Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Trung Lộ - Chương 1

Chương 1 - Giờ đầu tiên Tầng 6 khoa Răng Miệng

Bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Trung Lộ, cuối năm ngoái mới xây xong.

Bệnh viện chiếm chừng hơn 500 mét vuông, sở hữu ba tòa nhà lớn, tòa nhà sáu tầng ở ngay chính diện, mặt ngoài lát một lớp đá vụn thịnh hành vào thập niên 90, dù là tòa nhà chính nhưng rất cũ kỹ; song song phía sau tòa nhà chính là hai tòa nhà cao năm tầng, tòa bên phải là khu nằm viện khoa nội đã được thay hình đổi dạng, tòa nhà màu hồng nhạt mới tinh bên trái chính là khoa ngoại.

Sở dĩ bệnh viên hiệp tế xây dựng chưa tới một năm lại trộn lẫn kiến trúc có cũ có mới như vậy, là vì tiền thân của bệnh viện hiệp tế, là một bệnh viện công lập sa sút.

Mãi đến khi bệnh viện nhỏ duy nhất trong huyện này đổi chủ, Tôn Chính cũng chưa từng đến thăm nó.

Cậu thật sự rất ghét cách quản lý hỗn loạn của bệnh viện công lập nhỏ, trong không khí luôn tràn ngập mùi không sạch, tựa như mỗi một vết lốm đốm đều là virus siêu ác tính, bất kỳ lúc nào cũng không ngừng uy hiếp cái mũi mẫn cảm của cậu.

Bệnh viện nhỏ công lập, vốn tên là bệnh viện Đồng Hoa, sau mười năm kinh doanh thảm đạm, một ông chủ họ Lộ đã mua lại bệnh viện, trải qua năm tháng trùng tu cải tạo, rốt cuộc lần nữa đưa vào hoạt động.

Nếu không phải mấy hôm trước Tôn Chính bị mẻ răng cửa, khó coi cực điểm, chắc chắn cậu sẽ không chịu đến viếng thăm cái bệnh viện này.

Cánh cổng mang kiểu dáng Trung Quốc của bệnh viện công lập trước kia đã bị hủy sạch sẽ, sửa thành cánh cổng vàng nhạt kiểu tây xa hoa rất được ưa chuộng ngày nay, nhưng mà thoạt nhìn, lại giống mấy cánh cổng quý giá của công ty bất động sản cố gắng làm ra để thu hút khách hàng hơn.

Tôn Chính bước vào tòa nhà chính ánh sáng u ám kia.

Hướng xấu, cậu nhíu mày.

Quả thật như thế. Chính vì hướng có vấn đề, trên con đường Đồng Hoa đã hình thành cục diện kỳ lạ. Bên trái đường, cũng là phần đường bên bệnh viện , hệ thống thật sự hoạt động chỉ có một căn, cũng chính là bệnh viện hiệp tế. Bên trái của bệnh viện vốn là một xưởng chế biến hải sản, xuất phát từ các loại nguyên nhân khác nhau, từ 5 năm trước đã đóng cửa, đến nay nơi này vẫn là nhà xưởng khiếm khuyết chưa xong, mặt hướng phố đều là cửa sổ thủy tinh vỡ nát và tường ngoài lổ chỗ. Chưa kể, bên phải bệnh viện là một mảnh đất trống hoang vu, bị dùng làm bãi đỗ xe tạm thời. Mà bãi đỗ xe khổng lồ này lại thuộc về hai nhà hàng đối diện. So sánh với công việc kinh doanh thảm đạm bên này, bên kia làm ăn thịnh vượng, người đến kẻ đi, sôi động vô cùng.

Hình thành cục diện như vậy, đại khái là vì đường Đồng Hoa mới xây vào đầu thập niên 80, khi quy hoạch đô thị vị trí địa lý và nhân tố đón sáng chưa được cân nhắc chu đáo, dẫn đến bệnh viện Đồng Hoa một ngày có đến 3/4 thời gian là không nhìn thấy ánh mặt trời.

Tóm lại, sau khi Tôn Chính đánh giá bốn phía, làm đánh giá vắn tắt tòa nhà chính cổ xưa của bệnh viện hiệp tế, kết luận là: Phong cách lỗi thời, đón sáng không đủ vô cùng âm u, độ sạch sẽ cũng tạm.

Tôn Chính xếp hàng ở chỗ đăng ký tầng 1 một lát, thì nhận được số.

Khoa Răng Miệng nằm ở lầu sáu tầng cao nhất.

