Chuyển đến nội dung chính

[Q1] Hóa Vụ - Chương 7.PN3

Sóng lên sóng xuống 03

Thân là một bác sĩ tâm lý cần tố chất tâm lý tốt và sức quan sát nhạy bén.

Hai điểm này luôn là niềm tự hào của Trần Cán.

Không ít người đều giỏi về quan sát người khác, nhưng khó để không bị người ta quan sát.

Trần Cán từng nhìn gương không ngừng huấn luyện biểu cảm trên khuôn mặt mình.

Hắn quan sát bệnh nhân bắt đầu từ các phương diện nghe, nhìn, ngửi. Phòng của hắn cách âm, một khi đóng cửa trong ngoài sẽ thành hai thế giới. Khi không có bệnh nhân, hắn để cửa phòng hơi hé, có thể rõ ràng nghe được tiếng động bên ngoài.



"Bắc Đại à. . .Trâu Thanh Hà. . .Cái tên có chút nữ tính. Ừm, cũng không thể nói vậy. . .Phải nói là cái tên trung tính, nam nữ đều thích hợp. Người đặt tên hẳn là người trí thức." Hai ngón trỏ và giữa của hắn vô thức gõ tài liệu bệnh nhân. "Giọng trong điện thoại khỏe mạnh, hơi căng thẳng. . .Là vì chuyện của mình hay vì chuyện của người khác? Sức sống tuổi trẻ luôn làm người ta hâm mộ. . ." Thân là bác sĩ hắn lại lười biếng hiếm thấy, hắn luôn ở trong nhà, màu da tái nhợt không khỏe khoắn. Sau khi tháo mắt kính xuống, trong hốc mắt lõm sâu xanh xao rất rõ ràng.

Đây là phòng khám tư của hắn, vị trí khá kín đáo. Vốn là hiệu sách nhỏ hai tầng, hắn được nhượng lại sửa chữa cải tiến, trên lầu dùng cho người ở, dưới lầu là phòng khám. Phòng khám là của hắn và niên đệ cùng trường cộng tác, thứ hai đến thứ năm là niên đệ hắn trực, hắn chỉ có mặt thứ bảy và chủ nhật. Hắn ngoại trừ đảm nhiệm chức chủ nhiệm bệnh viện tâm thần ra còn làm bác sĩ của hai bệnh viện khác, thỉnh thoảng cũng sẽ được đại học mời đến làm giảng viên.

Hắn có tư cách chọn bệnh nhân.

Trên tay hắn bây giờ có một đề tài nghiên cứu: Trạng thái tâm lý và tố chất của sinh viên đại học hiện đại.

Từ sau vận động phong trào học sinh sinh viên năm 89, không ít học giả trong giới hết sức chú ý tới sinh viên đại học.

Hắn tốt nghiệp năm 87, thành thật mà nói năm 89 hắn đối với chuyện xảy ra rất phản đối. Về sau cái gọi là các chuyên gia càng phóng đại nguồn gốc phát sinh vấn đề.

Nhìn đồng hồ, hẳn là tới rồi.

Quả nhiên, bên ngoài có tiếng đối thoại, là giọng của y tá Tiểu Lệ và bệnh nhân. Giọng của thiếu niên bình thường khỏe mạnh đan xen nam giới trưởng thành có chút khàn khàn. "Thiếu niên này không có bệnh về tâm thần." Trần Cán nghĩ, khép lại tư liệu bệnh nhân: "Vậy, cậu ta tới tư vấn cho người khác rồi."

Hắn đột nhiên ngẩn ra, nghe được tiếng bước chân, bước chân có chút yếu ớt không có âm thanh dứt khoát và khỏe mạnh. "Ngủ không đủ giấc? Mặt tinh thần. . ."

Cửa kẹt một tiếng mở ra rồi trở nên yên lặng. . .Cảnh từ khi đẩy cửa tiến vào có thể quan sát được rất nhiều tư liệu của bệnh nhân.

Nói thí dụ như, bệnh nhân trước mắt này, đối mặt với một cánh cửa hé mở xa lạ, đã dừng lại trước hai tới ba giây, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa phòng. Đợi đến khi hắn nói "Mời vào" lúc này mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, sức lực dùng hoàn hảo, vừa vặn đủ cho cậu ta vào, sau đó chủ động đóng cửa phòng lại. Là một thiếu niên sức quan sát không tồi, có chừng mực chú trọng việc nhỏ, giáo dục tốt biết tự quản lý mình.

Sau khi đến ánh mắt một mực lơ đãng, xem ra cậu ta có chút khó mở miệng với chủ đề sắp bắt đầu. Nhìn bước đi tiêu sái và trạng thái cơ thể của cậu, Trần Cán từng gặp các loại nhân vật bình thường và bất bình thường lập tức hiểu được mục đích tới đây của thiếu niên này. "Thiếu niên là đồng tính, hơn nữa còn là phía thừa nhận cơ thể đàn ông. . .Trong những bệnh nhân tìm trụ cột tinh thần, có không ít trường hợp bệnh nhân xem đồng tính là bệnh tâm thần." Trần Cán nhếch khóe miệng, thiếu niên vừa gia nhập trường học lý tưởng. . .Loại chuyện này e rằng sẽ ảnh hưởng đến hành trình nhân sinh. Cố ý nhìn dung mạo của cậu. . .Cậu là nằm phía kẻ yếu trong đồng tính mà vẻ ngoài của cậu chỉ có thể miễn cưỡng xem như hàng trung, tổng thể sạch sẽ gọn gàng, không giống như biết làm nũng và lấy lòng đàn ông. . .Thiếu niên loại hình này không phải là kẻ thích đồng tính bẩm sinh. . .Thích hợp trở thành một người chồng bình thường hơn, có thể mang đến cảm giác thỏa mãn hạnh phúc cho vợ mình. Bản thân Trần Cán là đàn ông thích sự vật xinh đẹp, hắn không thích phụ nữ cũng không thích đàn ông.

"Vạn vật xinh đẹp là để người thưởng thức, đừng dán nhãn chia ra tôi và bạn." Đây là niềm tin của hắn.

"Bác sĩ, cám ơn bác sĩ đã nhận yêu cầu khám của tôi." Trâu Thanh Hà ngồi trước mặt Trần Cán, cậu có chút căng thẳng.

Cả không gian trắng xóa, trắng không màu sắc khiến đôi mắt rất bất lực, đành phải tập trung ánh mắt vào mái tóc đen của bác sĩ Trần. Trần Cán mặc áo bác sĩ khiến Trâu Thanh Hà có lỗi giác không phải là người sống.

"Ừm, tân sinh viên khoa kinh tế Bắc Đại, Trâu Thanh Hà, 18 tuổi. Yên tâm đi, cuộc nói chuyện giữa tôi và cậu hôm nay xem như không tồn tại trên đời." Trần Cán buông tài liệu cá nhân trong tay, ánh mắt xuyên thấu qua mặt kính bắn thẳng đến khuôn mặt rõ ràng có chút căng thẳng của Trâu Thanh Hà, thanh âm nhu hòa: "Cậu vì chuyện gì cảm thấy phiền não bất an?"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,