Chuyển đến nội dung chính

Quyển 1 - Chương 3

 Chương 3 - Sơn tiêu dã quái, lừa lùn Tương - Kiềm 


Lừa lùn là tiếng địa phương ở rất nhiều nơi dùng để mắng chửi người ta, ví dụ như bảo đảo Đài Loan, chính là để chỉ côn đồ, nhưng trong nhà chúng tôi, hoặc vùng Tương - Kiềm, nó chỉ dùng để diễn tả một loại ý nghĩa: Sơn tiêu dã quái.

Lời đồn đại về sơn tiêu dã quái các nơi cũng rất nhiều, thiên kỳ bách quái, tôi sẽ không giải thích dài dòng.

Loại Lừa Lùn mà tôi nói, chính là một loại Sơn Tiêu trong đồn đại của Đại Sơn quê tôi. Chúng nó lùn chưa tới 10cm, luôn đội mũ màu đỏ, da màu xanh biếc hoặc màu tím, cũng có người nói là màu đỏ, lông xù, luôn ẩn hiện tốp năm tốp ba, thích trêu chọc con người. Ví dụ như sẽ biến cơm trưa của nông dân mang theo ăn thành tảng đá, hoặc ị vào trong nồi bếp của dân miền núi từng đắc tội với chúng, lại ví dụ như, có vài người trong thôn nửa đêm ra ruộng ăn bùn, quay về nhà ngủ cảm thấy rất no bụng -- đây đều là bị Lừa Lùn mê hoặc.

Mũ rơm màu đỏ chúng đội, chính là dùng cỏ Long Quyết đan thành, loại cỏ này, nghe nói có từ thời đại khủng long mấy ngàn vạn năm trước.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là truyền thuyết, lúc tôi học Trung Học ở lại ký túc xá của trường, mỗi học sinh đều có một bụng truyện kể này.

Không thể nói là thật, cũng không thể nói là giả, chẳng qua những học sinh đến từ nông thôn phía tây Thanh Sơn giới kể nhiều nhất.

Tôi nghiên cứu cuối sách nát đó cả ngày, buổi tối lúc ăn cơm, tôi nói cho cha mẹ biết, tôi chuẩn bị đi Thanh Sơn giới một chuyến -- là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi. Nói thật, tôi đối với loại đau đớn phát tác cả đêm đầu này, còn sợ hãi trong lòng. Đau đớn đó quả thực vượt khỏi phạm vi thừa nhận của nhân loại, trong thời gian ngắn đó, tôi thậm chí đã muốn đi tìm chết.

Mẹ tôi nhìn di ảnh của bà ngoại trên điện thờ không nói lời nào, vừa thở dài vừa rơi nước mắt. Cha tôi thì nói cho tôi biết chú nhỏ tôi làm việc ngay lâm trường Thanh Sơn giới, tôi muốn đi tìm Lừa Lùn, phải đi tìm chú tôi, chú tôi ở trạm kiểm lâm trong lâm trường, hai người cũng dễ chăm sóc cho nhau.

Đêm xuống cha tôi liền gọi điện thoại cho chú, sáng ngày thứ hai tôi liền xuất phát.

Chú là nhân viên chính thức của cục lâm nghiệp huyện, hằng năm bảo vệ rừng phòng hộ trong lâm trường xa xôi, làm công tác phòng cháy rừng. Thanh Sơn giới là khu địa giới phía tây huyện thành, cao sơn tuyệt lĩnh, chim thú khó bay, là rừng rậm nguyên thủy hiếm dấu chân người. Cục lâm nghiệp huyện ở đây có một trạm, mà chú tôi trực trong trạm kiểm lâm sâu nhất.

Buổi sáng tôi xuất phát, đến huyện thành chuyển xe đến làng xã, sau đó lại chuyển xe đến lâm trường, đi thẳng đường núi tới trạm kiểm lâm, lăn lộn một phen, đến nơi đã là 5 giờ chiều. Lúc đó là mùa hè, trời còn sáng lắm, trong rừng già núi sâu đã không còn sóng điện thoại di động, nhưng cũng may có điện thoại lúc xưa lắp đặt, cho nên chú tôi nhận được thông báo, sớm đứng ở đường mòn chờ tôi.

Tôi đem theo ít quà tặng chú, rượu và thuốc lá, chú khoái trá nhận lấy.

