Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 33

Chương 33 - Giờ thứ 11, đại sảnh phòng xét nghiệm tầng 2

"Hừ." Lộ Hà vừa đọc xong đến chữ cuối cùng, chợt nghe thấy Tôn Chính hừ lạnh một tiếng, thanh âm khẽ đến mức gần như không thể nghe thấy.

"Sao?" Lộ Hà đột nhiên rất ngạc nhiên với loại phản ứng này của cậu.

Tôn Chính dời mắt: "Không có gì."

Lộ Hà nhìn cậu vài giây, khóe miệng nhếch lên, vỗ vỗ quyển sổ nói: "Được rồi, chúng ta đi xem thử Điếu Lan trong sổ này rốt cuộc có vấn đề gì."

Tầm mắt Tôn Chính trở lại trên quyển sổ, khóe mắt Lộ Hà nhìn thoáng qua bờ môi vẫn đang mím chặt của cậu, dáng như càng nhẫn nại gì đó, càng giống giây tiếp theo sẽ buột miệng nói ra.

Lộ Hà không nhanh không chậm tiếp tục: "Rất rõ ràng, thật ra mấu chốt của bài ghi chép này thiếu Điếu Lan..."

"Cho nên, anh cũng cảm thấy bác gái Lưu kia có vấn đề đúng không?" Tôn Chính hỏi.

Lộ Hà bị Tôn Chính cướp lời, ngừng lại một chút, miễn cưỡng nói: "Bà ấy đương nhiên có vấn đề..."

Đôi mắt Tôn Chính lấp lánh: "Không sai."

"Kỳ thật, bài ghi chép này không khác mấy với phần đầu tiên," Lộ Hà như có điều suy nghĩ mà nói, "Cậu cũng chú ý tới rồi sao?"

"Ừ." Tôn Chính gật đầu, đưa tay muốn đỡ Lộ Hà.

Lộ Hà khoát tay, tỏ vẻ mình đứng rất ổn: "Cuối cùng Tề Thiên đương nhiên không dám nói ra, dấu tay trên cổ cô ấy làm sao có..."

Anh buông Điếu Lan trong tay, lật quyển sổ về trước vài tờ: "Ban đầu tôi cảm thấy có vấn đề, là vì phát hiện đối thoại của hai người họ rất kỳ quái, cậu xem."

"Sớm biết thế, đã bảo lão Vương trực đêm lấy giúp cậu là được." Tôi nhỏ giọng nói với Tiểu Điền.

Kết quả vai Tiểu Điền đột nhiên run lên, kêu một tiếng: "Ngứa quá!"

"Xảy ra chuyện gì?"

"Sao giống lông tơ, còn cào tớ..."

"Có lẽ gần bàn của Tiểu Trương," Tôi vừa nói, vừa hỗ trợ tìm kiếm xung quanh bàn Tiểu Trương, "Chú ý đừng đụng hư thuốc thử!"

Chợt nghe thấy tiếng động phía Tiểu Điền rất lớn, cái gì đó đang di chuyển ở ghế, tôi sợ cô ấy làm vỡ đồ, liền đừng dậy xem thử, lại phát hiện cô ấy đang cúi xuống ở đó không biết đang làm gì.

"Tiểu Điền?"

"Mèo con!" Tiểu Điền hoan hô một tiếng, "Ôi chao, ở đây à?"

"Đừng đụng vào mèo!" Khi ấy tôi kêu lên, cũng không biết có phải là nhớ tới lời bà già kia nói không, "Đợi lát nữa giúp tớ đuổi nó đi!"

Tiểu Điền lại không lên tiếng.


"Từ sau khi họ trở lại bệnh viện, lên tầng 2, đối thoại của hai người họ bắt đầu trở nên mất tự nhiên," Lộ Hà từng bước nhích tới.

Đôi mắt Tôn Chính sáng lên: "Đúng, khó trách tôi cũng cảm thấy là lạ chỗ nào...Bởi vì, tất cả lời Tề Thiên nói, Tiểu Điền đều không thật sự đáp lại cô ấy."

"Chính là vấn đề này! Ở mặt ngoài hình như hai người ở cùng một chỗ, nhưng mà, họ luôn nói các lời thoại khác nhau, Tiểu Điền căn bản không đối thoại cùng Tề Thiên!"

