Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 4

Chương 4 - Sổ tay sự kiện mờ ám bệnh viện Đồng Hoa 1999~2002 (1)

Vừa đi đến cửa cầu thang tầng 4, liền thấy lão Trương đi tới, mồ hôi đầm đìa, nhìn thấy tôi, mới thở phào một hơi dài.

"Lão Mao, xem ra tốt rồi, không có gì." Hắn thở hồng hộc nói.

"Thế thì tốt rồi." Tôi cũng thả lỏng, xoay người, chúng tôi liền trở về tầng 5.

Hắn lướt qua tôi, đi phía trước tôi, chân bước như bay, giống như phía sau có gì đó đang đuổi theo hắn vậy.

"Xem đi, không có gì đáng sợ đâu." Tôi bổ sung thêm một câu.

"Vậy ư..." Hắn lắp bắp đáp lời tôi.

Tôi cười cười, lại phát hiện có chút tối. Nhìn kỹ, mới phát hiện đèn pin trong tay lão Trương đã sớm mất điện, chỉ có cái trong tay tôi ở phía sau mới phát ra chút ánh sáng.

"Sao thế? Mất điện rồi?" Tôi hỏi.

"Không sao, vừa rồi đi tới tầng 1, khắp nơi đều là bóng tối, cũng không sợ được, dù sao cũng đều là không có đèn." Hắn chậm rì rì trả lời tôi.

Tôi "a" một tiếng, hắn đi vội vội vàng vàng, chúng tôi liền nhanh chóng về tới phòng trực ban.

Sắp xếp qua loa lại một chút, tôi đoán cũng gần đến 2h30 sáng rồi, liền sớm lên giường.

"Tách" một tiếng, tắt đèn. Lại một mảng tối đen. Trong bệnh viện yên tĩnh.

"Tôi nói nè lão Mao, cậu cũng không cẩn thận gì hết, thang máy cũng không khóa, vừa rồi tôi đi tới tầng 3, chợt nghe dưới lầu ting một tiếng, bị dọa giật mình đó..." Lão Trương ở trên giường hắn nói thầm.

Tôi xoay người lại, trong lòng đột nhiên lộp bộp một cái.

Thang máy không khóa? Không đúng, tôi rõ ràng đã khóa, tại sao lão Trương lại nghe một tiếng ting?

Hắn vừa nói một mảng tối đen...Đến tầng 1 mà tối đen?

Cũng không đúng, y tá trạm và phòng cấp cứu đều còn người, đèn đại sảnh cũng đều luôn sáng...

"Lão Trương." Tôi gọi hắn.

Không đáp lại

Quên đi, ngày mai hỏi lại đi. Tôi xoay người một cái, ngủ mất.

Ngày 15 tháng 8 năm 1998

Buổi sáng thức dậy, đã hơn 11h. Trong bệnh viện tiếng người huyên náo.

Cốc cốc cốc. Có người gõ cửa.

"Lão Mao, thức dậy chưa? Mau lại đây, thang máy xảy ra chút vấn đề." Là giọng nói to của y tá trưởng.

Tôi ngồi phắt dậy: "A, biết rồi!" Tôi lên tiếng, lại nghe y tá trưởng đã bỏ đi.

"Lão Trương, dậy đi!" Tôi gọi lão Trương giường bên cạnh dậy.

Trên giường lại trống rỗng, chăn mền màu trắng được xếp gọn gàng, chén mì thịt bò còn thừa vẫn đặt một bên.

Đã thức dậy à...Thật là, cũng không gọi tôi một tiếng.

Mơ mơ màng màng ra khỏi phòng trực, một mùi thuốc sát trùng phả thẳng vào mặt. Tôi nhíu nhíu mày, lại còn mạnh đến mức cảm thấy mắt rất đau.

Đưa tay sờ thử, hình như sưng lên rồi.

"Ôi chao, lão Mao, cậu sao thế này!" Một y tá đi ngang qua vừa thấy tôi liền kêu lên.

"Hửm?"

"Ôi, mắt sưng thành vậy rồi! Tôi thoa cho anh nhé." Cô lấy ra một miếng băng thấm ướt, thoa lên cho tôi.

Tôi nói cám ơn, vừa vội chuyện thang máy, lại vội cầm miếng băng đi.

Đi tới tầng 4, liền nhìn thấy một đám người đang vây ở đằng kia, y tá trưởng cũng ở trong đó, mấy nam hộ công và thợ điện trong viện cũng đứng đó.

"A, lão Mao, cậu đến rồi!" Y tá trưởng kêu lên, "Ôi chao, con mắt này..."

"A, không sao đâu, thang máy thế nào rồi?"

"Hôm qua khi cậu khóa thang máy, thang máy có bất kỳ vấn đề gì không? Sáng sớm hôm nay lão Phùng (người thay ca) mở thang máy, bệnh nhân đi thang máy lên tầng 4, cửa thang máy lại không chịu mở ra, trong ngoài đều cuống cuồng..."

"Hả?" Tôi kinh ngạc, "Nhưng tối hôm qua..."

Lão Trương, lão Trương nói thang máy lại chuyển động nữa...

"May mắn, sau đó lão Phùng nghĩ biện pháp làm nó mở ra được rồi... May đó, nếu không..." Y tá trưởng vừa vội nói khẽ, vừa nhỏ giọng tiếp với những người vây xung quanh."

"À, xử lý xong, vậy là tốt rồi." Tôi thở phào nhẹ nhỏm.

