Chuyển đến nội dung chính

Quyển 1 - Chương 6

 Chương 6 - Gieo cổ giải cổ, đều là để sinh tồn


Ngừng viết ở đây, có người sẽ nghi vấn: Cậu không biết gì hết, sao đột nhiên lại biết chú ngữ gieo cổ?

Nói chỗ này một chút, nuôi cổ kỳ thật rất dễ nuôi, gieo cổ khó gieo. Tôi sở dĩ hiểu chú ngữ của nuôi cổ, là vì tôi từng nhìn thấy trong pháp môn, dịch âm đơn giản nhất, bởi vì trong trí nhớ tôi đột nhiên trở nên rõ ràng hơn nhiều, cho nên biết. Hơn nữa, trong tất cả các mặt gieo cổ, gieo cổ chính diện là loại đơn giản nhất, tương đương với cấp bậc xoay vô lăng khi học lái xe. Đương nhiên, một điểm chính yếu, là vì trong bụng tôi có Kim Tằm Cổ vua của trăm loại cổ, nó đã biến thành cổ bổn mạng của tôi.

Cổ bổn mạng là cái gì? Nối liền vào thịt, sinh sinh tương tức.

Dù sao tôi niệm xong cổ chú, tập trung tinh lực nhìn mặt Dương cảnh quan. Chưa đến 2 phút, hắn liền ôm bụng, cơ mặt co quắp, mặt xanh xám, rướn cổ, mồ hôi to tướng nhỏ xuống từ sau tai. Mã cảnh quan hỏi hắn sao vậy? Hắn nói có thể là món thức ăn nhanh hôm qua ăn có vấn đề, đau bụng, đau đớn bứt rứt, muốn đi nhà xí.

Tôi cười lạnh nói với hắn, sắp đi không được nữa rồi, kéo ra một bãi đều là côn trùng bay lượn, tự mình dọa mình.

Hai cảnh quan và nữ ghi chép viên mặt mũi giống người qua đường ở bên cạnh đều nhìn tôi, Mã cảnh quan hỏi: "Là cậu giở trò quỷ?" Mũi tôi có chút ngứa, hắt hơi một cái, đầu tiên là lẩm nhẩm hai câu chân ngôn "Linh phiêu thống hiệp giải tâm liệt tề thiện", sau đó cười lạnh: "Tôi vô duyên vô cớ ở lại một ngày trong cục cảnh sát, đói bụng đến váng đầu, phải có người chịu chút trách nhiệm."

"Bớt giả thần giả quỷ đi!"

Dương cảnh quan đập bàn, giận trừng mắt nhìn tôi, ôm bụng đi ra ngoài. Tôi không nói lời nào, cúi đầu ngủ gà ngủ gật. Bầu không khí căng thẳng đến mức đông chết người. Một lát sau, Dương cảnh quan sắc mặt trắng bệch đẩy cửa ra, hắn cơ hồ là lê bước chân tới cửa, mắt đỏ bừng, gào lên với tôi, giọng cũng có chút nức nở: "Cái miệng chó mày, mày rốt cuộc đã làm gì tao?"

Mã cảnh quan vội đến đỡ hắn: "Tiểu Dương, tiểu Dương, cậu rốt cuộc làm sao vậy?"

Dương cảnh quan ỉu xìu túm tay áo Mã cảnh quan, thanh niên trai tráng khóc bù lu bù loa: "Em đi nhà xí, kết quả kéo ra một đống đều là côn trùng bay lượn, sống sờ sờ, còn đang quằn quại nữa..." Hắn còn định nói hết, Mã cảnh quan ngăn cản hắn, xoay đầu lại nhìn tôi, ba giây lấy lại bình tĩnh, sau đó cúi đầu xin lỗi tôi: "Lục tiên sinh, xin lỗi, là tác phong phá án của chúng tôi không đúng, xin lỗi, tôi thay mặt mọi người nhận lỗi với cậu, xin cậu đừng làm khó tiểu Dương nữa."

Ở quê chúng tôi gọi tiên sinh, thường đều là gọi thầy tướng số trong giang hồ, danh xưng này khiến tôi căng mặt một hồi, vì mắc cười. Nghĩ dù sao cũng đang ở nhà người ta, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, đắc tội quá thảm cũng không tốt, vì vậy nói: "Tôi muốn gọi điện thoại cho người nhà báo bình an..."

