Chuyển đến nội dung chính

Quyển 1 - Chương 8

 Chương 8 - Tiểu quỷ tập kích


Trở lại khu nhà dân nơi tổ chuyên án đồn trú, cán bộ thôn kia chuẩn bị rời đi, tôi kéo hắn lại, vẻ mặt nghiêm túc hỏi hắn: "Mẹ Vương Bảo Tùng rốt cuộc có lai lịch gì, anh có biết không?" Hắn rất khó hiểu nhìn tôi, hồn nhiên nói: "Một bà già nông thôn, có thể có lai lịch gì, từ khi còn bé tôi đã ở thôn này rồi, cũng đâu có gì bất bình thường."

"Bà ta là người ở đâu?"

"Người ở đâu? Không biết, không phải là ở Sắc Cái sao?" Hắn rất mờ mịt nhìn tôi. Ông già chủ nhà kế bên nói xen vào: "Mấy cậu nói La Nhị Muội đó sao, bà ấy đến từ Chung Ngưỡng, còn là ở vùng núi hẻo lánh bên kia Thanh Sơn giới." Chung Ngưỡng cũng là một Miêu trại, hơn nữa là Sinh Miêu trại cực kỳ xa xôi, là loại hằng năm không lui tới với bên ngoài. Tôi từng xem mấy ghi chép lặt vặt trong pháp môn, biết tập tục dưỡng cổ bên đó cực thịnh. Vì vậy tôi hỏi ông già kia: "Ông ơi, chỗ ông có trứng gà mới đẻ không?"

Ông già châm thuốc, khuôn mặt đầy nếp nhăn cười lên như hoa cúc, trong ánh mắt có màu giảo hoạt. Lão nói: "Có thì có, nhưng mà..." Tôi biết lão đang giả vờ giả vịt, vì vậy nói: "Mười đồng một cái trứng gà, lấy hai cái nhé." Ngon lành, lão luôn miệng đồng ý, cười đến mức phanh ra răng vàng đầy miệng, sau đó đến ổ gà trong sân tìm trứng.

Nói một chút, tại sao tôi luôn dùng trứng gà mới đẻ để giải cổ nhỉ?

Hàm nghĩa của cổ nói về bệnh do trùng độc kết tụ, mạch kinh lạc ứ trệ dẫn đến căng phồng, tích khối.

Trùng độc thích tanh, thích non, dùng trứng gà mới đẻ luộc gần chín, sau đó lăn giữa vùng ngực bụng, như vậy rất dễ hút cổ độc vào trong lòng đỏ trứng. Nhưng đây không phải tuyệt đối, chỉ để kết phần cổ độc lại, nếu dùng không đúng phương pháp, ngược lại gây hại.

Mã Hải Ba căng thẳng nhìn tôi, nói: "Tôi bị hạ cổ rồi hả? Có phải chén nước đó có vấn đề không?" Cán bộ thôn kia cũng rất khó hiểu, nói làm sao có thể, việc này từng nghe nói, nhưng mà bà già đó biết hạ cổ, có hoang đường không? Trứng gà nhanh chóng được tìm đến, tôi cho ông già này 20 đồng, bảo lão đi luộc gần chín. Tôi nói với Mã Hải Ba: "Bình thường hạ cổ, phải là người hạ cổ tự giải mới được. Nếu không sai phương pháp, sẽ chết nhanh hơn. Nhưng mà, tôi có chút đặc biệt, bí quyết trong đó không tiện kể cho ông, ông biết vậy là được."

Tôi nói thật đó, trong 12 pháp môn đại khái chia cổ thành 11 loại, có Kim Tằm cổ, Xà cổ, Miệt Phiến cổ, Thạch Đầu cổ, Nê Thu cổ, Trung Hại thần, Cam cổ, Thũng cổ, Điên cổ, Âm Xà cổ, Sinh Xà cổ. Phương thức gieo cổ thiên biến vạn hóa, đủ loại bí pháp, họ trúng là Cam cổ, là lấy rết và rắn con, kiến, ve, giun, du cổ, tóc nghiền thành phấn, đặt trong phòng hoặc hộp trước tượng Ngũ Ôn Thần, thờ cúng thời gian dài, sau đó bỏ vào nước là được. Nếu không giải, vụn thuốc sẽ dính vào trên ruột, gây triệu chứng đau bụng, quằn quại, muốn tiêu chảy, kích thích lên xuống.

