Chuyển đến nội dung chính

[Q1] Hóa Vụ - Chương 7.PN1

Sóng lên sóng xuống 01

Liễu Hạ Khê nhún vai, bên trong lành lạnh, không ngờ anh lại không cách nào chịu nổi sự trống vắng.

Là từ khi nào không còn phải chịu sự cô độc nữa?

Thanh Hà đã bao lâu chưa về nhà? À! Anh đột nhiên vỗ đầu mình: "Sao lại quên mất chuyện huấn luyện quân sự cho sinh viên mới chứ?" Thanh Hà hình như đã làm cho khẩu vị của mình trở nên kén chọn rồi. Thức ăn trong tủ chỉ có mì mình tự mua. . .Hẳn phải ăn cơm bên ngoài rồi về.

Bóng đêm chập chờn ngoài cửa sổ mang theo bụi bẩn xám xịt. Liễu Hạ Khê kéo bức màn lên, đèn trong phòng sáng tỏ, bóng dáng sau lưng anh đậm như màu mực.



Áo ngoài cũng không cởi ngã thẳng xuống giường, xoa huyệt thái dương, mắt đối diện ngọn đèn chê nó lóa mắt, mở đèn đầu giường tắt đèn trong phòng. "Haiz. . ." Bất giác thở dài một hơi, đối mặt với bác sĩ Trần mình xem như về tay không. Câu nói đầu tiên đã làm người ta sặc chết: "Cầm chứng cứ tới. . ." Có chứng cứ còn dùng miệng nói sao? Trực tiếp còng tay nói chuyện rồi.

Bản thân đã bình tĩnh đến đó. . .Chẳng qua logic suy luận không thực hiện được trên pháp luật, suy đoán có hoàn mỹ mấy cũng chỉ trên mức độ ngôn ngữ, trừ phi đối phương nhận tội. . .Vụ án này thật không biết viết tường trình kết án thế nào nữa.

Lỗ hổng duy nhất ở chỗ cán sự Vương, đáng tiếc người này không chịu gặp mặt, chỉ cần gặp mặt sẽ không sợ không cạy được miệng ông ta. . .Tề Ninh đáng ghét làm thế nào cũng không chịu cho mình gặp ông ta một lần . . .

Nhớ Thanh Hà quá.

Giờ phút này Trâu Thanh Hà đang làm gì nhỉ?

Cậu để đầu đinh vác túi siêu lớn đứng trên xe buýt chạy về nhà. Thật vất vả kết thúc huấn luyện quân sự, trở về ký túc xá đám huynh đệ kia chỉ biết đọc sách, vệ sinh trong phòng không ai để ý tới, thành nguyên cái chuồng heo. Cậu nhìn không vừa mắt đành phải gói quần áo bẩn khăn trải giường bẩn về nhà dùng máy giặt sạch.

Mở cửa, không có đèn? Anh Liễu chẳng lẽ không ở nhà? Ừm, thật khổ cực không biết vụ án lần trước làm đến đâu rồi.

Vào phòng bếp liền thấy vụn mì đầy đất. . .Ừm. Trong phòng khách có thêm một tấm bảng đen rộng một thước, phía trên từng có không ít dấu vết phấn viết, chắc là viết rồi xóa rồi lại viết. Trước mắt phía trên viết: Anh đang trong phòng ngủ.

Trâu Thanh Hà lập tức nhảy dựng lên nhanh chóng đi lên lầu, quả nhiên quang cảnh nhàn nhạt từ khe cửa lọt ra.

"Anh Liễu!" Nếu không phải trên người đầy mùi mồ hôi Thanh Hà sẽ lập tức nhào tới, trời mới biết cậu nhớ khuôn mặt chứa ý cười dịu dàng này biết bao.

Hành động trước là Liễu Hạ Khê, một cú hổ nhảy ôm lấy cậu.

"Gầy đi." Vuốt ve cao thấp.

Trâu Thanh Hà mặt mũi đỏ bừng chỉ nghĩ được duy nhất "Quần áo bẩn lắm, còn chưa tắm rửa. . ." Lòng đầy nhớ nhung nói một chữ cũng không nói nên lời: "Chắc đói bụng rồi."

Liễu Hạ Khê nở nụ cười, cũng không biết sao trong lòng ấm áp dào dạt, uể oải lúc trước đã quét sạch. Gật đầu: "Thật sự đói bụng."

"Em đi siêu thị mua thức ăn về."

