Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 2 - Chương 9

 Chương 9 - Đồng môn gặp lại, vừa gặp liền phựt lửa

Không có chút thời gian chuẩn bị, Tiện Nghi Sư Thúc ở đâu nhảy ra kia bảo tôi lập tức đi giao dịch ngay.

Địa điểm là một trung tâm thương mại cỡ lớn gần trạm xe phía nam thành phố, gã cảnh cáo tôi, gã và sư phụ tôi tương đương nhau, nghĩ đến cũng có thể tưởng được bản lãnh của gã, nếu báo cảnh sát, gã tự nhiên sẽ biết, đến lúc đó sẽ không phải vấn đề một đao đứt đoạn nữa. Tôi nói quy củ này tôi hiểu, gã đừng làm bậy là được rồi.

Kỳ thật chính vì tôi hiểu, tôi càng không vững lòng.

Gã muốn sách, nào còn sách đâu, sự tồn tại của cuốn sách nát kia ở nhân gian, đại khái chỉ còn là một đống tro bụi mà thôi.

Tôi ngồi trên sofa, nhìn đồ đạc rải rác khắp nhà, một trận bắt gà mà đau trứng. Đồng hồ treo tường trên vách tường vẫn tiếp tục đi, tích tắc, khi kim phút của nó đi được năm ô, tôi mới đứng lên, hít thở sâu, chạy đến nhà vệ sinh rửa mặt, tinh thần khá hơn chút, tôi lấy thùng dụng cụ ra, lấy một thanh quân đao Thụy Sĩ khá dài, đây là của A Căn tặng tôi lúc sinh nhật, nghe nói là hàng chợ.

Tôi hỏi Kim Tằm Cổ: Hôm nay chúng ta phải đi cứu Đóa Đóa, góp chút sức biết chưa?

Kim Tằm Cổ: chít chít chít...

Trong bụng tôi một trận mấp máy, hiển nhiên, vật nhỏ này cũng vô cùng lo lắng.

Và nổi giận hiếm có...Tựa như con sâu béo này lần đầu tiên cũng có tình cảm giống tôi.

Lần đi này hung hiểm cực kỳ, song là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, tôi đổi sang trang phục vận động thoải mái thuận tiện, màu đen, đi xuống lầu, tôi vừa lái xe vừa dùng tai nghe bluetooth gọi cho A Căn, nói hôm nay có việc có lẽ không đến cửa hàng, anh ta không thèm để ý, nói được, không thành vấn đề. Tôi im lặng một chút, còn nói: "A Căn, người anh em nếu tôi ngỏm, anh biết địa chỉ nhà tôi đó, tiền đều chuyển hết cho cha mẹ tôi nhé!"

Anh ta im lặng, một lát sau nói, cậu đang trăng trối đó hả?

Tôi nói đúng rồi. Anh ấy cuống cuồng, nói cậu không phải đụng trúng việc khó gì chứ? Có chuyện gì mọi người cùng nhau giải quyết, có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng hả? Tôi thở dài, nói có phiền toái luôn phải giải quyết, không còn cách nào. Anh ấy im lặng vài giây, nói chuyện anh họ tôi kể là thật? Tôi rất buồn bực nói sao cả anh cũng biết luôn rồi, chuyện này đến chỗ anh thôi, đừng truyền ra ngoài nữa!

A Căn chân thành nói: "Lục Tả anh biết cậu không phải người thường, từ trước đến nay đều lợi hại hơn anh, nhưng mà, làm chuyện gì, có chuyện gì khó xử, vẫn đừng quên có người huynh đệ là anh đây. Năng lực anh không được, nhưng tốt xấu có sức lực của nhóm..."

Tôi nói đó là chắc chắn, chúng ta là huynh đệ mà. Đang khi nói chuyện, đã tới phụ cận siêu thị, tôi nói với A Căn có việc cúp máy trước, đậu ô tô xong, tôi đi xuống xe nhìn bốn phía, bởi vì là trung tâm nội thành, lại gần nhà ga cực kỳ phồn hoa, người đến người đi, dòng xe cuồn cuộn, đưa mắt qua, khắp nơi đều là người, đầu người như dưa hấu được mùa trong ruộng cát, trải dài liên miên.

Khác biệt chính là, vườn dưa xanh mơn mởn ở kia, nơi này đen thui thủi.

