Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 32

Chương 32 - Sổ tay sự kiện mờ ám Đồng Hoa 1999~2002 (7)

Thanh âm sột soạt từ bên kia truyền đến, còn có thể nhìn thấy một cột sáng đèn pin chớp lên ở đó.

Cậu đột nhiên an tâm hẳn.

"Chính! Tìm được rồi!"

Bên kia truyền đến một tràn tiếng hoan hô mừng rỡ.

Tôn Chính lấy đèn pin chiếu về phía bên kia, chỉ thấy trong ánh sáng mông lung Lộ Hà mang theo một chậu gì đó, cành lá dài mảnh rũ xuống, trong ánh sáng âm u phảng phất như móng tay kéo dài.

Lộ Hà nhếch miệng cười với cậu.

Nụ cười kia gần như khiến cậu cảm thấy chói mắt. Cậu lập tức bỏ tìm kiếm bên này, đi về phía kia.

"Thế nào? Nơi này dường như chỉ có một chậu Điếu Lan như vậy." Lộ Hà đưa chậu Điếu Lan kia tới trước mắt Tôn Chính.

Tôn Chính nâng chậu Điếu Lan kia lên, cành lá bung xòe cong ra từ chính giữa làm cậu nhồn nhột, đất ở mép chậu rơi đầy tay cậu.

"Không nhìn ra có gì hiếm lạ ha?" Tôn Chính ném ánh mắt nghi ngờ về phía Lộ Hà, "Anh xác định Điếu Lan nhiều năm trước như vậy mà bệnh viện còn giữ?"

Lộ Hà nhún vai: "Bệnh viện cũng không lý nào lại vứt nó mà...Lại nói, trong băng Lưu Quần Phương cũng đã nói đây là Điếu Lan không ai dám động đến."

Tôn Chính khẽ cười một tiếng, ước chừng thử chậu Điếu Lan trong tay này: "Tôi cũng không nhìn ra chậu Điếu Lan này sao lại không thể động được, câu chuyện này chung quy đã ma quỷ hóa một vài thứ, thật ra căn bản là không phải vấn đề của mấy thứ kia."

"Mặc kệ nói như thế nào, mở chậu Điếu Lan này ra xem thử." Lộ Hà không khỏi phân trần cầm Điếu Lan qua, chuẩn bị trút hết nó xuống đất.

Tôn Chính lập tức ngăn cản anh: "Anh phá hoại thực vật như vậy sao? Dù sao...Đó cũng là một sinh mệnh khác ngoài chúng ta ra trong bệnh viện này..."

 Lộ Hà phụt cười một tiếng: "Có lẽ nào bây giờ cậu còn muốn bảo vệ sinh mệnh yêu quý của thực vật nữa? Trong chậu này nói không chừng có gì kỳ lạ, nếu bệnh viện từng cúng bái thứ này như thần, chắc chắn có nguyên nhân gì đó."

Nói xong anh liền túm lấy mấy cành lá giương nanh múa vuốt này, vừa chuẩn bị xé xuống, lại bị Tôn Chính ngăn cản.

"Anh hiểu biết chút được không?" Tôn Chính bất đắc dĩ thở dài, "Loại thực vật này hầu như mỗi hai năm sẽ đổi chậu, trong chậu này có gì cũng đã sớm mất rồi. Nếu nó thật sự tà môn như vậy, bị anh giày vò như vậy sao còn chưa có yêu ma quỷ quái xuất hiện?"

Lộ Hà rốt cuộc bất mãn buông chậu Điếu Lan kia, thả nó lại tại chỗ, nhìn Tôn Chính: "Cậu cảm thấy sao?"

Anh xem trên quyển sách lộn xộn này có từng nói gì về loại thực vật nào đó xảy ra vấn đề không? Vấn đề có lẽ không nằm ở chậu hoặc cái gì của Điếu Lan, mà ở chính bản thân loại thực vật Điếu Lan này..."