Trạm kiểm lâm của họ là một tòa nhà quét vôi mái ngói, khác biệt rất lớn với những tòa nhà bằng gỗ mà tôi nhìn thấy dọc đường đi, không lớn chỉ hai phòng, một phòng bếp một phòng ngủ. Trong phòng bếp đã nấu một nồi thịt, hương thơm lan tỏa. Bên trong còn có một người, một anh trai gầy gò hơn ba mươi tuổi, he he cười với tôi, lộ ra hàm răng vàng do hút thuốc lâu ngày.

Chú giới thiệu tôi, nói hắn là đồng nghiệp, tên Lý Đức Tài, bảo tôi gọi là chú Lý. Lý Đức Tài vội vàng chối từ, nói gọi anh được rồi, hắn nói hắn trước kia từng gặp tôi ở nhà chú, mới ngày nào còn là thằng nhóc, nhoáng cái đã qua tám chín năm rồi, lúc đó hắn vẫn là thanh niên trai tráng chưa vợ, bây giờ con cái đã kéo nước mũi chạy khắp nơi rồi.

Mặt Lý Đức Tài đen, da rất khô, trên mặt trái có một vết sẹo, dáng vẻ dữ dằn, nhưng người lại rất hòa thiện.

Chúng tôi ngồi xuống ăn cơm, trong nồi đang nấu thịt thỏ, thả chừng hai con, đều là săn được mấy hôm trước. Công việc bảo vệ rừng già buồn chán lắm, các chú sẽ thường xuyên dùng súng hơi đi săn chút thú hoang, lén lút, cũng không ai quản lý. Đồ ăn đều là hái trong vườn rau bên cạnh, cũng tươi mới. Tôi khui bình rượu mới mua, vừa trò chuyện vừa uống rượu với họ. Chú đã biết mục đích đến của tôi, ỷ vào cơn say mắng bà ngoại tôi: "Cái bà già ăn lông ở lỗ ấy, từ sáng đến tối tạo trùng, làm mấy trò mê tín, bây giờ sắp chết còn hại con!"

Tôi khi đó đã có chút sợ hãi với mấy thứ này, hơn nữa bà thế nào cũng là bà ngoại tôi, nên không tiếp lời chú, ngược lại là Lý Đức Tài lưu loát mắng theo vài câu. Ăn thịt uống rượu, sau đó tán tới chuyện Lừa Lùn, tôi liền hỏi chú từng thấy chưa? Chú cười ha ha, nói chú đã sống gần 50 năm rồi, còn chưa từng gặp một con nào, đều là nghe người ta nghe nhầm đồn bậy, chế bừa.

Cả đời chú ở trong núi sâu rừng già, phòng cháy rừng phòng hộ, bắt lâm tặc, nếu tin thứ này, đã sớm bị hù chết rồi.

Trái lại Lý Đức Tài liếc mắt nhìn tôi, vẻ mặt do dự, tôi hỏi hắn từng gặp chưa, hắn lại nói chưa.

Cơm nước xong tôi chủ động giành dọn dẹp, chú không cho, nói thừa dịp trời còn sáng đưa tôi đi ra ngoài dạo quanh. Lúc ra khỏi nhà, sắc trời bên ngoài đã hơi tối, chỗ thấp của cánh rừng không nhìn thấy mặt trời lặn, chỉ nhìn được ánh nắng trên núi đối diện lúc bình minh, ánh vàng rực rỡ huy hoàng cả một vùng. Chúng tôi chậm rãi bước vào đường núi phủ kín lá rụng cành khô và cỏ xanh, chú vừa đi vừa ho khan. Chú là một kẻ nghiện thuốc, nhưng lúc tuần tra trong rừng lại không dám hút, chỉ đành ho.

Trạm kiểm lâm nằm trên một sườn núi, chúng tôi đi mấy trăm mét, chú kể vài câu chuyện lý thú khi làm kiểm lâm. Trên thực tế công việc này buồn chán lắm, mỗi ngày đều đi bộ loanh quanh, cẩn thận phòng bị, mệt mỏi lắm, nhưng chú kể một chuyện trong thôn gần đó, trái lại khiến tôi cảm thấy hứng thú.

Kể rằng một cái thôn cách khá gần đây tên Tác Sắc Cái, Sắc Cái ở núi sâu, ruộng đều là ruộng bậc thang trên sườn núi, rừng lại là lâm trường quốc doanh, cho nên rất nghèo, nghèo xơ nghèo xác —— có người ra ngoài làm thuê, cả đời cũng không trở về. Trong thôn có một gã ế, vì có một bà mẹ ở đây nên không đi được, ở ruộng khổ cực lao động, 38 tuổi vẫn không có cô gái nào chịu ở cùng gã. Năm ngoái có một hôm, gã đột nhiên chạy vào trong tiệm vàng ở huyện thành bán vàng, một đống lớn lắm, ước chừng hơn mười vạn đấy. Năm ngoái giá vàng 240 một khắc, đống đó của gã ước chừng hơn 3 cân, sau này Hoàng Lão Nha của tiệm vàng ép giá gã ép đến 200, gã liền bán, được khoảng chừng 30 vạn.

