Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 2 - Chương 8

 Chương 8 - Sư thúc đòi nợ

Âu Dương cảnh quan kéo tôi, khuyên tôi nói Lục Tả, cậu đừng quá tức giận.

Có lời ông ấy chưa nói ra, nhưng ngầm ý là: Đừng quá tính toán nữa, được chứ?

Tôi lắc đầu, nhìn chằm chằm đội trưởng bảo vệ và bảo vệ nằm dưới đất kia, nhẹ nhàng, song cũng rất kiên định nói: "Trên thế giới này, rất nhiều chuyện không có mức đo lường tiêu chuẩn, ví dụ như đạo đức nghề nghiệp, đen tức là trắng, trắng nói thành đen, dù sao không có ai biết cũng sẽ không bị trừng phạt, cho nên sau khi làm lương tâm chết lặng, thì cứ thầm nghĩ là đương nhiên. Nhưng mà, tôi muốn nói cho các ngươi biết, hôm nay phàm là người nói dối trước mặt tôi, nhất định miệng lưỡi sẽ sinh lở loét, ngực bụng nhàu nhúm đau đớn, sưng tấy, cuối cùng thất khiếu chảy máu mà chết —— nhất định sẽ như vậy, ông trời làm chứng."

Tôi nói lời tàn độc, hai người họ ngược lại càng không thèm để ý, cứ tưởng rằng tôi đang thề thốt.

Trở lại phòng, Âu Dương cảnh quan lấy một vài bằng chứng, chụp ảnh, thu thập vật lưu lại, một lát sau, ông ấy vỗ vai tôi nói: "Lục Tả, yên tâm, lần trước cậu giúp chúng tôi, lúc này tôi dốc toàn lực cũng phải phá án, giúp cậu tìm về đồ mất! Nhưng mà cậu cũng đừng quá để ý, từ những vật đã mất mà cậu báo, tổn thất tổng cộng cũng chưa quá 1 vạn đồng, đừng quá quan tâm...À, nhớ báo mất thẻ ngân hàng!" Ông ấy nói xong, mang theo người trở về cục.

Tôi ngơ ngác ngồi trên sofa, nhìn màn TV tối đen.

Tôi không thể nói đồ vật quan trọng nhất mà tôi mất là gì, nếu có thể, dùng tất cả tài sản của tôi đổi cũng được —— tài sản bị mất, dựa vào nhân mạch và kinh nghiệm của tôi, không mất bao lâu là có thể kiếm lại được, mà Đóa Đóa bị mất...Tôi không biết làm sao giải thích mối quan hệ của nhóc quỷ này và tôi, mỗi buổi tối tôi tan làm trở về, chung quy có một "người" như vậy đang đợi tôi, ba chân bốn cẳng làm việc nhà, chọc tôi cười, mặc kệ bận rộn mấy, tôi đều cùng em chơi trò chơi một hồi, em thật biết điều, cần mẫn, quét dọn vệ sinh tỉ mỉ, đôi khi lại ngáo ngơ, nhìn thoáng qua thì thấy âm u, song lại vô cùng đáng yêu, như nước trời tinh khiết nhất.

Cho dù em là quỷ, cũng là bé quỷ thuần khiết nhất.

Ngắn ngủi chưa hơn một tháng, tôi cảm giác cuộc sống của mình và em đã có quan hệ mật thiết. Năm đó tôi đã 22 tuổi, trong cuộc đời trải nghiệm gian khổ, đạm mạc đột nhiên có thêm một vật nhỏ như vậy, thoáng cái, xúc động đến chỗ mềm mại nhất trong đáy lòng mình.

Tôi nghĩ, đây là loại tình cảm cha con nhỉ? 

Song, hạnh phúc tới quá nhanh, đi cũng vội vã. Em đột nhiên biến mất lặng yên không một tiếng động, vô ảnh vô tung. Trái tim tôi tựa như bị nỗi sợ hắc ám cực lớn siết lấy, mỗi một lần nhảy lên, đều có bi thương không thở nổi lan tràn.

