Chuyển đến nội dung chính

Quyển 1 - Chương 4

 Chương 4 - Canh công đức và Án bầm thây

Khi nhìn thấy bóng đen này xuất hiện trong tầm mắt tôi, trong bụng bên trái tôi có từng khúc ruột đang run lên. Lúc này không hề đau đớn, chỉ cảm thấy khó chịu, một loại ý thức sợ hãi khó hiểu mọc lên từ đáy lòng, ý thức này tôi rất xa lạ, nhưng ngay lúc đó lại có thể nhận ra rất rõ ràng, đây là ý thức của một loại sinh vật khác trong cơ thể tôi.

Nó tựa như đang cầu khẩn tôi: Tránh xa ra, tránh xa ra...

Mà trong lòng tôi lại trào ra nỗi vui mừng như điên: Trong sách nói, Kim Tằm Cổ là linh vật, không sợ mãnh thú không sợ người, chỉ sợ gà trống 10 tuổi vuốt vàng mào vàng và Lừa Lùn nơi núi sâu rừng già. Nó đã toát ra loại ý thức này, vậy, những bóng đen này tất nhiên chính là Lừa Lùn mà tôi tìm đã lâu.

Tôi bình tĩnh lại, chờ mấy bóng đen này đến gần, sau đó dừng lại. Tôi đếm, tổng cộng có 5, bước đi nhún nhún nhảy nhảy, đêm quá tối không thấy rõ hình dáng lắm, ban đầu còn nhìn bốn phía, một lát sau, mấy tên kia bắt đầu vừa giành vừa ăn. Mây đen thổi qua, ánh trăng liền hiện ra, theo ánh trăng tôi nhìn thấy Lừa Lùn trong truyền thuyết, chiều dài khuôn mặt chúng nó dường như đan xen giữa người và vượn, cả người đầy lông, màu xanh lá mạ, tay rất dài, chừng hơn 30cm, gần như ngang ngửa chiều cao.

Chúng rất ồn ào, như khỉ trong vườn thú phát ra tiếng kêu, chít chít, âm tiết rất ngắn, nhưng gấp chậm thú vị.

Không biết sao mà tôi cảm giác mắt chúng rất sáng, có một loại cảm giác rất có thần.

Tôi đợi khoảng 5 phút, đợi chúng tập trung hơn, sau đó chậm rãi đứng dậy, tay trái nắm hỗn hợp lòng trắng trứng gà, gạo nếp mới, tro nhang, tay phải cầm một tấm lưới. Tôi di chuyển từng chút một, đi tới tuyến đường đã xác định sẵn, không chút tiếng động, chỉ có trống ngực đang vang "thình thịch". 15 thước, 10 thước, 8 thước...Khi tôi di chuyển tới thước thứ 8, đột nhiên bọn Lừa Lùn đều ngừng lại, quay đầu nhìn về phía tôi.

Việc này không nên chậm trễ, gạo nếp trong tay trái tôi thoắt cái vẩy ra, như mưa rơi đầy trời, soạt một cái rơi hết toàn bộ lên đầu, lên người bọn Lừa Lùn, thình lình có một mùi cháy khét của gạo khê truyền ra. Tôi mừng rỡ trong lòng, trên sách nói Lừa Lùn sợ nhất là hỗn hợp gạo nếp và lòng trắng trứng tro nhang, dính vào người tự như que hàn cháy đỏ, quả nhiên là thật. Tay trái tôi vừa rảnh rỗi, lập tức phối hợp tay phải tung lưới ra. Lưới săn là tìm mua của người miền núi gần đó, chuyên dùng để quơ cây đánh thỏ, tung không ổn, ban ngày tôi luyện tập rất lâu cũng không ra gì, chưa từng nghĩ lúc này thành công thần kỳ.

Một tấm lưới sợi thô mang theo củ ấu đinh sắt tựa như một đám mây đen, bao trùm về phía chúng.

Không ngờ phản ứng của đám Lừa Lùn này vô cùng linh mẫn, ngoại trừ có một tên khá cao bị chụp trúng, đám lùn khác rẹt một cái đã chạy tứ tán. Tên trong lưới còn đang mạnh mẽ giãy giụa, rống kêu chít chít, tôi vội vàng chạy tới đạp giữ bên mép lưới, trút ngược toàn bộ gạo nếp trong túi lên người nó. Gạo nếp này khoảng hơn 2 cân, vừa rơi xuống người nó, liền bốc lên một luồng khói đen, quả thực thần kỳ vô cùng.

