Chuyển đến nội dung chính

Quyển 1 - Chương 7

 Chương 7 - Tung tích nghi phạm


Đêm đó là lần say rượu cuối cùng trong đời tôi.

Sáng ngày thứ hai, tôi lại gọi điện cho người nhà báo bình an, sau đó cùng Mã Hải Ba đi thăm chú tôi còn ở bệnh viện điều trị, giữa trưa, chúng tôi an vị vào một chiếc xe cảnh sát xập xệ tiến đến Thanh Sơn giới.

Ở trên xe, Mã Hải Ba cảm ơn tôi một tràn, ông ta nói vụ án này ảnh hưởng xã hội vô cùng tồi tệ, cấp trên thúc giục khá gấp, đám lâu la bọn họ bận rộn đến hai chân không chạm đất, nhưng mà một chút đầu mối cũng không có, may mắn có kỳ nhân dị sĩ là tôi hỗ trợ. Tôi cảm giác từ hôm qua sau khi tôi gieo cổ giải cổ, thái độ của ông ta đối với tôi bắt đầu trở nên rất nịnh nọt. Tôi cũng không nói gì, gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi, cũng không phủ nhận, mắt lim dim suy nghĩ mọi chuyện.

Hai vụ án bầm thây, đều xảy ra vào ban đêm. Người đầu tiên chết là tên lưu manh nhàn rỗi của Sắc Cái thôn, 32 tuổi, thường ngày hay đến công trường làm công sinh sống, nhưng mà quá lười, không làm ăn được gì, thích vào góp vui, thích đánh nhau, hơn 10 đồng tiền lại cho thêm đồ ăn rượu ngon là có thể gọi được hắn; Người chết thứ hai là một thanh niên ra ngoài làm thuê trở về, không có kẻ thù, chỉ hay uống rượu. Hai người này một người đầu thôn đông, một người tổ 5 thôn tây, căn bản không dính với nhau, không có mối liên hệ.

Duy nhất chính là, hai người đều bị cắt thành hơn mười khối, quẳng nơi hoang dã.

Xe qua xã Thanh Mông, tình hình giao thông còn kém nhiều lắm, trên mặt đường rải đá vụn, tròng trành đến thôn Sắc Cái tôi choáng váng cả đầu. Thế nhưng lúc này cơ thể tôi đã chuyển biến tốt đẹp, trong lòng một mực thầm đọc 9 chữ tâm kinh, cũng không thấy mệt lắm. Tới thôn Sắc Cái, bên trong vẫn còn bầu không khí căng thẳng, lòng người hoảng sợ, cục công an phái tổ chuyên án ở lại Sắc Cái thôn chứ không di tản, họ còn đang sắp xếp điều tra, một cảnh quan hơn 40 tuổi hỏi han Mã Hải Ba một chút, rồi không hỏi thêm gì nữa.

Nhìn ra được, Mã Hải Ba trong đội họ, thâm niên và uy tín cao nhất.

Mã Hải Ba bị gọi đi mở một cuộc họp, tôi thì đi loanh quanh trong thôn. Đây là một sơn thôn nhỏ nghèo khó, nhà cửa tám phần đều là nhà gỗ ngói cũ nát, chỗ ở cũng lung tung, vùng núi hẻo lánh đông mấy nhà tây mấy nhà, không ra hình dạng gì. Bên cạnh đường thôn có mấy nhóc con mặc quần yếm đang nghịch bùn, không ai trông coi, một ông già mù đang nằm phơi nắng trong sân, bập bập hút thuốc.

Một người đàn ông lề mà lề mề từ thôn bên kia sang, nhìn thấy mấy đứa trẻ đang nghịch bùn, liền chạy tới cười nói: "Đến đây, cho mấy đứa xem, chú nhặt được một đống vàng nè, ha ha, chú nhặt được một đống vàng đó..." Mấy đứa nhỏ lập tức giải tán, vừa chạy vừa gọi: "Ông khùng tới, ông khùng tới..." Người đàn ông kia để cánh tay trần, mặt méo mày nghiêng từ bên cạnh tôi chạy tới: "Chú không lừa mấy đứa đâu, đây không phải là cứt trâu." Một chàng trai mười bốn mười lăm tuổi chạy tới đỡ gã: "Chú, chú, sao chú chạy ra đây?"

Chàng trai đỡ người đàn ông đi về phía sau thôn, miệng người đàn ông vẫn thì thào tự nói: "Đây không phải cứt trâu mà, là cục vàng đó!"

Tôi luôn cảm thấy không đúng, vì vậy chạy đi hỏi ông già mắt mù kia: "Ông ơi, người vừa rồi là bị điên sao?"

