Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 24

Chương 24 - Giờ thứ 7, khoa Ngoại Tổng Quát tầng 3

"Xảy ra chuyện gì?"

Tâm trạng kích động của Lộ Hà chưa lắng lại: "Chúng ta đã đặt quá nhiều sự chú ý vào nội dung của câu chuyện, chúng ta quá chú ý tới mấy thứ quỷ quái này, mà không nhìn từ tổng thể của bài ghi chép này."

Tôn Chính vẫn tỏ vẻ không rõ.

"Cậu có cảm thấy loại cách thức này rất giống một bộ tiểu thuyết trinh thám rất nổi tiếng?"

Tôn Chính vùng khỏi tay Lộ Hà: "Tiểu thuyết trinh thám nào? Tôi rất ít xem loại sách này."

Lộ Hà làm vẻ mặt khinh bỉ, bất đắc dĩ nói: "Xem ra tôi lại phải lãng phí nước miếng. Cậu từng đọc 《 Vụ ám sát ông Roger Ackroyd 》 của Agatha Christie chưa? Tôi luôn rất thích bà ấy, rất nhiều tình tiết tôi còn có thể không bỏ sót tí nào, 《 Vụ ám sát ông Roger Ackroyd 》mặc dù là tác phẩm thời kỳ đầu của bà, nhưng cách thứ này xem như khá kinh điển..."

Tôn Chính nhíu nhíu mày, ý bảo anh bớt nói nhảm rồi vào chính đề đi.

Lộ Hà đành phải nhảy qua giới thiệu bối cảnh, tiếp tục nói: "Nghiêm Ương này, hắn cố ý viết một câu chuyện như vậy, là muốn ám chỉ chúng ta cái gì, mà bản thân câu chuyện này, có thể nói, kỳ thật không có ý nghĩa lớn lắm. Hắn dùng cách thức vụng về bắt chước vụ án kinh điển của Agatha Christie, chỉ là muốn nói cho chúng ta biết rất nhiều chuyện."

"Rất nhiều?"

"Không sai, rất nhiều. Một bài ghi chép ngắn ngủi, hắn đã ám chỉ chúng ta rất nhiều thứ, còn ẩn chứa khá sâu." Trong giọng Lộ Hà hàm chứa một tia bội phục.

Anh tìm trên bàn hồi lâu, rốt cuộc tìm được một cây bút bi thoạt nhìn còn có thể viết, sau đó lật quyển sổ đến trang trống, bắt đầu vừa viết viết vẽ vẽ, vừa giải thích.

"Chúng ta bắt đầu từ 《 Vụ ám sát ông Roger Ackroyd 》nhé? Tôi tóm tắt cho cậu tình tiết câu chuyện. Lược bỏ đi mấy chỗ dư thừa, trực tiếp nói từ vụ án này, tôi trong câu chuyện, cũng chính là bác sĩ Sheppard nhận được điện thoại vào một buổi tối, nói cho ông ấy biết Roger chủ nhân của một trang viên bị giết, vì vậy ông ấy chạy tới nhà Roger, cùng quản gia phá mở cửa thì phát hiện thi thể của Roger," Lộ Hà dừng ở đây làm một ký hiệu, "Quản gia đi thông báo những người khác, còn 'tôi' ở lại 'làm một ít việc cần làm'."

Nhìn thấy Tôn Chính vừa cau mày vừa nghe, vẻ mặt nhiều ít mang theo khó hiểu. Lộ Hà không để bụng: "Hiện trường vụ án giết người này, lưu lại có dấu chân con trai Roger trên bệ cửa sổ, mà quản gia làm chứng nói 'Tôi' cùng ngày đi được khoảng 1 tiếng còn nghe được trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện, vì vậy vụ án giết người liên quan đến di sản này dường như có thêm vài kẻ tình nghi..."

Tôn Chính dường như vì lâu quá vẫn chưa nghe được trọng điểm mà bắt đầu cáu kỉnh, Lộ Hà vỗ cậu ý bảo đừng gấp, sau đó đem nội dung chính đánh dấu, chuyển qua trước mặt Tôn Chính: "Cậu xem."

Phía trên viết: Điện thoại, tiếng nói chuyện, dấu chân trên bệ cửa, bác sĩ không có mặt để làm chứng, người làm chứng là quản gia.

Mà trọng điểm trong quyển sổ của Nghiêm Ương, cũng được Lộ Hà viết mặt dưới: Điện thoại, một tiếng "đùng", dấu chân ở bệ cửa, bác sĩ không có mặt để làm chứng, người làm chứng Lưu Quần Phương.