"Bản thân thực vật và vị trí trưng bày chúng tự nhiên có hung cát khác nhau, nhưng cái này không giống với vấn đề chúng ta nghiên cứu hiện giờ, chậu Điếu Lan này có ý nghĩa đặc thù với bệnh viện, cậu xem, là của một bệnh nhân mà viện trưởng cứu tặng, cho nên phía trên có phải bị ám gì không...Chung quy cảm thấy càng kể càng khó tin..." Lộ Hà nói xong lời cuối cùng cũng tự nở nụ cười.

Tôn Chính đã có chút cười không nổi. Vấn đề của Điếu Lan điều tra không ra, đầu mối của họ lại bị gián đoạn.

Kỳ thật Lộ Hà đã sớm trút hết bất mãn trong lòng với bác sĩ Nghiêm thoạt nhìn đã không mấy tin cậy kia. Cứ thế để lại một đoạn kết băng từ lạ lùng rồi chạy mất, Điếu Lan? Trời mới biết trên Điếu Lan có thứ quỷ gì! Lộ Hiểu Vân anh cũng có thể dễ dàng chịu cho người vô trách nhiệm như vậy cùng anh hành động sao?

"Đúng rồi," Lộ Hà chợt lóe ra ý tưởng, "Còn có một thứ phía trên có lẽ có đầu mối."

Tôn Chính quay đầu nhìn anh.

"Nếu Điếu Lan này thần bí như vậy, trong sổ chắc chắn không thể thiếu ghi chép về nó."

"Anh là nói...Quyển sổ kia?"

"Đương nhiên," Lộ Hà cười tít mắt, "Cậu tưởng rằng nó đã không còn công dụng gì nữa sao?"

Rõ ràng lúc trước là anh nói nó không còn tác dụng nữa. Tôn Chính bĩu môi không nói gì, đưa tay từ trong ngực lấy ra quyển sổ kia.

Sổ tay sự kiện mờ ám Đồng Hoa 1999~2002 (7)

Người ghi chép: Tề Thiên (y tá năm 1999 - 2000)

Sự việc này, tôi cũng không biết có thích hợp để viết ra hay không. Nhưng nếu có thể giúp được gì, tôi sẽ cố hết sức viết lại mọi chuyện trước sau rõ ràng.

Ban đầu là vì Tiểu Điền trêu chọc bác gái hung thần ác sát. Rõ ràng là tốt bụng muốn giúp đỡ tưới nước cho chậu Điếu Lan đó, ai ngờ bác gái kia vừa trở về thì nhìn thấy, ập xuống đầu Tiểu Điền một trận thóa mạ. Chúng tôi nhìn không đoán ra được chậu Điếu Lan rốt cuộc có bao nhiêu hiếm lạ, chỉ có bà già đó xem nó như bảo bối đặt bên cạnh bàn.

Phòng xét nghiệm chúng tôi đương nhiên biết cái kia không thể đụng vào, Tiểu Điền thừa dịp giữa trưa hơi chút nhàn rỗi đi lên chơi một chút, thấy chúng tôi còn bận rộn sắp xếp mẫu máu, lại không dám đụng bậy vào dụng cụ, đành phải nhàn rỗi hỗ trợ tưới cây, ai ngờ vừa tưới thì xảy ra vấn đề.

Làm lâu trong bệnh viện một chút, ai cũng biết bác gái Lưu này, tính tình không tốt, thâm niên cao, vào cùng năm với viện trưởng, đều là chỗ giao tình đã lâu, nếu bình thường thái độ phục vụ của bà ta kém như vậy, đã sớm bị khai trừ rồi.

Điếu Lan là bệnh nhân tặng cho viện trưởng, cũng không biết bà ta đòi thế nào lại lấy được đặt bên cạnh phòng làm việc của bà ta.

Nói ra cũng kỳ lạ, trong bệnh viện từ sau khi có chậu Điếu Lan này, tình hình cũng dần dần tốt lên, thỉnh thoảng nhận một ít ca phẫu thuật lớn, cũng diễn ra suôn sẻ thuận lợi.

