Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 22

Chương 22 - Giờ thứ 7, khoa Ngoại Tổng Quát tầng 3

Tôn Chính lật hết bài ghi chép này, chỉ cảm thấy bị thằng bé kia dọa toát mồ hôi lạnh, lại không tìm được về vết máu trên mặt đất mà cậu muốn, cùng thông tin về cánh cửa quỷ dị kia.

Cậu có chút chán nản, thất vọng nhìn sổ sách bày đầy trên bàn. Cũng không biết bài ghi chép này có ý muốn nhắn nhủ cái gì, một chút manh mối cũng không có.

Chẳng lẽ tôi thật sự ngốc hơn Lộ Hà sao?

Cậu bị ý nghĩ đột nhiên nảy ra này dọa sợ.

Lúc này, cậu nghe được một tràn tiếng gõ cửa rất nhỏ. Tôn Chính giật mình kinh ngạc, vừa rồi tình tiết của ghi chép còn khiến cậu kinh hồn chưa bình tĩnh lại, cậu hoài nghi mình đã nghe lầm.

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Là thứ gì vậy? Là người? Là quỷ?

Tôn Chính nhìn chằm chằm cánh cửa kia bắt đầu suy đoán. Cánh cửa đóng chặt, thứ bên ngoài không biết là gì...

"Lộ, Lộ Hà?" Cậu thử gọi một tiếng.

Dường như có tiếng rên rỉ mỏng manh truyền đến, Tôn Chính hơi nhích về phía cửa một chút, muốn nghe rõ ràng hơn.

Không sai, có chút tiếng rên rỉ, còn có tiếng gõ cửa đứt quãng.

Tôn Chính căng thẳng siết chặt nắm tay. Là Lộ Hà sao? Anh ấy bị thương?

Không, không đúng, làm sao anh ấy biết mình ở đây?

Vậy là ai? Là...là quỷ?

Cậu xoay người muốn trở lại chỗ ngồi, nhưng không cách nào quên được tiếng rên rỉ và tiếng gõ cửa kia.

Như đang cầu cứu cậu. Là ai? Là cái gì?

Cậu thử lấy đèn pin quét về phía khe cửa, ngồi xổm xuống, muốn nhìn thử xem có thể nhìn thấy chút gì không.

Nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.

Nội tâm của Tôn Chính tiến hành đấu tranh kịch liệt. Tầng ba bệnh viện Đồng Hoa dường như vô cùng hung hiểm, từ khi họ vừa đến tầng 3, cậu đã liên tiếp không ngừng gặp quá nhiều tình trạng kinh khủng mà quỷ dị, cậu không chắc mình còn có năng lực thừa nhận kích thích kế tiếp hay không.

Trong bệnh viện không còn ai khác, hẳn là không còn ai khác. Nhưng nếu...Nếu thật sự còn có ai, bị thương, gặp nạn...

Tôn Chính tựa hồ cuối cùng đã quyết định, đứng dậy, đi đến cửa trước, nhưng đi mà kinh hãi run rẩy.

Chỉ mở hé cửa một chút, là được rồi.

Cậu nhẹ nhàng vặn nắm cửa kia.
.......

Lộ Hà gãi đầu, nhìn một đống lớn tư liệu trên mặt đất, cùng với một đống mới sắp xếp ra được. Anh không tìm được phần bị mất kia.

Đầu mối duy nhất, cũng chỉ có cái hộp trước mặt này.

Ánh mắt của anh lại quay về trên cái hộp, anh giơ cái hộp lên, trước sau hai bên nhìn một lượt, rốt cuộc ở bên cạnh tìm được một số hiệu nho nhỏ.

Cũng may là giữ lại cái hộp này, như vậy anh có thể căn cứ vào số hiệu này để tìm thứ trong số thứ tự trước sau.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bóng ma sầu lo trong lòng anh cũng càng lúc càng lớn. Tôn Chính chẳng biết đã đi đâu, cũng không biết có gặp phải nguy hiểm gì không, ở trong huyệt này càng lâu, càng dễ mất đi diện mạo vốn có của con người, dần dần biến thành quái vật giống "vật" này.

Anh chống một cái chân ghế vừa mới mất sức thật lớn để tháo ra (may là nơi này có ghế khá cao), khập khểnh đi về phía tủ hồ sơ trong phòng hồ sơ sát vách kia. Ấn theo thứ tự đánh số trên hộp, cùng thứ tự trong đống tư liệu vừa rồi, anh đại khái xác định mấy ngăn tủ. Đến gần rồi, dùng đèn pin cẩn thận chiếu, quả nhiên phát hiện trong đó có mấy ngăn tủ có dấu vết từng bị động tới, một phần tro bụi bị phủi đi, mà mấy cái khác vẫn phủ đầy bụi dày.

