Chương 11 - Mộc bài Hòe trăm năm
Đây là một miếng ngọc màu đỏ sậm to bằng bàn tay, dạng cục, tính chất nhẵn nhụi đều đặn, sáng bóng dầu dạng sáp, cạnh bầu bĩnh, điêu khắc hoa văn Thiên Cẩu ăn mặt trời, tạo hình phong cách cổ xưa, hiển nhiên tài nghệ điêu khắc cũng không cao minh lắm, thô sơ, cũng không phải thợ thủ công chuyên nghiệp tạo ra.
Tôi nói đây là món đồ chơi gì, Tiêu Khắc Minh đắc ý nói đây là ngọc bổn mạng của anh ta, mặc dù dùng Tụ Nham ngọc cấp bậc không cao, nhưng trải qua một phen dốc lòng xử lý. Xử lý cái gì? Anh ta nói anh ta lúc mới sinh ra, người lớn trong nhà liền chế mảnh ngọc này, tính toán ngày sinh tháng đẻ, trong phòng vừa cất tiếng oa oa, bên ngoài liền một đao thọt vào bụng một con trâu đực cường tráng nhất phạm vi trăm dặm, xé bụng ra, thừa lúc máu trâu còn nóng chưa đông lại, hòa mảnh ngọc này vào máu mới sinh, máu mới để vào bụng trâu, khâu chỉ, chôn dưới đất đường giữa thôn.
Qua ba năm sau lấy ra, trên ngọc xuất hiện thổ hoa huyết ban, đã có huyết mạch tương liên cùng bé Tiêu Khắc Minh vừa chào đời. Đem đeo sau người, tâm tư thông minh, có thể phân biệt âm dương, lúc trưởng thành sẽ có sức trâu.
Tôi không nghe anh ta bịa chuyện nữa, trực tiếp hỏi Đóa Đóa bây giờ sao rồi?
Tiêu Khắc Minh đặt ngọc vào lòng bàn tay tôi, nói tự cảm nhận đi. Tôi bình tĩnh lại, vuốt ve miếng ngọc trơn bóng, nhất thời cảm giác có chút thân thiết, chưa đến một lát sau, tôi có thể cảm giác được bên trong ngọc có khí tức của Đóa Đóa bám vào, dường như đang ngủ say, an tường bình thản. Lúc này tảng đá lớn trong lòng tôi rốt cuộc đã rơi xuống, thở dài một tiếng may mắn.
Tiêu Khắc Minh nói không ổn, tôi vội hỏi nói vậy là sao?
Anh ta nói ngọc anh ta đeo đã hơn 20 năm, mà bản thân anh ta thành kính hướng đạo, mong chứng càn khôn, cho nên ngọc mặc dù thuần âm, nhưng máu tươi ngấm dần, dương tính nóng bỏng, cũng không phải chỗ ở lâu dài, giờ phút này anh ta trì chú để tiểu quỷ chìm vào giấc ngủ, nhưng cũng không phải kế lâu dài, lâu ngày, linh thể của tiểu quỷ tự nhiên sẽ có tổn thương, tan thành mây khói. Vật ký thác của cô bé ở nhân gian đã bị hủy, vốn phải tiêu tan, nhưng có lão Tiêu tôi ở đây, ra tay mới có thể tạm bảo vệ linh thể mà thôi, nếu muốn giữ bé, phải tìm vật ký thác khác.
Tôi nói có phải đúc một con búp bê sứ khác không?
Anh ta lắc đầu nói không thể, thủ pháp trói quỷ đó của cậu hẳn là phái Nam Cương, đơn giản lỗ mãng lắm, không phải lưu truyền chính thống Trung Hoa ta, vốn cũng có thể, nhưng giờ phút này xương cốt, tro cốt, lông tóc và thi du của tiểu quỷ đều đã mất hết, bình sức Cổ Mạn Đồng có đúc cũng vô nghĩa. Anh ta nói đến đây, tôi vắt óc suy nghĩ, nhớ tới một chương trong khu dịch 12 pháp môn, liền hỏi có thể dùng gỗ già loại âm thay thế. Tiêu Khắc Minh giật mình, nói sao cậu cũng hiểu cả phương pháp trói quỷ của Mao Sơn tôi, không sai, lấy lõi của cây Liễu, cây Ngô Đồng và cây Hòe cao tuổi, điêu khắc thành phù, có công năng khóa hồn, trong đó, dùng cây Hòe là tốt nhất.