Buồn cười nhất chính là, nghe nói còn có bác sĩ sẽ đến tìm vận may từ chậu Điếu Lan này, đều nói là dính hào quang của viện trưởng.

Đương nhiên đây là chuyện cực kỳ cá biệt, nhưng không thể không nói, từ sau lần viện trưởng nhận bệnh nhân kia, tình trạng của bệnh viện quả thật chuyển biến tốt đẹp hơn không ít.

Vừa thấy Tiểu Điền bị bắt nạt, mọi người liền ở bên cạnh xôn xao lên, nào là bác gái Lưu này đã hơn bốn mươi rồi sao còn chưa kết hôn, đều vì tính tình quái gở ồn ào đó, mặt mũi lại không ổn, làm việc trong bệnh viện lâu như vậy mà không có bạn bè gì.

Tuy đều là tin đồn, nhưng làm trong bệnh viện lâu như vậy quả thật chưa từng nghe ai kể tốt về bà ta.

Kết quả cả đám chúng tôi còn đang kể lể, bác gái Lưu kia đột nhiên đi tới, sắc mặt ấy, ánh mắt ấy khi đó, bây giờ tôi vẫn nhớ kỹ.

Sắc mặt và da tựa như những tấm metope than chì, mắt trừng to như cá vàng, áo len màu tím nhạt hầu như mặc mỗi ngày kia quả thực giống như đám lông sần sùi cọ lên người làm người ta khó chịu.

(Metope: Một tấm bảng hình vuông giữa các nét chìm ba trong các trụ ngạch Doric; chúng có thể được để thô hoặc được trang trí.)

Bà ta vỗ bàn, nói với chúng tôi: "Con bé kia còn khóc không? Bảo nó đến ăn đồ ăn của tôi."

Mọi người đã sớm nhìn không vừa mắt bà ấy, bọn Tiểu Trương lườm bà ấy vài lần, sau đó bọn tôi liền cùng nhau cười rộ lên.

Chính là muốn chọc giận bà bác kia, quả nhiên bà ấy tức giận đến cứng mặt, xoay người giậm chân bỏ đi.

Thật trẻ con.

Tôi thường xuyên chơi với mấy em trai em gái nhà tôi, vừa nhìn là biết ngay bác này có ý gì. Giống như trẻ con chọc giận người khác, muốn xin lỗi, nhưng vẫn còn tự cao tự đại.

Đồ ăn của bà ấy? Ai còn lạ gì nữa.

Bà ấy thật ra đã học được từ chúng tôi, chúng tôi bình thường chơi rất thân, giờ nghỉ trưa sẽ đem đồ ăn mình làm ra ăn chung, bác gái kia ngồi một bên, thường xuyên dùng loại ánh mắt như cá vàng này nhìn chằm chằm chúng tôi, một mình ăn đồ ăn của bà ấy.

Nghỉ trưa thường còn chưa kết thúc, quầy tiếp khách đã xếp thành hàng dài. Nhìn thấy Tiểu Dương một mình bận rộn không qua được, chúng tôi đành phải vội vàng ăn xong rồi quay về quầy tiếp khách.

Tiểu Điền cũng đành phải mau chóng xuống lầu, kết quả đi tới cửa, chúng ta từ xa xa đã nhìn thấy bác gái kia lại chặn cô ấy lại.

Còn tưởng rằng chẳng biết bác gái lại muốn mắng cái gì, Tiểu Điền cũng sợ đến không dám ngóc đầu lên. Kết quả bác gái Lưu thần thần bí bí nói gì đó, Tiểu Điền lại chạy như bay xuống dưới lầu.

Khi ấy tôi đã muốn đi hỏi, nhưng lập tức có hai bệnh nhân chờ lấy máu để thử, không thể làm gì khác hơn là để tan làm rồi nói.

Kết quả sau khi tan làm tôi đã sớm quên mất việc này, đúng lúc lại có người bạn tổ chức sinh nhật, chúng tôi đến tiệm cơm ăn đến tám chín giờ, lại đi dạo trên đường một hồi lâu, gần đến lúc về nhà, Tiểu Điền chợt sờ quần, đột nhiên kêu lên. Chìa khóa của cô ấy không thấy đâu nữa.