Tủ đều có khóa. Lộ Hà đột nhiên nghĩ đến cái chìa khóa kia trong ngực mình. Chẳng lẽ chìa khóa chỉ dùng để mở ngăn tủ này?

Anh từ trong ngực lấy ra chiếc chìa khóa màu nhạt kia, ở nhà anh đã từng cân nhắc chiếc chìa khóa được gửi tới này, màu sắc và chất liệu đều vô cùng tầm thường, chìa khóa phiếm quầng sáng như vỏ sò, chất liệu nhẵn nhụi, như là dùng bảo thạch tốt chế tạo.

Giá trị biết bao là tiền đó! Anh thầm cảm thán, dùng chìa khóa này lần lượt đi thử mấy lỗ khóa kia.

Lỗ khóa quá nhỏ, không có cái nào có thể nhét vừa.

Anh cau mày lại cẩn thận cất kỹ chìa khóa vào trong ngực. Xem ra chỉ có thể mạnh bạo. Lộ Hà lại lấy ra dây thép mảnh vừa lục lọi ra được, bắt đầu hành động nạy khóa.

Lại mất một ít công phu, anh rốt cuộc nạy mở được mấy ngăn tủ kia. Một đống lớn đồ năm xưa rớt ra, giấy công tác vô dụng, phiếu đánh giá thành tích, thậm chí còn có máy tính, máy radio, tạp nham.

Anh lục lọi một lượt, có chút thất vọng, hình như đều là đồ vật khá bình thường, chẳng lẽ đã bị họ mang đi rồi?

Vừa lúc đó, anh đột nhiên nghe được một tiếng gào quen thuộc, mang theo hoảng sợ, từ cách đó không xa truyền đến ——

"Lộ Hà !!!!!"

Anh giật mình một cái, đó là tiếng của Chính!

Tôn Chính làm sao vậy?!!

Anh xoay người liền đi đến cửa, chống chân ghế, vừa đi được hai bước, anh lại ngừng một chút.

Thật là Tôn Chính? Vừa nãy ở cửa Tôn Chính đột nhiên biến mất, sao lại...

Đột nhiên lại có một tiếng vang thật lớn, như là tiếng cánh cửa đột ngột đóng lại.

Mặc kệ! Lộ Hà chẳng biết lấy sức lực từ đâu ra, cái chân bị thương kia cũng đột nhiên có thêm sức mạnh, mặc dù khập khểnh, nhưng lại đi cực nhanh, anh quả thật hận không thể mặc kệ cái chân này mà chạy đi.

Soạt cái giựt ra cửa phòng hồ sơ, Lộ Hà lo lắng nhìn quanh trái phải, ở đâu? Ở đâu? Tiếng của Chính là từ đâu truyền đến?

Thình lình, anh nhìn thấy một chỗ khác của hành lang, có chút ánh sáng đang lóe ra. Là ánh đèn pin!

Anh dựa theo hướng đó đi về cuối hành lang tối tăm, chỉ thấy một bóng người giống Tôn Chính dường như đang liều mạng cầm lấy nắm cửa, sau đó tay kia như bị cái gì đó bắt được, gắt gao kéo cậu ra ngoài.

"Chính!!!"

Lộ Hà kêu lên, lại ra sức đi nhanh về bên đó, cái chân bị bỏng kia đã mất đi cảm giác đau đớn, thầm nghĩ mau, mau hơn nữa!

Tôn Chính nghe được giọng anh, xoay đầu lại, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, giữa hai hàng chân mày tụ đầy sợ hãi và căng thẳng, vừa định mở miệng, lại dường như bị cái gì đó kéo mạnh một chút, tay không cẩn thận buông lỏng, cả người mất trọng tâm cắm về phía trước.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, ngón tay móc ở cánh cửa, cậu cắn chặt khớp hàm.

Là thứ gì đang kéo Tôn Chính? Lộ Hà vừa lực bất tòng tâm kéo cái chân kia nhanh chóng đi về hướng đó, vừa nhận dạng thứ trong bóng tối kia.

Là cái thứ bò kia sao?

Không phải... Không phải...

Bởi vì động tác vô cùng kịch liệt, ánh đèn pin căn bản không có cách nào tập trung, cũng khiến anh không cách nào phân biệt chính xác thứ sức lực to lớn đang cố gắng kéo Tôn Chính là gì.