Đợi đến khi tên này ngừng giãy giụa, tôi lấy sợi dây đỏ ra, cách lớp lưới quấn lấy cả người nó, sau đó lại dùng đoạn thừng trói thô bằng ngón tay bó lưới lại, nhìn quanh bốn phía, Lừa Lùn đào tẩu đã không thấy đâu nữa.

Đêm khuya sương nặng, tôi mang lưới chạy về trạm kiểm lâm. Tên lông lá trong túi lưới nhìn không lớn, lại nặng trình trịch, ước chừng ba bốn chục cân. Rất thối, có mùi cháy sém của gạo khê, cũng có mùi khai nồng của nước tiểu, tim tôi đều xách lên tận cuống họng lên mắt, trong cổ họng có đàm, phun cũng phun không ra, nghẹn đến mức khó chịu. Đêm tối như mực, như cái miệng rộng của ma quỷ, trong nháy mắt lòng tôi bị nỗi sợ tóm lấy, không phân ra được là mình, hay là Kim Tằm Cổ trong cơ thể, bước chân càng lúc càng nhanh, đường núi mấy trăm thước không mất bao nhiêu thời gian đã đến.

Đùng đùng đùng...

Tôi gõ mạnh cửa, bên trong lần lượt truyền đến tiếng hỏi của chú tôi và Lý Đức Tài, tôi đáp là tôi, sau đó đèn trong nhà liền sáng, sau đó cửa mở ra, chú khoác áo ngoài đi tới, còn buồn ngủ, nói mấy giờ rồi, sao giờ mới về. Tôi xách lưới trong tay lên, nói: "Con bắt được một tên Lừa Lùn!" Chú giật mình, người lập tức lên tinh thần, kéo tôi vào nhà, đóng cửa, dưới ánh đèn nhìn xem đến tột cùng.

Nghe tôi bắt được một Lừa Lùn còn sống, Lý Đức Tài vốn đang nằm ngủ trên giường càu nhàu đứng dậy, khoác áo ló đầu đến xem.

Dưới ánh đèn chân không 100W sáng ngời, tôi rốt cuộc đã thấy rõ ràng dáng vẻ của nó —— ngoại trừ mặt đầy nếp nhăn phát đen ra, cơ hồ như khuôn mặt của người già, mắt lớn mà sáng, đồng tử là màu đỏ tía, đang khuếch tán, thỉnh thoảng há miệng, một hàm răng nanh trắng bóc, đan xen chi chít; Phần mặt và cổ đều không có bao nhiêu lông, nhưng trên người quả thật lông xanh xồm xoàm, hiện tại đan xen màu trắng của gạo, biến thành màu đen như bị bỏng vậy; giống vượn, có một khúc đuôi nho nhỏ, móng vuốt tứ chi sắc bén, tay là năm ngón.

Quan trọng nhất là trên đầu nó thật sự đội mũ rơm màu đỏ.

Mũ rơm này là một loại rễ cây dương xỉ màu đỏ bện thành, rất cẩu thả thô sơ, như là của con nít chế bừa, nhưng nếu là của Lừa Lùn bện, khiến người ta ngạc nhiên, mũ rơm có dạng một cái tổ chim hình bánh nướng, bám khít vào trên đầu nó. Phía trên có nhiều bùn nhầy màu trắng, đen, lông chim, lông thú và rất nhiều thứ không biết tên tồn tại. Thứ này nhìn rất buồn nôn, nhưng tôi lại hết sức cao hứng, cẩn thận từ trong lưới xé mũ ra, gói gọn lại giấu đi. Chú nhìn một hồi, hỏi tôi: "Thứ này con định xử lý như thế nào?"

Tôi lắc đầu nói chưa nghĩ tới, chú hưng phấn nói: "Hừng đông ngày mai, chúng ta xuống núi đưa cho cục lâm nghiệp. Đây là động vật quý hiếm đó, nếu dâng tặng, không chừng có tiền thưởng à. Tiểu Tả con thật giỏi, thứ này luôn nghe bề trên kể, nhưng hơn nửa đời chú vẫn chưa từng gặp, thế mà bị con bắt được. Lợi hại quá lợi hại." Tôi cười khổ, nếu không có phương pháp bắt Lừa Lùn trên cuốn sách nát kia, nếu không có gạo nếp vẩy ra, tôi làm sao bắt được thứ nhanh như mị ảnh này.

Nếu không...Tôi chết cũng không biết chết như thế nào rồi.

