Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 14

Chương 14 - Giờ thứ 5, hành lang tầng 4

"Cậu xem, tôi biết ngay phía sau còn có chuyện nữa." Lộ Hà tỏ vẻ đã tính trước mọi việc nói, quay đầu, lại phát hiện Tôn Chính đang bị sặc đến mặt đỏ bừng.

"Hình như, thật sự bắt lửa rồi..." Tôn Chính khó xử che miệng đứng dậy.

Lộ Hà nghĩ thầm cậu còn định không chịu đối mặt với hiện thực đến khi nào, rồi lấy tay bụm miệng, nói: "Cậu có nghĩ rằng, ban đầu tiếng trẻ con mà Lưu Quần Phương nghe được, là còn sống không?"

"Cái gì?!" Tôn Chính kêu lên, lại đột ngột khựng lại, lập tức nói, "Đương nhiên là sống, nếu không còn có thể là gì?"

Lộ Hà nhịn cười, lật vài trang trong quyển sổ trước mặt, đẩy đến trước mặt Tôn Chính vẫn đang ho không ngừng, "Ngay từ đầu câu chuyện đã bị các y tá kể sai lệch rồi, ngược lại làm cho một chuyện rất đơn giản lại thành ra phức tạp."

Tôn Chính ngẩng đầu nhìn anh, dường như đang chờ đáp án của anh.

Thanh âm rầu rĩ của Lộ Hà từ trong khe hở lọt ra, tiếp tục nói: "Giả thiết câu chuyện thế này, một cô gái từ nông thôn xa xôi đến, cô gái tới thành phố này, cho tới bây giờ chưa từng quen cảnh đời, thoáng cái bị mê hoặc choáng váng đầu óc, cả ngày bị người cười nhạo, bị người xem thường, hận không thể quên đi xuất thân của mình, che giấu thân phận của mình, muốn giả vờ trải qua cuộc sống vẻ vang của người thành thị."

Tôn Chính gật đầu, ý bảo anh tiếp tục.

"Nhưng mà, cô gái này đã kết hôn ở quê nhà, đã sinh con, chồng ở nhà làm ruộng, mình cũng đi ra ngoài làm việc, con thì vứt cho mẹ già trong nhà chăm sóc. Cô gái này dường như hạ quyết tâm phải bắt đầu cuộc đời một lần nữa, thời gian rất dài không liên lạc với gia đình, kết quả chồng bệnh chết cũng không biết, mẹ già không nơi nương tựa, mang theo cô cháu ngoại trèo non lội suối đến thành phố nương nhờ con gái."

Tôn Chính hiểu ý của anh, nói: "Cho nên, bác gái mà Lý Đình gặp ở cửa chính là bà mẹ già của cô gái này mang theo cô cháu ngoại của bà ấy?"

Lộ Hà cười khổ lắc đầu: "Lúc này gặp, e rằng đã không phải con người nữa đâu...Là cái gì, tôi cũng không biết."

Tôn Chính nhướng mày, dường như đang đợi anh đưa ra giải thích hợp lý hơn.

Lộ Hà dời mắt ho một tiếng, lại chuyển chủ đề: "Tóm lại, cô gái này được bị bà mẹ đột ngột xuất hiện và cô con gái còn là đứa trẻ sơ sinh dọa sợ hãi. Hình tượng cô ấy khổ tâm đắp nặn sẽ bị sự xuất hiện của họ phá hủy hoàn toàn, cô ấy lại phải trở thành đối tượng bị cười nhạo lần nữa. Hơn nữa ở đây cô ấy là nhân viên vệ sinh, nào có thể tìm được chỗ ở cho mẹ và con chứ, vì vậy, cô ấy lén sắp xếp cho mẹ và con mình trong bệnh viện."

Tôn Chính mở to mắt, dường như chợt tỉnh ngộ: "Anh là nói, cô ấy gạt mọi người, để mẹ và con mình đến tối ra phòng Đông Y tầng 4 ngủ? Không, khi đó vẫn là khoa nội phổ thông, nói cách khác vẫn còn giường kiểm nghiệm cho bệnh nhân dùng."

Lộ Hà ném đến một ánh mắt đồng ý, lại tiếp tục nói: "Phòng nội khoa tầng 4 đã dùng để ở, buổi tối mẹ và con cô ấy còn có thể đến nhà xí nữ tắm rửa. Nhưng cô gái vô cùng hư vinh này mỗi ngày đều sống trong nơm nớp lo sợ, bởi vì trong bệnh viện dần dần truyền ra tin đồn tầng 4 ban đêm có tiếng trẻ con khóc..."