Quả nhiên là chỗ tốt, tôi đang nghĩ tiện nghi sư thúc có phải xem nhiều phim cảnh sát bắt ma túy của Hong Kong quá không? Tôi mang túi xách theo dòng người đi vào trung tâm thương mại, trong này chứa một quyển Tam Quốc Diễn Nghĩa bản cũ, cái loại "Cuồn cuộn Trường Giang đông thệ thủy" này, là tôi đào được trên sạp hàng lúc làm công trước kia, trừ quyển đó ra, còn có một quyển "Phi tinh cải vận hiển phong mang" về huyền học phong thủy Hong Kong của đại sư Bạch Hạc Minh, hai quyển sách khiến túi của tôi nặng trịch, vừa nhìn cũng rất có trọng lượng.

Đi tới tầng 3 chuyên kinh doanh bách hóa thường nhật, tôi đứng ở cửa thang máy chờ, một lát sau, có điện thoại gọi đến, tôi nối máy, bên kia truyền đến thanh âm trầm thấp của tiện nghi sư thúc kia: "Sách để trong túi?" Nghe được câu nói kia, tôi biết ngay hắn đang ở góc nào đó, lén lút theo dõi tôi. Tôi gật đầu nói đúng, sau đó hắn bảo tôi đặt túi ở kho chứa đồ công cộng. Tôi nói không được, tôi phải xác nhận an toàn của Đóa Đóa mới có thể đưa cho hắn.

Hắn cười, nói được thôi, bây giờ ta sẽ thả nó ra cho ngươi thấy nhé?

Tôi nói, ban ngày thả Đóa Đóa ra, không phải muốn mạng của con bé sao? Trong lòng tôi mắng to cái thằng cha xảo trá này, nhưng miệng vẫn một bước cũng không nhường, nói tôi muốn nhìn thấy búp bê sứ, xác nhận Đóa Đóa vô sự, mới có thể đưa sách cho gã. Gã im lặng, một lát sau, gã nói được, vậy chúng ta đổi chỗ đi. Tim tôi nhảy lên, hỏi đi đâu?

Gã nói ở đây đông người lắm, ngươi đến khách sạn XX gần đó đặt phòng, thúc cháu chúng ta tán gẫu một chút, ngươi cũng có thể nghiệm chứng thử tiểu quỷ của ngươi có mạnh khỏe không. Nhưng mà, từ giờ trở đi, điện thoại di động ném vào thùng rác bên cạnh ngươi, đừng gọi điện nữa. Tôi nói thế thì được, nhưng mà làm sao ta liên lạc với ngươi?

Gã nói không cần, gã tới tìm tôi. Tôi nâng điện thoại di động trong tay lên cho gã thấy, sau đó đặt bên tai nói: "Thúc, trong sim điện thoại này còn có mấy trăm đồng tiền phí đó, điện thoại di động tôi ném, sim giữ lại nhé?" Gã không ngờ tôi nói như vậy, nhất thời nghẹn họng, sau đó thúc giục nói: "Thằng oắt nhanh một chút, lề mà lề mề..." Tôi cúp điện thoại, lấy thẻ sim ra, nắm chặt trong tay, vứt điện thoại di động mới mua chưa lâu, đi thang máy xuống lầu, ra khỏi trung tâm thương mại quẹo phải, đi thẳng mấy trăm bước tới khách sạn XX.

Tôi biết tiện nghi sư thúc này chắc hẳn đang theo đuôi phía sau tôi, vì vậy tôi vừa nói chuyện cùng tiếp tân khách sạn, vừa đứng ở góc độ của gã để suy nghĩ vấn đề: Sở dĩ giao dịch ở trung tâm thương mại gần trạm xe, là vì nơi này nhiều người, bốn phía rộng mở, vừa lấy được đồ lập tức có thể bắt xe đường dài rời đi; vậy tại sao lại phải mướn phòng để giao dịch chứ, hiển nhiên gã đã xác định tôi cầm sách nát, quyết định nắm chắc phần thắng —— trước đó không dám trực tiếp tìm tôi, chính là sợ tôi ăn mềm không ăn cứng, dùng tình cảm để bức bách, phí tổn thấp nhất.

Tôi nên làm gì đây? Tôi tự hỏi bản thân, lão quỷ này hằng năm ăn dầm nằm dề trong đạo thuật vu cổ, đương nhiên cao minh hơn đứa nửa vời như tôi vài phần, mặc dù tôi không biết lai lịch, nhưng nghĩ thử có thể chỉ huy một đám ruồi, thế thì phải lão luyện đến thế nào? —— chuyện này cũng nhắc nhở tôi, luôn luôn chú ý tai mắt bên người. Tôi xong xuôi thủ tục, cầm thẻ phòng, đi tới thang máy.

