Chuyển đến nội dung chính

Quyển 1 - Chương 2

 Chương 2 - Cổ độc phát tác, cần tìm thuốc giải


《 Trấn Áp Sơn Loan 12 Pháp Môn 》 gồm 12 phần, là tiếu đàn, giảng đạo, vu y, nuôi cổ, bùa chú, cấm chú, bói toán, cầu mưa, giải mộng, trừ dịch, cúng tế, thể rắn. Toàn bộ sách chỉ dùng chữ phồn thể sao chép, ở giữa còn đan xen rất nhiều ghi chú viết ngoáy, ghi lại thể nghiệm tâm đắc, độ dày chừng nửa ngón tay, trong chương cuối cùng còn viết một ít kiến thức tùy bút.

(Tiếu Đàn là đàn tế thần của đạo sĩ)

Do là chữ phồn thể, lại viết tay, nửa văn viết nửa văn nói, lại thiếu chương thiếu trang, đọc vào vô cùng khó hiểu.

Lúc lo liệu hậu sự của bà ngoại, mẹ tôi lo lắng buồn bã, mà tôi lại không để ý mấy thứ này lắm, ngoại trừ lúc rảnh rỗi nhàm chán lật xem quyển sách dày kia, tôi bận rộn tang sự bận đến mất hoa mắt chóng mặt, cơ hồ đã quên mất chuyện nuốt sống trùng cổ. Ngày thứ ba tang sự xong xuôi, tôi chuẩn bị thu dọn hành lý chuẩn bị quay về Đông Quản, mẹ giữ tôi ở nhà thêm hai ngày nữa.

"Tại sao?" Tôi hỏi bà, mẹ cho tôi biết, ngày mai chính là ngày đầu tháng, để xem bà ngoại tôi có nói thật hay không.

Mẹ tôi mặt ủ mày chau nói: "Bà đối với người thân cho tới bây giờ chưa bao giờ nói dối. Ôi, trước đây bà chuẩn bị để mẹ tiếp nhận thay, nhưng mẹ sợ trùng nên không chịu, sau này bà cũng không nhắc lại nữa. Sao bây giờ lại lôi đến con rồi? Ôi, sớm biết thế đã không gọi con về." Tôi cười mẹ thần hồn nát thần tính, nhưng mà lại không để ý, đồng ý ở nhà vài ngày, tìm bạn bè chơi.

Ngày thứ hai tôi từ nhà một người bạn thân lúc nhỏ uống rượu trở về, đêm đã khuya, nhưng mẹ tôi lại vẫn chưa ngủ.


Mẹ vặn hỏi tôi tại sao không nghe lời mẹ, không ở yên tại nhà đợi. Tôi thấy sắc mặt mẹ trắng bệch, môi cắn chặt, chỉ tưởng rằng mẹ ngã bệnh, lúc đó đã là 11 giờ tối. Mẹ nói không sao, mẹ và cha tôi ngồi mãi trong nhà chính, vẻ mặt nghiêm túc cùng tôi chờ đến 12 giờ.

Tôi phát hiện trên xà cửa nhà chính buộc thêm hai sợi vải đỏ, vài nắm ngải cứu, bên cạnh cửa gỗ có một chút vụn gạo kê, đông một đống, tây một đống, không theo quy luật. Thấy tâm trạng họ nặng nề, bản thân cũng cảm giác được có chút không thoải mái, mẹ thấy tôi không tin lắm, kể cho tôi một vài chuyện cũ:

Miêu tộc chia ra Sinh Miêu và Thục Miêu, Sinh Miêu là người Miêu ngăn cách với thế giới, còn Thục Miêu là bị Hán hóa, hỗn cư, không sống trong trại, không thờ cúng, không theo lễ Miêu, thậm chí sẽ không nói tiếng Miêu. Bà ngoại cả đời ở Đôn trại, từ nhỏ chính là một Sinh Miêu trại. Trước kia lúc ở đó, quyền uy của tộc trưởng còn lớn hơn trời. Mà người duy nhất tộc trưởng sợ, chính là bà ngoại tôi. Lúc bà ngoại tôi còn trẻ là mỹ nhân mười dặm tám hương, rất nhiều người mê, sau này không biết gặp biến cố gì lại theo bà đồng trong trại Miêu núi sâu học vu thuật.