********

Tôi lập tức được thả ra, Mã cảnh quan nói phải ở quán ăn lớn nhất trong huyện, đặt một bàn thức ăn bồi tội với tôi. Tôi nói trước không vội, nhìn Dương cảnh quan tức giận bất bình, hỏi hắn: "Phục không?" Có lẽ hắn bị phọt ra toàn côn trùng bay lượn sợ mất hồn rồi, trong lòng mặc dù oán hận, nhưng cũng chỉ cúi đầu nói: "Tôi phục rồi."

Tôi nói được, cậu đi thay quần trước đi.

Mặt hắn thoắt cái đỏ bừng, mặt Mã cảnh quan co quắp một chút, đợi sau khi Dương cảnh quan ra ngoài, tay dùng sức chà lên cửa. Tôi cũng không nói lại chuyện Dương cảnh quan kéo đám sâu ra chưa chùi đít, mà dặn dò Mã cảnh quan: "Ông đi, hoặc tìm người đi chợ hoặc là nhà nông gần đây, mua một cái trứng gà ta vừa đẻ, phải là cái non nhất. Sau đó còn cần dây đỏ và giấy phù vàng, những thứ này trong cửa hàng linh tế nhang đèn đều có bán, phải nhanh, càng nhanh càng tốt."

Ông ấy nói được, lập tức dặn dò cấp dưới đi làm, mà tôi thì được dẫn tới một phòng làm việc ngồi, Mã cảnh quan cùng tôi trò chuyện. Chúng tôi hàn huyên một chút về chuyện án bầm thây, không bao lâu Dương cảnh quan liền đem đến dây đỏ và giấy phù vàng vào. Tôi liền nói với họ, tôi thật sự không biết chuyện này. Họ nói biết, nói hai vụ án bầm thây thủ pháp giống nhau, nhưng lần đầu tiên tôi đã có chứng cứ vắng mặt, cho nên hiềm nghi tuy có, nhưng không lớn, chỉ là phía trên thúc giục gấp gáp, họ muốn thử ở chỗ tôi một lần, tìm cửa đột phá.

Trong lòng tôi thầm mắng mấy đứa ôn này, nhưng mà nếu đã hiểu nhau, cũng đừng nói thêm gì nữa.

Chờ một em gái mặc đồng phục mi thanh mục tú cầm một quả trứng gà màu nâu vàng tiến vào, tôi cầm lên bỏ vào trong chén nước sôi họ đã để sẵn, sau đó lấy dây đỏ lần lượt trói lấy cổ tay và mắt cá chân của Dương cảnh quan, sau khi dùng sức phủi hai phút, tôi bảo hắn cởi áo, tôi lăn trứng gà đã luộc chín lên bụng hắn, chậm rãi lăn, từ ngực lăn đến xương sườn, một đường lăn đến khoang chậu.

Đại khái qua hai phút, tôi đốt giấy phù vàng, tháo gỡ thừng đỏ.

Mã cảnh quan hỏi xong chưa? Tôi mặc dù không có kinh nghiệm, chỉ chiếu theo sách mà làm, nhưng giờ này khắc này cũng kiên trì nói được rồi. Dương cảnh quan bị một trận phủ lăn, mặt đỏ bừng, nói lại muốn đi nhà xí, tôi nói đây là chuyện tốt, dư độc phải đẩy ra, lúc này sẽ không còn trùng. Hắn nửa tin nửa ngờ chạy ra ngoài.

Mã cảnh quan tiếp tục kể chuyện án bầm thây cho tôi, tôi nói tìm được Lý Đức Tài chưa? Tôi nghi ngờ án bầm thây căn bản không phải người làm, mà là Lừa Lùn làm. Ông ấy hỏi tại sao nói như vậy, tôi giúp ông ta phân tích một chút. Thấy tôi ra vẻ chuyên nghiệp, Mã cảnh quan nhớ tới một vụ án, cho tôi xem hồ sơ, nói để tôi hỗ trợ phân tích thử.

Tôi cũng không từ chối, lấy sang đọc: Chết là một bé gái, mới sáu tuổi rưỡi, là con gái của một ông chủ nhà giàu trong huyện thành, là tử vong ly kỳ, không bệnh không tai nạn, đột nhiên bệnh liền mấy ngày, hai mắt trắng dã, ói máu đen mà chết. Ông chủ kia vô cùng đau lòng chôn cất con gái, nhưng vợ của ông chủ cảm thấy chuyện kỳ quặc, vì vậy báo cảnh sát cầu trợ. Huyện nhỏ hẻo lánh, bình thường đều lưu hành thổ táng, cũng chưa tới vài ngày, cho nên ông chủ rất phản đối, kết quả sau này thật sự không lay chuyển được vợ, cũng đồng ý khám nghiệm tử thi. Không ngờ đến đó phát hiện thi thể bị người ta trộm mất rồi.