"Cho nên, trước đó nhà xí nữ tầng 4 có tiếng nước là vì mẹ cô ta và đứa bé có thể đang tắm, hoặc giặt quần áo, nói như vậy, buổi tối WC nữ nghe được tiếng khóc của trẻ con cũng bình thường, bởi vì con của cô ta ở đó." Tôn Chính nói tiếp.

"Mà tối hôm đó, Lưu Quần Phương đi nhà xí tầng 4, lại đúng lúc nghe được tiếng khóc của đứa bé kia, sợ đến mức trở về trạm y tá, cũng đồng thời dọa cô gái kia, cho nên đêm đó phản ứng của cô ta còn lớn hơn cả Lưu Quần Phương."

"Chờ một chút," Tôn Chính cắt ngang Lộ Hà, "Có lẽ nào, Lưu Quần Phương này phát hiện chân tướng sự việc đêm hôm đó, chỉ là không viết ra trong quyển sổ?"

"Cậu là nói, cô ta bảo vệ cô gái này?" Lộ Hà liếc nhìn cậu, lại cười, "Người phụ nữ như vậy căn bản không đáng cho bất kỳ ai nói dối giúp cô ta! Đêm hôm đó bà mẹ có lẽ gặp phải thiết bị điện nào đó không biết sử dụng, mạch điện bị hỏng gây ra hỏa hoạn, cô ả ác độc này có lẽ nghĩ vừa vặn kết thúc mọi chuyện, nhẫn tâm khóa cửa lại, để con và mẹ già chết cháy bên trong!"

Tôn Chính cau mày nghe anh kể xong đoạn cuối, nghi ngờ hỏi: "Sao anh chắc chắn là cô ấy nhốt mẹ và con bên trong, thi thể của đứa bé kia đâu? Còn cô ta đi đâu?"

Lộ Hà nhìn quanh một vòng, mang theo giọng điệu vô cùng chân thật đáng tin, nói với Tôn Chính: "Chúng ta bị nhốt ở đây, chính là chứng cứ tốt nhất."

"Anh thật sự cho rằng là Trần Quyên cố ý không mở cửa để họ bị chết cháy bên trong sao?" Tôn Chính vẫn còn chút nghi vấn.

"Đúng vậy. Trần Quyên vốn không có trình độ văn hóa lại là cô gái hư vinh rất dễ bị đánh mất bản thân, lòng dạ phụ nữ có khi có thể ác độc đến kinh thiên động địa." Mặt Lộ Hà dường như cũng bị thiêu đốt tỏa ánh sáng đỏ.

"Chẳng lẽ ác độc đến mức có thể thiêu chết mẹ và con gái mình?" Tôn Chính vẫn tranh luận, "Cho dù cô ta đánh mất bản thân, nhưng chẳng lẽ anh không tin lòng người luôn hướng thiện sao?"

Lộ Hà cong khóe miệng: "Cho dù cô ta chưa từng có ý nghĩ như vậy, nhưng thừa dịp hỏa hoạn, cô ta có khả năng nảy sinh tà niệm trong phút chốc..."

Tôn Chính không tiếp tục biện luận cho Trần Quyên nữa, chỉ nhìn Lộ Hà một chút, giống như đang hỏi lại, vậy à?

Lộ Hà lại không ngừng giải thích: "Về phần đứa bé và bản thân người phụ nữ kia...Tôi nghĩ, đại khái, cũng vào huyệt rồi. Mà thi thể được nâng ra kia, chính là bà mẹ bị cô ta thiêu chết. Nhốt trong huyệt này, vĩnh viễn đối mặt với bóng tối, vĩnh viễn không ra được, chính là trừng phạt hay nhất cho cô ta."

Tôn Chính đột nhiên đối với suy nghĩ "vĩnh viễn trong bóng tối, vĩnh viễn không ra được" này cảm thấy có chút sợ hãi. Cậu luôn không thật sự ý thức được tình cảnh của bản thân, chính mình cũng sẽ có một ngày vĩnh viễn không ra được, ở trong hoàn cảnh cực nóng này, tim đột nhiên lại nguội lạnh, kinh ngạc nhìn Lộ Hà hỏi: "Nhốt người ta ở đây, đều là để trừng phạt người ta sao?"