Ông già mù đặt tẩu hút thuốc qua một bên, đôi mắt trắng chớp chớp, sờ soạng cái ghế đẩu bên cạnh gọi tôi: "Cậu là người của nhà nước đến thôn hả? Đến đây, ngồi, ngồi." Tôi ngồi xuống, ông ấy nói :"Ôi, đúng thế, Vương Bảo Tùng bây giờ là người điên rồi." Tôi hỏi, chẳng lẽ trước kia không phải sao?

"Không phải đâu, trước kia cậu ta là đại hiếu tử trong thôn đó, đã gần 40 rồi vẫn trông chừng ruộng nương mẹ cậu ta sinh sống. Đáng tiếc, năm ngoái cậu ta ở trên núi nhặt được một đống vàng to, vốn tưởng rằng phát tài rồi cầm đi bán, kết quả bị người ta nói là gian lận, ở tù hơn một năm mới thả, kết quả cứ như thế. Không có tiền chữa trị, cũng không ai quan tâm, mẹ của cậu ta đã gần đất xa trời, càng không lo nổi..."

Tôi nhớ tới câu chuyện chú từng kể, không ngờ thế mà tôi lại gặp được người đàn ông điên này.

"Mẹ của ông ấy bây giờ thế nào?" Tôi hỏi tiếp. Ông già mù than thở: "Ôi, có thể thế nào? May mà có Thanh Nha Tử chăm sóc bà ấy đó, bằng không hai năm nay đã sớm chết rồi." Thanh Nha Tử? -- nghe giọng tôi khó hiểu, ông già mù nói cho tôi biết, Thanh Nha Tử chính là chàng trai trẻ vừa rồi, có chút quan hệ thân thích với nhà Vương Bảo Tùng, cho nên thường xuyên chu cấp cho họ, hai năm nay, đều là Thanh Nha Tử và người cậu ta hỗ trợ chăm sóc, hai người nhà Vương Bảo Tùng mới còn sống.

Là người tốt đó! Tôi nghĩ.

Rất nhiều người đều nói nông thôn chất phác, là cõi yên vui cuối cùng của nhân loại, phần lớn những người nói lời này đều không có mấy ai từng nán lại nông thôn, kỳ thật chỗ nào cũng giống nhau. Địa phương khác tôi không biết, nhưng ở chỗ tôi từng nán lại, tiếp xúc với thôn làng, thường xuyên đụng phải huynh đệ tách ra không hợp, quả phụ trước cửa bị bắt nạt, hoặc trộm gà trộm chó...bệnh nặng lâu ngày con vắng bóng, huống chi chỉ dính chút quan hệ thân thích, lúc này có thể đứng ra chăm sóc, xem như là người tốt làm việc thiện rồi.

Người nghèo chí ngắn, người nghèo sợ, cái gì làm không được?

Lúc này Mã Hải Ba tới tìm tôi, nói muốn dắt tôi đi xem thử hiện trường giết người đầu tiên. Tôi hỏi ông ấy ở đó có đầu mối gì không? Ông ta nói có, nhưng đều đã đưa về cục xét nghiệm rồi. Tôi nói vậy tôi đi làm gì? Tôi cũng không phải thần tiên. Ông ta cười cười, nói mặc dù không phải, nhưng cũng không khác mấy. Tôi kể ông ta chuyện vừa nghe được. Mã Hải Ba nói biết, mặc dù không phải ông ta quản lý, nhưng ông ta từng xem hồ sơ, chuyện chắc như đinh đóng cột, không lật được.

Tôi cười, nói lão bách tính đều nói Hoàng Lão Nha ỷ thế hiếp người đó, chẳng lẽ không có mưu mẹo?

Mã Hải Ba cười ha ha, nói có mưu mẹo cái rắm.

Ông ta thấy tôi không tin, nói rằng trở về sẽ cho tôi xem hồ sơ, chứng cứ vô cùng xác thực, thật sự là vụ án đanh thép. Ông ta nói tới đây, lại nhớ tới một chuyện, nói hồ sơ cho tôi đọc hôm qua, chính là vụ cô bé 7 tuổi tử vong ly kỳ, cha của bé chính là Hoàng Lão Nha, ông chủ này cũng xui xẻo lắm, chẳng những con gái chịu khổ đột tử, bản thân cũng đột phát bệnh hiểm nghèo, bây giờ có lẽ cũng sắp ngỏm rồi. Ông ấy còn nói với tôi: "Nhớ em gái Hoàng Phi xinh đẹp hôm qua không, bác của cô ấy chính là Hoàng Lão Nha."