Tôi đến gần thang máy, cửa thang máy từ từ mở ra, chỉ thấy lão Phùng mồ hôi ròng ròng đi tới, nhìn thấy tôi đứng ở trước mặt hắn, sửng sốt, lại cười ha hả lên: "Ha ha, lão Mao nha! Mắt của cậu nhìn phải thứ gì bậy bà à, sưng đến mức như phủ một miếng vải đen vậy, ha ha!"

Miếng vải đen?

Trên lưng tôi thình lình bốc lên một luồng khí lạnh, nương theo vách thang máy cẩn thận soi mặt mình, lập tức ngây dại.

Từ lông mày đến xương gò má, đều có một mảng dấu bầm xanh thậm chí hơi đen, quái dị nói không nên lời.

Đúng là như một miếng vải đen che mắt.

Chỉ mong thật sự không phải tôi đã nhìn trúng thứ gì.

"Ôi chao, mọi người nhìn xem, tôi móc ra được cái gì nè!" Lão Phùng ở phía sau gào to.

"Úi da, những thứ này làm thang máy mắc kẹt nè! Bất thường quá đi thôi!"

"Gớm quá đi! Tôi đã nói có vấn đề mà! Hóa ra nó bị tắc ở đây! Nhưng một khối nho nhỏ này, sao lại làm cả cái thang máy lớn bị kẹt chứ!"

Đám đông nghị luận sôi nổi, tôi quay đầu qua đó, chỉ thấy tay lão Phùng bị bôi đầy nước sơn và vết bẩn, đang cầm một thứ.

Thứ gì đó đen tuyền.

Một khối rối bời, xoắn bện vào nhau.

Tôi đi qua đó, vê một khối nhỏ lên, kề sát vào nhìn kỹ.

Mỏng như tơ, vừa bóng nhẫy vừa dính đầy bùn đen dơ bẩn như, tóc.

Vội vàng vứt bỏ, dùng sức chùi tay, nhưng luôn cảm thấy loại cảm giác bẩn thỉu này chùi thế nào cũng không sạch.

"Lão Trương đâu?" Tôi quay đầu lại lớn tiếng hỏi.

"Lão, lão Trương?" Y tá trưởng nghi hoặc.

"A, lão Trương sáng sớm đã đi đâu rồi?" Tôi gọi lớn tiếng hơn nữa.

Y tá trưởng trả lời tôi nói: "Tối qua đã không hề thấy anh ta rồi! Nếu tuần tra, cũng không hề gặp anh ta."

"Sao lại thế? Rõ ràng anh ấy..." Trong lòng tôi căng thẳng, "Vậy mọi người tối hôm qua đi nghỉ lúc nào?"

"Bên phòng cấp cứu đến hơn 1h sáng thì đi nghỉ, chúng tôi thì còn trực đến 2, 3h đó!"

"Quái, lão Trương còn nói tầng 1 các cô không có đèn mà!"

"Nói bừa, đèn đều sáng lắm!" Y tá trưởng kêu lên.

Tôi vội vàng chạy về phòng trực tầng 5. Lão Trương vẫn vắng mặt.

Ngày 16 tháng 8 năm 1999

Bổ sung: Mao Trọng Quý vào tháng 10 năm 99 rời khỏi bệnh viện Đồng Hoa.

Trương Bính sau đó vẫn chưa hề xuất hiện.


Khép quyển sổ lại, Lộ Hà nghiêng người nhìn về phía Tôn Chính: "Đọc có hiểu không?"

"Hả?" Tôn Chính nhất thời không kịp phản ứng, "Kỳ thật, vẫn không rõ rốt cuộc là có ý gì."

"Tôi nhớ cậu rất thông mình mà!" Lộ Hà nửa thật nửa giả nói, "Hai quyển sổ tay sự kiện mờ ám này đều là nhờ từng nhân viên trực ban có hoàn cảnh tương tự cố hết sức viết lại từng chi tiết, viết đến mức câu chuyện trở nên quái đản cũng không sao, giống như viết tiểu thuyết, cái gì cũng có thể viết, quan trọng là, có thể báo cáo nội dung chính của sự kiện." Lộ Hà giống như đại công cáo thành vỗ vỗ quyển sổ đỏ tươi trong tay kia.

"Câu chuyện trong đó coi như là quyển sổ sự kiện thực tế?" Tôn Chính cười, "Sao tôi không tìm được trọng điểm như anh nói?"

Lộ Hà cũng nhẫn nại cười cười, đưa tay từ trong túi quần lấy ra một mảnh giấy, nhìn ra được là cắt xuống từ trên sách, anh ta vô cùng trịnh trọng đưa nó tới trước mặt Tôn Chính.

"Đây là tôi cắt từ trên một quyển sách, là nghiên cứu của nhà dân tộc học Nhật Bản Cổ Đảo tiên sinh."

"Mỗi một thành phố, đều có tội ác và lời nguyền không cách nào tiêu trừ, nơi chúng tụ tập chính là huyệt của những thành phố này."

"Cậu biết 10 nơi ma quỷ lộng hành Nhật Bản không? Đây là kết luận do ông tiến hành nghiên cứu ở những địa phương này đến 10 năm cho ra được," Lộ Hà nói, "Mà kết luận của tôi là, kẻ tự tiện xông và huyệt, không có khả năng hóa giải, chỉ có khả năng thoát đi."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,