Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 2 - Chương 10

 Chương 10 - Vượn Thi Hàng, đạo sĩ lưu manh giỏi tính kế





Thằng cha này nổi giận, con khỉ trên vai lập tức nhe răng trợn mắt, nhảy về phía tôi.

Tôi trúng Điên cổ, cơ thể đang khó chịu, nhưng thấy con khỉ chết tiệt này đánh mạnh tới, móng vuốt móng tay đen thùi bén nhọn, cũng không dám chậm trễ, tay phải lục lọi quân đao Thụy Sĩ lập tức rút ra, vung lên trước. Phải nói tố chất cơ thể tôi tiến bộ cũng không phải một chút hai chút, con khỉ này nhanh như gió cuốn, mà tôi ra tay lại như tia chớp, phát sau mà đến trước, một đao liền bổ vào đằng trước con khỉ kia.

Nó cũng nhanh nhẹn, tay đỡ ngang lên, móng vuốt cứng rắn lợi hại cũng ma sát cùng lưỡi dao sắt thép xẹt ra đóm lửa, bị tôi chấn động, bắn qua một bên.

Lưỡi dao của quân đao Thụy Sĩ kia dày chưa đến 8mm, hơn nữa thân đao cũng chưa đến 20cm, tôi lui về sau mấy bước, vừa mới đứng ổn, chỉ thấy thằng cha đang cầm "Tam Quốc Diễn Nghĩa" kia đánh mạnh về phía tôi, tôi nghiêng đầu chợt lách, né tránh, gã há to miệng gầm nhẹ một tiếng, trên mặt đột nhiên vấn vít mảng sương mù màu đen, lông màu đen bắt đầu mọc lên thưa thớt, má, cổ, trán...Lông màu đen này mọc cực nhanh, vài giây đồng hồ, liền giống hệt con khỉ.

Tôi thất thanh hét lớn: "Vượn Thi Hàng?"

Tôi thật không ngờ tên kia thế mà tự luyện chế mình thành vật Hàng Đầu. Vượn Thi Hàng là gì?

Vượn Thi, chính là chỉ một loại khỉ đặc biệt trong rừng rậm Đông Nam Á, tên khoa học là Mandrillus sphinx, còn có tên là Sơn Tiêu (không giống với Lừa Lùn đề cập tới phần trước), có một khuôn mặt sắc thái diễm lệ, tính tình nóng nảy, nhất là giống đực, thân thể cường tráng, dám vật lộn cùng kẻ địch, vô cùng hiếm thấy. Có thầy pháp cho rằng nó có sức mạnh kết nối với thần linh, đợi lúc chết đi, thi thể thối rữa, từ trong khoang sọ lấy ra lượng nhỏ chất lỏng màu trắng đỏ (hỗn hợp của óc và máu) và lượng lớn bộ lông bán hủ hóa, quét lên cơ thể người, ngày đêm cầu khấn niệm chú, cuối cùng người có thể hóa thân thành khỉ mặt xanh, sức lớn vô cùng, nhảy cao mấy trượng.

Thời xưa thường có pháp sư tà ác và nhân sĩ tông giáo, dùng Vượn Thi Hàng để luyện chế Hộ Đàn võ sĩ, bảo vệ những kẻ quyền uy này.

Song, đó cũng là một loại thủ pháp phi nhân tính, hạ thấp loài người, bình thường mặc dù có thể làm người như cũ, cuộc sống bình thường, song mỗi khi ánh trăng như nước, trăng tròn nhô cao, khắp thân thể, trong ba vạn bảy ngàn huyệt khiếu ngứa ngáy vô cùng, chân lông tóc mọc dài ra, da dẻ máu me đầm đìa, thống khổ không chịu nổi, duy chỉ có hít thuốc phiện mới giảm đau nhức, cứ như vậy mãi, tinh thần dị thường, sống lâu không đến 10 năm.

Cái này tôi cũng chỉ là đọc trong tạp đàm ghi lại, còn hiếu kỳ tra tư liệu đối chiếu, không nghĩ sẽ đụng phải thật. Khó trách người kia nói giết tôi dễ dàng, cũng không phải việc khó đâu. Tôi nhìn cửa sổ, vội vàng khoát tay nói: "Thúc, ông đừng vội, đừng vội...Tôi nói thật đó, quyển sách kia tôi đã tuân theo bà ngoại dặn dò, sớm thiêu hủy nó rồi, nhưng mà nội dung tôi còn nhớ rõ, nếu ông cần, tôi có thể lần lượt thuật lại cho ông...."

