi cho cơ thể. Chẳng qua trước sau tết trung thu suối nước nóng từ lòng đất phun ra, kết quả tất nhiên chất vận động, theo nhiệt độ cao oxy hóa một ít khoáng vật gây hại cho cơ thể người tràn đầy trong hồ. Người nếu không cẩn thận uống vào cơ thể sẽ có thương tổn cực lớn cho trung khu thần kinh. Khi ấy, người đó còn chưa sở hữu nó. Y cũng ở đó, cùng một chỗ có anh họ của Nhất Phong và nhóm bạn bè của y. Anh có thể tưởng tượng, một vài nam nữ trong suối nước nóng đùa giỡn nhau, uống quá chén hơn nữa hít chút thuốc phiện, họ dâm loạn. Người ấy cũng quá rõ ràng chuyện gì xảy ra sau đó, y vẫn luôn duy trì tỉnh táo. Ngâm suối nước nóng xong y liền rời đi, sở thích của y khác những người đó, y không thích phụ nữ cũng không quen nhìn chuyện nam nữ. Sáng sớm ngày thứ hai y bị người ta nóng ruột đánh thức, khi y chạy tới suối Ánh Nguyệt, nước hồ đã đỏ hồng. Ngã chết, bị thương một đám. Hung khí là bình rượu vỡ. Người ấy chưa từng nói rõ với tôi ai sống ai chết. Chị của Cung Cường là bị cưỡng hiếp đến chết, đây là chắc chắn. Người ấy lập tức phong tỏa cả sơn trang, thông báo cho dượng của Nhất Phong đầu tiên. Anh cũng biết dượng của Nhất Phong là người có thực quyền, trên người anh họ của Từ Nhất Phong kiểm tra ra cồn, thuốc phiện và nước suối gây hại, hai tay hắn dính đầy máu tươi ngủ say bất tỉnh. Chỉ có ông ấy và người đó là biết chuyện. Sự việc bị hai người họ che giấu xuống. Người nọ ra mặt mua lại cả công trình của sơn trang, dùng tiền che miệng những người biết chuyện, xử lý ngần ấy chi tiết. Nhưng sự việc sẽ luôn lọt gió, chết không chỉ có một mình nữ tiếp viên, quỷ sát nhân cũng không chỉ mình Từ Niệm Dư. Cha Từ biết đại khái sự việc nhưng mẹ Từ không biết, mới có thể cho Nhất Phong ra mặt tìm anh. Lý Thành Sinh và Lữ Văn Thương đều là kẻ tham dự bốn năm trước. . .Dân công họ Lưu kia cũng là người giúp đỡ thanh lý hiện trường bốn năm trước. Ba năm trước sự kiện tái diễn tạo thành hai chết một điên, động thủ là kẻ nào không ai biết. Sự việc này khiến người ấy nổi trận lôi đình. Tuyên bố mệnh lệnh niêm phong suối Ánh Nguyệt trước sau tết Trung Thu. Lần thăm suối nước nóng đó Từ Niệm Dư là người khởi xướng.

". . .Sao người đó lại giữ Cung Cường đến đây báo thù bên cạnh?"

"Ai biết." Bách Thanh không muốn tiếp tục đi sâu về chuyện này nữa.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,