Lộ Hà sửng sốt, lập tức nói: "Đương nhiên không phải, cũng có rất nhiều ngẫu nhiên, cậu xem bệnh viện này mỗi ngày kỳ thật đều đang trình diễn những chuyện quá khứ, người biến mất trong bệnh viện này kỳ thật mỗi ngày đều đang tới lui trong bệnh viện, lặp lại hành động trước khi biến mất, thật giống như hai thế giới song song, phần lớn thời gian căn bản sẽ không phát hiện, chỉ có khí tràng đột nhiên thay đổi, ở thời khắc nào đó sẽ trùng khớp cùng cậu, mới có thể gặp, cho dù đã vào huyệt, cũng chưa chắc sẽ gặp được những chuyện từng xảy ra. Tựa như Lý Đình và Lưu Quần Phương về sau lại thấy trận hỏa hoạn đó hiện ra tại bệnh viện, cũng là ngẫu nhiên thôi."

Tôn Chính tựa hồ lại rơi vào suy tư, sự kiên định luôn không đổi trong mắt đã từ từ nhạt xuống.

Lộ Hà đành phải giả vờ không thấy, tiếp nhận hiện thực, liều mạng tranh đấu, cuối cùng tuyệt vọng, đây là phản ứng tâm lý thông thường nhất của người đang trong bóng tối của bước đường cùng, nếu Tôn Chính thật sự ý thức hiện thực, bắt đầu tuyệt vọng, vậy họ có lẽ sẽ vĩnh viễn không ra khỏi được. Anh đành phải cố ý ho lớn một tiếng, thu hút sự chú ý của Tôn Chính, sau đó đề cao âm lượng hết sức, nói: "Nhưng mà, chính sự kiện sau này của họ, giúp chúng ta có cơ hội chạy thoát."

Tôn Chính ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt đã nóng đến đỏ bừng, Lộ Hà từ trên người cậu dường như cũng nhìn thấy trạng thái chật vật của bản thân hiện tại, nhưng phải bảo trì mười phần tinh lực, nói: "Chúng ta còn cơ hội. Cậu xem quyển sổ này: Họ tới tầng 4 rồi, Mã Ngọc vào nhà xí nữ, nhưng không hề đi ra. Lúc này đi ra, không phải là Mã Ngọc, mà là tái diễn lại sự kiện hỏa hoạn đêm đó."

...

Tí tách, tí tách.

Hình như người ướt sũng kia đang nhỏ nước hướng về phía chúng tôi.

...

Đứa bé đang cười.

Trong bóng tối không thấy năm ngón tay trước mặt, tiếng nước tí tách, còn có tiếng cười khanh khách non nớt.

...

"Cậu xem, lúc này, là bác gái kia tắm rửa xong, mang theo đứa bé từ trong WC đi ra, đứa bé có lẽ bị bác gái chọc cười, cho nên cười khanh khách." Nói xong, Lộ Hà lại mang chút giọng điệu an ủi con gái nhìn Tôn Chính, "Giải thích như vậy, có phải cảm thấy không còn kinh dị nữa?"

Tôn Chính trừng mắt liếc anh: "Chỉ có anh mới có thể cho rằng loại chuyện này kinh dị!"

Lộ Hà bất đắc dĩ nhún vai một cái, lại tiếp tục lật xem quyển sổ.

Nhưng mà rốt cuộc, thanh âm này nhỏ dần, tiếng tí tách dường như cũng đi sâu hơn về hướng hành lang, dần dần yếu xuống.

Cạch một tiếng. Tiếng cửa mở.

"Lúc này, hẳn là bà ấy mang theo đứa bé vào khoa nội phổ thông lúc đó, cũng là khoa Đông Y sau này."

Cầu thang bên kia hình như có người lên lầu, cộp cộp.

Thanh âm lên lầu càng lúc càng lớn, đã sắp đi đến tầng 4 rồi.

"Là Trần Quyên!" Chị Quần Phương thoáng cái gọi to.

"Trần Quyên cũng đã đi theo lên lầu, nhưng Lưu Quần Phương hình như rất mẫn cảm, thoáng cái đã nhận ra đó là tiếng bước chân của Trần Quyên, người ta đã biến mất lâu như vậy, mệt cho cô ta còn nhớ rõ như vậy." Lộ Hà phân tích từng câu từng chữ.

Tôn Chính đã há miệng thở dốc: "Sau đó, sau đó thì xảy ra hỏa hoạn, sau đó nữa...Sau đó nữa Lưu Quần Phương đã nói cô ta nghe tiếng khóc của Trần Quyên...Hộc...Không được, chúng ta phải mau chạy khỏi đây, tôi thật sự cảm thấy, hình như đã đốt tới dưới chân rồi, Lộ Hà..."