Tôi nói việc này cũng dễ lo liệu, nếu là mấy cây quý như Bạch Quả, cây bách tán, cây Tetraena mongolica, tôi quả thật khó tìm, cây Hòe già, khắp thành Đông Quản đều có, tùy tiện tìm một công ty cây cảnh, xem thử có thể chuẩn bị chút không.
Tiêu Khắc Minh lắc đầu, nói: "Nói vậy sai rồi. Cây Hòe này và cây Hòe thường có sự khác biệt, hướng phong thủy, hình dạng thụ linh, hoàn cảnh ảnh hưởng, đều ảnh hưởng trực tiếp đến nguyên lý công hiệu cuối cùng của nó, chuẩn bị tốt thì cố hồn dưỡng thể, chuẩn bị không tốt thì hóa thành tro bụi cũng có khả năng. Bần đạo thuở nhỏ giành được sách quý, tên là 《Quan sơn 78 chữ kinh quyết 》,rất tâm đắc, mấy ngày trước nhìn thấy bờ sông bao quanh thành phố có một cây cảnh, thụ linh hơn trăm, hình thái vô cùng thần kỳ, lòng có cảm ứng, cảm thấy tương đối có duyên phận. Hôm nay vừa nhìn, quả nhiên hữu dụng. Chỉ là, cây đó nằm ở nơi công cộng, người đến kẻ đi, lại có quản lý đô thị trông coi, nếu tôi đi lấy lõi, khó tránh khỏi gặp trắc trở..."
Tôi xem như đã hiểu rõ, khi tiểu đạo lưu manh này hưng phấn khoe khoang, liền nói "lão Tiêu tôi", lúc làm bộ làm tịch, cò kè mặc cả, liền tự xưng "bần đạo", quả thật là một thằng cha đáng đánh đòn. Nhưng mà trong lòng tôi quan tâm an nguy Đóa Đóa, bất đắc dĩ chỉ đành chịu cho người ta nắm thóp, nói anh tự đi, Lục Tả tôi tất nhiên sẽ không quên phần ân tình của ông anh, nhận ân một giọt, ắt phải trả ơn một dòng.
Nhận được hứa hẹn của tôi, tiểu đạo lưu manh hì hì cười, nói chúng ta có tình hữu nghị sóng vai chiến đấu. Chuyển đề tài, nói phong cảnh ở Đông Quản rất đẹp, anh ta còn phải ở lại đây lâu thêm nữa, nếu tất cả mọi người đã quen biết, anh ta cũng không khách khí, ở tạm nhà tôi mấy ngày. Tôi cắn răng nói vậy cũng được, cứ xem như nhà mình, ai khách khí, người đó là đồ con hoang.
Nói xong, Tiêu Khắc Minh nghiêm mặt, nói sao cậu lại chọc phải pháp sư kia? Lai lịch của gã ra sao? Người đã hóa sói sẽ không còn nhân tính, biến thân thành yêu rồi. Tôi nói yêu cục cứt chó, chúng ta đều là người trong nghề, đừng có mà lừa tôi, đây là Vượn Thi Hàng, xuất hiện sớm nhất ở Vi Đà giáo, Salamon giáo của Ấn Độ cổ, xưa lắm rồi, hơn nữa, là người vượn, không phải người sói -- anh đường đường là người mở đường của tinh hoa Trung Quốc, cũng thích xem những chuyện lạ của phương Tây à? Chắc là xem nhiều phim Hollywood lắm rồi.
Tiêu Khắc Minh hoảng hốt, nói lão đệ cậu hình như cũng có kiến thức, thế mà chưa từng thấy yêu? Yêu là gì, khác thường tức là yêu, cậu thật sự tưởng rằng yêu quái đều là nhân yêu giống "Tây Du Ký" hả?
Tôi vừa tỉnh dậy, không có nhiều hơi để cãi cọ với anh ta, đành phải chọn cái quan trọng để nói.