"Để anh ôm thêm lát nữa. Ngày mai không cần đi học nhé."

"Dạ. Anh Liễu cũng gầy đi."

"Chú ý được rồi." Liễu Hạ Khê mặt mày hớn hở." Em không ở nhà, anh ăn hết mì đương nhiên sẽ gầy đi."

Mặc dù không cách nào tránh được, cậu đang tập quân sự mà. Nhưng trong lòng vẫn thấy áy náy, anh Liễu chắc là đói lắm.

"Hình như bắt nạt em ấy quá mức rồi. . ." Liễu Hạ Khê tâm trạng tốt nghĩ: "Đàn ông tốt nên làm chút chuyện nhà để cân bằng chứ."

"Anh đi mua thức ăn, em nấu cơm trước đi." Phân công hợp tác là cách nhanh nhất, Liễu Hạ Khê rất giỏi trong hành động.

Trâu Thanh Hà làm việc nhà biết phải tiết kiệm thời gian. Khi Liễu Hạ Khê mua thức ăn trở về, phòng bếp đã rực rỡ hẳn lên còn Thanh Hà cũng đã tắm giặt xong, thật không biết cậu làm sao lo liệu được. Nghe một chút, máy giặt cũng đã bắt đầu hoạt động. . .Đứa nhỏ này thật thích trốn ở nhà. Tựa bên cửa bếp Liễu Hạ Khê nhìn bóng dáng bận rộn của cậu lúc này mới có loại: "A, một gia đình hẳn là như vậy."

"Thanh Hà, khi em không ở bên cạnh anh, anh đã làm những chuyện hèn hạ và ngu xuẩn."

"Ý? Làm sao được?" Tay Trâu Thanh Hà run lên dao suýt cắt vào ngón tay. . .Làm sao có thể chứ, anh Liễu luôn cơ trí lại làm chuyện ngu xuẩn lại còn hèn hạ?

"Ừm. Ngu lắm." Vuốt ve cái đầu đinh còn dính bọt nước của Thanh Hà: "Anh ấy à luôn khuyên răn bản thân không nên vọng động, không nên đắc ý hí hửng, phải che giấu tâm trạng, phải công chính bình đẳng xử lý từng vụ án một, vô luận người còn sống hay đã chết đều phải tôn trọng họ, dùng sự thật làm căn cứ không nên tùy tiện áp đặt suy luận phỏng đoán của bản thân. Thế nhưng, vụ án lần này anh cứ tâm trạng hóa, phá vỡ lời thề của mình. Giống như đám nhóc con chưa quen việc đời trong lúc xúc động lật hết tất cả át chủ bài của mình lên để rồi bị đánh bại đến khó coi."

Trâu Thanh Hà chả hiểu ra sao, cậu thông minh, không hề mở miệng hỏi dò hay nói lời vô ích, chỉ lẳng lặng đợi anh Liễu tự mình nói ra tâm sự. Thân là người thân thiết nhất với anh Liễu chẳng phải nên là đối tượng tiếp nhận tâm tình của anh sao?

"Trước hết nói từ chuyện hèn hạ vậy. Ngày thứ hai từ khi em khai giảng, anh trước khi đến Quế Lâm thì gặp Hồ Quang Vinh. Cậu ấy giao cho anh báo cáo kiểm tra cơ thể Cung Cường. Cơ thể Cung Cường đã kém lắm rồi, thời bất lương lúc trẻ gã bị dao đâm rách phổi và những bộ phận khác của cơ thể trong lúc đánh nhau đã cắn nuốt sức sống của gã. Thành thật mà nói, anh không hiểu tâm tình của Cung Cường hay Hướng Minh Viễn. Chỉ cảm thấy xót xa cho đánh giá của họ đối với giá trị sinh mệnh. Họ vô tri vô giác mà thành thức ăn trên bàn tiệc của kẻ khác, anh căm ghét quái vật đứng sau họ mang tâm tình đùa cợt máu lạnh hút máu con người. Có một người thế đó, miệng phun lời ngông cuồng, thủ pháp đùa bỡn thấp kém, chẳng qua là con đỉa hút máu mà thôi. Buồn cười là mánh khóe ấy vậy mà cũng hù dọa được người ta. Anh vốn không định quan tâm. Dưới cơn mưa phùn mờ mịt ở Dương Sóc lại có ông già xa lạ mang tấm lòng yêu mến con cháu đưa cây dù duy nhất trong tay cho anh, lúc đó tâm trạng anh thật muốn rơi lệ. Khi nhìn thấy mẹ của Từ Niệm Dư, anh đã hạ quyết định, mặc kệ phải dùng thủ đoạn hèn hạ cũng phải vẩy nước muối vào con đỉa hút máu người kia. Anh ở trước mặt má Từ bóc trần thủ pháp thấp kém của con đỉa kia, việc này đã trái với quy định công việc và nguyên tắc làm người của anh. . ."