Quay về tiệm cơm tìm một vòng, không tìm được, Tiểu Điền gấp đến sắp khóc, chúng tôi đều khuyên cô ấy đến nhà chúng tôi ở tạm một đêm, kết quả cô ấy khăng khăng muốn về bệnh viện tìm.

Tính ra cũng đã hơn mười giờ, tôi liền cùng Tiểu Điền quay về bệnh viện.

Đến bệnh viện tôi lại đột nhiên nhớ tới chuyện giữa trưa, liền hỏi Tiểu Điền: "Bác gái kia nói gì với cậu lúc trưa?"

"Bảo tớ đi ăn đồ ăn bà ấy làm." Tiểu Điền có chút kỳ lạ nhìn tôi.

"Không phải cái đó, là lúc sau khi cậu đi, đã nói gì với cậu?"

"A!" Vẻ mặt Tiểu Điền đột nhiên trở nên có chút mất tự nhiên, "Tớ cảm thấy là lạ...Bà ấy hình như, hình như đang dọa tớ."

"Bà đồng kia, bà ấy dám dọa cậu thế nào?"

"Bà ấy nói, mấy ngày gần đây, nhìn thấy mèo thì đi cho nhanh, ngàn vạn lần đừng đùa giỡn với mèo."

Tôi khi ấy đương nhiên không để ý, cùng Tiểu Điền cười ha hả, kỹ năng dọa người của bác gái kia kém quá sức, giả thần giả quỷ.

Tới bệnh viện rồi, hành lang tầng 1 đều trống rỗng vắng vẻ, mấy y tá ở trạm thấy chúng tôi trở về đều rất ngạc nhiên, chúng tôi được dịp chia chút điểm tâm tối cho bọn họ.

Tôi và Tiểu Điền tìm kiếm một lượt ở trạm y tá và phòng thay quần áo, đều không tìm được chìa khóa. Đột nhiên nhớ ra, giữa trưa cô ấy có đến phòng xét nghiệm, nói không chừng đã đánh rơi ở đó.

Tôi đến giờ vẫn luôn hối hận với quyết định này của mình. Tôi phải cứng rắn kéo Tiểu Điền về nhà với tôi thì tốt rồi. Nhưng mà, tất cả đều là bác gái kia giở trò quỷ! Tôi viết ghi chép này, chính là để nói rõ, bác gái kia chắc chắn không phải người tốt!

Hai chúng tôi lấy can đảm, mượn trạm y tá hai cái đèn pin rồi đi về hướng tầng 2.

Khi trực ban trong bệnh viện, tôi cũng thường đến tầng hai đi nhà xí, nhưng tối hôm đó, tôi chưa từng cảm thấy bệnh viện lại yên tĩnh đến vậy.

Chúng tôi mới bước được vài bước lên cầu thang, vừa quay đầu nhìn thì phát hiện sau lưng đã tối om, tôi còn phàn nàn một câu cái bệnh viện quái quỷ này.

"Bệnh viện chúng ta tối đến vậy sao?" Tiểu Điền lúc ấy còn hỏi tôi câu này, tôi không nhớ rõ mình đã trả lời cô ấy thế nào. Nhưng quả thật, chỉ đoạn cầu thang của một tầng, chiếu hai cái đèn pin, mà lại cảm thấy mờ mờ tối tối chiếu không được rõ ràng lắm.

Một đoạn đường đó, tôi cũng cảm thấy đặc biệt dài, dường như cầu thang đột nhiên thêm vào mấy bậc nữa, lại nghe thấy tiếng giày cao gót của Tiểu Điền cứ vang cứ vang.

Thật vất vả tới tầng 2, hành lang tối om kia dọa tôi phải túm lấy tay cô ấy.

"Sớm biết thế, đã bảo lão Vương trực đêm lấy giúp cậu là được." Tôi nhỏ giọng nói với Tiểu Điền.