Nếu tôi không có Kim Tằm cổ hộ thể, có thể khắc tất cả các ác cổ, chưa chắc có thể trị khỏi cổ độc trên người họ.

Mã Hải Ba tức giận bất bình nói, chó, vậy mà cậu còn cho chúng một ngàn đồng.

Tôi biết ông ấy có chút trách tôi khi đó không nhắc ông ấy, vì vậy nói: "Không phải ông muốn tìm hung thủ của án bầm thây sao, tôi chỉ không muốn khiến ông đánh cỏ động rắn thôi." Mã Hải Ba vui vẻ, vội vàng hỏi: "Cậu biết hung thủ rồi?" Tôi nói ông phái người trông chừng nhà tên điên kia là được, việc khác không cần lo. Lúc này ông già dùng một cái chén sứ chứa hai quả trứng gà chín tiến đến, tôi dựa theo phương pháp trước đó lần lượt giải cổ cho hai người họ.

Sau khi xong, sắc mặt Mã Hải Ba tái nhợt đi bố trí nhiệm vụ, mà cán bộ thôn kia thì hùng hùng hổ hổ nói phải đi gây khó dễ.

Tôi bảo hắn tốt nhất đừng nên, nếu không chết cũng không biết chết thế nào. Sắc mặt hắn đại biến, hoảng sợ đi ra ngoài. Nhìn dáng vẻ của hắn, có lẽ không ngờ gia đình bình thường hiền lành thành thực này, thế mà lại trở nên kinh khủng như thế nhỉ?

Đến tối, sắc trời dần ảm đạm, Mã Hải Ba nói cho tôi biết, gia đình kia quả thật có vấn đề.

Tôi cũng không suy nghĩ nhiều về nguyên do trong đó, chỉ hỏi khi nào ra tay, ông ta nói trước hết chờ một chút, sáng mai lệnh bắt giữ sẽ đến, lập tức ra tay. Buổi tối lúc ăn cơm, người của tổ chuyên án đều hoạt bát hơn nhiều, mấy cảnh sát trẻ nói với tôi, trong giọng nói cũng lộ ra thái độ tôn kính. Không ai uống rượu, buổi tối có người còn phải đi theo dõi. Chỉ tiếc tôi hỏi có tìm được Lý Đức Tài không, đều lắc đầu nói không.

Buổi tối tôi liền ngủ ở nơi đóng quân của tổ chuyên án, có mấy cảnh sát trực ban ngày ở cùng phòng.

Tôi bắt đầu quen mỗi ngày đều tiến hành cầu khấn niệm nguyện, luôn lẩm bẩm niệm, tháng 9 đang lúc hạ mạt nóng bức, chỉ có một quạt máy thổi qua lại, nhưng tôi vẫn bị mồ hôi dính dấp, lật qua lật lại mãi đến 11 giờ mới ngủ. Cũng ngủ không an bình, tiếng ngáy khò khò của đàn ông trong phòng này vang rung trời.

Tôi thật vất vả mới ngủ thiếp đi, trong mơ màng dường như cảm giác gáy có một luồng gió lạnh vù vù. Loại gió này có khác biệt rất lớn với gió từ quạt thổi ra, tựa như trên cổ quẹt một chút dầu gió, sau đó bị gió thổi qua, lạnh rờn rợn, dọa người căng thẳng, tôi vốn không ngủ sâu, cho nên thoáng cái đã mở mắt tỉnh lại.

Sau đó tôi nhìn thấy, chỗ trước giường tôi ba thước, có một búp bê nữ mặc cái yếm màu đỏ, béo mập đáng yêu, bím tóc hướng lên trời, mặt nó trắng nõn như đồ sứ, một đôi tròng mắt đen bóng, tứ chi trắng như tuyết, mập mạp beo béo, nhìn vô cùng đáng yêu, tựa như em bé trong tranh thu nhỏ, song sau lỗ tai và dưới hàm nó, lại nổi gân xanh đen dữ tợn. Nó nhìn tôi rất sợ hãi, nhưng cái miệng nhỏ nhắn chu lên vẫn thổi khí về phía tôi: Phù, phù, phù...Gáy của tôi lại lạnh rờn rợn.