(1 khắc bằng 25kg)

Tôi nói may mắn quá, ông anh này không biết nhặt được ở đâu nhỉ.

Chú nói, ai cũng bảo gã may mắn, tổ tiên phù hộ, sau khi gã trở về, liền chuẩn bị lên thị trấn làm chút buôn bán. Thế nhưng phúc họa liền kề, làm người không thể quá đắc ý. Sau đó Hoàng Lão Nha kia dẫn theo một đám người tới tìm gã, nói vàng gã đưa đặt trong két bảo hiểm, ban đêm liền biến thành phân bò, bảo gã trả lại tiền —— vàng làm sao có thể biến thành phân bò? Rõ ràng là bắt nạt gã ế mà, kết quả cả hai bên đều không đồng ý với nhau, Hoàng Lão Nha đánh gã ế, sau này còn kiện ra tòa, chẳng biết tính sao, tòa án liền phán gã ế tình nghi lừa bịp, năm nay mới thả ra.

Tôi nói sao lại phán như vậy? Lúc ấy nghiệm hàng nhất định là vàng thật rồi, nếu không dựa vào kẻ khôn khéo như Hoàng Lão Nha sao lại đưa tiền? Chú cười, nói Hoàng Lão Nha có một ông bác ở trên, chú chỉ lên trời, lắc đầu cười, cũng không nhiều lời nữa. Tôi nhìn tia sáng ở cánh rừng từng chút chuyển tối, nói: "Tối quá rồi, trở về thôi."

Thế là chúng tôi bước thấp bước cao đi trở về.

********

Tôi ở lại trạm kiểm lâm hai ngày, ban ngày cùng đi tuần ven rừng, buổi tối thì đọc sách. Trong núi rừng độ ẩm cao, muỗi mòng, rắn rết cũng nhiều, điều kiện kỳ thật rất gian khổ, nhưng tôi lại không hề để ý, lúc tôi xuôi nam làm thuê khổ còn nhiều hơn, từng ngủ gầm cầu, công viên và nhà hoang, ở chỗ này có trải giường chiếu, còn có mùng, kỳ thật đã rất ổn rồi. Bởi vì không có TV, cuộc sống trong núi kỳ thật rất nhàm chán, chỉ có đọc sách.

Ở trong núi một mình, chỉ có hai người bạn ở cùng, lúc không nói lời nào, mọi âm thanh yên tĩnh, chỉ có côn trùng bên ngoài rừng đang ca hát, tim chìm vào tĩnh lặng, ôm sách đọc, rất dễ tiếp thu.

Đọc nhiều, mới phát hiện 《 Trấn Áp Sơn Loan 12 Pháp Môn 》kỳ thật cũng không phải một quyển sách bà đồng vu y thuần túy, mà là hỗn hợp đạo thuật, vu cổ nguyên thủy, Phật gia và thập cẩm thần bí hoc của các loại thuật hàng đầu, thậm chí còn kèm theo những chuyện dân gian truyền thuyết ít ai biết đến, người kể gọi là Sơn Các Lão, trong đó pha trộn phần lớn bút ký, người bổ sung hẳn gọi là Lạc Thập Bát.

Dần dần, tôi bắt đầu đọc đến say sưa mê mải.

Theo tiến độ đọc, tôi bắt đầu tiến vào một thế giới mới hoàn toàn, cảm giác cuộc sống bình thường hình như đã hoàn toàn đảo điên. Phương diện này có rất nhiều thứ liếc mắt đã thấy giả, nhưng cũng có một vài thứ, đọc tựa hồ có chút đạo lý, mà trong đó một ít những thứ linh tinh như nuôi cổ, hàng đầu, nuôi tiểu quỷ, chế cương thi, đọc vào làm người ta ghê tởm mắc ói.

Về Sơn Tiêu, trong đó cũng có ghi lại. Đây là một người lùn có thể lui tới tự do giữa linh giới và hiện thực, chúng trời sinh xảo trá, nhưng không hung tàn, thích trêu cợt người, thù dai, thích ăn quả thông và dây khoai lang, chỉ biết thường lui tới rừng già núi sâu hiếm dấu chân người, thỉnh thoảng cũng sẽ vào nhà người miền núi, trêu cợt nhân loại.