Hiếm khi một bệnh viện tư cỡ nhỏ thế này lại đông đúc, đèn hiển thị của thang máy đi một chút lại dừng.

Thang máy có lẽ vẫn là cái đã được xây nhiều năm trước, khá cũ kỹ. Bên ngoài phủ một lớp sơn màu xanh biếc, một số ít đã bong tróc, lộ ra lớp kim loại bạc bên trong. Bàn phím cũng không nhạy lắm, bị nhiều người ấn, lớp nhựa trong suốt mang tác dụng bảo vệ bên ngoài đã nát bét, lõm vào chính giữa. Tôn Chính đã dùng sức nhấn nhiều lần, rốt cuộc cũng hiện lên nút hướng lên trên, xem ra màn hình hiển thị còn khá tốt.

Thang máy rốt cuộc dừng ở lầu một, quả nhiên quá cũ, mở cửa khá thong thả, như là từng tấc từng tấc một tách về hai phía.

Một bà cụ tóc hoa râm chống gậy nửa ngày mới ra được.

Tôn Chính lại cho ra một kết luận: Thang máy ngay cả đóng cửa cũng rất chậm chạp.

Ông chủ họ Lộ kia đại khái cũng không phải loại người hào sảng lắm, nếu không sao tòa nhà chính đưa ra ngay mặt tiền mà lại không tu sửa hoàn chỉnh chứ?

Thuận lợi tới lầu sáu.

Cửa lại từng tấc từng tấc tách ra hai bên.

Trước mặt không ngờ là một tấm gương! Sáng loáng, phản chiếu cửa thang máy đang chậm rãi tách ra cùng vẻ mặt cứng đờ của Tôn Chính.

Hơn phân nửa là để cho bệnh nhân kiểm tra răng mình rồi đây! Tôn Chính có chút càu nhàu nghĩ thầm.

Tôn Chính ra khỏi thang máy, trong gương phản chiếu cánh cửa thang máy dần dần khép lại.

Cậu xoay đầu lại, là một hành lang dài, hai bên là cửa thủy tinh màu lam nhạt, sau cửa có mấy bác sĩ khoa Răng Miệng mặc áo khoác trắng đang bận rộn.

Đi dọc theo hành lang ngoằn ngoèo, Tôn Chính rốt cuộc tìm được phòng chuyên khoa răng hàm mặt, một bác sĩ nha khoa đang dùng sức khoan răng của một bệnh nhân.

Tôn Chính lại lui ra, quyết định chờ một lát rồi vào.

Đột nhiên, cậu cảm thấy một bàn tay ấm áp đặt trên vai mình.

"Ha! Quả nhiên là cậu!" Chàng trai có đôi má lúm đồng tiền một sâu một nông kia khoa trương nở nụ cười, thấy vẻ mặt Tôn Chính mờ mịt mới ngừng cười, nghiêm mặt nói, "Này! Đừng nói là cậu không nhận ra tôi nha?"

Tôn Chính nhún vai, rất rõ ràng là không nhớ rõ thằng cha mặc cả bộ tây trang màu đen không chỉnh tề lại mang theo khuôn mặt tươi cười khoa trương mà không đáng ghét trước mắt này là ai.

"Này, này! Tọa đàm đó! Nhạc cổ điển đại chúng và kịch chủ nghĩa hiện đại của đại học C đó!" Người này dùng nắm tay khẽ đấm đấm vai Tôn Chính.

"Lộ...Lộ Hà?" Tôn Chính thử xác nhận.

Người này há miệng cười, một quyền đấm trên vai Tôn Chính, Tôn Chính không tự chủ được lùi lại một bước.

"Xem ra cậu cũng chưa quên anh mà! Nghe nói làm biên kịch hả? Nghe tọa đàm ở đại học C xong đã được soi sáng?"

"Không, trước đó ứng tuyển vào công ty bảo hiểm không thành công nên quyết định làm biên kịch." Tôn Chính sửa lời.

Lộ Hà làm một tư thế ngửa về phía sau tỏ vẻ hiểu ra, lại xoay đầu về, nói: "Làm ra được bộ phim nào chưa? Chắc cũng có nhiều hơi hướng cổ điển như cậu -- "

"《 Sự cứu giúp của bóng tối 》, chỉ tham dự một phần."

Lộ Hà lại ngửa về sau một cái, đột nhiên tỉnh ngộ nói: "Ồ! Giỏi lắm!"

"Một phần thôi, phần lớn đều là người khác hoàn thành."