Kết quả vai Tiểu Điền đột nhiên run lên, kêu một tiếng: "Ngứa quá!"

Hai chúng tôi còn chưa kịp phản ứng, liền thấy đèn pin trong tay cô ấy như dao động.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Sao giống lông tơ, còn cào tớ..." Tiểu Điền nói, vô thức sờ tay mình.

Tuy nói chỉ là sợ bóng sợ gió, hai chúng tôi lại bất giác mà bước đi nhẹ nhàng hơn, như sợ kinh động cái gì đó.

Hai bên hành lang đều là phòng ban quen thuộc bình thường, buổi tối thoạt nhìn, lại đột nhiên cảm thấy rất xa lạ, màu tường, màu cửa đều vì trời tối đen mà hoàn toàn không nhìn rõ lắm, vì vậy tất cả đều một mảng đen nghịt.

" Nói không chừng..." Tiểu Điền nhìn hành lang, lại thốt ra một câu, "Là con mèo đó!"

Hình như cô ấy cô ấy không nhớ ra được gì cả, khi ấy tôi đã cảm thấy có chỗ nào đó không thoải mái.

"Thật nghịch ngợm." Tiểu Điền cười khanh khách một mình.

Nói xong, bước chân cô ấy lại bất giác nhanh lên.

Tôi đành phải bước theo nhanh hơn.

Đi được một nửa, cô ấy đột nhiên dừng lại, xoay người lại nhìn quanh: "Mèo con, là mày sao?"

Tôi nghi hoặc nhìn theo, mèo con? Mặc dù bệnh viện này ban đêm xuất hiện động vật vừa không gây tiếng động, hành động cũng rất mau lẹ có khả năng nhất chính là mèo, nhưng mà...

Tôi dùng đèn pin chiếu thử hành lang, chỉ cảm thấy âm u tăm tối đến phát hoảng, nào có mèo gì, lại vội vàng xoay qua chỗ khác tiếp tục đi về phía trước.

Vừa vào đại sảnh của phòng xét nghiệm, tôi lại cảm thấy loại cảm giác xa lạ này, thật ra những chỗ ánh đèn pin có thể chiếu đến cũng không khác gì thường ngày, nhưng đại khái là trong đại sảnh đột nhiên thiếu người xếp hàng, mất nhân khí, thoáng cái liền âm khí nặng nề.

"Mèo con!" Tiểu Điền lại đột ngột xoay người kêu lên, tôi nhất thời không kịp phản ứng, đụng phải cô ấy một cái.

Tôi vội vàng quay đầu nhìn về hướng của cô ấy, chỉ nhìn thấy bóng của một dãy những hàng ghế đen ngòm trong đại sảnh, bởi vì ánh sáng thật sự quá tối, lúc nhoáng qua, những cái bóng kia quả thực sẽ làm tôi tưởng rằng trên dãy ghế kia, kỳ thật đều có một đám người đang ngồi.

Cho dù có mèo, đại khái cũng bị động tĩnh này của cô ấy dọa sợ nhảy xa rồi.

"Tôi đã bắt trúng nó một chút rồi, haha." Tiểu Điền khi ấy còn cười hì hì.

Lúc đó tôi nghe cô ấy nói vậy, cũng không suy nghĩ nhiều, Tiểu Điền đại khái là thích động vật nhỏ thật, trong bệnh viện thỉnh thoảng có thêm mấy con mèo hoang cũng không kỳ lạ.

Trời mới biết nếu khi đó tôi đề cao cảnh giác thì tốt rồi!

Cơ hồ không kịp đợi tôi dùng chìa khóa mở cửa phòng xét nghiệm, Tiểu Điền liền đẩy cửa bước nhanh vào.

"Có lẽ gần bàn của Tiểu Trương," Tôi vừa nói, vừa hỗ trợ tìm kiếm xung quanh bàn Tiểu Trương, "Chú ý đừng đụng hư thuốc thử!"

Chợt nghe thấy tiếng động phía Tiểu Điền rất lớn, cái gì đó đang di chuyển ở ghế, tôi sợ cô ấy làm vỡ đồ, liền đừng dậy xem thử, lại phát hiện cô ấy đang cúi xuống ở đó không biết đang làm gì.