Theo tiếng "đinh" đóng cửa, tôi dùng tốc độ nhanh nhất từ trong túi lấy ra một cái điện thoại di động (điện thoại di động này là sau khi tôi đổi điện thoại vào tháng 6 thì vứt ở nhà, vừa rồi tôi tiện tay mang theo), Nokia đời cũ, vừa khởi động, tôi lập tức gọi điện thoại cho A Căn: "A Căn, em nói anh nhớ nhé, bây giờ em ở phòng 1104 khách sạn XX cách trạm xe 200m phía nam thành phố, nếu mười phút sau em không gọi cho anh, lập tức báo cảnh sát..."

Tôi còn chưa nói xong, đã đến tầng 11, tôi lập tức cúp điện thoại, ném điện thoại di động này vào thùng rác.

Tôi vào phòng 1104, cửa không có khóa, ngồi bên mép giường chờ Tiện Nghi Sư Thúc đến.

Nệm rất xốp, mền màu trắng tinh, mang kiểu Lesbian, nghĩ đến tìm một cô gái cùng nhau lăn lộn trên chiếc giường này, nhất định là một chuyện tuyệt diệu, nhưng giờ phút này tôi lại rơi vào trong sợ hãi không tên. Trong đầu đã xuất hiện đủ loại ý niệm, ví dụ như tôi mai phục ở cửa, chuông cửa vừa vang lên, tôi giựt mạnh ra, một cái "Tam Hoàng trúng thiên chùy" đập tung cái đầu chó này; Lại ví dụ như tôi cho Kim Tằm Cổ chờ ở cửa, trực tiếp gieo cổ độc hắn, đến lúc đó uy hiếp, mọi người có cố kỵ lẫn nhau; lại ví dụ như...

Song tôi ngồi bên giường, không hề nhúc nhích.

Trực giác nói cho tôi biết, đợi đừng nhúc nhích, so với làm bất kỳ động tác nhỏ nào đều tốt hơn. Tôi đối mặt không phải với một người bình thường hoặc tội phạm cùng hung cực ác, mà là một lão bánh quẩy am hiểu thuật cổ độc, hắn gian trá, âm độc, biết rõ nhân tâm, tựa như độc xà ẩn núp trong bụi cỏ, chưa tới một khắc cuối cùng, sẽ không lộ nanh vuốt của bản thân —— giống như mãnh hổ nằm gò hoang, lặng lẽ nhẫn nại thu vuốt.

Vài phút sau, cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân gần kề như không.

Tôi ngẩng đầu, chỉ thấy chỗ rẽ ở buồng trong xuất hiện một bóng người nho nhỏ, đó là một con khỉ, hình thể nó chỉ lớn cỡ con mèo, khuôn mặt, bộ ngực và tứ chi bên sườn trong cùng màu cam sẫm, lưng là màu nâu đỏ, cái đuôi màu đen có chỏm trắng, còng người xông đến, đầu và cơ thể dài hơn 20cm, đuôi dài 30cm, không giống khỉ bình thường.

Nó hướng tôi nhe răng trợn mắt, vẻ mặt hung thần ác sát, chít chít kêu. Tôi đứng dậy, nó lại bị dọa sợ, bay lên khoảng không phía sau. Tôi theo bóng dáng nó, chỉ thấy nó nhảy lên bả vai một người đàn ông.

Lúc này, cửa mới truyền đến một tiếng khóa.

Quả nhiên là xuất quỷ nhập thần, tôi nhìn thấy người đàn ông trước mắt này, da tay của gã rất đen, đường nét khuôn mặt giống người Đông Nam Á, tuổi ước chừng trên dưới 50, phía trên lông mày trái có một nốt ruồi đen thật to, người rất xấu, gã đang cười lạnh, miệng mấp máy, tôi nhìn kỹ, hóa ra là đang nhai cau. Thấy tôi đứng dậy đề phòng nhìn gã, gã vươn tay vuốt ve bộ lông vàng đen của con khỉ, mắt lim dim nói: "Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ giở chút trò vặt, không ngờ ngươi vẫn rất tự giác —— rất tốt, ta thích loại người trẻ tuổi tự mình biết mình như ngươi."

Mắt của hắn nhíu lại, tôi cảm giác ánh mắt sắc bén này, tựa như bột thủy tinh vỡ vụn.

