Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 2 - Chương 6

Chương 6 - Hàng ác quỷ

Tại tình huống ngàn cân treo sợi tóc, tôi đang làm gì đây?

Được rồi, tôi đang kết nối với Kim Tằm Cổ. Con nhỏ oan gia này, giống như Lục Mạch Thần Kiếm lúc linh lúc không. Rốt cuộc, ngay khi bảo vệ béo kia nhặt dao chặt xương lên, tay trái chống đất chuẩn bị đứng dậy, một luồng nhiệt lực tuôn khắp thân tôi, tôi lập tức dùng ngón cái tay phải chế trụ đốt cuối và đoạn móng ngón áp út, nắm ngón tay thành kiếm, một chân đạp ngược lại, tôi cao giọng hô -- mọi người tới ôm lấy hắn đi, giám đốc Vương ôm cánh tay lăn lộn gào khóc trên đất, hai bảo vệ kia run rẩy, ông bảo vệ Tứ Xuyên do dự một chút, đã chạy tới hỗ trợ.

Bị quỷ nhập vào người, sức bảo vệ béo lớn như trâu điên, liều chết giãy giụa, cũng may có tôi, Mao Khắc Minh và ông bảo vệ cùng nhau cố gắng nhấn trụ.

Tôi phát hiện pháp thuật của Tiểu Đạo Lưu Manh Mao Khắc Minh này không được, cũng may có sức lực của đám đông, cùng nhau kìm chế lại, không hề thua kém sức Kim Tằm Cổ. Thật vất vả khóa bảo vệ béo lại, tên gầy mặc thường phục kia cũng đã chạy tới, kéo một chân.

Tôi ngồi xổm, ngón tay kiếm để trên trán dữ tợn khủng bố của bảo vệ béo, miệng cấp bách niệm Hàng Tam Thế Minh Vương Tâm Chú. Chú ngữ này, kết nối năng lượng thiên địa quỷ thần, có thể tiêu trừ lệ khí, niệm khuyên ác quỷ đi vãng sinh, siêu độ vong linh. Do có Kim Tằm Cổ thêm vào, bình thường khi tôi niệm đọc mềm yếu vô lực, luôn mệt mỏi buồn ngủ, không được pháp môn, hôm nay cảm giác lại như Hoàng Chung Đại Lữ, ở bên tai tôi có thứ gì đó khó hiểu dây dưa quanh quẩn, mỗi một âm tiết đều qua lại vòng quanh.

(Hoàng chung (chuông vàng) là nhạc khí, có 12 âm cơ bản là 6 luật (tiếng dương) và 6 lã (tiếng âm), trong đó, Đại lã là âm thanh cao nhất, hay nhất. Trong kinh điển Phật giáo, từ ngữ Hoàng chung đại lã thanh được dùng để chỉ cho yếu chỉ sâu xa của Phật pháp. Hư đường lục quyển 4 (Đại 47, 1012 trung), chép: Tổ sư Đạt ma từ Tây thiên trải qua 10 vạn dặm đường mới đến Trung quốc, trước hết nói lời Hoàng chung đại lã với Lương Vũ đế .)

Tôi niệm chú, Mao Khắc Minh kia cũng niệm, hắn niệm 《Đăng Chân Ẩn quyết 》của Đạo gia Mao Sơn tông, nhưng không phải loại công khai, nửa dưới thiếu là chân ngôn bí mật không thể nghe thấy nào đó, vừa nhanh vừa vội, giống như tiếng ong kêu. Hắn vừa trì chú, vừa dùng kiếm gỗ đào đâm huyệt, phong trụ nữ quý tràn ngập lệ khí.

Giằng co khoảng 5 phút, tôi niệm chú ngữ qua hai lần, bảo vệ béo rốt cuộc không còn giãy giụa nữa, cả người run rẩy, miệng sùi bọt mép, tròng mắt trợn ngược lên trên, hơi thở dồn dập, Mao Khắc Minh quát to một tiếng với tôi: "Lục đạo hữu, nữ quỷ này muốn rút cạn sinh mệnh lực của béo cư sĩ này, vùng vẫy hấp hối, cậu có pháp khí bắt quỷ, mượn dùng chút đi, không thể phá hỏng tính mạng vô tội này chứ hả?