"Đây không phải là chuyện hèn hạ!" Trâu Thanh Hà nắm lấy tay Liễu Hạ Khê, cậu vẫn nghe không hiểu cả câu chuyện. Cậu chỉ thuần túy tin tưởng vào người đàn ông tên "Liễu Hạ Khê" này.

"Là chuyện hèn hạ, anh và người kia có chút tư thù. Đây là cách làm đâm sau lưng người ta, không phải phong độ quyết đấu trực diện của nam tử hán."

"Anh nhất quyết muốn xem như chuyện này là chuyện hèn hạ để mình dễ chịu hơn thì tùy anh!" Trâu Thanh Hà chưa từng thấy anh nghiêm khắc tự đánh giá bản thân như vậy, có chút giận dỗi sự cố chấp của anh. Thị phi đen trắng vốn tùy người mà khác nhau, đối phó với quái vật dùng thủ đoạn phi thường có gì sai? Giao thiệp cùng quân tử dùng quân tử chi lễ, giao thiệp cùng tiểu nhân dựa vào cái gì cũng dùng lễ quân tử?

Liễu Hạ Khê thấy cậu bĩu môi, không khỏi nở nụ cười: "Em đó, đứng về phía anh vô điều kiện, sẽ không cảm thấy anh làm gì sai. Sai chính là sai, không tự suy ngẫm không được."

"Chuyện ngu xuẩn thì sao?" Trâu Thanh Hà cảm thấy anh như vậy là đang tự tìm phiền não, chẳng lẽ mong đợi mình phê bình anh?

"Không ngờ, chuyện hèn hạ anh làm lại thành công, con đỉa kia xích mích với cha Từ bị giam vào tù. Đây là thu hoạch ngoài dự liệu khiến anh mất đi tác phong cẩn thận và thực tế, cho rằng dựa vào nói suông diễn toán biến hóa tình hình là có thể như anh mong muốn. . ."

Trâu Thanh Hà không để ý đến anh nữa, nghiêm túc làm món cá kho của mình. . .Bổ não, anh Liễu dùng não quá độ. Thanh âm bên tai cậu rốt cuộc dừng lại. Nhìn vẻ mặt anh Liễu chắc hẳn lại rơi vào trong thế giới riêng của mình rồi.

"Bới cơm!" Chặn cửa, Trâu Thanh Hà không khách khí dùng chân khẽ đạp chân anh, chợt cảm thấy hình tượng cao lớn của anh Liễu trong mắt cậu sụp đổ, đã không còn tôn kính như ngày xưa nữa.

Cậu bưng đồ ăn đặt trên bàn cơm, quả nhiên anh Liễu ngoan ngoãn bưng cơm sang. "Anh Liễu, anh cho rằng mình là thiên tài sao?" Trâu Thanh Hà hiếm khi nghiêm túc trước mặt anh như thế. Liễu Hạ Khê lắc đầu, anh chưa từng thổi phồng bản thân đến mức độ như vậy.

"Vậy thì đúng rồi. Là người khó tránh khỏi sẽ sai lầm mất mặt. Có cái gì ghê gớm đâu? Sai thì đã sai rồi, mất mặt cũng đã mất mặt rồi, cố gắng sửa chữa là được. Không sống thế này thì cũng có thể sống thế khác, không ăn bí đao còn có thể ăn cải thìa mà. Ai mà chưa từng làm sai chuyện gì? Nói thật, anh rốt cuộc đã làm sai chuyện gì?"

Rốt cuộc đã làm sai điều gì? Nói thật ra cũng chưa làm sai gì. . .Chỉ có điều vụ án giằng co, trong lòng gấp gáp. Hồi tưởng lại ngay từ đầu đã phán đoán sai làm bản thân rất thất vọng. Khi cán sự Vương còn trong tay mình mà không tìm hiểu tình hình nhiều hơn, bây giờ muốn gặp ông ta một lần không hề dễ dàng. Khi nhận được vụ án này bản thân quá khinh thường, không hề tìm đến Tăng Phấn Dũng ngay từ đầu để tìm hiểu tình huống, lãng phí thời gian và tinh lực. . . Phía bác sĩ Trần và Lữ Văn Thương không biết làm sao ra tay, đội trưởng thúc giục phải nộp báo cáo không biết làm sao hạ bút để trần thuật chuyện đã xảy ra.

