Chuyển đến nội dung chính

[Q1] Hóa Vụ - Chương 7.PN6

Sóng lên sóng xuống 06

Tề Ninh mang theo bình rượu và vài gói đồ nhắm bước nhanh đến nhà Liễu Hạ Khê.

Y vốn hy vọng tìm một chỗ bên ngoài uống rượu cùng Liễu Hạ Khê, không ngờ Liễu Hạ Khê kia lại mời y đến nhà uống rượu. Trong chốn kinh thành quan lại đầy kinh hoa, thân ai nấy lo này thế mà y lại quen biết với một bạn rượu hiếm có khi trong lòng khó chịu có thể cùng nhau uống.

Cuộc sống trước đây của Tề Ninh xem như cực kỳ thiên chi kiêu tử thuận buồm xuôi gió. Xuất thân từ quân nhân thế gia, y từ khi còn nhỏ đã lăn lộn trong quân đội. Y phải trải qua kiếp sống quân nhân cả đời, không ngờ vào thời điểm tốt nhất y tự cho là hùng ưng giương cánh lại bị một đòn cảnh tỉnh. Y, không ngờ đã bị cách chức, cưỡng ép tỉnh lại.

"Mẹ nó!" Trong lòng khó chịu cuống cuồng, chuyện này không thể nói với cha mẹ, với cô bạn gái vẫn luôn sùng bái mình cũng nói không nên lời, bộ hạ và các chiến hữu thì tránh né nghi ngại.



"Chuyện quái gì thế không biết!" Y chửi một câu, bị ông bác canh cửa hung hăng liếc xéo.

Nếu là trước kia, nhìn thấy động tác không có phẩm chất này y sẽ khinh thường, bây giờ vô tình mình lại làm chính chuyện cấp thấp đó. Cụp mắt xin lỗi quay đầu đi nhanh. Một con chó nhỏ từ trong bồn hoa chui ra, lủi thẳng về phía y. Y nghênh đón một cước, con chó kia cơ trí, không ngờ lại nhanh chóng tránh được vô ảnh cước nổi tiếng tiêu chuẩn của y.

Bất động sản của Bắc Kinh những năm gần đây như măng mọc sau mưa xuân cực kỳ thịnh vượng. Các tòa nhà mới sầm uất như bầy măng đá của núi Thiên Tử, nhớ tới quân doanh xây dựng tại nơi khỉ ho cò gáy, càng làm cho người ta đỏ mắt. "Liễu Hạ Khê không ngờ có giá như vậy, có thể ở căn nhà địa thế tốt như vậy! Thằng nhóc này sống thoải mái thật."

Liễu Hạ Khê ra siêu thị mua nước tương về thì thấy Tề Ninh từ xa đi tới, anh không tiến lên chào hỏi y, chỉ đứng dọc trên con đường nhỏ chờ.

Hiện giờ Tề Ninh khiến anh bất ngờ. Tề Ninh trong ấn tượng của anh trước giờ đều tự tin và sạch sẽ. Y bây giờ quần áo dúm dó, tóc cũng không chải, vác một cái balo lính có chút nghèo túng.

Tề Ninh đột nhiên gọi điện, khiến anh kinh hỉ, anh vừa vặn cũng muốn tìm y hỏi xem mình có thể gặp Soái Hiên không.

Mấy ngày nay Liễu Hạ Khê trải qua cuộc sống tại đơn vị không tốt lắm, đội trưởng không nhìn thẳng vào anh, mà ngay cả thúc giục anh nộp báo cáo cũng là dặn người khác nói. Việc này tuyệt đối không phải là anh mẫn cảm, thái độ của các đồng sự với anh rõ ràng ngoại trừ địch ý, khinh thường còn có lạnh lùng. Các nữ cảnh sát trước kia không có việc gì luôn tìm anh trò chuyện đôi câu, bây giờ chỉ cần anh xuất hiện trong phòng làm việc, chung quanh anh được chừa ra một khoảng trống thật lớn. Ép mình không chú ý đến việc này ngược lại càng buồn bực để bụng hơn, rất muốn mở miệng hỏi xảy ra chuyện gì, nhưng lòng tự tôn của anh ngăn cản anh.