Tôi niệm đến hụt hơi, đảo tròn mắt với anh ta -- đứa nửa vời tôi đây, nào có món đồ chơi nào như vậy?

Trên mặt Mao Khắc Minh âm tình bất định mà biến hóa, thấy khí tức bảo vệ béo kia gần như sắp cạn, kêu to: "Hỏng rồi, hỏng rồi, nếu không trị người này sẽ thất hồn lạc phách..."Thấy tôi vẫn không có phản ứng, cắn răng một cái, bỏ lại kiếm gỗ đào, trong túi càn khôn bên mình lục lọi một trận, móc ra tờ bùa dùng lụa đỏ bọc lại, vạch lụa đỏ ra, không còn phong độ mà phun mạnh một bãi nước bọt, nói: "Chớt tiệt, hôm nay bần đạo xem như lỗ vốn!" Nói xong, cắn mạnh đầu lưỡi, một ngụm máu tươi phun lên trên, không thấm ướt, trở tay dán lên đầu bảo vệ béo.

Bùa vàng kia vừa dính lên trán màu xanh của bảo vệ béo, tôi lập tức cảm giác không khí dường như đang chấn động, đặc sánh khó thở, tay trái luôn nhấn xuống bảo vệ béo truyền đến một cảm giác tê của điện giật, Kim Tằm Cổ truyền lại cho tôi một loại trạng thái sợ hãi, tôi vội vàng buông ra, ngã ngồi ra xa. Chỉ thấy bùa chú theo thân hình của bảo vệ béo cùng run rẩy, tiếp theo, đoạn đuôi mọc lên một tia màu lam, ngọn lửa tinh khiết, không nóng, không làm đau cơ thể bảo vệ béo chút nào, nhưng hung lệ hắc khí toàn thân hắn chậm rãi cháy hết, có lẽ là huyễn thính, tôi dường như còn nghe được có nữ giới đang khóc dữ tợn.

Tiếng khóc này như tiếng cười, tà âm như đàn sáo, từng tiếng lọt vào tai, thảm không muốn nghe.

Đột nhiên, một luồng hắc khí từ giữa huyệt ngọc chẩm của bảo vệ béo xông tới, vô hình vô trạng, Mao Khắc Minh hét lớn một tiếng "Thật can đảm", vung kiếm tới chém, hắc khí vang lên vỡ ra, mà tôi lại không tự chủ được đẩy ngang hai tay, đánh tan tát đám hắc khí.

Sương đen hình đầu một cô gái tan thành mảnh nhỏ, giữa tiếng hét mãnh liệt, có ai oán và không cam lòng vô tận.

Không khí lạnh lẽo tiêu trừ hầu như không còn, chỉ có mùi máu tanh lơ lửng khắp phòng.

Giám đốc Vương vẫn còn đang khóc thét, tên cao gầy kia cởi bỏ áo hắn, giúp giám đốc Vương bọc lại cạnh cánh tay bị chặt đứt. Lúc này, cửa truyền đến một tràn tiếng bước chân, uy vũ, hùng tráng của cảnh sát nhân dân xuất hiện trước mặt chúng tôi, dẫn đầu là một cảnh sát trung niên khôi ngô, hắn đã cầm súng, hướng họng súng nhắm ngay tôi: "Ngồi xổm xuống, giơ tay lên..." Lần lượt chạy vào mấy người đàn ông, lớn tiếng, hét lớn, có một thanh niên nhẹ giọng run rẩy, hiển nhiên bị cảnh tượng máu me trong phòng dọa cho sợ ngã.

Tôi đánh giá một chút, hóa ra tôi ngã ngồi bên cạnh thi thể không đầu của nữ tài vụ, cái đặt mông này, vừa vặn trên chân dài mang vớ da đen của cô ta. Tôi thầm kêu một tiếng xúi quẩy, ngồi xổm lên, ôm đầu, không dám chọc đám cảnh sát đang đề phòng này, rất sợ họ không suy nghĩ cẩn thận mà bắn tôi. Tôi nhìn thấy cửa có một viên chức của công ty bất động sản sợ hãi rụt rè ló đầu vào, có lẽ hắn ở ngoài thấy không đúng, đã báo cảnh sát.