"Chính, cậu chờ tôi!"

Tôn Chính nhìn Lộ Hà lảo đảo đi đến bên này, tay của mình đã bị cánh cửa siết đến mất đi cảm giác, chỉ dựa vào bản năng gắt gao siết chặt lấy.

Cậu hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng phát hiện mình căn bản không phát ra thành tiếng.

Rõ ràng chỉ có cách một hành lang, Lộ Hà lần đầu tiên phát hiện nó xa xôi đến thế, Tôn Chính dường như muốn nói với anh gì đó, nhưng căn bản không nghe được thanh âm, là cái gì?

Anh nhìn hình dáng miệng của cậu.

Cẩn...cẩn thận?

Đột nhiên bởi vì một khoảnh khắc phân tâm ấy, tay Tôn Chính rốt cuộc không kiên trì nổi, cả người bị sức mạnh thật lớn kéo ngã xuống đất.

Lộ Hà cũng trong nháy mắt này đã thấy rõ thứ kéo Tôn Chính.

Cái gì cũng không có! Cái gì, cũng không có!

Anh không nhìn thấy có thứ gì đang kéo Tôn Chính, nhưng dường như có một luồng sức mạnh vô hình, hiện giờ đang cầm lấy cổ tay cầm đèn pin kia của Tôn Chính, sắp đi về hướng cửa cầu thang.

"Chính!!!"

Anh rít lên, trơ mắt nhìn, lại còn có một khoảng cách bày trước mặt anh. Mắt thấy sắp đuổi không kịp nữa rồi.

Nếu, nếu...

Anh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

"Chính, cậu đón lấy!!!"

Một món đồ nhỏ vẽ nên một đường con màu trắng lóe lên trong bóng tối, rơi về phía Tôn Chính.

Tôn Chính chỉ cảm thấy một bên cơ thể vì bị kéo trên mặt đất mà đau rát vô cùng, vô thức đưa tay đón lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Một món đồ lạnh băng, nho nhỏ.

Cậu không chút suy nghĩ, đem món đồ đó đâm tới chỗ thứ đang cầm chặt lấy cổ tay mình.

Sức lực thoáng cái biến mất.

Tôn Chính dường như cũng đã dùng hết sức lực toàn thân, liền cứ thế nghiêng người té trên mặt đất, không nhúc nhích.

Trong tay cậu nắm món đồ kia, trong bóng tối sáng bóng lóe lên như ngọc trai trắng, chìa khóa.

Lộ Hà rốt cuộc chạy tới được bên cạnh Tôn Chính, Tôn Chính nằm nghiêng trên mặt đất, cả người mệt thở phì phò, tựa như rốt cuộc không đứng lên nổi.

Lộ Hà tạm thời để cây gậy chống kia qua một bên, cẩn thận đưa tay đỡ dưới vai Tôn Chính, muốn nâng cậu dậy. Anh chỉ cảm thấy Tôn Chính hình như hơi nhúc nhích, sau đó mình đột nhiên bị ôm mạnh lấy cổ.

Người nọ liều mạng ôm anh, tay vững vàng nắm lấy lưng anh, đầu dựa một bên vai anh vẫn đang suy yếu thở phì phò.

Anh có thể cảm giác được tim Tôn Chính đập rất nhanh, mồ hôi cũng từ trên mặt cậu chảy xuống ướt cả áo sơ mi anh.

Lộ Hà đột nhiên có chút luống cuống tay chân, tay cứng đờ không biết nên để ở nơi nào, muốn xoay qua chỗ khác nhìn Tôn Chính, nhưng chỉ hơi liếc được một chút, rồi vô cùng ngượng ngùng mà đem mặt vòng về, tựa như đã nhìn thấy cái gì không nên nhìn vậy.

"Chính...Được rồi, không sao nữa..." Lộ Hà cứng đờ nửa ngày, đành phải dùng cái tay rảnh rang kia vỗ vỗ lưng Tôn Chính như dỗ con nít vậy.

Anh quả thực cảm thấy sắp bị siết đến nghẹt thở rồi.

Người đang ôm anh đây đã gặp phải cái gì, bị bao nhiêu khiếp sợ, anh hoàn toàn không biết, chỉ là chưa bao giờ nhìn thấy một người như Tôn Chính có lúc lại cần anh như vậy.

Anh cho rằng mình rất chọc người ta ghét chứ.

"Chờ, chờ đã, tôi sắp nghẹt thở rồi...Chính..." Tôn Chính ôm quá sức, Lộ Hà có chút thở không nổi. Mới đầu còn khẽ vuốt lưng Tôn Chính, hiện giờ đã biến thành chút giãy giụa.