Liễu Hạ Khê tuyệt đối không phải loại người chủ động củng cố thêm mối quan hệ giữa người với người, cũng không phải người không nhìn ai khác xung quanh mà sống trong không gian cá nhân. Nếu có cái gì biểu thị được cá tính của anh, có thể lấy loại cây cao to như Khuynh Diệp Cầu để so sánh. Từ nhỏ đến lớn đều là người khác chủ động nói chuyện với anh, lôi kéo tình cảm thành bạn bè. Tuy nói khi công tác ở huyện Nam Thủy anh là người xứ khác, mọi người cũng không thân thiết với anh lắm nhưng sẽ không cố ý lơ anh. Huống chi còn có một tên dính người như Lý Quả ở đó, anh chưa từng vì quan hệ giữa người với người mà khổ não. Bây giờ hay rồi, về tới hang ổ ngược lại bị xa lánh. Ôi, nhún vai. Cũng không tiện kể chuyện này cho Thanh Hà, thật hâm mộ lực tương tác của Thanh Hà. Cậu ấy ở bên kia có thể quen được một đống bạn, chỉ mới đến trường vài ngày đã hòa nhập cùng các bạn học xung quanh. Ai cũng đều cho rằng các tài tử của Bắc Đại mắt mọc trên đỉnh đầu, trong ấn tượng chủ quan của Thanh Hà lại cho rằng ai cũng đều là người vui tính có năng khiếu đáng để kính nể quen biết, có thể thành bạn bè tốt.

"Này!" Tề Ninh rốt cuộc nhìn thấy anh đang đứng sừng sững như biển báo giao thông.

"Khó tìm quá!" Tề Ninh phàn nàn.

Liễu Hạ Khê liếc mắt nhìn y khinh bỉ: "Mấy ngày không gặp sao tính tình anh biến chuyển thế này, trong trứng mà đòi xương?" Không tin y chưa từng điều tra chỗ mình ở.

(Tiêu: Trong trứng đòi xương có nghĩa tương đương với Ăn mày mà đòi xôi gấc.)

Tề Ninh mặc dù thấy được vẻ mặt của anh nhưng lại cố ý xem nhẹ, nhìn nước tương trên tay anh, giật mình nói: "Cậu tự mình xuống bếp?" Nhà y tôn thờ chân ngôn "Nam nhân xa phòng bếp".

Liễu Hạ Khê không đáp trực tiếp đi trước dẫn đường, vào thang máy mới hỏi: "Sao rảnh rỗi thế? Mọi chuyện đã kết thúc?"

Tề Ninh hồi lâu không lên tiếng, chỉ nâng rượu trong tay lên: "Tửu lượng cậu có cao không?"

Liễu Hạ Khê nhíu mày, xem ra Tề Ninh đã xảy ra chuyện gì đó khiến tâm tình buồn bực: "Tửu lượng bình thường." Liễu Hạ Khê không thích uống rượu lắm, mùi gắt muốn chết. Chẳng qua ông cụ nhà anh thích uống, anh là con cháu trước mặt ông phải hầu rượu, vài ly rượu trắng cũng không làm khó được anh.

Thấy Liễu Hạ Khê dùng chìa khóa mở cửa hỏi thêm câu: "Anh bạn nhỏ của cậu đâu?" Tề Ninh biết Liễu Hạ Khê sống cùng một nam sinh, mặc dù cũng từng cười nhạo sau lưng tính hướng của anh, nhưng trong lòng cũng không thèm để ý. Ở cái hoàng thành này chuyện đó cũng chẳng có gì mới mẻ, nghe nói cuối thời hoàng triều Mãn Thanh từng có nhiều con em nuôi tiểu quan nhốt đào kép. Chẳng qua tân Trung Quốc thành lập thời Văn Cách loại chuyện này từng bị nghiêm đánh mạnh mẽ, thời ấy ngay cả quan hệ nam nữ bình thường cũng phải cẩn thận nhìn mặt mũi có phải ngoại tộc không? Bây giờ thời thế thay đổi, loại chuyện này ít người quản, nên cần quan tâm là người nhà của họ chứ không phải người xung quanh. Tề Ninh tự cho mình hiện đại khoan dung nở nụ cười.

"Cậu ấy trong phòng bếp." Nghiêng người để Tề Ninh đi vào trước. Tề Ninh lại đứng ở cửa bất động, bên trong không ngờ lại không nhuốm một hạt bụi.

Liễu Hạ Khê từ kệ giày ngoài hành lang lấy ra một đôi dép vải mới cho y thay.

Nhìn nơi đẹp đẽ này, tâm trạng muốn uống rượu của Tề Ninh không còn nữa.