Cũng may người gầy kia cơ trí, hắn vừa rồi biển hiện kém cỏi, giờ phút này lại mồm miệng lanh lợi, giải thích rõ đầu đuôi sự việc, cảnh sát dẫn đầu mặc dù nghi hoặc, nhưng tốt xấu gì cũng đã hạ nòng súng, cất vào bao. Lập tức có người nâng giám đốc Vương đang la như heo bị cắt tiết đi bệnh viện, các cảnh sát bắt đầu bận rộn, chuẩn bị bảo vệ hiện trường, Mao Khắc Minh ngăn cản bọn họ, nói chậm đã.

Cảnh quan trung niên dẫn đầu kia nhìn về phía hắn, nhưng hắn lại hỏi tôi: "Lục đạo hữu, cậu cảm thấy toilet này có kỳ quặc?" Tôi nói chớ gọi tôi như vậy, gánh không nổi, Mao sự phụ làm việc phải triệt để, trừ sạch thứ dơ bẩn này, miễn cho di họa. Anh ta gật đầu, thương lượng cùng cảnh quan trung niên mở cửa phòng vệ sinh. Cảnh quan trung niên kia nửa tin nửa ngờ, nhưng người gầy và ông bảo vệ nói chính xác, mà bầu không khí mê tín kính thần ở miền nam cũng sâu đậm, vì vậy gật đầu đồng ý.

Sau khi nói được, có một cảnh sát tìm đến một cây móc, loay hoay mở cửa ra, cửa thủy tinh hoạt động, mò mẫm tìm được đèn tường, vừa mở ra, hắn lập tức kêu to một tiếng, chạy ra dùng sức phủi. Cảnh quan trung niên vội hỏi sao rồi, hắn lắp bắp nói bên trong có trùng, giương tay lên, mấy con giòi màu trắng. Đèn bên trong đã mở, tôi cùng Mao Khắc Minh đồng thời ló đầu vào, phát hiện bên trong có một khối thịt màu trắng, phía trên bò đầy giòi màu trắng và trùng giáp xác màu tím đen, mấy con trùng giáp xác chỉ bằng móng tay cái lúc nhúc chi chít, tản mát khắp nơi trong phòng tắm.

Mao Khắc Minh thở dài một hơi, nói: "Hóa ra là cuống rốn, cuống rốn chưa thành hình! Không biết bên trong vì duyên cớ gì, khiến cô có nhiều oán niệm như vậy...." tôi bĩu môi, lười để ý tới, đóng cửa lại, xoay người lại kiểm tra tay cảnh sát kia một chút, phát hiện phía trên có chút thi độc, tôi chụp khuỷu tay hắn, nghiêm túc nói: "Lập tức đi tìm gạo nếp để khử độc!"

Những người bên cạnh sững sờ, nhìn về phía cảnh quan trung niên, cảnh sát trúng thi độc kia cảm thấy đầu váng mắt hoa, vội vàng lớn tiếng quát lão đại của họ: "Âu đội, Âu đội, làm theo lời cậu ấy, em có lẽ thật sự trúng độc rồi." Cảnh quan trung niên vội vàng hỏi tôi gạo nếp gì, tôi nói gạo nếp bình thường là được, ông ta vội vàng gọi thủ hạ mau đi mua. Tôi còn nói đi tìm chút thuốc sát trùng mạnh đến đây, đừng mở cửa, trùng bên trong hẳn đều có độc tính, giết sạch sẽ, đừng để lại hậu hoạn. Ông ta cũng nghe theo.

Mao Khắc Minh thu dọn xong gia tài của mình, chắp tay nói với tôi: "Lục đạo hữu, không ngờ cậu còn biết chút thuật trừ độc, Khắc Minh cám ơn đã viện trợ, đa tạ." Tôi đổ mồ hôi hột, xưng hô cái kiểu gì đó hả, tôi chuyển chức thành đạo hữu khi nào. Tôi vội vàng khoát tay, nói anh muốn cúng bái, siêu độ vong linh tạ thế lần nữa không? Anh ta nói cũng đúng, hỏi cảnh quan trung niên được không?