Vậy, một vấn đề khác cũng theo đó mà đến...

"Tề Thiên cho rằng mình đang nói chuyện cùng Tiểu Điền, vậy, Tiểu Điền đang nói chuyện với ai?"

Lộ Hà và Tôn Chính nhìn nhau, trong lòng sáng tỏ.

"Tiểu Điền vẫn luôn nói chuyện với con mèo kia," Lộ Hà tiếp tục chỉ vào quyển sổ, "Tôi vừa cẩn thận đọc lại từng chỗ Tiểu Điền nhắc tới mèo, tôi phát hiện..."

"Thật ra mèo mà cô ấy nhắc tới, là Tề Thiên."

Hành lang tối om kia dọa tôi phải túm lấy tay cô ấy.

"Sớm biết thế, đã bảo lão Vương trực đêm lấy giúp cậu là được." Tôi nhỏ giọng nói với Tiểu Điền.

Kết quả vai Tiểu Điền đột nhiên run lên, kêu một tiếng: "Ngứa quá!"

Hai chúng tôi còn chưa kịp phản ứng, liền thấy đèn pin trong tay cô ấy như dao động.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Sao giống lông tơ, còn cào tớ..." Tiểu Điền nói, vô thức sờ tay mình.

"Ban đầu khi Tiểu Điền đụng vào con mèo này, vừa vặn là lúc Tề Thiên bắt lấy tay cô ta, ngay từ đầu tôi vẫn chưa nhận ra, nhưng quy luật này càng ngày càng rõ ràng. Cậu xem, lúc Tề Thiên đi phía sau Tiểu Điền, Tiểu Điền xoay lại tưởng là con mèo kia, nhưng con mèo này ngoại trừ chính Tiểu Điền, căn bản chưa có ai từng nhìn thấy."

"Mèo con!" Tiểu Điền lại đột ngột xoay người kêu lên, tôi nhất thời không kịp phản ứng, đụng phải cô ấy một cái.

"Tôi đã bắt trúng nó một chút rồi, haha." Tiểu Điền khi ấy còn cười hì hì.


"Tề Thiên đụng phải Tiểu Điền, Tiểu Điền tưởng rằng bắt trúng mèo. Hơn nữa, mỗi lần khi Tề Thiên nói chuyện, đều là lúc Tiểu Điền phát hiện mèo, cô ấy xem tiếng Tề Thiên nói chuyện, như là tiếng của mèo, cậu xem, còn có mấy chỗ nữa cũng như thế. Nhất là một chỗ cuối cùng...Chính là lúc Tiểu Điền bắt được mèo..."

Lúc đi gần được một nửa, mới nghe thấy cô ấy ở phía sau, hình như nhỏ giọng phấn khích kêu một tiếng: "Bắt được mày rồi, mèo con!"

Cảm giác hơi thở đều phun hết lên cổ tôi, lạnh giá như băng.

"Cảm giác trên cổ cô ấy, không phải hơi thở, là cái tay Tiểu Điền bắt mèo. Tiểu Điền bắt được không phải là mèo, là Tề Thiên."


Tôn Chính gật đầu đồng ý: "Đây là lý do trên cổ Tề Thiên xuất hiện dấu bàn tay đen kia."

"Đúng vậy, thế thì chúng ta chỉ trở lại chuyện đã xảy ra thật sự ngày hôm đó thôi, hôm đó Tề Thiên và Tiểu Điền trở lại tầng 2, phòng xét nghiệm, chính là chỗ của chúng ta hiện giờ, nhưng bắt đầu đến tầng 2, Tiểu Điền lại luôn xem Tề Thiên như một con mèo đột nhiên xuất hiện, mà Tề Thiên luôn nói chuyện với Tiểu Điền rất tự nhiên, mãi đến khi...Cô ấy phát hiện ra cái bóng không đúng, lúc này, Tiểu Điền đã biến mất," Lộ Hà vừa nói chuyện, vừa sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, "Nhưng mà, tại sao là mèo chứ? Mèo này rốt cuộc có liên quan gì đến Điếu Lan?"