Trong đầu tôi rất tỉnh táo, nhớ tới nội dung nói về khu dịch trong 12 pháp môn: Tiểu Quỷ.

Tiểu quỷ có rất nhiều cách nói, truyền lưu sớm nhất trong thuật Mao Sơn Trung Quốc, giống nuôi ngũ quỷ, liễu linh đồng tử các loại, đều thuộc về nuôi tiểu quỷ; Ở Thái Lan, Indonesia, Malaysia, Campuchia, Myanmar, Singapore, gọi là dưỡng cổ mạn đồng; Trong vu thuật ở Miêu Cương cũng có, gọi là thỉnh thiên đồng. Kỳ thật ngoại trừ số ít pháp sư cao thâm, Hàng Đầu sư dùng bùa chú, cây liễu nuôi linh ra, phương pháp tầm thường nhất là mở mộ hài đồng vừa chết, dùng nến đốt cháy cằm của đồng thi, dùng quan tài nhỏ hứng thi du, dùng thi du trực tiếp luyện chế tiểu quỷ.

(Thi Du là dầu làm từ xác chết)

Tiểu quỷ có rất nhiều tác dụng, tụ tài, tiêu tai, báo động, mê huyễn, hộ trạch...Đương nhiên, còn có hại người.

Người trong phòng, không có ai tỉnh lại. Ánh trăng màu bạc từ ô cửa sổ gỗ chiếu vào, tôi tập trung tinh thần nhìn nó, nhìn chòng chọc, sau đó trong lòng niệm: "Linh phiêu thống hiệp giải tâm liệt tề thiện. . ." Cảm giác mát ở gáy bắt đầu tiêu tán, một luồng khí lưu nóng rực từ trong bụng bốc lên.

Cùng lúc đó, búp bê nữ này rốt cuộc phát hiện tôi có thể nhìn thấy nó, thế mà xoay người muốn chạy mất.

Tôi nào cho nó chạy thoát, vừa kết nối Kim Tằm cổ trong cơ thể, vừa thấp giọng gầm quát: "Phiêu!"

Thân hình nó lập tức ngừng lại, tôi cảm thấy có một luồng nhiệt lưu từ trong cơ thể truyền tới, sau đó tập trung trên tay, nhảy xuống giường muốn bắt lấy tay búp bê kia. Tôi vừa nắm chặt, cảm xúc một mảng lạnh buốt, tôi lại có thể cảm giác được mình đã bắt được nó. Đúng lúc này, nó xoay đầu lại, khuôn mặt trắng nõn như sứ trở nên xanh xám, mắt biến thành màu đỏ, cái miệng nhỏ nhắn như anh đào nứt ra thành một cái miệng rộng tràn đầy răng nhọn, một ngụm cắn về phía tôi.

Tôi nào có e ngại một con quỷ búp bê đạo hạnh nông cạn như vậy, tập trung tinh thần lên tay phải, mượn sức mạnh của Kim Tằm Cổ chống đỡ được một nhát cắn này. Quỷ búp bê cắn lên cánh tay tôi, song bị nhiệt lực tôi giấu trên đó làm bỏng, lập tức buông miệng, liều mạng giãy giụa. Tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có siết chặt lấy nó.

Một lát sau, quỷ búp bê này bất động, nhìn tôi đáng thương.

Đôi mắt nó đã biến thành màu đen, bên trong có chút ánh sáng, như một ngọn đèn trong đêm đen.

Tôi không biết nói như thế nào, dù sao chứng kiến vẻ mặt rất vô tội của quỷ búp bê này, trong lòng liền có chút thương xót khó hiểu. Hai chúng tôi, một người một quỷ, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, tôi thấy đôi mắt nó chớp chớp, nghĩ thầm nó có biết nói chuyện không nhỉ, liền hỏi nó: "Là ai phái ngươi tới?"

Nó trừng mắt, sau đó rất sợ hãi nhìn về hướng tây.