Liễu Hạ Khê đặt nước tương trong bếp, Thanh Hà đang bận bịu: "Để khách ngồi chút, thức ăn còn phải đợi." Hôm nay tiện đường mua không ít thức ăn mới, không ngờ lại có người ngoài đến, Thanh Hà định trổ tài một phen.

Liễu Hạ Khê ừ một tiếng, đi tới phòng khách thấy Tề Ninh nhàm chán ngồi trên sofa chuyển chương trình TV.

"Có muốn đánh một trận không!" Liễu Hạ Khê cởi áo khoác treo trên giá gỗ bên tường.

"Được!" Tề Ninh hứng thú ngay, vậy là bên trong có phòng tập thể thao cực lớn.

Liễu Hạ Khê vẫn nhớ mãi không quên sự chênh lệch với Tề Ninh về mặt vũ lực, rất muốn đấu lại thử với y về mặt này. Sau khi nhận được điện thoại của Tề Ninh, anh liền điều chỉnh phòng tập thể thao thành phòng đấu võ.

"Cậu đã sớm chuẩn bị à." Tề Ninh cười, khi tâm trạng không dễ chịu, đánh một trận có thể coi như là biện pháp tốt nhất để giải trừ áp lực của đàn ông đấy. Liễu Hạ Khê cũng không lên tiếng, chế trụ vai y ra trước một đòn trung bình tấn ném lưng, Tề Ninh hạ bàn vững, kéo không nhúc nhích. Tề Ninh nhanh chóng phản ứng cong chân ghìm người quét hạ bàn của anh một cái cười nói: "Cậu thế là phạm quy, huống chi chưa khởi động dễ bị thương gân cốt."

". . ." Cao thủ bất kỳ lúc nào cũng bảo trì trạng thái tiến công và phòng thủ, làm gì có chuyện chờ làm nóng mới đấu võ.

Phòng tập thể thao này rốt cuộc không lớn bằng diện tích trên đường, bay lên không di chuyển cực kỳ bất tiện, cũng không thích hợp với vô ảnh cước liên hoàn cực mạnh của Tề Ninh. Vật lộn cự ly gần không phải phương thức của Tề Ninh, đánh lộn với nhau trên đường không có khí chất lắm. Nắm đấm của Liễu Hạ Khê cứng, có ưu thế về ngoại hình, anh cao hơn Tề Ninh lại còn da dày thịt béo, là kiểu võ sĩ sức mạnh. Tề Ninh để ý hàm lượng kỹ thuật, tay y chỉ dùng để bắn súng, hai tay đều thiện xạ, về mặt võ thuật sở trường dùng chân công kích. hai người qua lại hơn mười hiệp không chiếm được ưu thế, thân là chuyên gia trọng điểm ra quyền ra cước của hai người đánh trúng đều là bụng, không phải điểm chí mạng cũng không dốc hết sức.

Mồ hôi nhễ nhại, hai người té trên mặt đất đồng loạt ha ha cười.

"Hẹn thời gian ra ngoài đường nghiêm túc làm lại." Tề Ninh lau mồ hôi trên trán cười nói.

"Được."

". . . Tôi tạm thời bị cách chức rồi." Tề Ninh đột nhiên nói.

"Hửm?" Liễu Hạ Khê giật mình. Không ngờ, còn tưởng rằng y chẳng qua gặp phải miệng bình trong lòng không thoải mái. Hóa ra, sự việc nghiêm trọng đến mức mất cả công việc rồi.

Tề Ninh không đợi Liễu Hạ Khê đáp lời, quay sang nhìn anh, Liễu Hạ Khê bị thương nặng hơn y, bụm bụng: "Trong nhà không chuẩn bị rượu thuốc?"

"Có thuốc trị thương. Phải dùng à." Đàn ông đều coi trọng mặt mũi, chờ đối phương hạ giá trước.

"Chuyện Soái Hiên, tôi lừa cậu. Ông ta kỳ thật đã sớm chết rồi."

"Cái gì?" Liễu Hạ Khê ngồi bật dậy, nhưng động đến chỗ bị thương thật sự rất đau.

"Đồng nghiệp của cậu Thái Tường đã dính vào án."

"Làm sao có thể? Chú Thái chẳng phải đã chuyển Soái Hiên cho các anh sao?"

