Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 19

Chương 19 - Giờ thứ 7, khoa Ngoại Tổng Quát tầng 3

Bốp!

Tôn Chính buông thõng tay, ngơ ngác đứng.

Ánh đèn pin thấp thấp chiếu mặt đất, quầng sáng kéo dài về phía trước. Cánh cửa đột ngột biến mất. Phía trước lại một lần nữa biến thành bóng tối quen thuộc mà khiến người ta hít thở không thông.

Tôn Chính vẫn ở vào trạng thái mê man và không biết làm sao, đèn pin chiếu bốn phía, dường như lại trở về hành lang thật dài nào đó, dòng chảy ngầm bắt đầu khởi động, mỗi một cánh cửa, từng góc tường dường như luôn ẩn chứa gì đó, bí mật khó có thể nói thành lời. Những phỏng đoán bất an, ảo tưởng quỷ bí này từ chỗ nào đó ánh đèn pin khó có thể ghé đến lặng lẽ chui vào trong quần áo cậu, lạnh lẽo dán vào da thịt, gắt gao siết lấy cậu.

Cậu vỗ vỗ đầu, muốn làm cho mình tỉnh táo hơn. Có lẽ chỉ là bị kinh hãi, nhìn lại lần nữa có thể sẽ về tới trước cánh cửa kia, không, sẽ về tới phòng hồ sơ...

Nhưng cảnh tượng trước mắt cậu vẫn là một hành lang. Cánh cửa đâu rồi? Sao tôi lại đến đây? Làm sao đến trước cánh cửa kia?

Màu máu đỏ tươi khi đó tuôn trào vào trong óc cậu, cảm giác váng vất thoáng cái bao phủ cậu, cơ hồ cũng nhanh như lúc ngã xuống, cậu theo bản năng vươn một tay, dựa vào tường chống đỡ được.

Tôn Chính mất thật nhiều sức, đuổi cảnh tượng kia ra khỏi đầu mình. Cậu phải có một chút gì đó bình thường để nghĩ đến, cậu phải duy trì thần trí mình tỉnh táo và suy nghĩ rõ ràng.

Nếu không, sợi dây trong đầu sẽ đứt đoạn, điên cuồng và hỗn loạn sẽ chiếm cứ cậu.

Có lẽ, có rất nhiều người đã không cẩn thận rơi vào huyệt như vậy, chính là phát điên trong bóng tối và kinh hoảng nhỉ?

Điểm này đương nhiên Lộ Hà chưa nói cho cậu biết, nhưng Tôn Chính đã từ trạng thái không ổn định lắm của mình mà nhận ra.

Lộ Hà, nếu Lộ Hà ở đây thì tốt rồi. Cậu nhịn không được lại nghĩ như vậy lần nữa. Từ lúc nào mà mình đã trở nên ỷ lại vào người khác như vậy? Cũng chính vì thói quen tin tưởng người khác mới bị lừa tới lừa lui, hơn nữa, trước đó cậu còn nóng giận nói gì đó với Lộ Hà nhỉ? Cậu muốn tự mình tìm đường ra ngoài.

Vất vả ổn định tâm trạng, Tôn Chính rốt cuộc quyết định tự mình đi tìm phương hướng thử trước, rồi mới hành động.

Tôn Chính cảm thấy sau lưng mình tựa hồ cũng dựa vào tường, vì vậy cậu cố lấy dũng khí, xoay người, ánh đèn pin cũng đảo qua một vòng, chuyển trở về.

Không phải tường, là cửa, một cánh cửa rất lớn, ánh đèn pin dời về phía trước, cậu rốt cuộc đã thấy rõ bảng hiệu: Phòng phẫu thuật (4)

Phòng phẫu thuật? Đây là tầng mấy? Đây là chỗ nào?

Cậu càng cảm thấy lạ lùng khó hiểu. Nếu như gặp những thứ kỳ kỳ quái quái này còn có giải thích nhất định, vậy chuyện cậu đột nhiên từ phòng hồ sơ đến trước cánh cửa thần bí kia lại đột nhiên phát hiện mình đứng trước cửa phòng phẫu thuật này, thì có thể giải thích thế nào?

Nghĩ đến bản đồ và quyển sổ trên người mình, cậu hơi vững lòng hơn, từ trong túi lấy ra bản đồ, mở ra xem.

Một tay cậu cầm đèn pin, một tay cầm bản đồ, thoạt nhìn rất bất tiện, cậu đành phải gian nan dựa vào tường chậm rãi tìm kiếm phòng giải phẫu (4) trên bản đồ.

"Một mình quả nhiên có chút khó khăn..." Suy nghĩ này vừa xuất hiện lập tức bị cậu nhanh chóng nặn ra ngoài.

Tìm một lượt, không tìm được. Tôn Chính giật giật cánh tay ê ẩm, lại giữ vững tinh thần tiếp tục tìm kiếm.

Xem ra phòng phẫu thuật của bệnh viện Đồng Hoa hẳn là đều chuyển qua tòa nhà khoa ngoại mới, ai lại xây phòng phẫu thuật ở tòa nhà chính cũ nát chứ...Nhưng mà, mắt cậu bị vài đường chéo lớn màu đỏ trên bản đồ thu hút, trước đó bởi vì hoàn toàn không cân nhắc những chỗ này, cho nên không chú ý.

Hiện giờ cậu rốt cuộc đã nhìn thấy, phía dưới một dấu chéo đỏ trong đó, viết "Phòng phẫu thuật (4)", bởi vì bị màu đỏ che đi, cho nên nhất thời khó nhận ra được.