Bà đồng của Miêu trại chỉ là một tên gọi, nữ có nam có, bà đồng mà bà ngoại tôi đi theo là nam.

Người Miêu hay nuôi cổ, nhất là người Miêu phía Thập Vạn Đại Sơn. Thuở trước đại sơn chưa khai phá, hiếm dấu chân người, các loại độc vật như độc xà, rết, thằn lằn, ếch nhái bạt ngàn san dã, gặp nhiều cũng chầm chậm giải được độc tính. Sư phụ của bà ngoại tôi là một cao thủ nuôi cổ, trước giải phóng, uy danh thậm chí lẫy lừng cả Tương Tây. Nhưng mà ông ấy sau này thì chết, chết trong một vùng núi hẻo lánh không ai quan tâm, ruột của thi thể bị chó hoang kéo dài hơn năm thước, phía trên bò đầy giòi bóng nhẫy.

Sau này bà ngoại tôi liền thành bà đồng của Miêu trại.

Vào năm 1950 Tương Tây xảy ra nạn thổ phỉ, có một thủ lĩnh thổ phỉ của Tương Tây đi ngang qua Đôn trại, coi trọng một cô gái trong trại, muốn cưỡng đoạt. Sau này mọi rợ trong Miêu trại đông lắm, ai cũng không sợ chết, vì vậy liền đi thu chút lương thực. Bà ngoại chỉ lẩm bẩm nói vài câu với họ, không biết nói gì. Sau này liên lạc viên của giải phóng quân trên thị trấn nói cho người của trại, trong 18 người của đám thổ phỉ chiếm cứ ở Thanh Sơn này kể cả đầu lĩnh, toàn bộ mất mạng, chết vì bệnh hiểm nghèo, thi thể trào ra mấy trăm con trùng, sau khi hỏa táng tim gang còn lại, hình dạng tổ ong.

...

Mẹ tôi đứt quãng kể lại rất nhiều chuyện cũ năm xưa của bà ngoại cho tôi nghe. Những chuyện này có khi là nghe ông ngoại hiền lành kể, có khi là nghe những cụ già trong trại kể, tôi mới biết được hóa ra bà ngoại vẫn luôn bị tôi xem là mê tín cổ hủ, lúc trẻ còn có chuyện nở mày nở mặt như vậy. Mãi cho đến thập niên 70-80, hành chính xuống nông thôn, liên lạc của trong trại và bên ngoài dần nhiều hơn, tầm mắt bà ngoại mới bắt đầu hướng ra người ngoài, cúng tế, bái thần, xem bệnh, thầy tướng sống tại Miêu trại cũng dần suy tàn.

"Lúc con đi làm, mọi người đều ngăn, kết quả bà ngoại con giúp con bói nhang, bà nói con lành như ngọc thạch cần mài dũa, nói cho con ra thế giới bên ngoài chịu khổ một chút, sẽ giúp ích cho nhân sinh của con sau này. Cho nên, con như bây giờ, phải cảm tạ bà ngoại của con." Mẹ tôi nói. Tôi cười cười, không tiếp lời. Mấy năm nay tôi cũng biết chút ít về chuyện tướng số, thứ này chú trọng hư thật thiệt giả, vọng, văn, vấn, thiết (bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ. gọi là "tứ chẩn"), hoàn toàn thuộc về phạm trù tâm lý.

Lúc này đồng hồ điện tử ở nhà chính đột ngột đi tới 12 giờ, tiếng đinh đoong vang lên.

Mẹ tôi đột ngột ngừng nói, cùng cha sợ hãi nhìn tôi.

Tôi nhìn đến nghi hoặc, ném tầm mắt về phía món trang sức thủy tinh bên cạnh điện thờ nhà chính. Chỉ thấy sắc mặt tôi trong kính khô héo như lá vàng, vàng đến mức dọa người, từng vệt từng vệt hoa văn chạy trên trán. Tôi trừng mắt lên nhìn, một trận đau thắt kịch liệt từ bụng trái thăng lên, từng cơn lại từng cơn không ngừng nghỉ, mãnh liệt như thủy triều...Tôi thấy mẹ dường như nói gì đó với tôi, nhưng lỗ tai lại không nghe được gì, sau đó cảm giác thế giới đều đã hủy diệt -- song hết lần này tới lần khác tôi lại không hề hôn mê.

Sau đó tôi cảm thấy có một đống gì đó đang chạy trong dạ dày nội tạng.