Tôi ở hai ngày cũng không nhìn thấy Lừa Lùn trong truyền thuyết, ngày thứ ba lúc cùng chú đến huyện thành, chú đi giao lưu, tôi thì mua thức ăn và mấy cân quả thông, một sọt dây khoai lang, nhang đèn, trứng gà ta, chỉ đỏ, gạo nếp mới, dao săn, thừng trói và lưới...Sau đó về nhà từ trong di vật của bà ngoại tôi chọn ra vài tờ bùa vàng đã vẽ sẵn, chuẩn bị xong xuôi, ngày thứ 4 tôi về lại trạm kiểm lâm trong núi sâu.

Đêm hôm đó ánh trăng đặc biệt sáng, tôi ở bên sườn núi không xa trạm kiểm lâm rải ra quả thông và dây khoai lang, sau đó lẳng lặng ngồi xổm trông chừng.

Trong núi rừng có thú hoang, chú lo cho tôi, chú vốn có thể quay về huyện để nghỉ ngơi 10 ngày, nhưng chú nghe nói Thanh Sơn giới xảy ra vụ án giết người phanh thây, lại đổi trực với người khác, cùng tôi ngồi chờ trong bóng tối. Trong núi muỗi vừa nhiều vừa dữ, nhưng chúng tôi cũng không dám lộn xộn, chú xoa cho tôi một lớp vụn rơm đen thùi, nói có thể phòng trùng. Tôi lẳng lặng chờ, cảm giác tất cả cảnh vật trên đất trống đều sáng tỏ lòng. Trước đó tôi từng nói tôi từng làm công ở rất nhiều nhà xưởng.

Lúc làm việc ở một xưởng làm bảng mạch mỗi ngày tìm chỗ thiếu sót trên bo mạch, mỏi cả mắt, vì vậy có chút cận nhẹ, nhìn thứ gì xa xa đều mờ mờ mịt mịt. Nhưng bây giờ trong đêm tối, mặc dù ánh trăng rất sáng, nhưng lại có thể rõ ràng nhìn thấy sự vật rất nhỏ xa hơn mười thước.

Đồng dạng thay đổi còn có cơ thể của tôi, càng ngày càng cường tráng mạnh mẽ, tinh lực dư thừa, hơn nữa suy nghĩ cũng rất rõ ràng.

Tôi dần dần tin phục lời bà ngoại nói lúc lâm chung: Bà để lại cho tôi một số di sản, nhưng muốn kế thừa khoản di sản này, tôi còn cần trải qua một hồi khảo nghiệm. Vượt qua được, tất cả mạnh khỏe, không vượt qua được, chỉ có đối mặt tử vong.

Đêm đã khuya, trăng non chếch về tây, mặt đất ban đêm lẳng lặng cái gì cũng không có —— chỉ có tiếng côn trùng, rét rét rét. Chú đã lớn tuổi, kiên trì chưa được một tiếng đã mệt nhoài không chịu nổi, bị tôi đuổi về ngủ. Trong núi độ ẩm cao, đêm lạnh như nước, tôi nghe tiếng côn trùng rít, trong lòng lại vô cùng bình tĩnh, tựa như có dựa cảm gì đó, lẳng lặng chờ đợi. Bắt đầu từ 9 giờ tối, tôi đợi một mạch 7 tiếng, mãi đến rạng sáng 4 giờ, chỗ ruộng dốc rải thông mới xuất hiện một bóng đen.

Sự xuất hiện của bóng đen kia khiến thần kinh của tôi nhất thời căng chặt.

Song khi tôi nhìn kỹ lại, mới phát hiện là một con chuột núi to như con mèo. Con chuột đang đùn ủi đất, ba hồi gõ hạt thông, ba hồi lại nhai dây khoai, còn dùng chân sau đào đất.

Thân thể tôi bất động, lấy gao nếp mới trộn lòng trắng trứng gà ta từ trong túi ra. Bụng đang đau đớn, không nghiêm trọng, nhưng dường như giống tiêu chảy, nhịn không được đánh rắm liên hồi, không có âm thanh, cho nên càng thối, hun đến mức chính mình cũng khó chịu, ngay cả đám muỗi dữ luôn bay quanh tôi cũng lượn đi không ít.

Chưa tới một lát sau, trong lùm cây sột soạt chui ra mấy bóng đen.

Tôi nhìn không thấy màu, chỉ mượn nhờ ánh trăng mờ này, chứng kiến những bóng đen đều cao khoảng 30cm, đứng thẳng hành tẩu, phần đầu có đường ngang lộn xộn —— đó là hình dáng của mũ rơm.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,