Tôi cẩn thận nghĩ, rốt cuộc đứa chết tiệt nào đã mang Đóa Đóa đi?

Thật sự là đạo chích sao? Hiển nhiên đây là trường hợp không có khả năng nhất, lúc đi trộm còn có ruồi tương trợ, lặng lẽ như quỷ mị, tất cả khóa ở trước mặt hắn toàn bộ thành đồ trang trí, lục thư phòng của tôi tang hoang, mấu chốt là, hắn không chỉ mang tiền trong két bảo hiểm, hơn nữa còn đem cả búp bê sứ khó để ý nhất trên bàn tôi đi....

Nếu không phải đạo chích, vậy, có thể nào là...Tiêu Khắc Minh? Tiểu đạo sĩ lưu manh này, lừa ăn lừa uống, không có việc gì còn đi mát xa, đi câu lạc bộ đêm, hắn biết chút pháp thuật, lại hiểu rõ đại khái hư thật về tôi, nếu hắn ra tay, dùng an toàn của Đóa Đóa để áp chế tôi cúng tiền cho hắn, cũng không phải không có khả năng.

Ngoại trừ Tiêu Khắc Minh, tôi đột nhiên lại nghĩ tới một người.

Giữa trưa Tiểu Mỹ kể cho tôi một người, mặt mũi xấu xí, cái loại vừa già vừa xấu này, mặc áo choàng ngắn, trên vai ngồi một con khỉ dữ, chiều còn đi tìm tôi, nói là thân thích của nhà tôi...Nhà tôi nào có thân thích nào nuôi khỉ? Kết nối lại như vậy, trong lòng tôi cũng sắp hiểu ra rồi, vội vàng gọi điện thoại cho Tiểu Mỹ.

Cô ấy chờ tôi gọi đổ khoảng hai tiếng chuông, mới nghe máy, âm thanh biếng nhác, khó chịu, buồn bực hỏi tôi sao rồi, chuyện gì? Có lẽ cô ấy vẫn vì chuyện giữa trưa, trong lời nói có chút khó chịu, tôi không để ý tới, trực tiếp hỏi thằng cha tự xưng thân thích nhà tôi, buổi chiều tới cửa hàng lúc nào. Tiểu Mỹ nhớ lại một lát, nói khoảng 3 giờ. Lòng tôi trầm xuống, nói là ai cho hắn biết địa chỉ nhà tôi, cô ấy nói là cô ấy, sao thế?

Tôi mắng một tiếng chó, cúp điện thoại.

Tôi xụi lơ ngồi trên sofa, ngửa đầu nhìn trần nhà, mệt mỏi vô tận từ trong đáy lòng tràn ra.

Một người như vậy, trâu bò đến mức có thể chỉ huy ruồi che lấp màn hình, hắn đi tới phòng tôi lục tung, hiển nhiên không phải vì 7000 đồng, mấy quyển sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng moi không ra được tiền. Mà tôi, lại có gì cho hắn nhắm tới đây? Tôi lấy ngón tay tính toán, trong mắt người như thế, thứ đáng giá nhất của tôi chỉ có ba thứ: Kim Tằm Cổ, Đóa Đóa và 《Trấn áp sơn loan 12 pháp môn 》bà ngoại tôi để lại.

Ba thứ này, tôi đều từng bị người khác nhìn thấy, từng biết, nói về giá trị, Đóa Đóa hiển nhiên vô dụng nhất với hắn —— chỉ cần có nhẫn tâm, tiểu quỷ như thế hắn muốn luyện mười thì luyện mười, luyện 100 thì luyện 100, cũng không có tác dụng lớn; Kim Tằm Cổ kỳ thật cũng dễ luyện, khó luyện chính là Kim Tằm Cổ trên người tôi đây, nó là cổ bổn mạng, săn sóc ân cần mấy chục năm, cuối cùng bà ngoại tôi dùng tâm lực cả đời luyện mà thành, chẳng biết đã tiêu hao hết bao nhiêu vật liệu, độc trùng và thảo dược, thứ độc nhà này, không có chi nhánh, thế nhưng, con sâu béo này đã móc nối với tôi, người nọ cầm đi cũng không có tác dụng.