Tôi đột nhiên cảm thấy trong lòng không thoải mái, tôi nói với ông ấy tôi muốn đến nhà ông điên xem thử. Mã Hải Ba liếc mắt nhìn tôi, nói cậu đồng cảm hả? Tôi cười cười, nói tôi không biết, nhưng đột nhiên muốn đến xem thử. Mã Hải Ba nói được, ông ấy gọi tới một cán bộ thôn, đưa chúng tôi đến nhà Vương Bảo Tùng sau thôn. Tôi cảm giác mình dường như có chút thần kinh, đầu óc hỗn loạn.

Đi qua một chuồng gia súc của hộ gia đình, không tự chủ được nhìn chằm chằm con trâu bên trong.

Con trâu đang ăn cỏ, nó đã có tuổi, ăn rất cố sức, thấy tôi nhìn nó, nó cũng ngẩng đầu nhìn tôi, hai chúng tôi nhìn nhau chằm chằm trong chốc lát, tôi như bị ma nhập, ngay cả Mã Hải Ba gọi tôi cũng không nghe được. Con trâu nhìn tôi, đột nhiên, mắt đen óng ánh chảy xuống nước mắt to như hạt đậu. Tôi cách hàng rào sờ mặt nó, nó không nhúc nhích, tôi liền hứng lấy một giọt nước mắt.

Sau đó chúng tôi lại đi tiếp, Mã Hải Ba hỏi tôi đang làm gì, tôi quét nước mắt trâu lên mí mắt, nói không có gì.

Mã Hải Ba cầm tay tôi nói: "Có phải cậu nhìn ra được gì không?" Tôi dừng bước lại hỏi ông ta: "Sao vậy?" Sắc mặt Mã Hải Ba hơi tái, ông ấy nói với tôi, người chết bị giết thứ hai chính là con trai của gia đình đó. Lúc này, tôi mới nhớ tới, vừa rồi tôi làm việc này, hình như đều là làm trong trạng thái vô thức.

Chẳng lẽ Kim Tằm Cổ trong cơ thể tôi đang chi phối ý thức của tôi?

Một nơi nào đó trong lòng vui sướng hát ca, nó dường như từ trong đất đai phì nhiêu vừa nảy mầm xanh, dịu dàng, yếu ớt, cẩn thận mà tiếp nối tôi, như một con thú nhỏ, hoặc như con nít bị gia trưởng vứt bỏ, khát vọng được người quan tâm -- chết tiệt, sao tôi lại có loại cảm giác này? Chẳng lẽ cổ bổn mạng này đã bị tôi hàng phục rồi? Làm sao có thể? Trên sách nói Kim Tằm Cổ chậm thì nửa năm, lâu thì vài chục năm, cần mỗi ngày cầu khẩn, hàng đêm niệm kinh, lại chậm rãi độ hóa, thu về mình thêm.

Tôi biết, mặc dù hôm qua tôi có thể sai khiến nó hạ dược cổ Dương Vũ, nhưng phần nhiều chỉ là quan hệ kẻ mạnh sai khiến.

Nhưng trong đáy lòng, lại có một ý thức đang nói với tôi: Đi đâu nào, đi đâu nào....

********

Chẳng được bao lâu, chúng tôi tới nhà Vương Bảo Tùng.

Đây là một tòa nhà gỗ cũ kỹ, nhà hai gian, phía sau còn có một phòng bếp, bên hông đã sụp lún. Vương Bảo Tùng ngồi trong sân nhà hỗn độn của mình, ánh mắt đờ đẫn nhìn phía trước, phía trước là dãy ruộng bậc thang nhấp nhô, một con sông nhỏ trong vắt uốn lượn như dải dây lưng màu bạc, trườn về phương xa. Khi nhìn thấy Mã Hải Ba mặc đồng phục, Vương Bảo Tùng lập tức nhảy dựng lên, hồi hộp quỳ trên đất bùn, lớn tiếng hô: "Báo cáo chính phủ, tôi không có gạt người, là vàng thật, thật mà..."

Gã vừa nói, vừa dập đầu.

Sắc mặt Mã Hải Ba hết sức khó coi, lúc này trong nhà vang tiếng tùng tùng tùng, là chàng trai tên Thanh Nha Tử kia chạy tới, hắn nhìn chúng ba người chúng tôi, vẻ mặt đề phòng: "Các anh là ai? Muốn làm gì?" Cậu ta mặc đồng phục học sinh màu lam đã giặt đến ố vàng, ngực trái thêu huy hiệu trường tiểu học Thanh Mông, mặt mày rất hoạt bát, nhưng tai có hơi lớn, là lỗ tai gây họa.