Tôi hít sâu một hơi, nói: "Có mang búp bê sứ theo không?" Hắn từ một cái túi vải bên hông lấy ra búp bê sứ chứa Đóa Đóa, đặt ngang trên tay, đưa về phía trước, nói: "Sách đâu?" Tôi đi tới trước cửa sổ kéo rèm lại, phòng lập tức tối sầm xuống, tôi khẽ gọi: "Đóa Đóa, Đóa Đóa..." Đóa Đóa không xuất hiện, mà trên mặt người đàn ông kia lại hiện lên nụ cười khó hiểu.

Tôi hỏi ông đã làm gì? Gã nhún vai, khóe miệng co rúm một cái, búp bê sứ lập tức bay ra một sợi bạc, Đóa Đóa xuất hiện trong phòng, nhìn thấy tôi, liền chạy tới bịn rịn nha nha há miệng, gắt gao siết lấy vạt áo tôi, trốn phía sau tôi, như con thú nhỏ bị kinh sợ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn ngập sợ hãi.

Gã xòe hai tay, nói: "Nhìn xem, chẳng qua ta muốn nói cho ngươi biết, khống quỷ thuật, ta tinh thông hơn ngươi, cho nên ngươi đừng hòng giở trò bịp bợm, đến đây, đưa sách cho ta, chúng ta cùng trao đổi!" Tôi nhìn chằm chằm vào mắt gã, khi gã nói đến "chúng ta cùng trao đổi", ánh mắt mất tự nhiên liếc qua bên cạnh —— biểu hiện này kỳ thật đang phủ định lời nói của mình.

Tâm trạng rơi vào đáy cốc, con chó này, không phải là muốn giết người diệt khẩu đó chứ?

Tôi siết chặt túi xách đưa về phía trước, gã trở tay một cái, tôi nhìn thấy màu sắc trên tay người này rõ ràng không đồng màu với phần cánh tay lộ ra, hiển nhiên là mang găng tay cao su, gã này thật cẩn thận. Hai chúng tôi cách xa nhau một thước, gã tiếp nhận túi đen của tôi, mà tôi cũng lấy qua búp bê sứ, ngón tay vừa chạm vào, tôi lập tức cảm giác được một trận cảm giác tổn thương đau đớn, cảm giác có mấy con kiến lửa cực nhỏ bò vào trong cơ thể.

Tôi nhướng mày, nhìn chòng chọc gã nghiến từng chữ nói: "Ông dám gieo cổ ta?"

Gã lấy túi qua cười ha ha, nói cổ bổn mạng Kim Tằm theo truyền thuyết bách độc chớ vào, ta thật sự muốn nhìn thử xem.

Tôi trúng Điên cổ, sau khi trúng cổ độc, nửa ngày phát tác, nhân tâm mờ mịt, đầu choáng, cười mắng vô thường, khi uống rượu, dược độc thường phát, người ngứa ngáy khó nhịn, phẫn nộ hung ác, giống hệt kẻ điên. Đây là cấp độ nhi đồng, ngày xưa người Lưỡng Quảng thường dùng, cách trị thông thường nhất là nhai cau, có thể phòng ngừa hoặc giảm bớt. Tôi thấy dáng vẻ gã như đã tính sẵn trong lòng, nắm tình hình trong tay, trong lòng tôi cả giận lại bất đắc dĩ, chỉ có thể để cho Kim Tằm Cổ trong cơ thể vội vàng giải độc, để tránh độc vào phủ tạng, dùng vải gói kỹ búp bê sứ, cất bước đi, nói tôi có thể đi chưa?

Gã đưa tay ngăn cản, nói chờ chút, ngươi đã nghiệm hàng, ta vẫn chưa nghiệm hàng. Nói xong gã cúi đầu mở túi xách ra, lúc lật xem, con khỉ bỏ túi trên vai gã luôn trừng mắt với tôi, rất cảnh giác, mà tay phải của tôi đã bắt được con dao Thụy Sĩ trong túi quần. Thằng chó đó lục một chút, lấy ra hai quyển sách, xem qua loa, ngẩng đầu, híp mắt nói sách đâu? Sách đâu rồi? Tôi cố gắng trấn định nói không phải trên tay ông sao?

Cơn tức đầu tiên đã được thêm vào ánh mắt gã, tôi cảm giác trong nháy mắt thủy tinh thể của gã đã biến thành màu đỏ.

"Không ngờ ngươi có gan chó dám lừa ta?!" Gã phẫn nộ điên cuồng hét lên.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,