Vậy, chỉ có cuốn sách nát mà tôi đã thiêu hủy, mới có thể khiến người ta mơ ước.

Tôi nghĩ tới lời bà ngoại đã dặn dò: Con không có năng lực bảo vệ vật kia, cầm chính là rước họa, không biết ngày nào, sẽ có oán quỷ tới cửa đòi nợ, thiêu hủy không vướng không bận.

Đây...Chính là oán quỷ tới cửa sao? Nhưng mà, đây là oán quỷ của vùng nào chứ? Tôi trước tiên vẫn nghĩ tới La bà bà đã chết mấy ngày trước, cái chết của bà ta mặc dù không phải tôi gây ra, nhưng người khác không nghĩ như vậy, ít nhất...Tôi nghĩ tới ánh mắt oán độc của thiếu niên tên Thanh Nha Tử kia, ít nhất, hắn không nghĩ như vậy.

Trừ mấy người đó ra, còn ai nữa chứ?

Tôi phẫn hận không thôi, đối với kẻ địch thần bí tựa như không khí, trong lòng tức giận điên cuồng.

Thế nhưng, đã có sở cầu, hắn cuối cùng cũng sẽ liên lạc với tôi thôi.

Quỷ cuối cùng vẫn phải tới cửa rồi.

Vào lúc ban đêm, tôi lần lượt báo mất thẻ ngân hàng xong, kiểm tra máy tính một chút, đem ẩn tất cả tài liệu xong, xóa bỏ tư liệu trong MP4 đem theo bên người, vứt qua một bên. Đầu tiên tôi yên lặng niệm chân ngôn, cầu khẩn cho Đóa Đóa mất tích, sau đó cẩn thận hồi tưởng quá trình đấu pháp trong 12 pháp môn.

Một khắc đó tôi chưa bao giờ khát vọng mình cường đại đến vậy.

********

Sáng ngày thứ hai, chuông điện thoại di động đánh thức tôi, tôi bị dọa giật mình, từ sofa nhảy dựng lên.

Nhìn màn hình điện báo, là ông chủ Cố, Cố Hiến Hùng, tôi nối máy, hắn nói với tôi vài câu chào hỏi xong, trực tiếp hỏi: "Tiểu Lục, cậu có biết chút thuật phong thủy không?" Trong lòng tôi nhảy dựng, rất khó hiểu hỏi ông chủ sao anh hỏi như vậy? Hắn thấy tôi không nói thẳng, liền hỏi tôi tìm cỏ hoàn hồn 10 năm làm chi? Tôi nói có một người bạn nhờ tôi tìm, anh quen biết rộng, tôi liền cầu đến anh.

Ông chủ Cố nói quỷ sứ hà, cái tên này giấu kỹ vậy, cậu không biết sao, ông chủ công ty bất động sản ở khu cậu là bạn của tôi, tôi biết hết rồi. Lông mày tôi dựng đứng, nghĩ thầm đêm đó tôi quả thật ra đầu gió lớn, công ty quản lý cũng có thật nhiều người nhìn thấy, giấu giếm cũng giấu giếm không được. Vì vậy tôi chỉ đành gật đầu thừa nhận.