Quát lên xong, tôi rốt cuộc biết được kẻ kia tại sao xuất hiện ở đây rồi.

Bởi vì, trong tạp đàm của 《Trấn áp sơn loan 12 pháp môn 》, có một đoạn Lạc Thập Bát trình bày và phân tích cách giải Vượn Thi Hàng, rất có tính khả hành, tôi cũng thấy thú vị (có cảm giác giống người sói?), cho nên mới khắc sâu ấn tượng với vu pháp này.

Song, người này vừa rơi vào trạng thái Hàng, phần lớn lý trí bị bản năng bao phủ, nào có nghe được tôi biện giải?

Bản năng là gì?

Sơn Tiêu mặt ngựa này mũi lồi, miệng to đỏ lòm, răng nanh chi chít, tính tình dữ dằn, tính tình đa biến, sức lực cực lớn, có tính công kích và tính nguy hiểm cực đại, loại tập tính này truyền thừa theo huyết dịch bí pháp, đã dung nhập vào trong linh hồn kẻ chịu Hàng, nào biết nghe tôi biện bạch trì hoãn, gã chợt thu lại về phía sau, tựa như máy bắn đá bắn đến trước mặt tôi, tôi chỉ cúi người ắt qua, bị chân sượt đến, té ngã một bên. Tôi cũng cuống cuồng lắm, bất chấp tất cả, lộn nhào chạy về hướng cửa.

Bên trái nổi lên một trận gió lớn, tôi lách một cái, má trái liền đau đớn nóng rát, đã bị con khỉ kia cào rách.

Tôi quay đầu lại, liếc thấy Đóa Đóa bay tới đỉnh đầu con khỉ chết tiệt này, tiểu nha đầu mắt ngấn nước, bắt đầu biến mặt xanh dữ tợn, há to miệng muốn gặm nó. Trong lòng tôi chợt động, đột nhiên nhớ tới nó là chủng loại gì: Vượn cáo Tháp Đặc Nguyên, còn có tên là khỉ ăn não. Quỷ vật này là vật phi phàm, khỉ bình thường là động vật ăn tạp, thói ăn bình thường, nhưng nó lại vô cùng kỳ lạ, thích ăn não xác thối, là loài linh trưởng nổi tiếng ăn vật hủ sinh, nghe nói có thể kết nối Minh giới, cắn nuốt linh thể.

"Đóa Đóa đừng!"

Tôi đã kéo mở cửa, thấy con khỉ chết tiệt vươn móng vuốt đen sì bắt Đóa Đóa, tôi nhịn không được phản hồi một cước đá về phía nó. Một cước này nhanh ngoài dự liệu của tôi, thẳng tắp đá bay nó, "bốp" một cái văng lên vách tường, trong lòng tôi ý mừng còn chưa kịp nảy mầm, liền cảm giác bóng đen chợt hiện, lại là thằng cha tiến vào trạng thái Vượn Thi Hàng kia xuất hiện bên trái tôi, gã đã đập thẳng cánh tay phải vung về phía tôi. Lúc này tôi đã không kịp né tránh, hơi nghiêng người, để lưng mình thừa nhận một kích kia.

Bịch! Tôi còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác mình bị lực trùng kích như xe tải hạng nặng phóng bạt mạng tông vào.

Trong nháy mắt, tôi bị hất văng ra cửa, trực tiếp đụng vào vách tường của hành lang.

Hai mắt tối đen, tôi cơ hồ chết ngất.

Thế nhưng thời khắc này chính là thời khắc nguy cơ trước mắt, nếu tôi nhắm mắt bất tỉnh, phỏng chừng không còn ngày mở hai mắt ra nữa, tuyệt vọng trước mắt khiến tôi sinh ra vài phần dũng khí, yếu ớt trượt từ trên vách xuống, tôi cũng không biết xương mình rốt cuộc đã gãy mất mấy cái, siết chặt quân đao thụy Sĩ kia, ra sức chém vào mặt con quái vật lông đen đang xông tới.

Gã nghiêng đầu qua né, quân đao kia bay "vèo" cắm thật sâu vào sofa phía sau. Gã điên cuồng hét lên một tiếng, "Grào", mặt tường sau lưng tôi có đá vụn rào rào rơi xuống, nện trên đầu tôi. Bụng tôi một trận cuồn cuộn, máu tươi trong miệng không ngừng trào ra, sặc đến phổi phát đau. Máu tươi trên trán chảy xuống, nhòe đôi mắt tôi.