Tôi nói hai mắt trắng dã, ói máu đen mà chết, có chút giống bị gieo dược cổ, cũng có khả năng là sinh tật bệnh.

Lúc ấy nếu như có thể khám nghiệm tử thi được là tốt nhất, hiện giờ thi thể đã bị trộm rồi, còn làm ăn gì được nữa?

Đã là chuyện của nửa năm trước.

Lúc này Dương cảnh quan vào, hắn đi tới trước mặt tôi như người Nhật Bản cúi người 90 độ, nói: "Xin lỗi, Lục Tả tiên sinh, tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, đắc tội cao nhân, may mắn ngài đại nhân không chưa từng chấp tiểu nhân, tha tôi một mạng, Dương Vũ tôi nhất định ghi nhớ trong lòng." Tôi thấy hắn nói đầy thành khẩn, liền khoát tay nói không cần, tôi cũng vì thoát thân mới gieo cổ người ta, cậu đừng kỵ hận tôi là được. Dương cảnh quan vội vàng nói không dám, vẻ mặt thành kính.

Tôi sợ miệng hắn nói như vậy, trong lòng vẫn kỵ hận, nên nói: "Cậu cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, lần này mặc dù tôi cho cậu ăn chút đau khổ, nhưng cũng giúp cậu trị hết tật bệnh đau thần kinh cổ, coi như hai ta không mắc nợ nhau nữa." Hắn được tôi nhắc nhở, sờ lên cổ, phát hiện cổ quả nhiên không co rút nữa, vui mừng nhảy dựng lên.

Nói đến đây, kỳ thật mục đích ban đầu của cổ cũng không phải để hại người, mà dùng để chữa bệnh cứu người, cũng được gọi là vu y, trong 《Bản Thảo Cương Mục 》của Lý Thời Trân có ghi lại, nguyên lý của phương diện này tôi không nói nữa. Chỉ là về sau mọi người phát hiện dùng để hại người dễ hơn dùng để chữa bệnh, lạm dụng, lúc này mới truyền ra tiếng xấu.

Dương cảnh quan nói muốn mời tôi uống rượu, đặt một bàn trong quán ăn ngon nhất huyện thành.

Tôi không chối từ, trường kỳ phiêu bạc bên ngoài tôi biết một đạo lý: Nhiều bạn thêm đường, nhiều địch thêm tường.

Lúc này nữ cảnh sát trẻ tuổi mi thanh mục tú, ngực to đùng bước vào, chỉ vào thứ gì đó trên bàn, hỏi mấy thứ này có bỏ hay không. Tôi nói bỏ, cô ấy tìm một túi nhựa định đi ra ngoài vứt, Mã cảnh quan nửa thật nửa đùa nói trứng gà này không hỏng, cho Tiểu Dương làm bữa sáng đi, lúc mua cũng mất nhiều tiền mà. Tôi lắc đầu nói không được, mọi người cũng khó hiểu tại sao, tôi nói mở ra xem là biết, Mã cảnh quan đập vỏ trứng gà ra, lòng trắng trứng đã đông đặc, lột đến vị trí lòng đỏ, phía trên rậm rạp những côn trùng nhỏ li ti màu trắng đen, còn đang mấp máy quằn quại.

Mọi người sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nữ cảnh sát kia càng sợ đến kêu to.

Tôi kỳ thật cũng sợ quá chừng, nhưng vẫn phải ra vẻ cao nhân, nói: "Mấy thứ này phải đốt trong lò, đừng vứt lung tung, tránh cho lưu truyền lan tràn ra ngoài."

Họ đều nói được, sau đó dùng ánh mắt kính sợ nhìn tôi.

Lúc đó trong lòng tôi siêu thỏa mãn. Phải biết rằng, mặc dù năm 07 tôi lăn lộn coi như tốt, nhưng mỗi lần kiểm thuế công thương đám người mặc đồng phục này vừa vào trong cửa hiệu, tôi sẽ lập tức cúi đầu khom lưng, nịnh nọt như thằng cháu, chỉ sợ họ gây phiền toái cho tôi. Cho nên, mặc dù trên đầu tôi có chút tiền nhàn rỗi, nhưng bị người ta đối xử như thế cũng là lần đầu, loại cảm giác tự hào thăng hoa trong lòng này, ấm áp như phơi nắng vậy.

Chuyên gia an toàn công cộng thì sao? Chẳng phải vẫn bị tôi đùa giỡn xoay vòng như thường à?