Cảnh quan trung niên nói được thôi, cậu làm đi, một lát nữa ghi chép cũng được. Nói xong, ông ta gọi điện thoại phái người ở cục đến tăng viện, nói xảy ra một vụ án mạng. Tôi ra cửa, trong hành lang chen chúc một đống người hóng hớt. Cảnh quan trung niên kia lại nói chuyện với ông ta một chút, tôi biết ông ấy họ Âu Dương, tôi gọi ông ấy lả Âu Dương cảnh quan, ông ấy nói lát nữa làm chút ghi chép nhé, tôi nói được thôi, đây là nghĩa vụ của một công dân. Ông ta lại hỏi tất cả những việc này tới cùng là thế nào, tôi nói tôi cũng chỉ bàng quan, hiểu sơ một chút, muốn hỏi gì, cần tìm vị nhân sĩ chuyên nghiệp trong kia.

Đó là một đạo sĩ, hình như có chút bản lĩnh đó.

Một lát sau, có người mua gạo nếp đến, tôi đặt gạo trên cánh tay cảnh sát trúng thi độc kia, dùng nước thấm dính bọc lại. Không bao lâu, gạo biến thành màu đen, lại đổi thêm một lượt nữa, lại đen, tôi làm liên tục ba lần, cuối cùng mới không đen nữa, sắt mặt hắn trở nên khá hơn, tôi dặn dò hắn: "Sau khi về nhà, nấu mỡ heo hạt sen đường mật lấy nước uống, uống liên tục ba ngày, không được gián đoạn, độc tính sẽ tiêu tan." Hắn gật đầu ghi nhớ, lại hỏi số di động của tôi để liên lạc.

Lúc này người họ liên lạc với trạm phòng dịch phụ cận đã đến, mang thuốc diệt côn trùng, phun điên cuồng một trận, tiêu diệt sạch sẽ trùng trong phòng vệ sinh, có người tới tìm tôi ghi chép, tôi tự thuật lại tình hình vừa rồi. Một lát sau, Âu Dương cảnh quan tìm được tôi, bắt tay tôi nói cảm tạ, còn nói có vấn đề gì có lẽ sẽ phải tìm tôi đến cục một chuyến, bảo tôi tạm thời đừng rời khỏi Đông Quảng.

Tôi nói được thôi, tiếp theo, Mao Khắc Minh kia cúng bái hành lễ xong, để người ta đưa về rồi.

Tôi về nhà, một thân máu tanh, còn rơi tỏng tỏng, mùi xông đến bản thân cũng buồn nôn. Vừa rồi chứng kiến trùng đầy trong phòng tắm, người khác ghê tởm, vị trong bụng tôi lại làm ầm ĩ, thế mà thèm ăn không nhịn được. Tôi bất đắc dĩ, phóng xuất nó ra, từ trong tủ lạnh lấy nội tạng động vật ra cắt, trộn với rượu xái, làm cơm nước hôm nay cho nó. Nó quay cuồng cơ thể béo nộn, nằm vạ không chịu ăn, tôi không quan tâm nó thích ăn hay không, cởi quần áo ra ném vào thùng rác, mở nước nóng trong bồn tắm lớn, nằm thẳng vào, tâm trạng thật lâu vẫn không thể bình tĩnh.

Tôi vừa nhắm mắt lại, là có thể nhìn thấy đầu của nữ tài vụ kia bay lên trời, cùng máu tươi bắn tung tóe.

Đây là lần đầu nhìn thấy người sống sờ sờ, mất đi sinh mệnh.

Tôi cũng là người thường, không phải trời sinh tâm địa lạnh lùng, ý chí sắt đá, cho nên càng nghĩ càng khổ sở, sinh mệnh yếu ớt như thế, mà tôi, tựa hồ cũng không kiên cường lắm. Con người sau khi chết sẽ thế nào nhỉ? Tôi từng gặp quỷ hồn, nhưng không biết chúng đi phương nào, trăm năm sau, tôi sẽ dừng lại ở đâu?

Là một hạt bụi, hay là trong địa ngục Hoàng Tuyền, chịu đủ hành hạ?

Hay là, tĩnh mịch, nhận thức vũ trụ chôn vùi, tân thế giới quật khởi...