"Chải chuốt vụ án lại một lần nữa, chọn ra những nghi vấn không hợp lý giải quyết lần lượt, đây không phải là phương pháp anh nói với em sao?"

Xoa đầu cậu: "Nói đúng." Liễu Hạ Khê đi tới trước tấm bảng đen (Bảng đen kia không lớn như trong đồn cảnh sát, chức năng thì giống nhau. Ha ha, thỉnh thoảng sẽ mua vài vật kỳ lạ về nhà.) "Sự việc bắt nguồn từ một tai nạn núi. Con gái của cán sự Vương là Soái Ôn Hoa cùng bạn trai mình Lữ Văn Thương cùng các bạn đại học trong xã đoàn du lịch có Từ, Lý, Tăng năm người trong lúc du lịch tự trợ gặp phải tai nạn núi mà chết. Chân tướng vụ tai nạn không điều tra. . .Căn cứ theo nhân chứng Tăng Phấn Dũng là do núi đá sụp. Họ trên đường chạy trốn Soái Ôn Hoa bị cây mây vấp té, từng gọi bạn trai cứu, bốn gã đàn ông đều chỉ lo chạy trốn. Sau cái chết của Soái Ôn Hoa, cha cô ta luôn nghi ngờ nguyên nhân cái chết của con gái mình, không thể chấp nhận sự thật con gái đã chết, đem hận ý chồng chất lên người bạn trai con gái, nhìn trộm theo dõi Lữ Văn Thương. Lữ Văn Thương vì cái chết của bạn gái, xuất phát từ áy náy mà dẫn tới bệnh tâm lý còn bị cha cô ta theo dõi tạo thành áp lực trong lòng. Lữ Văn Thương thành bệnh nhân của bác sĩ tâm lý Trần Cán. Trần Cán từng phát biểu vài bài văn có liên quan đến thôi miên, ở phương diện này bác sĩ tâm lý có kiến giải riêng của mình. Lữ Văn Thương và Lâm Thiên Kiệt hẹn hò với nhau bị Soái Hiên cũng chính là cán sự Vương phát hiện (Lâm Thiên Kiệt là ai? Chính là con đỉa mà anh đã nói). Soái Hiên chẳng những theo dõi Lữ Văn Thương, chắc chắn cũng từng điều tra bốn người đàn ông có mặt lúc đó, không đi tìm Lý Thành Sinh cũng không tìm Từ Niệm Dư mà chọn Tăng Phấn Dũng ra tay. Tăng Phấn Dũng là người không có gia thế nhất trong bốn người, gia cảnh hắn lúc đó khó khăn, cha qua đời, em trai em gái và mẹ đều cần tiền. Soái Hiên người này. . .Anh thật không biết nên hình dung ông ta thế nào, là một kẻ khá biết công kích lòng người. Tăng Phấn Dũng đã từng xin viện trợ từ hai người Lý, Lữ, bị họ từ chối, trong lòng nảy sinh hận ý với hai người kia. Soái Hiên vào lúc này đã tìm tới hắn, Tăng Phấn Dũng nói dối, tuyên bố Lữ Văn Thương giết người, hai kẻ Lý, Từ là tòng phạm. Anh không cho rằng Soái Hiên tin lời hắn, Soái Hiên chắc chắn đã điều tra nguyên nhân cái chết của con gái mình, chuyện tai nạn núi chắc hẳn má Từ cũng từng điều tra. Soái Hiên hận bốn người này, cho rằng họ là nguyên nhân chính làm con gái mình chết. Ông ta khi ấy suy nghĩ gì? E rằng sẽ lần lượt đánh bại từng người, ông ta không đụng được Từ Niệm Dư, trước ra tay từ Tăng Phấn Dũng, Tăng Phấn Dũng đã trúng bẫy của ông ta, nói dối nhận tiền của ông ta thành tòng phạm.