A...a...Đau, đau cm luôn rồi!

Cơn đau này giằng co ước chừng 10 phút, 10 phút này đầu óc tôi tỉnh táo dị thường, mỗi một tia cảm thấu đều rõ ràng, rành rành trước mắt, sau đó thế giới đều vặn vẹo, mặt đất tựa như có đủ loại ác quỷ bò ra.

Sau này tôi nghe nói có người lượng hóa mức độ đau đớn, nói dựa vào giá trị đau của một người bị gãy xương sườn để tính, phụ nữ sinh nở cũng xấp xỉ 10 lần. Tôi luôn cho rằng, cơn đau của tôi khi ấy hẳn là gấp hai lần sinh nở -- bởi vì sau này tôi cũng từng gãy mấy cái xương sườn.

Lúc thần trí của tôi khôi phục tỉnh táo, phát hiện mình té nằm trên mặt đất, toàn thân mồ hôi ra như hồ dán, ướt sũng như mới vớt từ nước ra. Mẹ tôi, cha tôi sợ đến phát run, không dám sang đỡ tôi. Trên mặt đất là một bãi nước, có mồ hôi, cũng có sản phẩm bài tiết tôi không khống chế được, xông đến mức cả gian nhà chính thối hoắc. Mẹ tôi mắng hồn: "Bà già chết tiệt, ngay cả thằng cháu ngoại bà cũng hại, xứng cả đời đột tử. Bà già chết tiệt kia, đừng trở lại quấn lấy Lục Tả nhà ta nữa..."

Bà mắng rất khó nghe, đây là tập tục của quê chúng tôi, nếu trưởng bối chết, quay về tìm người thân, sẽ mắng cho họ quay đi. Mà tôi thì tay chân lạnh lẽo, qua hồi lâu mới tin rằng đây không phải mơ, run rẩy đứng lên. 

Tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, hôm nay, hẳn là đầu thất của bà ngoại tôi.

Đêm hôm đó tôi đã nghiên cứu quyển sách bà ngoại để lại cả đêm, bởi vì viết quá ngoáy, tâm tình lại phức tạp, luôn vây trong sợ hãi vô hình, cho nên không phát hiện được nhiều lắm.

Sáng sớm hôm sau, tôi đi xe trung chuyển tới huyện thành rồi đến một bệnh viện đa khoa trong trấn, sau khi bốc số làm kiểm tra toàn thân, đủ thứ linh tinh mất gần sáu ngàn đồng. Song đến chiều, bác sĩ nói cho tôi biết, cơ thể tôi rất tốt, vô cùng khỏe mạnh, tình trạng sức khỏe của người bình thường còn không bằng tôi, hơn nữa cơ năng thân thể đang từng bước chuyển biến theo phương hướng tốt. Trong phim chụp X quang cũng không thấy trong cơ thể có thêm thứ gì.

Tôi cung cấp chi tiết về tình hình của mình cho ông bác sĩ kia. Ông ấy im lặng thật lâu, nói cho tôi hai loại khả năng:

1. Tâm lý hoặc tinh thần gây ra ảo giác đau đớn, loại chuyện này thường xuất hiện ở những người ỷ lại thuốc phiện, người mắc bệnh tâm thần và dùng thuốc mang tính kích thích, phấn hoa thực vật tác động đến thần kinh;

2. Trong Thần Bí học có rất nhiều thứ khoa học không thể giải thích, ví dụ như loại tình huống tôi gặp phải. Nuôi cổ tồn tại đã lâu, lưu truyền phía nam Trung Quốc, Đài Loan, Hong Kong và rất nhiều khu vực Đông Nam Á. Có người nói cổ kỳ thật là một loại virus nuôi trùng độc, nhưng ông ấy cũng không biết rõ được. Nếu quả thật như thế, cầu thầy tìm thuốc là vô dụng, chỉ có tìm nhân sĩ liên quan giải quyết.

Chỗ chúng tôi vẫn là nơi tụ cư của dân tộc thiểu số, đơn vị hành chính hiện tại cũng không gọi là thị xã, gọi là Miêu tộc Động tộc châu tự trị, bác sĩ chỗ này đã mấy mươi năm, tự nhiên sẽ biết một ít, nhưng có lẽ bệnh viện mới có quy định, ông ấy rất úp mở, cũng không dám nhiều lời về thứ này, chỉ bảo tôi đi tìm. Tôi không có được biện pháp thì không chịu đi, sau khi bị tôi quấn rịt lấy thật lâu, ông ấy mới nói cho tôi biết, Miêu trại ở huyện Tấn Bình, có một bà đồng tên Long Lão Lan, nghe nói rất linh nghiệm. Nghe đến đó, mặt tôi xoát một cái liền trắng không còn chút máu.