"Lại nói, tôi có một nghi vấn," Lộ Hà vươn tay trái khoát lên vai Tôn Chính, "Có dùng đóng thế không? Mấy đoạn rất nguy hiểm đó, như đua xe các thứ?"

Tôn Chính dùng ngón trỏ gõ đầu, nói: "Đương nhiên là dùng, đoạn đua xe đó nữ diễn viên đều yếu đuối lắm."

"Vậy, cô ta --" Lộ Hà đang muốn tiếp tục hỏi han thêm, trong phòng răng lại truyền đến một tiếng tru như giết heo, cắt đứt đối thoại.

"Xem ra còn chưa tới lượt tôi." Tôn Chính nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ với loại đau đớn này.

Lộ Hà lườm lườm bác sĩ nha khoa bên kia: "Bác sĩ của bệnh viện cũ, thằng cha chẳng biết nặng nhẹ."

Nghe Lộ Hà nói thế, Tôn Chính như sực nhớ ra gì đó, chọt chọt vai Lộ Hà, nói: "Anh cũng họ Lộ, vậy viện trưởng -- "

"Cậu, viện trưởng là cậu của tôi, thoắt cái đã mua cái bệnh viện này rồi!" Lộ Hà nhịn không được có chút đắc ý.

Cậu anh có hơi thiếu mắt nhìn rồi. Tôn Chính nói xấu trong bụng.

"Tòa nhà chính này hơi cũ, khu nằm viện khoa nội bên kia, bề ngoài cũng rất cũ kỹ, bên trong thì ngược lại mới tinh, nơi này nhìn có chút không xong --" Lộ Hà chưa phát hiện suy nghĩ của Tôn Chính, vẫn giải thích một mình.

Tôn Chính mỉm cười, lấy điện thoại di động trong ngực ra, mở ra nắp kim loại, đưa ống kính trên nắp nhắm ngay khu nằm viện đối diện.

"Dùng cái này nhìn rất tiện, chất lượng ảnh không cao lắm ha?" Lộ Hà nhìn cảnh vật lướt trên màn hình điện thoại, theo ngón tay Tôn Chính ấn phím, hình ảnh khu nằm viện càng ngày càng rõ ràng, anh lại le lưỡi, "Hóa ra còn làm được vậy."

Lộ Hà lấy điện thoại di động của Tôn Chính qua, bắt đầu hăng hái bừng bừng đùa nghịch.

Thình lình, cảnh vật trên màn hình tối sầm lại, như tấm gương vậy, in ra hình đầu mờ mờ của Lộ Hà. Quay đầu nhìn lại bốn phía, xung quanh đều là một mảng đen kịt tối om.

"Sao thế?" Lộ Hà nghi hoặc ngẩng đầu, Tôn Chính cũng đang nhìn bốn phía.

"Mất điện, bị cúp điện rồi?" Tôn Chính nghiêng mặt nhìn Lộ Hà.

Chuyện vừa rồi chỉ trong nháy mắt, khi không đã một mảnh tối đen, cái gì cũng chỉ còn lại đường nét tối mờ.

Hiện tại bốn phía tĩnh lặng như chết.

"Đừng, có lẽ là đứt cầu chì rồi, bệnh viện này mà tắt đèn, trời đang sáng cũng thành tối om!" Lộ Hà oán giận.

Tôn Chính cầm điện thoại di động, nhấn lên mấy nút, lại chậm chạp không thấy phản ứng. Cậu lại bấm lần nữa, màn hình vẫn hoàn toàn hòa vào bóng tối.

Cảm giác xấu cực độ này! Trong lòng Tôn Chính đang nổi nóng, gọi đại một cú điện thoại, đưa tới bên tai, tiếng động gì cũng không cò, như là trong nháy mắt đã bị hố đen cực lớn thôn tính.

Hồi lâu sau, truyền đến âm thanh xẹt xẹt, xem ra tín hiệu đã bị nhiễu, điện thoại di động cũng trục trặc khó hiểu.

Tôn Chính tức giận muốn quẳng điện thoại, Lộ Hà đè lại vai cậu, chỉ hướng đối diện: "Nhìn xem, khu nằm viện khoa nội cũng không còn đèn nữa."

Má nó, đã sớm biết đến bệnh viện không có gì hay! Tôn Chính nhụt chí nghĩ.

"Đen, một vùng đen nghịt này làm tôi nhớ tới một câu chuyện!" Lộ Hà có vẻ hăng hái lắm, dường như không bị ảnh hưởng chút nào từ tòa nhà âm u.