Ông chủ Cố cũng không thèm để ý tôi giấu giếm, hắn hỏi tôi đạo hạnh của cậu thế nào? Tôi nói chỉ bình thường, chỗ chúng tôi là khu dân tộc thiểu số, trong nhà có trưởng bối hiểu biết, cho nên tôi học được một chút. Hắn nói trưởng bối cậu đâu? Tôi nói bà ngoại tôi vừa mất rồi. Hắn nói vậy cậu phải nén bi thương nhé, sau đó hỏi chỗ này của tôi có chút chuyện tìm cậu hỗ trợ, cậu xem cậu có thể sang xem thử không?

Tôi nói có gấp lắm không? Chỗ tôi vừa vặn có chút chuyện phải xử lý, không phải công việc, là phương diện kia.

Hắn im lặng một chút, nói cũng tạm được, cậu cứ xử lý việc mình trước, chỗ anh Cố có thể chờ tối đa đến trung tuần tháng mười một, cậu phải đáp ứng, tôi muốn chuyển lời cáo biệt người. Tôi hỏi là chuyện gì? Hắn nói có một đứa con của bạn bị bệnh, có cao nhân nói quỷ quấn thân, bị người gieo Hàng Đầu rồi, bây giờ tìm người giúp khắp nơi, phương diện này cậu biết không?

Thuật Hàng Đầu là một loại vu thuật thịnh hành ở khu Nam Dương, cùng một tính chất với pháp thư Mao Sơn truyền lưu ở Trung Nguyên, vu cổ của Tây Nam, khủng bố quỷ dị, nó đại khái chia làm Linh hàng, Cổ hàng và Hỗn Hợp hàng ba loại, ở Đông Nam Á nhà nhà đều biết, vô cùng thịnh hành. Tôi thân mang Kim Tằm Cổ, nếu Cổ hàng, vẫn có thể có chút tác dụng. Ông chủ Cố là Bá Nhạc của tôi, tiền bối của con đường nhân sinh, tôi luôn rất tôn kính hắn, cũng không muốn lừa gạt, liền nói với hắn nếu Cổ hàng, tôi thật ra có thể xem thử.

Hắn nói được, chuyện của cậu giải quyết xong, gọi điện thoại cho tôi, đến lúc đó tôi đón cậu đi Hong Kong. Ngừng lại một chút, hắn còn nói cậu bảo tôi tìm cỏ Hoàn Hồn 10 năm đã có tin tức, một người bạn phía ZH Giang Thành có thứ tôi miêu tả, đến lúc đó đưa tôi đi xem thử, có phải loại tôi muốn hay không.

Đây là tin tức tốt duy nhất mà tôi được nghe mấy ngày nay, khiến trong lòng tôi sáng ngời, vội vàng nói cảm tạ. Ông chủ Cố nói cậu giúp tôi tôi giúp cậu, chẳng phải người ở đời phải trợ giúp nhau sao? Tôi vội nói đúng. Lúc này lại có một cuộc gọi đến, số lạ, tôi vội vàng tạm biệt ông chủ Cố, nhấn nghe cuộc gọi này.

Điện thoại bắt đầu bằng một trận trầm mặc, yên lặng như chết khiến lòng tôi từng chút một trở nên nặng nề, có tiếng hít thở, xa xôi mà kéo dài. Qua khoảng hơn chục giây, đầu kia điện thoại truyền đến một giọng đàn ông: "Ngươi là Lục Tả cháu ngoại của Long Lão Lan?"

Tôi nói đúng, trong giọng nói hắn có một làn điệu khác, không phải tiếng Miêu, khẩu âm tiếng Động, tôi không quen thuộc.

Hắn lại nói: "Là ngươi giữ 《Trấn áp sơn loan 12 pháp môn 》?"

Tôi hỏi làm sao ngươi biết?

Hắn cười haha, nói: "Là cậu ngươi nói, cậu ngươi nói sau khi bà ngoại ngươi chết nhà cũ và móng nhà đều để lại cho hắn, chỉ có cuốn sách nát kia, giao cho ngươi."