Tôn Chính nhìn dáng vẻ vắt óc suy nghĩ của Lộ Hà, nở nụ cười: "Phải biết quan hệ như thế nào, bác gái Lưu kia có biết không?"

Lộ Hà đưa tay ra hiệu cho cậu dừng lại: "Đừng gấp, đây là vấn đề thứ hai, trong những vấn đề này tựa hồ có liên hệ gì đó, cậu ngẫm lại đi, Điếu Lan bên cạnh bàn của bác gái Lưu, bác Lưu dường như biết gì đó về mèo, chờ chút! Có một mâu thuẫn lớn nhất cậu có phát hiện ra không?!"

Tôn Chính khó hiểu nhìn Lộ Hà.

Lộ Hà ngồi xổm xuống cầm lấy Điếu Lan: "Điếu Lan đó! Điếu Lan, nếu như bác gái Lưu thích như vậy, ai cũng không dám chạm vào Điếu Lan, chẳng phải nên ở bên cạnh bàn làm việc của bà ấy sao? Sao lại bị chúng ta phát hiện ở đại sảnh?!"

Ánh mắt hai người đồng thời dời về phía phòng xét nghiệm phía sau lớp cửa kính âm u.

"Nói cách khác, sau nhiều năm như vậy, Điếu Lan đã bị di chuyển," Lộ Hà nhíu mày, "Kỳ lạ, tại sao lại di chuyển nó? Chúng ta cùng đi xem thử chỗ ban đầu."

Nói xong, anh ôm chậu Điếu Lan kia đi về hướng bên kia, Tôn Chính vươn một tay muốn đỡ anh, liền cứ thế ngừng giữa không trung, một lát sau mới buông, cậu cùng đuổi theo qua đó.

Khóe mắt Lộ Hà chú ý tới cử động của cậu, nhưng không lên tiếng.

Trước đó anh đã vì vấn đề chân của mình mà ngại tiếp xúc, bài ghi chép này của Tiểu Điền và Tề Thiên càng làm anh tin chắc vào nghi ngờ của mình.

Không thể tùy tiện tiếp xúc, Lộ Hà. Anh tự nói với mình, có lẽ có một ngày anh ngay cả cậu ấy là người hay mèo cũng không thể nhận ra, có lẽ...Anh còn có thể đưa đến thứ máu me đầm đìa kia...

Dọc theo tường đi được vài bước, chợt nghe thấy dưới chân cạch một tiếng.

Anh dùng đèn pin chiếu thử, hóa ra là giẫm lên một miếng gạch sàn lỏng.

"Tôn Chính, cậu cẩn thận chỗ này," Anh quay đầu dặn dò Tôn Chính, lại phát hiện Tôn Chính đã đứng ngay cạnh mình, khó hiểu nhìn anh.

Lộ Hà buồn cười vỗ đầu mình: "Lạ ghê, sao tôi cảm thấy cậu đang ở phía sau nhìn tôi nhỉ?"

"Cái gì?" Tôn Chính nhìn Lộ Hà một chút, "Tôi vừa nãy đứng ngay bên cạnh anh."

Lộ Hà xoay người sang chỗ khác: "Tôi thật sự cảm giác cậu đứng ngay sau lưng nhìn tôi mà...."

Nói được một nửa, anh dừng lại, bất mãn ngậm miệng. Bởi vì anh phát hiện, từ phương vị anh đứng vừa rồi nhìn về phía sau, sau lưng của anh là mặt tường kia.

Tôn Chính nhìn vẻ mặt cổ quái của anh, hoàn toàn không hiểu gì cả.

Lộ Hà tiếp tục đi về hướng kia, chỉ cảm thấy ánh mắt kia nhìn chằm chằm lưng mình, loại ảo giác này, đến có chút chân thật.

"Không được, không vào được." Tôn Chính vặn nắm cửa của phòng xét nghiệm, "Đã khóa."

"Để tôi." Lộ Hà nóng lòng muốn thử.

Tôn Chính đẩy anh ra: "Đừng nghĩ nữa, cánh cửa này anh không tông mở nổi đâu."

Lộ Hà không cam lòng vỗ vỗ cánh cửa kia, quả thật khác biệt với những cánh cửa của phòng ban khác, hẳn là cửa đã sửa chữa cải tiến lại, dày hơn nhiều lắm.