Tôn Chính quay đầu nhìn anh ta.

"Nghe nói cấu trúc bệnh viện trước kia rất đặc biệt, có một căn phòng bệnh khu nằm viện chỉ có ở tầng 3 mới thấy được!" Lộ Hà như thờ ơ nói.

Nói tào lao gì đó hả! Cơn tức của Tôn Chính lại nhen nhóm.

"Tôi đi bật cầu dao điện, lâu vậy rồi, sao không hề thấy động tĩnh gì, mọi người ở bệnh viện chết đi đâu rồi!" Tôn Chính nhìn quanh cũng không thấy phản ứng gì, đi đến chỗ quẹo phía thang máy.

Nếu nhớ không lầm, quẹo qua thang máy, có cầu dao điện tầng nắp xanh.

Tôn Chính vừa đi tới thang máy, đang muốn quẹo vào, lại bị Lộ Hà gọi lại.

"Này, chờ chút! Tôi nói nè, chẳng lẽ cậu chưa từng nghe nói sao?"

"Cái gì?!" Tôn Chính khá sốt ruột đáp.

"Ma đó —— đừng có quẹo vào, bởi vì mấy khúc quẹo luôn tụ tập rất nhiều hồn ma." Lộ Hà dùng giọng điệu rất tùy ý nói, "Cho nên lúc này cậu tốt nhất đừng quẹo qua đó."

Trong lòng Tôn Chính co giật một trận, tôi còn muốn hỏi anh làm cái quỷ gì ở đây, từ nãy giờ cứ một mực kể chuyện ma quỷ.

Lộ Hà dường như không chú ý tới vẻ không vui của cậu, ngược lại khoan thai chuyển hướng bên kia.

Tôn Chính thở dài một hơi đang muốn đi thêm một bước, lại nghe được một tiếng "ôi chao", không khỏi bị dọa giật mình, nghi hoặc xoay người, Lộ Hà đang ngạc nhiên xen lẫn bất ngờ nhìn cánh cửa thủy tinh màu lam nhạt của khoa Răng Miệng.

"Không còn một ai! Chính! Không còn một ai!" Lộ Hà kêu to lên, hai tay không ngừng xoa trán.

"Sao thế được! Bác sĩ vừa rồi còn ở đây." Tôn Chính cau mày nhìn lại bên kia, ánh sáng u ám khiến cậu vẫn có chút chưa quen, cảnh vật xung quanh như ẩn như hiện, "Còn nữa, anh đừng gọi tôi là 'Chính' được không —— "

Vừa dứt lời, tim cậu lại suýt nảy lên một nhịp.

Trong khoảnh khắc quay đầu, hình như có gì đó không đúng.

Tôn Chính lại lắc mạnh đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt tường u ám dưới ánh sáng tối tăm.

Tấm gương đối diện thang máy biến mất rồi!

"Chính, cậu mau tới đây xem đi, đừng đứng ở góc đó nữa, tôi xin cậu lại đây đi được không!" Lộ Hà đang đứng tại chỗ càm ràm.

Tôn Chính im lặng không lên tiếng chậm rãi lui về, nhìn mặt tường sạch sẽ kia, cậu rốt cuộc đã lui về bên cạnh Lộ Hà, ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt tường sạch sẽ đến mức quá triệt để kia.

Giờ phút này, trong lòng cậu rốt cuộc đã cảm thấy sợ hãi.

Tấm gương, đã đi đâu rồi?

Cậu lại xoay qua chỗ khác nhìn về phía khoa Răng Hàm Mặt vừa rồi vẫn chưa chú ý tới.

Dụng cụ điều trị vẫn còn đó không mất mát gì, đặt đó ngay ngắn, máy trị liệu răng miệng tổng hợp do Úc sản xuất vẫn mới tinh như cũ.

Không có một ai!

Từ khi bắt đầu mất điện, thì chưa hề nghe tới tiếng của ai khác ngoài họ!

Bệnh viện, im ắng đến đáng sợ.

"Chính, mau! Chúng ta mau đến phòng viện trưởng ở tầng năm, chỗ đó an toàn!" Lộ Hà không khỏi phân trần lôi kéo Tôn Chính chạy vội xuống lầu.

Tôn Chính vừa từ trong hoảng hốt lấy lại tinh thần, đã đứng ở cửa cầu thang tầng 5.

Nhưng mà —— nếu tai cậu không có vấn đề, hình như ——

Nghe được thang máy tới tầng nào đó "ting" một tiếng...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,