"Ông ta đã bị giam. Tôi nhớ sau khi xảy ra chuyện không lâu sau cậu có gọi điện cho ông ta báo muốn gặp Soái Hiên, tôi khi ấy ra lệnh tại chỗ cho ông ta nói cho cậu biết Soái Hiên đã được chuyển giao. Soái Hiên là bị giết, dao mỏng ba tấc cắt cổ họng, thủ pháp rất sạch sẽ. Khi ấy cảnh sát bảo vệ ông ta ngoại trừ Thái Tường còn có một người. Người kia nhà có việc gấp rời đi, chỉ để lại mình Thái Tường. Thái Tường không mở miệng, làm thế nào cũng không cạy được miệng ông ta. Soái Hiên vừa chết tư liệu ông ta cung cấp cũng không cánh mà bay."

"Không điều tra người kia?"

"Đương nhiên là có điều tra, không tra ra chuyện này, đương nhiên tên cảnh sát nào cũng bị cách chức xử phạt."

Liễu Hạ Khê cuối cùng cũng hiểu được lý do mình bị lạnh nhạt ở đơn vị, vụ án này do anh khởi đầu. . .Gà con mới tới đã làm liên lụy hai đồng nghiệp. . .Hầy. Ngoại trừ thở dài còn có thể nói gì đây?

"Sao lại cách chức anh? Cái chết của Soái Hiên theo lý mà nói không liên quan đến anh mà, ông ta chẳng phải còn chưa chuyển về tay anh sao?" Tề Ninh mặc dù kiếm tẩu thiên phong làm người hơi cấp tiến, nhưng anh ta chính là một lòng vì công.

(Tiêu: Kiếm tẩu thiên phong là ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.)

"Soái Hiên vừa chết, cả vụ án liền gặp trở ngại. Cấp trên vội vã đá tôi ra, họ xốc cái chết của Cung Cường lên. Cấp dưới của tôi đào một cái động để tôi chui, mệnh lệnh của tôi khi đó là bảo vệ Cung Cường. Nhưng gã dùng tên giả là Nhậm Hoa Niên cố ý xuyên tạc câu chữ trong mệnh lệnh của tôi, bình thường thấy hắn thành thật nghe lời luôn xem hắn là trợ thủ đắc lực, thực tế không ngờ được bản chất hắn là kẻ phản bội. . .Hầy, không nói nữa. Lấy thuốc trị thương ra đây!"

Chỉ e còn chút nội tình nữa, Tề Ninh không nói Liễu Hạ Khê cũng không tiện đoán. Nảy sinh vài phần đồng cảm với y, vô luận là ai bị người mình tin tưởng phản bội trong lòng chỉ e sẽ không dễ chịu. Chú Thái ông ấy. . .Lại thở dài trong lòng.

Đối mặt với bàn thức ăn thịnh soạn, Tề Ninh dựng ngón cái: "Tiểu Liễu, anh bạn nhỏ của cậu là vợ hiền đó. Cậu có phúc phần, vị kia của nhà tôi chỉ biết chiên trứng gà hơn nữa còn bị cháy đen."

Trâu Thanh Hà đỏ bừng mặt, đứng không được mà ngồi cũng không xong.

Liễu Hạ Khê kéo Trâu Thanh Hà ngồi xuống, cười nói: "Em ấy da mặt mỏng đừng chọc em ấy. Thanh Hà, anh ta chính là Tề Ninh."

"Chào anh Tề." Trong lòng Trâu Thanh Hà bỏ thêm tinh thần cho mình, ngẩng đầu đoan chính, chẳng qua màu đỏ trên mặt không hề giảm đi nửa phần, Liễu Hạ Khê thấy trong lòng ngứa ngáy, sờ soạn mu bàn tay cậu, Thanh Hà vươn một tay khác mạnh mẽ chụp móng vuốt của anh. Tề Ninh tự mở rượu tìm ly, không chú ý họ.

"Anh bạn nhỏ uống rượu không?"

"Ngày mai cậu ấy phải thức dậy sớm đi học." Liễu Hạ Khê cười như có như không nhìn Thanh Hà vừa xoa mu bàn tay vừa thay cậu từ chối.

Nhìn hai người này, Tề Ninh thở dài. Liễu Hạ Khê này cũng có thú vui xấu đùa giỡn tình nhân của mình, có chút hâm mộ. Mình làm không được, trước mặt bạn gái chưa bao giờ làm càn, có lẽ hẳn phải chơi chút trò tình thú một lần mới được. . .

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,