Khi biết được tên kia là sư thúc của tôi, anh ta lắc đầu than đồng môn tương tàn, ở đâu cũng có, giọng điệu này dường như có một bụng xót xa muốn trút lời, sau đó lại hỏi tôi, quyển sách 《 Trấn áp sơn loan 12 pháp môn 》 khiến võ lâm tinh phong huyết vũ kia bây giờ đang ở đâu? Tôi thành thật nói đốt rồi, anh ta đau lòng lắm, mắng tôi là phá gia chi tử, mother-fucker, một quyển tác phẩm tâm huyết của tiền bối để lại như vậy, sao có thể cho một mồi lửa chứ? Cái đồ chết tiệt nhà cậu!
Cãi nhau mồm mép, anh ta đòi tôi phí hành động, nói việc này không nên chậm trễ, tối nay liền chịu đựng thương tích, đi lấy lõi hòe cho tôi. Tôi cũng không dám động, chỉ hỏi bao nhiêu, anh ta dựng thẳng ngón trỏ lên, tôi nói 100 sao, anh ta nói 100 cũng không sao, anh ta ra ngoài nhặt mấy cành cây gãy cho tôi ứng phó cũng được. Tôi nói anh nói thẳng, chúng ta đừng chơi đoán chữ nữa. Anh ta cười hắc hắc, nói chúng ta đều đã quen như vậy, một vạn đi nhé.
Tôi nói quen như vậy còn chặt chém tôi? Anh ta ngó lơ giả vờ không nghe, tôi không còn cách nào, bảo A Căn ở cửa giúp tôi chuẩn bị tiền, đi cùng tên Tiểu Đạo Lưu Manh này.
Tiêu Khắc Minh thấy có tiền, cười híp cả mắt, cũng không tán dóc với tôi nữa, đứng lên tạm biệt tôi.
Đi tới cửa anh ta lại vòng về, vẻ mặt nghiêm túc hơn, nói Tiện Nghi Sư Thúc kia của cậu có lẽ sẽ còn quay lại tìm, cậu phải cẩn thận. Tôi nói tên kia không phải chạy mất rồi sao? Anh ta nói đúng đó, nhưng chạy rồi thì không quay về sao? Phải biết rằng, cậu là hy vọng duy nhất của gã, không tìm cậu thì tìm ai? -- vả lại, làm sao gã biết trong cuốn sách nát nhà cậu có cách giải quyết Vượn Thi Hàng?
Tôi nói quỷ mới biết! Tôi nghĩ lại lời Tiểu Đạo Lưu Manh nói, quả thật như thế, tâm trạng bắt đầu có chút dồn nén.
Người đi hết, tôi chưa nghỉ ngơi được bao lâu, Âu Dương cảnh quan lại mang theo hai người đến, tôi nhắm mắt lại khóc than: Thật bận rộn.
********
Trong xung đột ngày đó có hai cảnh sát bị thương, có một anh bạn bây giờ còn nằm trong bệnh viện.
Đánh cảnh sát -- ai dám chứ? Vì vậy vụ án lập tức chiếm được sự chú trọng cực điểm, điều động cảnh lực, tổ chức tinh binh mạnh mẽ, ban hành lệnh truy bắt rộng rãi, có nhân viên trong cửa hàng của tôi, Tiêu Khắc Minh mọi người cung cấp tin tức, hơn nữa cùng ngày ở video theo dõi khu vực liên quan, rất nhanh đã xác nhận nguyên hình của hung thủ, trong lúc nhất thời đã triển khai công tác truy bắt hừng hực khí thế.
Mà tôi là đương sự chính yếu, hôn mê ba ngày, việc đời chẳng hay, cảnh sát vốn đã buông tha cho tôi. Không ngờ tôi sở hữu Kim Tằm Cổ sinh mệnh kiên cường như con gián, vừa tỉnh dậy. Nhận được thông báo, lập tức tới tìm tôi ghi chép. Tôi nằm trên giường bệnh, giống như xác ướp, lược qua một đoạn dị sự, lần lượt kể rõ chuyện ngày đó. Âu Dương cảnh quan hỏi xong, thân thiết an ủi tôi, khuyên an tâm dưỡng bệnh, đừng suy nghĩ nhiều, đợi sau khi xuất viện, còn phải tiếp tục vì nhân dân, vì xã hội cống hiến.