Cũng nằm ngay tầng 3, nhưng là ở một mặt khác của hành lang, cách phòng hồ sơ vỏn vẹn cái hành lang.

Thế nhưng, dấu chéo đỏ...dấu chéo đỏ...Là có ý gì?

Cậu thoáng nhớ tới Lộ Hà từng đề cập đôi chút, là "phòng có chút điềm xấu". Điềm xấu, điềm xấu thế nào? Những phòng phẫu thuật khác đều không nằm ở tòa nhà này, tại sao lại đột nhiên có một phòng phẫu thuật (4) ở đây? Nhìn tay nắm cửa kia, dường như cũng có chút tuổi rồi. Cậu đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Mặc kệ là điềm xấu thế nào, cậu phải lập tức rời khỏi đây, tìm được chỗ an toàn kế tiếp. Cậu vội vàng nhìn một lượt bản đồ.

Tầng 3 chỉ có một chỗ an toàn: Khoa Ngoại Tổng Quát 3

Cậu đã nhớ vị trí đại khái. Lại cố lấy dũng khí thật lớn chiếu mặt đất. Kỳ lạ chính là, vết máu như cơn ác mộng không còn thấy nữa. "Nó" lúc nhúc sột soạt kia, cũng không thấy nữa.

Không có thời gian suy nghĩ những hiện tượng không thể tưởng tượng nổi này nữa. Tôn Chính nhét bản đồ lại túi, rồi chạy về hướng Khoa Ngoại Tổng Quát 3.

Ánh đèn pin đã xác định chỗ của cậu, thoát khỏi căn phòng phẫu thuật có dấu chéo đỏ kia, cậu lần đầu tiên cảm thấy nhẹ nhỏm, đưa tay liền mở cửa.

Bốp.

Hình như...Kỳ lạ, hình như bị cảm giác gì đó như điện giật.

Nhưng cậu không do dự chút nào, vặn tay nắm cửa, cánh cửa cứ thế mở ra. Cậu xông vào một vùng tối khác sau cánh cửa.

Dùng đèn pin quét một vòng khắp phòng ngoại trú 3, trong lòng Tôn Chính có chút không chắc lắm. Ngoại trừ một ít bày trí của khoa Ngoại Tổng Quát, bàn làm việc, giá sách, cậu không phát hiện nơi này có thứ gì như "vật che đậy" mà Lộ Hà nói có thể ngăn cản thứ đó. Nơi này sao lại "an toàn" được chứ?

Bởi vì nhất thời sai lầm đi vào khoa Đông Y mà cảm giác bị phỏng khi đó vẫn còn in dấu thật sâu trong ký ức cậu.

Có lẽ, có gì đó mà Lộ Hà chưa kể không? Lộ Hà hiện tại thế nào? Một mình anh ấy ở phòng hồ sơ, chân cũng bất tiện...

Phát hiện mình lại không tự chủ được mà nghĩ tới Lộ Hà, cậu lại vỗ đầu mình làm cho mình tập trung tinh thần.

"Tìm xem cánh cửa kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì trước xem..." Cậu tự nhủ, kéo cái ghế qua ngồi xuống, lại một lần nữa mở bản đồ ra.

Lúc này đây cậu tỉ mỉ tìm trên bản đồ, cũng không phát hiện tòa nhà chính bệnh viện Đồng Hoa có cùng loại kết cấu hành lang kia.

Tòa nhà chính của Đồng Hoa cuối mỗi hành lang đều có phòng. Ví dụ như cuối tầng 3 là phòng phẫu thuật (4) và phòng hồ sơ đối xứng nhau, trong đó một mặt đối diện cầu thang chính là nhà vệ sinh. Nhưng từ tình hình trên bản đồ đến xem, không có bất kỳ hành lang của tầng nào có đoạn cuối là bức tường, hình như cũng không có bất kỳ hành lang của tầng nào đoạn cuối có một căn phòng kỳ lạ như vậy.

Vậy vừa rồi đến tột cùng cậu đã tới một chỗ như thế nào? Có lẽ, chỉ là nằm mơ, một cơn ảo giác?

Có lẽ chỉ là nhất thời hỗn loạn, kỳ thật người vẫn đang ở tầng 3, về phần làm sao tới một chỗ khác của hành lang...Đó có thể là trong lúc hỗn loạn chạy tới...

Mặc dù tự biết loại lý do này hoàn toàn nói không rõ được, khi đó cảm giác sương đen lượn lờ như rơi xuống âm phủ cũng rất chân thật, Tôn Chính vẫn tạm thời tự thuyết phục bản thân như thế.

Cậu lại nghĩ tới quyển sổ. Nói không chừng trong quyển sổ sẽ có thứ gì đó chăng? Cậu lấy quyển sổ ra.

Cả sự việc bắt đầu vẫn là từ vết máu ở tầng 3 kia...

Phần ghi chép về tầng 3 của Đồng Hoa khá dễ tìm, vì vậy cậu bắt đầu lật trước từ năm 1999 đến năm 2002, tìm kiếm từng tờ có chứa từ khóa "tầng 2" "dấu vết" các loại. Giữa chừng cậu dừng lại nhiều lần, nhưng mỗi lần đều thất vọng phát hiện chủ đề không phải câu chuyện về "thứ đồ" nào đó của tầng 3 Đồng Hoa.

Thật vất vả, vài tờ phía sau bài ghi chép, tìm được một phần ghi chép thoạt nhìn có liên quan đến "tầng 3" và "dấu vết". Chữ viết rõ ràng nắn nót, dường như người viết lần này trình độ văn hóa khá cao. Cậu chú ý tới người ghi chép, Nghiêm Ương (bác sĩ thực tập năm 2001- 2002)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,