Tôi nói được rồi, xem như tôi cầm, làm sao, ngươi là ai, dựa vào cái gì hỏi như vậy?

Hắn cười rờn rợn, nói đó là đồ của hắn, hắn muốn lấy lại, lấy lại món nợ thuộc về hắn.

Tôi nói ngươi là ai chứ hả, ngươi nói là của ngươi thì là của ngươi, mợ nó tôi lăn lộn ở địa cầu nhiều năm như vậy, cũng không dám phóng đại nói địa cầu này là của tôi. Hắn một mực cười, loại cười này là cái loại "hết thảy đều trong tầm nắm", một lát sau, hắn nhàn nhạt nói: "Lục Tả, ta muốn giết chết ngươi, là chuyện chưa đến một phút, ta nghe cậu ngươi nói ngươi được Long Lão Lan hạ một con trùng, là Kim Tằm Cổ bổn mạng nhỉ? Nhưng ngươi cho rằng dựa vào cái kia có thể chống cự ta? Thiếu niên, ngươi có phần quá ngây thơ rồi nhỉ? Thế giới này lớn thế nào, ngày nào đó ngươi rảnh rỗi tốt nhất đi thử xem, nếu không giống ếch ngồi đáy giếng, chẳng biết sâu cạn."

Tôi hừ một tiếng, nói tôi không đến lượt thằng cha giấu đầu lòi đuôi như ngươi đến giáo huấn.

Hắn nói: "Nếu ta bàn về bối phận, thì là sư thúc của ngươi đấy nhóc con. Ta đến lần này, là muốn lấy lại bút ký đạo Tạng của sư công Lạc Thập Bát, mở lại sơn môn. Ngày hôm qua ta bái phỏng nhà của ngươi, cầm chút lộ phí, còn có một Kuman Thong chứa trong bình sứ. Ngươi cũng thật có mắt nhìn, chọn một Kuman Thong nhiều phúc đa vận như vậy để nuôi...Nhưng mà thế thì sao chứ? Bớt nói nhảm thôi, đưa kinh thư cho ta, ta trả Kuman Thong cho ngươi, nếu không, ta đem Kuman Thong này cho khỉ ngoan của ta ăn, rồi giết chết ngươi, coi như vì sư phụ ta thanh lý sư môn!" Tim phổi tôi tức sắp nổ —— đây chính là "Tự ngồi trong nhà, họa trên trời rơi xuống", không biết cái mụn nào từ trong mặt lồi ra, cứng rắn nói là sư thúc tôi, giả mạo trưởng bối không nói, còn ngông nghênh muốn cướp đoạt pháp môn bà ngoại để lại cho tôi. May mà bà ngoại tôi báo mộng, nói quyển kinh thư này giữ lại không được, bảo tôi đốt nó đi, quả nhiên hiểu biết chính xác.

Vả lại, trong máy tính của tôi kỳ thật vẫn có một chút tài liệu sao chép, đáng tiếc hắn lục lọi hết thư phòng, phòng ngủ cũng hất tung, nhưng thật không nghĩ đến mở máy tính trong thư phòng xem thử —— cái này xem như tư duy sai lầm rồi, hoặc là "không có văn hóa thật đáng sợ"? Đủ loại suy nghĩ chuyển động trong đầu tôi, chỉ nghe hắn nói: "Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Tôi nói một tay giao sách, một tay giao búp bê sứ đi!

Hắn nói được, tôi cảnh báo hắn nếu tiểu quỷ tôi nuôi có nửa điểm vấn đề, cẩn thận cái gì cũng không có. Hắn cười, nói ngươi nếu bày ra tâm địa gian giảo gì, đừng nói Kuman Thong này, chính cả ngươi, ta cũng đem luyện thành lệ quỷ, ngươi tin không.

Tôi nói tin, sau đó cùng hắn nói cách thức giao dịch. Trong lòng tôi âm thầm mắng: Tin cái đầu cha ngươi!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,