Lúc đó, tôi đột nhiên cảm thấy hứng thú với món đồ bà ngoại để lại, những món đồ thần bí này khiến tôi cảm thấy, có nó, tôi không cần thấp hèn như dân đen, cẩn thận dè dặt mà sống nữa, tôi có thể ngẩng đầu, ưỡn ngực, trên thế giới trải qua cuộc sống có tôn nghiêm, khiến tất cả những người xem thường tôi nhìn với cặp mắt khác. Vừa nghĩ như vậy, nội tâm lúc ấy liền bành trướng cực độ.

Buổi tối chúng tôi ăn cơm tại một nhà hàng lớn Sam Giang, bao phòng trong, mười lăm mười sáu món ăn bày ra đủ màu sắc, đều là món hảo hạng, rượu cũng là rượu ngon, Ngũ Lương dịch, tiếp khách lại chỉ có Mã cảnh quan, Dương cảnh quan và nữ cảnh quan nhìn thấy trong cục cảnh sát kia, cảnh tượng xa hoa này khiến ông chủ nhỏ tôi đây trợn mắt đứng nhìn.

Rượu qua ba lượt, món ăn qua năm vị, bữa tiệc đang lúc say sưa, Dương Vũ (quen rồi không cần gọi hắn là cảnh quan nữa) kéo tay tôi gọi anh em, hắn nói hắn sinh ra đến giờ, vẫn chưa từng phục ai, ba hắn là lãnh đạo châu, mẹ là lão tổng của công ty cây xanh, ngậm chặt thìa lớn lên, với ai cũng đều kiêu ngạo, nhưng hôm nay hắn thực sự phục tôi rồi, phục sát đất! Sau này có chuyện gì, một câu nói thôi, người nào không thể lo liệu, người đó là rùa rụt đầu.

Tôi nói chuyện hôm nay là việc nên làm thôi, nhưng mà, coi như đánh nhau xong mới thành bằng hữu, sau này có chuyện gì, đều chăm sóc lẫn nhau.

Mã Hải Ba là một lão lọc lõi, lời nói luôn có ý muốn moi chuyện từ tôi, hỏi tôi tới cùng làm mấy thứ này như thế nào. Bản thân còn chưa hiểu hết, nước nửa bình lắc lư, một bình chưa đầy, nào có thể giải thích cho ông ta những việc này, chỉ có cố làm ra vẻ huyền bí, dùng mây mù dày đặc khoác lác lung tung, nói ông ta là gia học sâu xa, không nói với người ngoài được.

Dương Vũ kéo tay áo tôi hâm mộ phát khóc: Có một người cha lãnh đạo châu, còn không bằng có một bà ngoại bản lãnh thật sự.

Bình thường tôi hay ăn hàng, mỹ thực bên Đông Quan cơ bản đều đã ăn một lượt, rất tham ăn, có đôi khi chạy hơn một giờ chỉ để ăn một bữa ngon, hơn nữa ăn đặc biệt khó coi, vồ vập. Tật xấu này nuôi thành do lúc nhỏ nghèo đói, khi đó vừa đói, vừa không có tiền, ngoại trừ uống nước cầm hơn, thì còn siết chặt lưng quần. Hiện giờ mỹ nữ bên cạnh, tôi phải bớt ăn tham lại, ra vẻ rất lịch sự. Thế nhưng em gái tên Hoàng Phi kia cũng không buông tha tôi, không ngừng rót rượu cho tôi.

Tôi là người sĩ diện, không muốn người ta nói mình không lanh lợi, người khác kính tôi tôi liền uống.

Kết quả không bao lâu, một cân rượu trắng xuống bụng, người bắt đầu có chút lâng lâng, mơ mơ màng màng đồng ý gì đó, rồi lại thật sự nhớ không ra, cố gắng duy trì tỉnh táo cho mình, nhưng bước chân lại lơ lửng, nhìn nét mặt tươi cười như hoa của mỹ nữ Hoàng Phi này ngay trước mắt, trái tim đã lâu không rung động, lúc này lại đột nhiên nhảy không ngừng, thầm muốn kéo tay nhỏ của mỹ nhân, ôm vào lòng mặc sức nâng niu.

"Lục Tả, giúp chúng tôi đi...giúp chúng tôi đi mà, bằng không tôi sẽ bị lãnh đạo phê bình đó!" Âm thanh nũng nịu này, từ trong miệng một hoa khôi cảnh sát nói ra, khiến khí khái nam tử của tôi bành trướng, hào khí trong lòng bùng lên...xong xuôi rồi!


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,