Tên của bà ngoại tôi là Long Lão Lan.

Trên đường về nhà, A Căn cộng sự của quầy vật phẩm trang sức tôi mở ở Đông Quản gọi điện thoại đến, hỏi tôi khi nào trở về, trong cửa hàng xảy ra chút chuyện, có một em gái trông quầy không làm nữa, cô ấy bình thường tin phục tôi nhất, muốn tôi tranh thủ về khuyên nhủ cô ấy. Thủ hạ của tôi và A Căn tổng cộng chỉ có mười mấy người, lúc Quảng Đông còn thiếu hụt nhân công, nhưng anh ta nói nghiệp vụ của cô bé kia rất tốt, nghỉ thật sự đáng tiếc. Nhưng mà tôi căn bản không có tâm trạng lo việc này, liền hỏi tại sao nghỉ việc?

A Căn nói bạn trai của bé này là một tên bụi đời (chính là người sống tạm bợ không đứng đắn), không làm việc chỉ chờ cô nuôi, tiền lương cô căn bản không đủ nuôi hai người ăn xài phung phí, vì vậy bạn trai cô liền khuyên cô đi biển. A Căn nói đi biển ý là đi làm gà, phần lớn kỹ nữ của Đông Quản đều là người làm thuê chuyển nghề —— loại tình huống này sau khủng hoảng tài chính năm 08 càng thêm nghiêm trọng. Tôi mím môi, trong đầu không khỏi nhớ tới đôi mắt to, sáng như hai cái giếng ngập đầy nước của cô bé kia.

Tôi nói với A Căn, ở đây tôi còn có việc không thể quay về, bảo anh ta nói chuyện với cô bé kia, tôi sẽ giúp cô tìm một người đàn ông đàng hoàng tử tế, không thì cút xéo, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa —— tôi lười gặp loại tiện nhân này.

A Căn ở bên kia đầu dây điện thoại thở dài, tôi nhớ ra, A Căn hình như có chút ý với em gái này.

Sau khi tôi về nhà, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu 《Trấn Áp Sơn Loan 12 Pháp Môn 》, nửa giờ sau tìm được ghi chép về loại Kim Tằm Cổ mà bà ngoại gieo cho tôi.

Trong ba ngày đoan ngọ 5 tháng 5 âm lịch, bắt lấy độc xà, lươn, rết, ếch, bò cạp, giun, sâu lông xanh lớn, bọ ngựa, gián, thằn lằn, nhện, kiến càng đen bỏ vào trong một hủ gốm lớn bằng đất đá nâu bịt kín miệng, để chúng tự giết lẫn nhau, cắn nuốt nhau, độc nhiều ăn độc ít, kẻ mạnh ăn kẻ yếu, mỗi ngày trước khi ngủ cầu khấn một lần, thức dậy cầu khấn một lần, cứ thế qua một năm, cuối cùng chỉ còn lại một con. Con này hình dáng màu sắc đều thay đổi, tên là Kim Tằm Cổ.

Mà đây là bước đầu tiên, thứ tôi nuốt vào chỉ là thứ bà ngoại đã luyện chế mấy mươi năm, sử dụng làm cổ bổn mạng.

Loại Kim Tằm Cổ bị ngăn cách với hậu thế mấy mươi năm, mỗi năm sống trong bóng tối, tính tình vô cùng nóng nảy, mỗi lần gặp khí âm sẽ nóng nảy không thôi, ngoại trừ những người sinh vào 15 tháng 7, từng chịu âm khí do quỷ môn mở mới có thể thích hợp, bằng không sẽ lập tức nổ banh xác. Đương nhiên, đây cũng chỉ là bước thứ nhất, muốn hoàn toàn trấn áp tính hung của Kim Tằm Cổ bổn mạng, phải dùng một loại cỏ.

Loại cây này tên là cỏ Long Quyết, hơn nữa là cỏ Long Quyết do Lừa Lùn đan.

Cổ độc hung ác, nhưng trời sinh sợ Lừa Lùn.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,