Tôi biết hướng tây chính là nhà của Vương Bảo Tùng và mẹ gã La Nhị Muội. Tôi lại hỏi nó: "Ngươi biết nói không?" Nó lắc đầu, cái miệng nhỏ nhắn chu chu, nhưng không có chút âm thanh. Tôi biết, làm linh thể quỷ hồn, nó không có dây thanh quản, đương nhiên không biết nói. Thế nhưng nó có thể nghe hiểu tôi nói gì, vậy nhất định vẫn có trí tuệ.

Tôi nhớ lại tại nhà Vương Bảo Tùng, dưới giường La Nhị Muội có mùi thi khí rất nồng, có lẽ nào chính là chỗ chôn giấu thi thể tiểu quỷ này?

Trong 《Trấn áp sơn loan 12 pháp môn 》có rất nhiều bí văn ít người biết đến, cương thi, tiểu quỷ, yêu vật, trùng cổ này đều có, gặp nhiều cũng không thấy lạ nữa, hơn nữa tôi có cổ bổn mạng hộ thể, cũng không e ngại. Tiểu quỷ có thể đoạt tính mạng người, phần lớn đều là lợi dụng ảo giác, lệ khí và cảm giác thần bí, chân chính có thể dùng khả năng của mình để hại người cũng có, chẳng qua phần lớn là đạo hạnh cao thâm, tiểu quỷ này vừa nhìn là biết thành hình chưa bao lâu, cũng không nên hồn nên vía gì.

Tôi thả lỏng tâm tình, vì vậy lòng hiếu kỳ liền kéo đến. Tôi cũng chưa từng thấy qua linh thể như thế, cho nên càng phát ra lòng hiếu kỳ, vì vậy hỏi nó rất nhiều chuyện, ví dụ như biết tên mình không, gia đình ở đâu, mấy tuổi rồi, thế nhưng đối với những chuyện trước kia của mình, quỷ búp bê này một mực không biết, tỉnh tỉnh mê mê lắc đầu; mà khi tôi hỏi về La Nhị Muội, nó lại sợ hãi không ngừng, cơ thể nho nhỏ run bắn lên.

Lúc này, gà trong thôn đã gáy tiếng đầu tiên.

Quỷ búp bê bắt đầu trở nên hoảng sợ vạn phần, tôi biết, quỷ vật linh thể, sợ ánh mặt trời nhất, thấy ánh sáng lập tức tan rã, mà nó ngay từ đầu thành hình, chỉ có thi du luyện hóa nó che chở, nếu không tất nhiên sẽ tan thành mây khói, cho nên cũng không làm khó nó, buông tay ra nói với nó: "Ngươi về đi."

Nó sửng sốt nhìn tôi, tay vẫn còn đặt trong miệng.

Tôi phất tay, nói với nó: "Ngươi về mau đi, đừng hại người nữa...Nếu có duyên, chúng ta còn có thể gặp lại."

Chẳng biết tại sao, tôi đối với thứ vô cùng kinh dị này, không sinh ra bất kỳ ác cảm nào, một là vì bề ngoài nó mịn màng trắng ngần, vô cùng đáng yêu, thứ hai năng lực của nó không lớn, vừa mới thành hình, hẳn là chưa làm chuyện ác gì. Suy nghĩ một chút, một cô bé con chịu khổ đột tử, lại bị người ta luyện thi thể, khống chế linh hồn, sau đó sai hại người, bản thân thật ra vẫn rất đáng thương.

Được rồi, nói nhiều như vậy, kỳ thật tôi chính là một tên lolicon, không nỡ.

(Lolicon: là một thuật ngữ đề cập đến những người có niềm yêu thích với những nhân vật bé gái, cũng như những xuất phẩm có chứa yếu tố này.)

Quỷ búp bê nhìn tôi, sau đó bắt đầu bay lên, từ khe hở của tấm ván gỗ chậm rãi chen ra ngoài.

Tôi phát ngốc hồi lâu, sau đó nhìn mấy tên trên giường vẫn đang ngủ say trong một đẹp, thở dài một hơi, sau đó khoác quần áo đi ra sân, lẳng lặng chờ đợi mặt trời mọc.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,