Anh lại vòng đến trước một dãy cửa sổ khác, nói với Tôn Chính: "Xem ra có một bác sĩ làm cộng sự là cần thiết."

Tôn Chính liếc xéo anh, nghĩ thầm: "Anh vẫn còn đang tìm lý do cho chuyện anh trai anh làm cộng sự với Nghiêm Ương à!"

Lộ Hà không chú ý tới vẻ mặt biến hóa của Tôn Chính, cầm lấy đèn pin xuyên thấu qua tấm kính chiếu vào mặt trong phòng xét nghiệm tối mịt mù.

Phòng xét nghiệm cách một lớp kính, ánh sáng đèn pin giống như xuyên qua một lớp màng lọc, chiếu ra cảnh tượng mờ mờ ảo ảo, mông mông lung lung, bên viền sáng một mảng mỏng manh.

Ánh đèn pin cứ thế chậm rãi di chuyển bên trong, cái bàn, đèn bàn, phiếu xét nghiệm, ống nghiệm trên tủ....

"Như vậy căn bản không có biện pháp nhìn ra đâu là bàn của bác Lưu." Lộ Hà phàn nàn với Tôn Chính.

"Đương nhiên, bác Lưu còn ở lại nơi này không cũng là một vấn đề." Tôn Chính dường như đã sớm ngờ tới loại tình huống này, bình tĩnh nói.

"Nhưng mà, tôi có thể thử trở lại tình cảnh ngày đó một chút, tình cảnh lúc Tiểu Điền vào Huyệt..." Ánh đèn pin của Lộ Hà dừng trên cái bàn trước bệ cửa sổ, "Cậu còn nhớ rõ Tiểu Điền vào Huyệt lúc nào không?"

Vào Huyệt? Tôn Chính sửng sốt, Tiểu Điền vào Huyệt đây là chuyện đương nhiên, nhưng tựa hồ, cậu chưa từng cẩn thận cân nhắc xem cô ta rốt cuộc vào Huyệt khi nào....

"Khẳng định không phải lúc đến tầng 2, khi đó Tề Thiên còn có thể nhìn thấy cô ấy." Tôn Chính tự hỏi tự trả lời.

"Đương nhiên không phải," Lộ Hà nhìn chằm chằm cái bàn kia, "Cậu nhớ lại thử xem, nếu tôi đoán không lầm, lúc Tiểu Điền vào Huyệt, chính là lúc Tề Thiên đứng trước bàn bác Lưu."

Tôi tìm một vòng cũng không tìm được chìa khóa, đứng lên, phát hiện Tiểu Điền đứng ở chỗ cái bàn của bác gái. Tôi nhìn thấy dáng vẻ cô ấy có chút kỳ lạ, liền đi đến trước bàn muốn hỏi rõ ràng. Lúc đó cô ấy đứng ở ngay đối diện bàn, mắt lấp lánh nhìn cái gì đó, không hề nhúc nhích, dường như còn hơi mỉm cười: "Chỗ đó, mèo con!"

Tôi nhìn trước sau hai bên bốn phía một lượt, ngoại trừ bàn làm việc của bác gái, cũng chỉ có một chậu Điếu Lan kia.


"Không tìm được chìa khóa, chúng ta đi đuổi con mèo kia ra thôi!" Tôi mơ hồ nhìn thấy cô ấy đã đi tới bên cạnh tôi, bước chân kia vừa nhẹ vừa nhanh theo sát tôi, vì vậy tôi xoay người rồi đi về phía cửa vào, "Tiểu Điền đứng trước bàn, nhìn Tề Thiên đứng đối diện cô ấy, chính là lúc này. Sau đó Tiểu Điền mà Tề Thiên nhìn thấy đã không phải là Tiểu Điền nữa...Tiếng bước chân và cái bóng cũng đã biến mất."

Lộ Hà nhìn cái bàn kia, giả tưởng nó thành bàn của bác Lưu, từ góc độ của anh nhìn qua đó, dưới ánh sáng tối mù lúc đó, Tiểu Điền hẳn là đứng bên phải, còn Tề Thiên đứng bên trái. Đèn pin của Tề Thiên chiếu sáng Tiểu Điền, Tiểu Điền vẫn không hề nhúc nhích mà nhìn cái gì đó...