Lúc này có điện thoại gọi vào, tôi lấy sang nhìn, là Mã Hải Ba ở quê nhà, tôi suy nghĩ một chút, mình thật có duyên phận với cảnh sát nhân dân, tự giễu, tôi nhận cuộc gọi, Mã Hải Ba sau khi hỏi han tôi một trận, kể tin tức rằng La bà bà hôm qua đã chết bệnh, tôi nói tôi biết rồi, vụ án phán thế nào? Mã Hải Ba nói còn đang đi theo trình tự tư pháp, đại khái phải chờ báo cáo tình trạng tinh thần của Vương Bảo Tùng mới biết được.

Tôi tắm rửa xong đi ra, phát hiện Đóa Đóa ngồi xổm bên thùng rác, cong người đang hít mùi máu tươi chỗ đó.

Con sâu béo Kim Tằm Cổ kia dứt khoát đã không thấy tăm hơi.

Tôi vội vàng cột chặt túi rác, không cho Đóa Đóa nhìn, bảo nó xem TV đi, tôi tìm Kim Tằm Cổ một vòng không tìm thấy, thầm tập trung tinh thần liên lạc, phát hiện vật nhỏ này thật đúng là đã chuồn ra bò xuống lầu, chuẩn bị ăn thi thể trùng rồi.

Nhưng mà mấy thứ đó dính thuốc trừ sâu rồi, tôi không biết nó có gây hại cho Kim Tằm Cổ hay không, nhưng tôi cũng không dám cam đoan, vội vàng niệm chú, cưỡng ép triệu hồi vật nhỏ này về. Nó không tình nguyện, không có biện pháp, tôi chỉ đành hứa hẹn nó, hôm nào đưa nó đi chơi vườn bò cạp nào đó ở ngoại ô, để nó có một bữa cơm no đủ, nó lúc này mới bò về, cũng không để ý nội tạng trộn rượu trên bàn ăn, cùng Đóa Đóa đi chơi, không để ý tới tôi.

Tôi cũng không thèm để ý, vật nhỏ này cáu kỉnh như con chó vậy.

Thứ bảy ngày thứ ba, tôi cho mình chút thời gian nghỉ, lái xe đến một sơn trang nghỉ mát nào đó ở khu ngoại ô phía tây chơi. Bên cạnh sơn trang đó có một vườn bò cạp, chuyên nuôi các loại bò cạp khác nhau, cung cấp cho công ty dược phẩm và công ty mỹ phẩm. Tôi mang theo búp bê sứ Đóa Đóa đi dạo trong sơn trang, phong cảnh tú lệ, nhưng thân đơn bóng chiếc, nhìn người khác thành đôi thành cặp ở trong lùm cây trong rừng chàng chàng thiếp thiếp, càng thêm mất hứng, sau khi thả Kim Tằm Cổ ra, tôi liền đi ngủ.

5 giờ chiều, ngủ đến hoa cúc của tôi mơ mơ màng màng căng thẳng, biết nó đã rượu cơm no đủ, vì vậy lên xe về nhà.

Mới vừa đi đến bậc thang trước tòa nhà, một Tiểu Đạo Lưu Manh áo xanh chân bó liền hướng tôi chắp tay thi lễ, cung kính nói: "Vị đạo hữu này, bần đạo bên này hữu lễ!" Tôi tập trung nhìn vào, chà, Mao Khắc Minh này sao còn chưa đi? Tôi nói gọi tôi Lục Tả được rồi, đạo trưởng có chuyện gì? Mao Khắc Minh lại chắp tay thi lễ, nói thấy tôi người cùng một đường, thấy cái mình thích là muốn, muốn cùng nhau nghiên cứu và thảo luận một ít, trắng đêm chuyện trò, trao đổi tâm đắc. Tôi nói không cần, tôi hiểu biết không nhiều. Tôi nhấc chân đi lên, anh ta đi theo, cười hì hì nói cùng là người trong huyền môn, Lục Tả huynh đệ cậu cần gì né người xa ngàn dặm chứ?

Tôi nghe ra được, ông tướng này tìm tôi có việc, tôi liền hỏi rốt cuộc là chuyện gì, nói thẳng!

Anh ta lắp bắp nhìn quanh trái phải một chút, sau đó nói: "Tôi mới tới đây, nhân sinh chưa quen, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ quen mỗi mình cậu Lục Tả...Ừm, nếu cậu tiện, có thể cho tôi mượn chút tiền không?"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,