Mã Hải Ba nói: "Cậu bé, chúng tôi đến thăm Vương Bảo Tùng và mẹ hắn."

Ông ấy dùng ngữ khí xoa dịu, sắt mặt hòa thiện, Thanh Nha Tử vẫn đề phòng đánh giá chúng tôi chốc lát, sau đó quay vào nhà hô: "Vú ơi, có người tới thăm." Nói xong đưa chúng tôi vào, tôi đánh giá cái sân hoang vắng, ngay cả cỏ dại cũng không có, không nói gì, đi theo sau Mã Hải Ba.

Trong phòng đầy mùi mốc, là mùi của bông vải và gỗ mục trộn vào nhau, không khí không lưu thông, cạnh phòng tối om có một cái giường trải chiếu, tôi nhìn thấy một cụ già hình dung tiều tụy nằm trên đó, nằm nghiêng, đội mũ len màu nâu đỏ, mùng đã biến thành màu xám đen. "Thanh Nha Tử, bật đèn lên." Giọng cụ già uể oải. Tách một tiếng, đèn sáng, là loại đèn chân không 30W, mờ mờ nhạt nhạt. Thanh Nha Tử đưa đến mấy cái ghế gỗ, Mã Hải Ba ngồi ở đầu giường nói vài câu hình thức vô thưởng vô phạt.

Tôi đánh giá trong phòng, ngoại trừ một ít gia cụ mấy chục năm tuổi, nhà thật sự chỉ có bốn bức tường.

Song tôi không chú ý những thứ này, quét nước mắt trâu tôi có thể nhìn thấy nhiều thứ bất phàm hơn: Những sợi hắc khí quấn khắp phòng, mùi chua mục như có như không đang rải rác, đặc biệt trong một ô gạch dưới sàng, càng có thi khí ngưng trọng. Cụ già trên giường này, giống người chết hơn là người sống, mà Thanh Nha Tử ở một bên bưng trà rót nước, trên trán cũng có một luồng hung lệ khí.

Khí này từ đâu ra? Tại sao tôi có thể nhìn ra được?

Bởi vì mắt được thoa nước mắt trâu —— loài trâu rất ít khóc, bình sinh lần khóc thương tâm nhất, chỉ có lúc bị bắt vào lò sát sinh. Nó là động vật tâm địa thiện lương, nhẫn nhục chịu khó, nhưng bình thường được cho rằng có thể nối liền với linh giới, thời xưa ở Miêu hương Động trại, bình thường đều dùng đầu trâu để hiến tế, phương diện này chia hai loại sinh tế và thục tế, còn có địa phương xem trâu như thần, ví dụ như Ấn Độ giáo, ví dụ như dân tộc Bố Y ở khu vực tây nam nước ta, dân tộc Ngật Lão thì có "Lễ Ngưu thần", "Lễ kính ngưu vương Bồ Tát", "Lễ tế ngưu vương" vân vân...Tóm lại, thoa nước mắt trâu, có thể nhìn thấy những thứ khác biệt (nếu có ai không tin, lúc người nhà lo liệu tang sự có thể thoa một chút xem thử).

Thanh Nha Tử bưng nước lên, cái chén đựng nước đen tuyền đầy cặn dầu, tôi cầm trong tay không uống, Mã Hải Ba và cán bộ thôn kia lại không giỏi làm dáng, không để ý, uống liền hai hớp, mẹ của Vương Bảo Tùng ho suốt, bà nhìn thấy tôi, liền hỏi: "Con trai, ta thấy con có chút quen mắt, con ở đâu?" Tôi nói tôi ở Đại Đôn Tử trấn bên. Bà nói à, yếu ớt nhìn tôi, tôi lại nhìn chằm chằm bà ta trong màn, nói bà ngoại tôi tên Long Lão Lan.

Bà ta không nói gì thêm nữa, bầu không khí bế tắc, Mã Hải Ba đề nghị đi về, tôi từ trong túi lấy ra một ngàn đồng đặt bên gối.

Sau khi ra ngoài, tôi nhìn thấy Vương Bảo Tùng rút trong góc nhà chính, cảm giác trong mớ tóc rối bời của gã, tràn đầy mùi máu tanh.

Tôi đã đi thật xa, vẫn cảm giác được trong căn nhà nhỏ rách nát kia, có cặp mắt đang nhìn chằm chằm mình, phát sáng như đèn pin trong đêm tối, lạnh lẽo, khiến người ta rùng mình.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,