Giữa màu máu tôi nhìn thấy Đóa Đóa bất lực chạy về phía tôi, phía sau là gã đàn ông kia xoải bước mà đến.

Tôi vốn tưởng rằng phải một phen long tranh hổ đấu, nào ngờ bản thân lại vô dụng như vậy, vừa đối mặt đã đánh mất sức chiến đấu, nghĩ đến Kim Tằm Cổ trong cơ thể, vật nhỏ này chỉ giỏi dùng độc, chứ không phải Viagra, chỉ có thể thong thả mang đến tăng trưởng thể năng, phản ứng và tinh thần cho tôi, nhưng khi chiến đấu không cho tôi được bao nhiêu trợ giúp. Quá trẻ ôi quá trẻ, trong lòng tôi vô hạn ai thán, muốn ra sức giãy giụa đứng dậy, giữa lưng và ngực quả thật một trận đau nhức, cơ hồ đau muốn bất tỉnh.

(Viagra là thuốc kích d.ụ.c)

Mà lúc này, người đàn ông kia cách tôi chỉ xa một bước.

Phải chết sao?

Tôi dường như nghe được thanh âm từ nước trời truyền đến, không, là một giọng ra vẻ lão thành đang hô: "Yêu nghiệt, dám cả gan lỗ mãng. Đợi bần đạo đến hàng ngươi!" Tôi thoáng quay đầu, nhìn thấy một chàng trai mặc đạo bào màu xanh từ góc trái cắt ngang ra, vung một thanh kiếm gỗ đào cùn hướng gã đàn ông đang gào bổ tới.

Tiếp theo truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, mấy thanh âm đang gào thét: "Cảnh sát, cảnh sát..." Còn có người hô: "Đây là quái vật gì?"

Tôi quợn lên một ngụm máu tươi, nhưng trong lòng đã hơi yên ổn. Song vừa đợi trái tim thả xuống, lại chứng kiến búp bê sứ vừa rồi rơi xuống đang lăn trên đất, đang lúc đánh nhau, bị một bàn chân to lông lá, nghiền mạnh thành phấn vụn, chảy ra một vũng vật chất dầu trong vắt. Tiếp theo nghe được Đóa Đóa thét một tiếng chói tai!

Lần này tôi thật sự giận hư não rồi, trong ngực đau nhức, trước mắt tối sầm, tôi nghe được vài tiếng súng vang, nên cái gì cũng không biết nữa.

Một tia ý thức cuối cùng của tôi là: Mẹ nhà ngươi....

********

Khi tôi tỉnh lại, ngửi được đầu tiên là mùi thuốc sát trùng.

Mùi vị kia khiến tôi lo lắng mà phục hồi tinh thần lại, mở mắt, phát hiện mình ở trong phòng bệnh rất bình thường, mắt bị viền băng gạc ngăn trở, miễn cưỡng dùng dư quang nhìn thấy hai bên dường như có vài chiếc giường. Tôi muốn đứng dậy, nhưng không nhúc nhích được, phát hiện toàn thân cao thấp mình đều bị quấn đầy băng vải, trên cổ dán khung cố định, giống hệt xác ướp. Tôi dùng hết sức lực phát ra chút tiếng động, vì vậy, một y tá diện mạo như người qua đường, vóc dáng to mọng chạy đến, lấy tay vén mí mắt tôi lên, hỏi: "A...Có ý thức rồi sao? Có thể nói chuyện không?"

Tôi nói có thể, vừa nói xong, liền cảm giác yết hầu mình như hỏa thiêu, cay lắm, tôi vô thức nói: nước...Lúc này, trong dư quang có một bóng hồng chạy đến, sau đó tay tôi bị nắm lấy, sau đó một mái tóc dài đen bóng xinh đẹp chui vào tầm nhìn của tôi, cô gái này nức nở khóc nói: "Anh Lục anh Lục, anh rốt cuộc đã tỉnh rồi, hu hu ..."

Tôi nhìn không thấy, nghe giọng mới biết được, là Tiểu Mỹ.

Vì vậy tôi lại dùng sức hô: Nước...Âm thanh của tôi trúc trắc lắm, nhưng cô ấy lại nghe rõ ràng, vội vàng đi rót một ly nước ấm, từng chút một cho tôi uống. Cửa lại vào thêm vài người, có A Căn, còn có hai đứa lọc lõi, sắc quỷ trong cửa hàng, họ vây quanh tôi trò chuyện một phen, thăm hỏi sức khỏe, tôi có chuyện trong lòng, cũng chỉ đáp qua loa, đợi đến khi yết hầu không còn khó chịu, mới hỏi chuyện gì xảy ra.