"Chắc ông ta hận nhất là Lữ Văn Thương, không có người này thì không có cái chết của con gái. Soái Hiên không chỉ muốn họ chết, mà muốn khiến họ sống không bằng chết. Ông ta nhằm vào Lữ Văn Thương áp dụng biện pháp dùng Tăng Phấn Dũng đe dọa hắn, còn ông ta thì đối phó với tình nhân của Lữ Văn Thương là Lâm Thiên Kiệt, dọa dẫm tuồn ra chuyện xấu của y. Lâm Thiên Kiệt là người có thân phận không thể để tình yêu của mình phơi bày trước ánh sáng, vì vậy y đã kết hôn. Lữ Văn Thương dưới đả kích bị thất tình và bị người ta đe dọa tâm trạng vô cùng buồn bực. Hắn với tình hình như thế đã nhảy vào bẫy thứ hai Soái Hiên bày ra. Soái Hiên có thể trốn ở Ánh Nguyệt sơn trang chắc chắn đã đạt thành thỏa thuận nhất định với Lâm Thiên Kiệt, ông chủ thật sự bây giờ của Ánh Nguyệt sơn trang chính là Lâm Thiên Kiệt. Soái Hiên dọa dẫm Lâm Thiên Kiệt, Lâm Thiên Kiệt nhất định đã từng điều tra về ông ta. Nếu Lâm Thiên Kiệt đã chán ghét Lữ Văn Thương, cũng muốn nhân cơ hội này thoát khỏi hắn không để ý gì nữa. Nếu y và Soái Hiên giao ước tùy ý ông ta trả thù, chỉ cần người không chết là được. Sự xuất hiện của Mạc Vũ Y không phải ngẫu nhiên, mặt mũi cô ta tương tự Soái Ôn Hoa đã chết. Cô ta cũng vì diện mạo mà trở thành một mắc xích trong kế hoạch trả thù của Soái Hiên, suối Ánh Nguyệt trừ nhóm họ ra còn có Lâm Thiên Kiệt, Soái Hiên nấp trong bóng tối cùng với vị dân công họ Lưu chết năm thứ hai kia. Thuốc phiện là ai cung cấp? Một trong hai người Lâm Thiên Kiệt và Soái Hiên. Giết chết Mạc Vũ Y chắc chắn là Lữ Văn Thương, trong hiện trường chỉ có hắn có động cơ giết người. Lâm Thiên Kiệt nhìn thấy hiện trường máu me đầm đìa lập tức động não, y dòm ngó mảnh đất này hẳn đã được một thời gian rồi. Ở hiện trường thân phận Từ Niệm Dư rất có giá trị lợi dụng, máu của một người không nhuộm đỏ được nước suối, trên ảnh chụp nước suối đỏ tươi có khả năng là máu của động vật khác, sau khi tạo ra hiệu ứng kinh dị khủng khiếp y một mình chụp đặc tả mọi người. Y làm cho người ta tìm tới cha của Từ Niệm Dư, nói rằng con ông ta giết người. Mà Lữ Văn Thương bên này mời bác sĩ tâm lý của hắn là Trần Cán, Trần Cán sử dụng thuật thôi miên lên hắn. Lâm Thiên Kiệt cắn chặt cha Từ cũng nhận được thứ mình muốn. Nhưng mà, Soái Hiên không muốn sự việc chấm dứt như vậy.

"Ký ức kẻ thù bị đóng cửa căn bản không đau đớn, ông ta có thể cam tâm sao? Ông ta xúi giục dân công họ Lưu tống tiền mọi người, khiến cho huyết án năm thứ hai tái diễn. Lần này tử vong là Lý Thành Sinh và dân công họ Lưu, Lâm Thiên Kiệt giận dữ. Nhưng mà, Soái Hiên cũng là người có chuẩn bị, Lâm Thiên Kiệt khi cùng ông ta giao hẹn hợp mưu cũng chịu hạn chế của ông ta, đành phải cho phép ông ta quậy phá. Soái Hiên đưa tới em trai của Mạc Vũ Y là Cung Cường, thậm chí dạy gã suy nghĩ biện pháp lên giường của Lâm Thiên Kiệt. Lâm Thiên Kiệt xuất phát từ tâm thái gì mà dung túng hành vi của Soái Hiên? Anh nghĩ, là xem trò vui. Y tạm thời giao Ánh Nguyệt sơn trang cho Bách Thanh quản lý, bản thân núp ở phía sau nhìn mọi người diễn xuất nhân vật của mình. Chắc y thậm chí cho rằng Soái Hiên ở trong tay y không đủ gây trở ngại."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,