Tôn Chính tỉ mỉ so sánh, chần chừ mở miệng: "Tôi thừa nhận thoạt nhìn rất giống nhau, nhưng mà, những nguyên tố này cũng không phải hiếm thấy mà, rất dễ dàng đồng thời xuất hiện trong một sự kiện đúng không?"

Lộ Hà cho cậu một vẻ mặt tôi biết ngay cậu đa nghi, lại gạch hai câu trong sổ gốc, nói: "Cậu nói rất đúng, ngay từ đầu tôi cũng hoàn toàn không liên tưởng xa như vậy, trong ghi chép của bác sĩ Nghiêm có vài câu kỳ lạ khiến tôi chú ý, cậu xem —— "

Tôi ở lại, làm một ít việc cần làm.

Buổi tối ấy, rốt cuộc là ai? Một người có thể đi vào phòng làm việc của tôi; Một người quen thuộc thời gian công tác của tôi; Một người muốn tiếp cận tôi...

"Chẳng lẽ cậu không cảm thấy, hai câu nói này, kỳ thật hắn không cần thiết phải viết ra sao? Hơn nữa, tôi có thể khẳng định mà nói cho cậu biết, câu nói đầu tiên là nguyên văn trong《 Vụ ám sát ông Roger Ackroyd》, còn câu thứ hai, là mô phỏng nguyên văn, đây là một câu nói lúc thám tử Poirot vạch trần chân tướng sự việc ——" Lộ Hà nhìn thấy trong mắt Tôn Chính lóe lên sự hiếu kỳ, cười cười, lắc đầu, "Tôi kể trước cho cậu biết Poirot làm sao tìm ra được hung thủ."

Anh lại viết lên giấy: "Mấu chốt để Poirot phát hiện, thứ nhất là điện thoại, ông ấy phát hiện cú điện thoại kia là một người từ thành phố khác gọi tới, hơn nữa người đó nói khi ấy không ai nghe máy; Mấu chốt thứ hai, là Roger mua một cái máy cassette nhưng không thấy đâu nữa. Tại sao không thấy? Trong máy cassette nhất định có chứng cứ. Nói cách khác, điện thoại mà bác sĩ nhận được kỳ thật không có ai nói cho hắn biết Roger đã bị giết, hơn nữa trên thực tế quản gia nghe được đối thoại trong phòng của Roger, rất có khả năng là do máy cassette phát ra, không phải là đối thoại thực sự, chỉ là sau này hung thủ cầm máy cassette đi khỏi hiện trường vụ án. Lúc này, Poirot đã nói một câu như vậy."

Lộ Hà ngẩng đầu lên, sờ tóc: "Ngại quá, tôi không nhớ đầy đủ nguyên văn, nhưng ý đại khái là: Một người trước đó từng qua thành phố khác, một người biết máy cassette này...Một người vài phút trước khi quản gia thông báo những người khác có thể một mình đợi ở hiện trường...Trên thực tế người này chính là, 'tôi' —— bác sĩ Sheppard."

Ánh mắt Tôn Chính sáng lên, tựa hồ đã hiểu ra chút ít: "Hung thủ trong tiểu thuyết này kỳ thật chính là 'tôi', vậy Nghiêm Ương cố ý viết xuống hai câu này, là hy vọng người đọc bài ghi chép có thể liên tưởng đến bộ tiểu thuyết 《 Vụ ám sát ông Roger Ackroyd》?"

Lộ Hà gật gật đầu: "Đây là thông tin đầu tiên hắn muốn nói cho chúng ta biết. Tại sao hắn mô phỏng 《 Vụ ám sát ông Roger Ackroyd 》mà không phải tiểu thuyết khác?"

Tôn Chính thoáng cái nghĩ đến mấu chốt: "Chẳng lẽ hắn cũng muốn ám chỉ, cả sự kiện trong bài ghi chép này kỳ thật cũng là chính hắn bày ra?"

"Đúng, chính là như vậy. Cậu xem, hiện giờ chúng ta so sánh hai câu chuyện này với nhau, tôi? Chính là tương ứng với bác sĩ Nghiêm, hắn muốn ám chỉ tất cả những việc này đều là hắn bày ra, thằng nhóc Cao Nhạc Thiên kia? Giống với tiểu thuyết, là kẻ tình nghi gạt chúng ta. Lưu Quần Phương? Là quản gia khi ấy bị bác sĩ Nghiêm sai đi. Nhưng mà, cậu có phát hiện không, bài ghi chép trong tay chúng ta đây, đã thiếu một món đồ quan trọng nhất?"

Tôn Chính bị hỏi đến ngẩn ra, sau đó thử trả lời: "Điện thoại?"