Lý Đức Tài ở bên cạnh chà xát tay, lo lắng nói: "Lừa Lùn này là quỷ núi của thổ địa công công cánh rừng này nuôi đó, chúng ta hãy thả nó về đi. Nếu bị chúng ghi nhớ, hôm nào tới cửa trả thù, mấy cái mạng cũng không sống được đâu."

"Sợ quái gì hả?" Chú tôi chẳng hề để ý nói.

Hai người không ai nhường ai, sau đó chú hỏi tôi xử lý như thế nào, dù sao cũng là tôi bắt được. Bây giờ trong lòng tôi chỉ mong mau chóng mang mũ rơm này về nhà, đi mua sắm mấy thứ liên quan về giải cổ, nào có tâm tư quản việc này. Nhìn hai người họ cãi đến mặt đỏ tía tai, tôi liền nói không phải các chú có lãnh đạo sao, sáng mai gọi điện xin chỉ thị là được rồi. Cái này thì hai người không cãi, chú không dám, mà Lý Đức Tài thì lo lắng trùng trùng không nói lời nào, châm một điếu thuốc, ngồi xổm cạnh cửa hút.

Lúc này đã gần 5 giờ, mùa hè sáng rất nhanh, tiếp qua nửa giờ là trời đã sáng, tôi canh cả đêm, buồn ngủ đến không chịu nổi, vì vậy bảo chú tôi hỗ trợ trông coi, mình thì bò lên giường ngủ. Trước khi ngủ, tôi cố ý gói mũ rơm kia vào túi nhựa, đặt trong túi du lịch mang theo bên người. Tôi rất buồn ngủ, cơ hồ là cơ thể vừa dính vào giường, mắt nhắm lại là ngủ, cũng không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng nghe được chỗ nào đó đang kêu loạn ầm ầm, ban đầu còn tưởng là nằm mơ, sau lại bị một bàn tay to ấm áp dùng sức lay tỉnh, tôi gian nan mở mắt, phát hiện mặt mày chú máu me đứng trước mặt tôi.

Tôi vội vàng ngồi dậy, hỏi xảy ra chuyện gì. Chú "ui chao" kêu to, hiển nhiên là đau nhức cực kỳ, tôi nhớ chú nói trong ngăn kéo bàn có thuốc trị thương, chân trần nhảy xuống giường, tới trước thau rửa mặt lấy khăn mặt cho chú lau, sau đó lục lọi ngăn kéo, tìm được một loại thuốc cầm máu dạng bột phấn, thấm nước, giúp chú lau máu trên má trái xong, nhìn thấy bốn vết cào máu me be bét, tôi từng chút rắc thuốc bột lên cho chú, hỏi Lý Đức Tài đâu?

Chú chịu đựng đau nhức nói, thằng nhóc này điên rồi, thế mà thả cho Lừa Lùn kia chạy, còn nó không biết đã chạy đi đâu. Chú còn nói vết cào này chính là bị Lừa Lùn chết tiệt kia cào, ác ghê chứ. Trong lòng tôi lập tức hối hận, nếu tôi không mang thứ đồ quỷ này về, chú sẽ không bị như vậy. Tôi giúp chú băng bó qua loa xong, lại giúp chú gọi cho phòng trực ban của cục lâm nghiệp huyện.

Điện thoại nối máy thật lâu, khoảng 20 phút sau mới nối được, chú thông báo tình huống, người bên kia sốt ruột, bảo tôi và chú thủ vững ở trạm trước, họ lập tức thông báo đồng nghiệp trạm lâm nghiệp xã sang tiếp ứng cứu viện.

Trong thời gian chờ đợi, chú tôi còn kể lại tình huống khi ấy, nói hai người họ vốn ở bên cạnh vừa hút thuốc vừa trông chừng, nhưng không biết tính sao, Lý Đức Tài như nổi điên, thoáng cái kéo dây đỏ xuống, sau đó cởi bỏ thừng trói, ngăn cũng không ngăn được. Chú tôi ở bên cạnh ngăn chặn, kết quả bị gã đấm một cái ngã lăn trên đất, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Lừa Lùn lông xanh kia thoát khỏi lưới, vồ lấy mặt chú. Tên kia cũng suy yếu lắm rồi, không cào tiếp mà chạy xuống sườn núi. Chờ chú tôi đứng lên, một mảnh hỗn độn, ngay cả thằng chó hoang Lý Đức Tài này cũng không thấy đâu nữa.