Tôn Chính thoáng cái thả lỏng lồng ngực khiến cậu nháy mắt là có thể an tâm kia ra.

Mặt cậu đỏ tới mang tai quay đi, nói: "Ngại quá, tôi đã quá kích động."

Trong ngực thoáng cái trống rỗng, Lộ Hà cũng không biết nên thở phào, hay là thoáng cái mất mát, nói: "Cậu không sao là tốt rồi."

"Tôi, tôi đã nhìn thấy rất nhiều thứ kỳ quái..." Tôn Chính ngẩng mặt, vẻ mặt có chút khó xử, "Có chút...có chút..."

Lộ Hà nhếch môi, lộ ra hai lúm đồng tiền: "Tôi hiểu, tôi cũng sợ lắm, đến đây, tôi an ủi cậu cho!" Anh mở rộng hai tay, mở rộng ngực.

Tôn Chính lườm anh một cái, đẩy tay anh ra, lại nghĩ tới gì đó, đem ra chìa khóa óng ánh màu vỏ sò kia đưa ra.

"Đây là gì?"

"Trước đó tôi đã từng nói cho cậu, không biết ai gửi chìa khóa này cho tôi, hình như có liên quan rất lớn với anh trai tôi." Lộ Hà buông tay, trong mắt vẫn như cũ lóe ra hưng phấn bởi vì Tôn Chính bình an trở về.

"Thứ quan trọng như vậy, anh không sợ quẳng hư nó sao?"

"... Tôi sợ."

"..." Một dãy im lặng kỳ quái.

"Kỳ thật nó là xà cừ chế thành," Lộ Hà úp mở phá tan trầm mặc, "Tôi nhớ xà cừ hình như có thể trừ tà, cho nên, liền ném cho cậu."

Tôn Chính nhìn chằm chằm mặt của Lộ Hà, trong lòng nổi lên một loại tình cảm vô cùng phức tạp.

"Tại sao cứu tôi?"

"Éc...Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?"

"Nhưng mà anh lần đầu mạo hiểm tính mạng đẩy tôi ra cửa, lúc này lại không chút do dự ném thứ quan trọng như vậy cho tôi, có đáng không?"

"Vốn dĩ thế giới này cũng chỉ còn lại hai chúng ta, nếu chúng ta cũng không thể chăm sóc cho nhau, còn ai có thể nương nhờ chứ?" Lộ Hà cố gắng giải thích.

Tôn Chính vẫn dõi theo anh, còn muốn hỏi ra chút gì đó.

Lộ Hà tựa hồ có chút ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng. Anh lại bỗng chốc nghĩ tới gì đó, nắm lấy cánh tay Tôn Chính từng bị túm lấy.

Trên cánh tay rõ ràng có một dấu tay màu đen, thâm thâm hằn trên cổ tay.

Hai người kinh ngạc không thôi nhìn dấu tay kia.

Cuối cùng Tôn Chính nói một câu: "Là dấu tay của một đứa trẻ."

Lộ Hà lẳng lặng gật đầu.

"Vừa nãy tôi ở phòng ngoại trú 3 này," Tôn Chính chỉ phòng bên cạnh, "Nghe được có tiếng đập cửa và rên rỉ, tựa như ai đó bị thương. Vì vậy tôi mở cửa, vừa mở hé một tí, đã cảm thấy bị thứ gì đó thoáng cái bắt lấy cổ tay, một luồng sức mạnh kéo tôi ra ngoài, may mà dưới tình thế cấp bách tôi dùng tay kia ôm lấy nắm cửa..."

"Cậu, cậu sao lại dám mở cửa?" Lộ Hà lộ ra vẻ trẻ nhỏ phải dạy, "Ngoại trừ giọng của tôi, những thứ khác cậu không được tin, không, ngay cả giọng của tôi cậu cũng không thể tin, có lẽ bây giờ tôi trước mặt cậu cũng là thứ gì đó biến thành."

"Thật vậy sao?" Tôn Chính mở to hai mắt, chọt chọt Lộ Hà, "Biến cũng giống anh quá đi."

Lộ Hà lần đầu tiên nghe thấy Tôn Chính đùa vậy với anh, xì một cái bật cười, dừng một chút, lại dường như cảm thấy bầu không khí trở nên quá thoải mái, nhịn cười nghiêm túc nói: "Nơi này vẫn rất nguy hiểm, chúng ta đến phòng 3 ngoại trú này trước, kể lại những gì cậu gặp cho tôi biết."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,