Lộ Hà lắc đầu.

"Dấu chân?"

Lộ Hà lại lắc đầu, ngón tay vẫn nhịp nhàng gõ bàn.

"Máy cassette?"

Lộ Hà cười lắc đầu, ngón tay ngừng động tác, nghiêng đầu gợi ý cho Tôn Chính: "Những điều này đều có thể tự chế ra, nhưng có một khâu quan trọng nhất không cách nào chế ra được."

Tôn Chính một tay chống đầu, khổ sở suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: "Người chết Ro, Roger?"

"Không sai," Lộ Hà rốt cuộc gật đầu, mỉm cười, "Trong《 Vụ ám sát ông Roger Ackroyd 》nhất định có một người bị hại, trong bài ghi chép này của chúng ta, lại không có. Đây mới là sự bí ẩn trong bài ghi chép, người biến mất."

"Người biến mất? Có ý gì?"

"Bài ghi chép muốn nói cho chúng ta biết, còn có một người tồn tại. Một người hắn không thể viết vào đây, không thể để cho một số người có thể đọc bài ghi chép này biết được."

"Là không thể để cho người của bệnh viện biết?"

"Có lẽ. Hơn nữa, sự tồn tại của người bị che giấu này, đã giải thích tất cả những điểm đáng ngờ khác," Vẻ mặt Lộ Hà dần nghiêm nghị, "Điện thoại? Có thể là bôi dấu chân trong phòng làm việc của Nghiêm Ương? Ngay từ đầu chúng ta đã bị dối gạt. Dấu chân hoàn toàn có thể là được chế tạo bên trong, có thể người này dùng giày của trẻ con ấn xuống trên bệ cửa, cũng có thể là hắn ôm đứa trẻ giẫm lên. Tôi nghi ngờ, người này...Là anh trai tôi."

"Anh trai của anh?"

"Người có liên quan đến Lưu Quần Phương, đứa bé kia, và còn cả bác sĩ này, tôi chỉ có thể nghĩ đến anh trai tôi. Giống như chính hắn đã nói, một người có thể đi vào phòng làm việc của hắn, tất nhiên là người quen của hắn, người có thể có được chìa khóa của hắn, một người quen thuộc thời gian công tác của hắn, cũng tất nhiên là người thường ở cùng hắn, một người muốn tiếp cận hắn, đây có lẽ...Tóm lại, Nghiêm Ương dường như hao hết tâm tư muốn ám chỉ, trong câu chuyện này không có quỷ, chỉ có một bóng người, ở phía sau hắn, cũng không có quỷ, mà là một người đang đứng. Người này từ trước đến nay luôn ở cùng hắn."

Ngón tay Lộ Hà dời về phía một câu nói trong quyển sổ:

Đừng nói trên lưng, cứ nói sau lưng, cái quỷ quái gì cũng không có mà!

"Bình thường người thường khi nói chuyện, không phải sẽ nói, đừng nói trên lưng, cứ nói sau lưng, ngay cả nửa người cũng không có sao? Tại sao hắn nhấn mạnh không phải trên lưng mà là sau lưng, tại sao dùng quỷ quái mà không dùng từ ngữ bình thường của chúng ta?"

Tôn Chính nhìn câu nói kia, nghĩ thầm, anh quả là nghĩ rất nhiều, có khi nào trong bài ghi chép này còn có mã morse luôn không? Ngoài miệng nói: "Này...chắc là thế..."

"Tốt, bây giờ chúng ta có thể trở lại chuyện đã xảy ra đêm hôm đó," Lộ Hà không phát hiện vẻ mặt là lạ của Tôn Chính, "Tối hôm đó, bác sĩ đã nhận được điện thoại, đây thật ra là một người trên lầu gọi tới, sau đó hắn cùng Lưu Quần Phương lên lầu, ở cửa nghe một tiếng "đùng" này, thanh âm này, hoàn toàn có thể bắt chước vụ án của Roger, là của một máy cassette phát ra, bọn họ đẩy cửa ra, người kia đương nhiên đã không còn ở đó, dấu chân, cũng đã chế tạo ra rồi. Lưu Quần Phương nên cảm kích, cũng có thể là không hay biết, chỉ là xuất phát từ tình tiết trù tính, Nghiêm Ương ở trong quyển sổ phái cô ấy đi. Tốt lắm, có phải cảm thấy câu chuyện vừa được vạch trần, rất nhàm chán, càng chưa nói tới lo lắng gì đó?"

Tôn Chính không thể phủ nhận mà gật đầu.