"Tiểu Điền?"

"Mèo con!" Tiểu Điền hoan hô một tiếng, "Ôi chao, ở đây à?"

Tôi khi ấy có chút tức giận, chỉ nghĩ con mèo kia thế mà chạy vào phòng xét nghiệm rồi, nếu nhảy vào phòng vô trùng coi như xong, lại không ngờ bản thân sự việc này đã có chút kỳ quái.

"Đừng đụng vào mèo!" Khi ấy tôi kêu lên, cũng không biết có phải là nhớ tới lời bà già kia nói không, "Đợi lát nữa giúp tớ đuổi nó đi!"

Tiểu Điền lại không lên tiếng.

Tôi tìm một vòng cũng không tìm được chìa khóa, đứng lên, phát hiện Tiểu Điền đứng ở chỗ cái bàn của bác gái. Tôi nhìn thấy dáng vẻ cô ấy có chút kỳ lạ, liền đi đến trước bàn muốn hỏi rõ ràng. Lúc đó cô ấy đứng ở ngay đối diện bàn, mắt lấp lánh nhìn cái gì đó, không hề nhúc nhích, dường như còn hơi mỉm cười: "Chỗ đó, mèo con!"

Tôi nhìn trước sau hai bên bốn phía một lượt, ngoại trừ bàn làm việc của bác gái, cũng chỉ có một chậu Điếu Lan kia.

Căn bản không phát hiện bóng dáng con mèo cô ấy nói.

Khi ấy có chút tức giận với loại thái độ này của cô ấy, đều tại tôi, không hề động não, lúc đó xoay qua chỗ khác còn muốn nói với cô ấy vài câu, kết quả quay người lại, cô ấy đã không thấy đâu nữa.

"Không tìm được chìa khóa, chúng ta đi đuổi con mèo kia ra thôi!" Tôi mơ hồ nhìn thấy cô ấy đã đi tới bên cạnh tôi, bước chân kia vừa nhẹ vừa nhanh theo sát tôi, vì vậy tôi xoay người rồi đi về phía cửa vào, một trước một sau cứ thế chúng tôi đi trở về.

Lúc trở về, tôi vẫn cảm thấy bước chân cô ấy rất nhẹ, nhưng không nghĩ nhiều lắm.

Lúc đi gần được một nửa, mới nghe thấy cô ấy ở phía sau, hình như nhỏ giọng phấn khích kêu một tiếng: "Bắt được mày rồi, mèo con!"

Cảm giác hơi thở đều phun hết lên cổ tôi, lạnh giá như băng.

Khi ấy trong lòng tôi đang tức giận, cảm thấy cô ấy sao lại kéo tôi trở về giúp cô ấy tìm chìa khóa, còn mình thì lại lo đi bắt mèo.

Thế nhưng vừa đi vài bước, tôi mới đột nhiên cảm thấy là lạ chỗ nào đó, nhưng lúc này đã quá muộn.

Tôi khi ấy muốn tìm con mèo kia, nhưng lúc cúi đầu nhìn, mới đột nhiên phát hiện một vấn đề có chút kỳ quái.

Tiểu Điền phải đang bật đèn pin. Cô ấy đi phía sau tôi, trong ánh đèn pin hẳn phải có bóng của tôi.

Nhưng mà tôi nhìn thấy, chỉ có ánh sáng của đèn pin.

Khi ấy tôi liền nổi da gà, đầu cũng không dám quay lại, còn thiếu chút nữa thét lên chói lói.

Cảm giác phía sau vẫn có loại cảm giác nhẹ nhàng của tiếng bước chân, tôi đi vài bước bắt đầu chạy xuống dưới lầu.

Cũng không biết tại sao, ngay lúc đó có một loại trực giác nói cho tôi biết phải chạy!