Bởi vì không dám một mình ra ngoài, chúng tôi đợi ba tiếng đồng hồ, tới 9 giờ sáng, lúc này Lý Đức Tài vẫn chưa trở về, khiến chúng tôi càng thêm lo lắng. Rốt cục, cửa bị gõ vang, đi vào là bốn đồng nghiệp của chú tôi, một thân sương sớm, có một người còn mang theo súng săn.

Sau khi kể rõ tình hình, họ thỏa thuận cho hai người ở lại chờ Lý Đức Tài, hai người đưa chú tôi xuống núi trước.

Một phen trục trặc, mãi đến hơn giữa trưa chúng tôi mới đến bệnh viện nhân dân huyện thành.

Tôi canh ở bệnh viện tới hơn 7 giờ tối, may xong vết thương, chú tỉnh táo lại khuyên tôi về trước, chữa bệnh quan trọng hơn. Nhà chú tôi có hai đứa con, một con trai 18 tuổi một con gái 15 tuổi, còn cả thím tôi, mắt nhìn tôi luôn có chút bất thiện, bác sĩ nói có lẽ trên mặt sẽ để lại sẹo, có lẽ họ cho rằng chú tôi bị vậy đều do tôi hại.

Trong lòng tôi cũng rất hối hận, không nói thêm gì.

Mặc dù chú xem như bị tai nạn lao động, được chi trả tiền chữa bệnh, nhưng ngày thứ hai tôi vẫn chuyển hai vạn đồng cho thím tôi, xem như phí mua đồ tẩm bổ.

Vì thím tôi và mấy đứa em họ cũng không chào đón tôi, sau sự việc này tôi cũng không ở lại nữa, tôi quay về nhà, dựa theo sách dạy, mua máu kinh của lừa đen, chó đen, mèo đen, chu sa, sài hồ, thiềm tô nén, tử tuyết, hổ phách, kén tằm, ngưu hoàng, cả bò cạp và đởm nam tinh, dùng mấy thứ này và tách cỏ long quyết ra đun sắc ba ngày ba đêm, nấu một bát lớn thảo dược thành một chén cháo bột đen, dùng nước giếng phía sau đạo trường đường miếu Đôn trại ướp lạnh xong, 12 giờ khuya, nén chịu buồn nôn, một ngụm uống hết.

Sau khi uống xong, tôi cảm thấy toàn thân đều thả lỏng, trong lòng dường như khoan khoái hơn nhiều.

Kết quả sau hơn một giờ đồng hồ, tôi bắt đầu tiêu chảy. Ban đầu tiêu chảy, sau đó bắt đầu kéo ra máu đen đậm đặc, trong máu còn xen lẫn mấy viên thịt không biết tên, da lột mỏng, sợi tơ tằm, biểu bì, tới cuối cùng hầu như không có gì có thể kéo nữa, cảm giác từ yết hầu đến hoa cúc quả thực đã thành một đường, phía trên hít vào, phía dưới để lại mùi rắm. Hơn nữa tôi còn toát mồ hôi như mưa, mất lượng lớn nước, cha tôi ở bên nhà xí múc nước cho tôi, qua vài phút lại đút cho tôi uống một thìa nước.

Sau này ông ấy cũng chịu không nổi nữa, đặt thùng nước bên cạnh, ông ra ngoài trước hít thở không khí.

Vì vậy tôi liền ngồi xổm vừa kéo vừa uống nước, cả đêm đó, cơ hồ đều hư thoát trong nhà xí, thiếu chút nữa ngủm cù đèo.

Tôi ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, giống như mấy chị em gái ở cữ, không ra khỏi phòng, cũng không thể gặp gió, mẹ tôi mỗi ngày nấu canh gà cho tôi uống, còn không bỏ muối, mùi vị đó...Cho tới giờ mỗi lần tôi ra ngoài ăn, người khác gọi canh gà, tôi sẽ không húp cho dù là một ngụm, đây đều là nỗi ám ảnh lúc đó uống nó. Sáng ngày thứ tư, tôi cảm thấy tinh thần đã tốt hơn, chuẩn bị ra ngoài gặp gỡ ánh mặt trời, kết quả nghe có người nói chuyện trong nhà chính, giọng của khá nhiều người.

Một lát sau, cửa phòng tôi bị đẩy ra, đi vào mấy cảnh sát.

Họ nói cho tôi biết, tôi có liên quan đến một vụ án bầm thây, lần này tới là mời tôi về điều tra.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,