Lộ Hà cũng bị sặc, vừa lớn tiếng ho khan, vừa dùng ngón tay di chuyển trên quyển sổ, sau đó dừng lại trên vài chữ cuối cùng.

Mặt em bé, con ngươi đen ngòm, tay...

Cô ấy đang khóc...

Gõ cửa...

Mẹ...Con...Trần Quyên...

Cửa đột nhiên bị chị ấy đẩy ra, một luồng sóng nhiệt truyền mạnh đến từ sau cửa.

Tôn Chính thoáng cái tựa như cũng nhìn thấy ánh rạng đông, mắt cũng sáng lên.

"Lưu Quần Phương! Mặc dù hỏa hoạn đêm đó cửa đã bị khóa lại, nhưng mà, nhưng mà lần sau đó, Lưu Quần Phương đẩy cửa ra!! Cô ta tiến vào!!"

Lộ Hà dùng sức gật đầu, một tay túm lấy cánh tay Tôn Chính, đứng lên. Mới vừa đứng lên, đã bị sặc đến choáng đầu hoa mắt.

Hai người đành phải lập tức bò xuống đất, liếc nhau, cảm thấy vừa buồn cười vừa sốt ruột.

Một phần lý trí trong đầu Tôn Chính tự nói với mình đang làm một chuyện điên cuồng chưa bao giờ làm: Nằm bò trong một vụ hỏa hoạn vô hình.

Nếu cậu có thể duy trì lý trí và tinh thần phê phán trước kia, cậu nhất định sẽ kiên trì đợi ở đây, để xem cảm giác cháy kỳ lạ này và trận hỏa hoạn có chút liên quan nào với nhau hay không.

Song bản năng và người bên cạnh kia lại kéo cậu không ngừng dùng tư thế chật vật bò về phía cạnh cửa.

"Chỉ cần...Đợi đến khoảnh khắc Lưu Quần Phương đẩy cửa ra kia...Chúng ta có thể ra ngoài!" Lộ Hà bị sặc đến mức không nói được thành tiếng, liều mạng làm khẩu hình nói cho cậu biết.

Tôn Chính gật đầu, không cần nhìn khẩu hình của anh cũng có thể hiểu được.

Nhưng mà cậu đột nhiên lại nghĩ đến gì đó, ngừng lại.

Lộ Hà quay đầu lại khó hiểu nhìn cậu.

Tôn Chính gian nan phát ra tiếng: "Vậy, lúc mở cửa...Chúng ta sẽ nhìn thấy cái gì?"

Lưu Quần Phương đẩy cửa vào?

Lộ Hà ngẩn người, lập tức làm khẩu hình: "Sẽ không nhìn thấy gì cả...Cậu nhắm mắt lại...Lao ra đi."

Tôn Chính cắn môi dưới, tiếp tục đi theo Lộ Hà về phía cạnh cửa, trong lòng lại trở nên do dự không yên.

Cậu không nói rõ được, có phải đang sợ hãi vài thứ gì đó không.

Con người đối với những thứ không biết, luôn sợ hãi.

Còn thiếu một đoạn đến cạnh cửa, đột nhiên nghe được một tiếng lộp cộp, một làn gió mát nhẹ đột nhiên phả lên mặt.

Biểu cảm của Lộ Hà đông cứng trên mặt, anh túm mạnh lấy Tôn Chính đứng lên.

Tôn Chính trong lúc hoảng hốt còn chưa đứng thẳng người dậy, lung lay lảo đảo, còn chưa hoàn toàn ý thức được xảy ra chuyện gì.

"Nhắm mắt!" Một tay che lấy mắt cậu, cậu còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến một luồng sức vô cùng lớn mạnh mẽ đẩy cậu ra ngoài, sau đó cái tay kia lại đột nhiên buông lỏng ra.

Cánh cửa đã mở, cậu cứ thế nhắm mắt lại lảo đảo bị đẩy ra ngoài cửa.

Trong nháy mắt đó có một loại hơi lạnh thấu xương xuyên qua người cậu lan khắp toàn thân trên dưới.

Giống như phút chốc bị chuột rút, cậu thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.

Phía sau truyền đến một tiếng phịch.

Cậu đột nhiên đã kịp phản ứng, vịn tường, xoay người.

Cậu sửng sốt, mãi chưa nhúc nhích, lại dường như sợ ngây người.

Cánh cửa đã đóng lại, Lộ Hà còn bên trong.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,