Lúc chạy, rất nhiều vấn đề đã sớm phải chú ý tới mới đột nhiên tuôn ra:

Mèo bước đi không có tiếng động là bình thường, nhưng mà, sao từ đầu tới cuối ngay cả một tiếng mèo kêu tôi cũng không nghe được?

Tại sao Tiểu Điền mang giày cao gót chạy sau tôi, ngay cả tiếng bước chân cũng nhẹ như vậy?

Loại cảm giác sởn tóc gáy này, chạy vội giữa cầu thang tối tăm, mỗi khi tôi nhớ lại chuyện này, thật giống như được thể nghiệm lại một lần nữa.

"Tề Thiên, cô làm gì mà chạy nhanh như vậy?! Đã hơn nửa đêm rồi đó!"

Tiếng gọi này của Mã Linh thoáng cái làm tôi bừng tỉnh, nghe cô ấy nói, lúc đó cô ấy nhìn thấy tôi vọt tới trước mặt mình, thở phì phò sắp ngồi bẹp xuống đất.

"Tiểu Điền đâu?"

Tiểu Điền?

Tôi xoay người sang chỗ khác, ánh đèn pin vừa chiếu, sau lưng nào còn thấy Tiểu Điền đâu nữa?

"Tiểu Điền?" Tôi gấp đến độ kêu một tiếng.

Một tiếng này không nhận được bất kỳ hồi âm nào.

Tôi thỉnh thoảng cho rằng khoảng thời gian kia đại não đã trống rỗng, chờ lúc tôi kịp phản ứng, tôi mới hiểu được Tiểu Điền đã đột ngột biến mất.

"Tề Thiên, đại lão Viễn nghe thấy cô chạy như bay trên cầu thang...Ôi chao, cô mau lại đây" Mắt của chị Do đột nhiên mở rất lớn.

Tôi còn muốn hỏi Tiểu Điền, chị ấy thoáng cái che miệng tôi, lấy ra một cái gương rất nhỏ đưa cho tôi.

Vừa xoay qua chỗ khác dùng thanh âm rất nhỏ nói với mấy y tá kia: "Tối nay đừng hỏi gì nữa hết, đừng nhắc tới Tiểu Điền, cũng đừng chạy lung tung đi đâu hết, muốn đi nhà xí thì nhịn, chúng ta trực xong thì lập tức đi ngay."

Nhìn sắc mặt chị ấy dường như rất nghiêm trọng, ngay từ đầu tôi còn chưa rõ ý của chị ấy, nhưng lúc nhìn thấy mình trong gương, tôi kêu thé lên.

Trên cổ tôi, có một dấu đen. Dấu một bàn tay năm ngón.

Họ lặng lẽ hỏi tôi xảy ra chuyện gì, tôi khi ấy đã quá sợ hãi, ngay cả một câu đầy đủ cũng nói không cách nào nói ra được.

Trong đầu tôi không ngừng lóe lên những cảnh tượng kia.

Tiểu Điền đứng đối diện bàn của bác gái Lưu, không hề nhúc nhích mà nhìn nơi đó.

Tiểu Điền đi phía sau tôi, vươn tay về phía trước, bắt lấy gì đó, hình như nhỏ giọng phấn khích kêu một tiếng: "Bắt được mày rồi, mèo con!"

...

Tôi tuyệt đối không bị ảo giác. Tôi biết trong bệnh viện không có ai tin tôi. Nhưng mà, viện trưởng bảo tôi viết ghi chép này, không phải chứng tỏ sự việc này có khả năng sao?

Không được đụng vào chậu Điếu Lan, buổi tối ngàn vạn lần cũng đừng đi vào trong đó. Phải chú ý, bác gái Lưu kia.

Ngày 10 tháng 12 năm 2000

Bổ sung: Sau đó Điền Tú Tú vẫn chưa hề xuất hiện, ba ngày sau Tề Thiên nghỉ việc rời khỏi viện. Bệnh viện điều tra việc này hỏi thầy xét nghiệm Lưu Tần, cũng không lấy được kết quả gì liên quan, y tá và nhân viên phòng xét nghiệm đều tỏ vẻ nắm được tình huống cụ thể.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,