Đầu tôi không gật được, cắn môi, rặn ra vài giọt nước mắt, xem như tạ ơn Âu Dương cảnh quan quan tâm.
Tiễn xong những người này, tôi rốt cuộc bình an được một chút, ba ông thần lại đây, mọi người hai bên giường len lén nhìn tôi, cũng không nói gì, có người khe khẽ thì thầm, nói tôi phạm pháp. Tôi là dân đen, cũng không kỳ vọng có phòng bệnh độc lập cao cấp hưởng thụ, chỉ có nhắm mắt lại, hưởng thụ thanh tĩnh chốc lát.
Rảnh rỗi, tôi nghĩ đến Kim Tằm Cổ trong bụng, tên này đánh đấm không được, nhưng mà lại là một tay giỏi giang giúp tôi khôi phục thân thể. Tôi vẫn nhớ kỹ mình ngày đó gặp mặt đã bị Tiện Nghi Sư Thúc gieo Điên cổ, giờ phút này đã biến mất hoàn toàn. Tôi vừa nhắc đến nó, vật nhỏ này đã lập tức phản hồi tôi, đại ý là tôi bị thương quá nặng, cho dù có toàn lực quay vòng bổ cứu, thời gian khôi phục cũng chậm.
Nó chui tới chui lui trong cơ thể tôi, có đôi khi có cảm giác, có đôi khi lại không hề có chút khác thường nào.
Chỗ xương tôi bị thương bắt đầu ngứa ngáy, tê dại, nhắm mắt có thể cảm giác được xương cốt đang mọc ra, đang tụ lại. Đây là Kim Tằm Cổ đang kích thích sinh mệnh hoạt lực của tôi, có thể khôi phục nhanh nhất có thể, nhưng mà, chỉ dựa vào nó, thời gian phục hồi dự kiến của tôi vẫn xa vời vợi. Đại địch trước mặt, tôi không có lòng dạ thảnh thơi nằm trên giường suy nghĩ, tôi bắt đầu nhớ lại một đoạn vu y trong 12 pháp môn.
Vu y kỳ thật cũng là một phần của y học Trung Hoa, bắt đầu ở Nam Cương (cũng có nói y học Tây Tạng, đại phu Mông Cổ và Shaman cũng là vu y, chỗ này miễn bàn), ở cổ đại là bộ phận quan trọng nhằm tuyên dương thần quyền (cơ hồ tất cả tôn giáo đều dùng y học làm phương tiện chủ yếu), làm nên một quyển tài liệu bà đồng truyền thừa, trong 12 pháp môn ghi lại rất nhiều phương thuốc cổ truyền dược lý. Trên thực tế, một người nuôicổ cấp cao (không giống loại nửa mùa như tôi), nhất định là một tay lão luyện về mặt dược lý học trình độ cao thâm, bởi vì rất nhiều cổ độc không phải là thực thể, phần nhiều là virus và bệnh khuẩn.
Còn cổ bổn mạng xuất hiện thực thể, quá ít, quá ít!
Thiên Ma, Nam Tinh, Đinh Hương, Bạch Chỉ, Sinh Bạch Phụ Tử, Phòng Phong, Răng Heo Đen...Những dược liệu này nấu thành một vị thuốc —— "Nối xương dưỡng khí thang", xúc tiến quá trình khôi phục phổi bị thương, xương bị gãy rất tốt, tôi lẩm nhẩm, chờ A Căn về, bảo anh ấy giúp tôi đến cửa hàng thuốc mua về nấu, hơn nữa, còn để anh ấy giúp tôi báo mất sim điện thoại. Anh ấy thấy tôi tự ra đơn thuốc, cũng lo lắng, không ngừng hỏi, tôi chỉ nói không sao đâu, mượn di động anh ấy gọi về nhà một cuộc, hết thảy mạnh khỏe, lại gọi cho cậu, ông ấy ấp a ấp úng nói có một Hoa Kiều về nước tìm bà ngoại, kết quả bị cậu đuổi tìm đến tôi, hơn nữa dối trá hỏi tôi không sao chứ?
Nói vậy cậu cũng bị ăn chút đau khổ rồi, nhưng là kẻ dẫn họa tới chỗ tôi, thật không phúc hậu.