A Căn nói với tôi ngày đó hắn nhận được điện thoại của tôi, 1 phút cũng không dám trì hoãn, lập tức báo cảnh sát, đồng thời chạy đến khách sạn XX gần bến xe nam thành phố. Tới bến xe hội hợp cùng các cảnh sát, vội vàng chạy đến tầng 11, vừa đến hành lang thì nhìn thấy tôi nằm trên mặt đất ngoài hành lang, một đạo sĩ đang đánh nhau cùng sinh vật giống con tinh tinh, các cảnh sát cảnh cáo không thành, nổ súng bắn bị thương con hắc tinh tinh, kết quả tên kia thấy tình hình không ổn, làm bị thương hai cảnh sát rồi bỏ chạy.

A Căn nói, may mà cảnh sát mang theo súng, nếu không, quái vật kia thật là khó đối phó.

"Chạy rồi?" Tôi hỏi, hắn gật đầu.

Lúc này bác sĩ dưới sự hướng dẫn của y tá đã đi tới, kiểm tra sơ lược cho tôi xong nói tố chất cơ thể tôi rất tốt, gãy 3 cái xương sườn, nhưng đã khôi phục đáng kể rồi, an tâm điều trị...Tôi gật đầu nói khoảng bao lâu có thể xuất viện, hắn nói phải chờ trước một tháng, để xem tình hình ổn định, mới về nhà tĩnh dưỡng tiếp. Tôi không dám hỏi hắn khi phẫu thuật có con sâu béo nào chuồn ra từ trên người tôi không, gật mạnh đầu không nói lời nào, hắn cũng không nói gì, an ủi một phen rồi đi.

Tôi hỏi A Căn tôi đã hôn mê mấy ngày? Hôm nay là ngày mấy?

A Căn nói cậu hôn mê khoảng 4 ngày rồi, lúc nâng vào bệnh viện giống như người chết, chúng tôi đều đã chuẩn bị tang sự cho cậu rồi, may mà bác sĩ người ta y thuật cao minh, lát nữa phải cho người ta một bao lì xì đó. Tôi gật đầu, nói cứ trừ trong tiền của tôi. Tôi thấy sắc mặt Tiểu Mỹ mệt mỏi, liền hỏi có phải đã lâu không ngủ không? Tiểu Mỹ cười ngọt ngào, lắc đầu nói không sao. Một nhân viên bên cạnh cười hì hì nói đồng chí Tiểu Mỹ ba ngày nay chưa hề ngủ ngon giấc, hầu hạ anh như ông xã vậy.

Mặt Tiểu Mỹ đỏ lên, xoay qua nguýt hắn một cái, không cho hắn nói lung tung.

Tôi rất cảm kích nói với cô tiếng cám ơn, cô đỏ mặt, đứng lên nói cô về nhà đây, về nấu cho tôi chút canh uống —— gãy xương như tôi, nên uống củ sen hầm long cốt.

(Long cốt là vị thuốc Đông y, lấy từ xương của động vật hoá thạch như voi, tê giác...đề làm thuốc)

Chúng tôi đưa mắt nhìn Tiểu Mỹ đi ra ngoài, A Căn nói Tiểu Mỹ chân thành thật tốt, đối xử với cậu chu đáo như ông xã tương lai của mình, tri kỷ khó tìm, cậu phải nắm chắc đó, tôi lắc đầu không nói lời nào, A Căn có chút sốt ruột, hỏi cậu ngại người ta bằng cấp thấp, hay là do trước đó người ta từng có bạn trai? Tôi cho cậu biết, thời nay con gái vừa xinh đẹp vừa hiền lành như cô ấy, thật sự không nhiều nữa đâu!

Tôi không nói gì, không biết nói sao mới phải —— nếu nói tôi không có cảm giác gì với Tiểu Mỹ, đó là gạt người, một cô gái xinh đẹp trẻ trung, đôi mắt sáng ngời như vậy đều là một loại dễ chịu, vừa xinh đẹp, vừa có sức sống, thiện lương chịu khó; Nhưng mà, tôi thật sự không có loại tình cảm nồng cháy này với cô, ngược lại là loại cảm giác rất quý trọng, nếu chúng tôi không quen biết, hai người cùng nhau lăn lộn trên giường, làm bạn tình là được, nhưng mấu chốt là cô ấy rất quan trọng với sự nghiệp của tôi (làm ăn nhỏ thôi), hơn nữa tôi thật sự xem cô ấy là bạn bè, quan hệ ầm ĩ bế tắc thật không dễ thu dọn.