Ở đó, con mèo...

Tề Thiên nhìn bốn phía một chút, chỉ phát hiện Điếu Lan...

"Tất cả nội dung chính đều tập trung chỗ này, mèo, Điếu Lan, bác Lưu, vào Huyệt," Lộ Hà nhìn chăm chú cái bàn kia, tựa như nhìn chăm chú vào nơi Tiểu Điền và Tề Thiên từng đứng, "Tại sao dọc đường Tiểu Điền đều cho rằng Tề Thiên là mèo? Tại sao bác Lưu phải nhắc nhở Tiểu Điền đừng đụng vào mèo? Chẳng lẽ mèo này...Là đang dẫn đường cho Tiểu Điền đến một nơi nào đó..."

"Đúng thế, nếu nghĩ như vậy, cũng sẽ giải thích được tại sao con mèo kia nhất định phải là Tề Thiên," Tôn Chính kịp phản ứng, "Bởi vì Tề Thiên sẽ đưa Tiểu Điền đến phòng xét nghiệm, có lẽ con mèo kia chờ đúng giờ khắc này, chờ cô ấy đi tới trước bàn bác Lưu trước chậu Điếu Lan kia."

Lộ Hà gật đầu, mày vẫn đang nhíu chặt, tựa hồ vẫn còn chưa hoàn toàn tiếp nhận cách nói này.

Vấn đề vẫn đến từ Điếu Lan sao? Anh cúi đầu nhìn chậu Điếu Lan mình đang ôm, tại sao mình ôm lâu như vậy, không có mèo cũng không có gì nhảy ra?

Nếu...Anh đột nhiên có một suy nghĩ to gan, anh xoay phắt người sang nhìn Tôn Chính, Tôn Chính bị dọa giật nảy mình.

"Nếu, ngay từ đầu chúng ta đã bị dối gạt, vấn đề căn bản không phải ở Điếu Lan thì sao?" Lộ Hà có chút kích động, "Ban đầu Tiểu Điền bị bác Lưu quở mắng là vì đụng vào chậu Điếu Lan kia đúng không? Hay là...Chỉ vì Tiểu Điền lúc ấy đã đụng vào cái gì khác gần bàn làm việc của bác Lưu? Cuối cùng cô ta đang nhìn cái gì? Là Điếu Lan sao? Không phải, là chỗ Tề Thiên đứng mà, Tề Thiên đứng trước bàn làm việc của bác Lưu, nói cách khác, chỗ đó có lẽ mới là chỗ xảy ra vấn đề thật sự!"

"Anh nói là, chỗ cách Điếu Lan rất gần, chỉ vì Điếu Lan mang ý nghĩa đặc thù, cho nên tất cả mọi người tưởng vấn đề nằm ở Điếu Lan?"

"Không sai, bởi vì tất cả mọi người bài xích bác Lưu, cho nên thứ bà ấy quý trọng như vậy thì chắc chắn có gì đó quỷ dị, chính tâm tính này đã dối gạt họ, cũng đã dối gạt chúng ta, vấn đề không nằm ở Điếu Lan, vậy chắc chắn là ở cái bàn trước mặt bác Lưu, ngay vị trí mà Tề Thiên đứng."

"Cho nên, lúc Tiểu Điền vào Huyệt, vị trí nhìn chằm chằm vào không phải chậu Điếu Lan đó, mà là một vị trí khác?"

Như vậy đã giải thích tất cả vấn đề trước đó, Điếu Lan và mèo có quan hệ gì? Không có quan hệ gì, nhưng mèo chắc chắn muốn dẫn dắt Tiểu Điền đến một vị trí nào đó trước bàn bác Lưu...Đó cũng là vấn đề tại sao bác Lưu biết về con mèo, bởi vì, mấu chốt của vấn đề ngay cái bàn trước mặt của bà ta!

Lộ Hà vừa kích động gật đầu, vừa để Điếu Lan qua một bên, một lần nữa đi tới trước cửa: "Mau tới hỗ trợ, xem ra chúng ta nhất định phải tìm được vị trí cái bàn của bác Lưu mới được."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,