"Nhưng thông tin thật sự hữu dụng với chúng ta, bây giờ mới bắt đầu. Cậu cảm thấy động cơ bác sĩ Nghiêm viết như vậy là gì?"

"Muốn lưu lại thông tin, ám chỉ cho những người có thể thấy được bài viết này thông tin về anh trai anh, lại không thể để cho người khác đọc ra thông tin này."

"Ừ, tôi cũng nghĩ vậy. Hơn nữa...bộ Agatha kia của tôi, đều là anh trai mua cho tôi."

"Có khi nào anh cho rằng họ muốn cho anh xem không?" Tôn Chính bĩu môi, híp mắt nhìn về phía Lộ Hà.

"Cái này..." Lộ Hà không chắc lắm, nhìn Tôn Chính, đột nhiên tròng mắt chợt chuyển, "Sao, chẳng lẽ không được sao?"

"Khó tránh khỏi quá khiên cưỡng đó!" Tôn Chính bất đắc dĩ liếc anh một cái.

"Tôi cảm thấy khả năng cũng rất lớn mà," Lộ Hà nghiêng đầu mỉm cười, "Nếu không Nghiêm Ương làm sao biết người đọc ghi chép có từng xem 《 Vụ ám sát ông Roger Ackroyd 》hay không, có thể hiểu được ý của hắn hay không? Cậu xem, lúc cậu đọc quyển ghi chép này không hề phát hiện được đúng không?"

Giả vờ đáng yêu gì chứ! Tôn Chính hừ một tiếng, nghiêng đầu đi: "Tiểu thuyết này có gì hay ho!"

Lộ Hà nhịn cười, tiếp tục phân tích nói: "Nhưng mà đây cũng chỉ là một nguyên nhân trong đó. Nếu chỉ như thế, hắn không cần thiết mất nhiều công sức như vậy, tại sao lại làm ra nhiều chuyện như vậy, gọi điện, dấu chân, làm cho cả trạm y tá cũng biết?"

Tôn Chính suy nghĩ một chút, nói: "Hắn cần có cớ để viết quyển sổ này, nếu không có chuyện gì kỳ quái xảy ra, cũng không có ai biến mất, bài ghi chép này của hắn sẽ bị cho là bịa đặt chứ không được chọn dùng."

"Không sai! Nhưng mà, còn có một nguyên nhân. Họ muốn điều tra gì đó ở tầng 3, cố ý tạo ra dấu hiệu giả ma quỷ lộng hành tầng 3, để tránh có người không cần thiết xuất hiện vào ban đêm, nhất là những người tuần tra này, cho dù nghe được tầng 3 có động tĩnh gì, buổi tối như vậy cũng không dám cẩn thận tuần tra, chỉ nhìn một cái để đối phó rồi đi."

"Thì ra là thế!" Tôn Chính cảm khái một tiếng, nhưng lại do dự hỏi một câu, "Nhưng anh chắc chắn Nghiêm Ương thật sự viết vậy? Có thể chúng ta đọc nhầm, suy nghĩ nhiều quá?"

Lộ Hà nhún vai, thừa nhận vấn đề này: "Tôi cũng nghĩ vậy. Cho nên, nếu thông tin cuối cùng trong bài ghi chép này có thể được nghiệm chứng, vậy chứng tỏ chúng ta đã đúng."

"Thông tin cuối cùng?" Tôn Chính lấy làm kinh hãi, tiếp theo không khỏi cười thành tiếng, "Quyển sổ của bác sĩ Nghiêm Ương này, có phải hơi phức tạp quá không?"

Lộ Hà cũng cười, rồi lại nhanh chóng khôi phục bình thường, thở dài một hơi nói: "Chỉ sợ rằng thông tin cuối cùng này, đã bị người ta cầm đi."

"Cái gì?"

"Tôi cảm thấy Nghiêm Ương chắc chắn đã để lại thứ gì đó về bệnh viện này cho chúng ta, hơn nữa tôi suy đoán đồ vật này không liên quan đến Lưu Quần Phương, mà liên quan đến đứa bé kia, nhưng mà... trong hộp của Lưu Quần Phương, chỉ còn lại lá thư này và bức ảnh kia. Hơn nữa đứa bé ấy..."

Lộ Hà nói rồi, cầm tay Tôn Chính lên, lộ ra dấu tay trẻ con đen nhánh kia.

"Chẳng lẽ, sau này nó đã vào huyệt?" Tôn Chính run lên.

Lộ Hà lại thở dài một tiếng: "Như vậy thứ có đủ tính công kích...Đứa bé kia tới cùng đã gặp những gì? Chẳng lẽ đầu mối của chúng ta đứt đoạn ở đây sao..."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,