Tôi hỏi đạo sĩ hôm đó đâu?

A Căn thấy tôi né tránh không trả lời câu hỏi của anh ta, có chút khó chịu, giọng điệu gượng gạo nói cũng đang nằm viện đó, thằng nhóc kia bị thương ở tay.

Tôi nói có thể giúp tôi gọi anh ta không, tôi muốn một mình gặp mặt anh ta.

A Căn vốn không muốn di chuyển, nhưng lại nghĩ đến thân phận khác của tôi, tất nhiên là có việc gấp, đứng lên nói tôi đi gọi giúp cậu. Sau khi A Căn rời đi, hai đứa nhân viên lão luyện của tôi vây sang nói, đạo sĩ kia là một kẻ tâm địa gian giảo, nói là bạn của anh, nằm viện mấy ngày nay bọn em cũng đưa cơm cho hắn, mỗi ngày không có việc gì tìm mấy cô y tá xem chỉ tay, bên người vây quanh một đám con gái. Đúng rồi, cái tên tóc dài gặp ở chỗ mát xa mà lần trước kể với anh, chính là hắn.

Tôi gật đầu nói biết rồi, cám ơn các cậu, cửa hàng bận rộn, nhanh về trông quầy đi.

Hai người họ là loại sành sõi ăn chơi, làm việc lười biếng, một tháng hơn nửa tiền lương đều dùng cho 'thằng em' xài, nhưng làm người vẫn rất được, cơ trí, miệng mồm mau lẹ, để trong cửa hàng mời chào thu hút khách rất tốt, tôi đối xử với họ không tồi, thường xuyên quan tâm, thỉnh thoảng còn vay tiền của tôi, số lượng không lớn tôi cũng không từ chối, cho nên họ rất nể tôi, tự cho mình là người của tôi.

Thấy tôi nói vậy, họ gật đầu nói được, nhanh chóng về báo cáo cho các đồng chí tin mừng anh Lục đã hồi phục.

Lại một lát sau, tiểu đạo lưu manh Tiêu Khắc Minh mặc đồ bệnh nhân, treo một tay vào đến, tôi ra hiệu cho A Căn ở ngoài cửa một mình, A Căn gật đầu, không vào theo. Các bệnh nhân giường khác trong phòng đều đang bận rộn, hoặc ngủ hoặc chơi điện thoại di động, cũng không để ý tới bên này. Tiêu Khắc Minh chuyển một cái ghế gỗ qua ngồi xuống, làm một cái vái chào, nói Lục đạo hữu rốt cuộc đã tỉnh dậy, bần đạo coi như đã giải quyết xong một cọc tâm sự.

Tôi cảm tạ ân cứu mạng của anh ta trước, sau đó lo lắng hỏi anh ta búp bê sứ của tôi sao rồi —— tôi lo lắng nhất bây giờ chính là an nguy của Đóa Đóa, lúc ấy búp bê sứ bị hủy, thi du chảy ra, Đóa Đóa không nhà để về, thần hồn run sợ, gào lên một tiếng...Người khác không nhìn thấy, tiểu đạo lưu manh này pháp lực không tới đâu, nhưng nhãn lực lại rất ổn, tất nhiên thấy được.

Anh ta mỉm cười, nói: "Lục đạo hữu, không ngờ cậu thế mà là truyền nhân của đạo vu cổ Nam Cương nha, ký chủng bổn mạng Kim Tằm Cổ, lại nuôi ngọc nữ linh đồng, quả nhiên là xa xỉ, thất kính nha thất kính!" Tôi vẻ mặt đau khổ, vội vàng nói sau đó rốt cuộc thế nào? Anh ta chớp mắt, nói bần đạo mấy ngày nay tiêu dùng quá nhiều, lại còn bị thương, trong túi khó xử...

Tôi nói tôi sẽ chi trả!

Anh ta còn nói bần đạo ở chỗ này sống không quen, cũng không có chỗ trọ, đến chỗ hiệp hội Đạo giáo người ta cũng không thu nhận.

Tôi nói ở chỗ tôi.

Anh ta rốt cuộc hài lòng nở nụ cười, đưa tay vào trong ngực, lấy ra một vật.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,