Tôi mặc kệ cậu, cúp điện thoại.
Đều nói lấy tiền xử lý chuyện, một vạn đồng vừa vào tay, buổi chiều ngày thứ hai Tiêu Khắc Minh liền đem một khối mộc bài dài rộng ba ngón tay, đi tới phòng tôi, phía trên điêu khắc Kim Đồng Ngọc Nữ tinh xảo, đám mây may mắn, màu gỗ thô, cạnh góc mài bóng loáng, xâu dây treo màu đỏ, phần đuôi còn kết nút Trung Quốc, nhìn như tác phẩm nghệ thuật. Tôi nghi ngờ nhìn anh ta, nói không phải là đến cửa hàng mỹ nghệ mua đó chứ? Anh ta cười hì hì, nói cám ơn khích lệ, nhưng mà nếu cậu không tin, sau khi xuất viện đến bên đường sông của công viên XX nhìn thử gốc cây hòe già kia, chưa tới một tháng, chắc chắn héo rũ —— vì sao? Lõi cây Hòe này tập trung tinh hoa cả đời của nó, tôi lấy rồi, nó sẽ chết.
Tôi vẫn không tin anh ta, âm thầm hạ quyết tâm, sau khi xuất hiện nhất định phải đi xem thử.
Tiêu Khắc Minh bị thương không nặng, đòi chìa khóa nhà tôi, chưa tới vài ngày liền xuất viện. Sau đó ban quản lý dưới lầu nói cho tôi biết, Tiểu Đạo Lưu Manh kia luôn mang phụ nữ lố lăng về nhà qua đêm. Mà tôi thì chỉ có ngoan ngoãn nằm chen chúc trong phòng bệnh viện, nghe tiếng kêu rên đau đớn, tiếng lẩm bẩm và tán dóc của những bệnh nhân khác trong phòng, an tâm dưỡng thương. Tôi vắng mặt, A Căn bận rộn, trách nhiệm đem nấu thuốc hầm canh giao cho Tiểu Mỹ, thuốc luôn được cô dùng một cái bình thủy nhỏ đem vào cho tôi, còn thang thì mỗi ngày đổi đa dạng. Cô là người Hà Nam, cũng không am hiểu mấy việc như hầm canh, vì vậy học bà chủ nhà của chị gái cô, luôn có thể cố gắng cho tôi được đầy đủ.
Tôi ở phòng bệnh nhàm chán, vì vậy bảo Tiêu Khắc Minh mang máy tính xách tay của tôi đến bệnh viện, mở mật mã, một mình nghiên cứu tư liệu.
Chỗ duy nhất tốt đẹp khi nằm viện chính là Đóa Đóa mỗi ngày có thêm nhiều cơ hội hấp thụ Thiên Hồn.
Cô bé trải qua một phen trắc trở, linh thể chịu đủ hành hạ, bạc nhược đi nhiều, từ khi Tiêu Khắc Minh trao mộc bài Hòe cho tôi, tôi ngoại trừ mỗi ngày trì chú cầu khẩn ra, mỗi khi đêm xuống, liền thả bé ra tự do hoạt động, hấp thụ năng lượng lưu lại trong không gian. Qua mấy ngày, linh thể con bé đã được củng cố hơn, phân không rõ là công lao của mộc bài Hòe, hay là công hiệu của hút Thiên Hồn.
Qua vài ngày, băng gạc trên đầu tôi được tháo xuống, trên mặt để lại vài vết sẹo, là bị con khỉ chết tiệt kia cào, bác sĩ nói miệng vết thương có độc, nhưng đã khôi phục rồi, cho nên rất nông, không cần quá lo lắng. Có bổ sung lượng lớn dược liệu Nối Xương Dưỡng Khí thang, xương cốt tôi khôi phục cũng nhanh, đã có thể xoay người xuống giường dưới sự giúp đỡ của hộ lý.
Lại qua một tuần, buổi trưa ngày nào đó, Tiêu Khắc Minh mang theo hai người đến gặp tôi. Họ vừa tiến đến liền cúi đầu lạy, khóc lóc kêu trời, nước mắt đàn ông đau thương cuồn cuộn rơi xuống.
Nhận xét
Đăng nhận xét