Chuyển đến nội dung chính

Quyển 1 - Chương 10

 Chương 10 - Tiểu quỷ xin nhận nuôi


Có người lập tức đến lục soát người Thanh Nha Tử, chỉ từ trong đồng phục cũ lục soát ra được một quả trứng gà ấm.

Đây hiển nhiên là bữa sáng của cậu ta, trong hộp cơm gỗ là cháo loãng dưa muối, hiển nhiên cậu ta vội tới đưa cơm cho gia đình này. Tôi nghe ông mù trong thôn nói, hai năm nay đều là Thanh Nha Tử chăm sóc Vương Bảo Tùng và mẹ gã, đưa cơm bất kể mưa gió.

Hai năm trước (năm ngoái và năm nay), Thanh Nha Tử mới bao nhiêu tuổi? 11 tuổi hay 12 tuổi?

Lục soát hết người không có phát hiện gì, cảnh sát buông Thanh Nha Tử ra, nói với cậu ta cảnh sát đang phá án, bảo cậu ta về đi. Cậu ta nghe lời, đi khỏi sân, sau đó căm hận phun nước miếng xuống đất. Tôi cảm giác cậu ta đang nhìn tôi, ánh mắt của đứa trẻ này khiến tôi cảm thấy có chút khó chịu, vì vậy đi vào nhà. Bên trong vẫn ẩm thấp nóng bức như trước, một mùi kỳ lạ, đèn bị bật mở, tôi nhìn thấy La Nhị Muội bị mấy người đàn ông nâng lên, còn Vương Bảo Tùng thì bị hai cảnh quan khôi ngô đè trên mặt đất còng tay lại.

La Nhị Muội nói với theo họ: "Nó là đứa điên, các người đừng làm khó nó."

Ngày ôm qua ngọn đèn tù mù tôi không nhìn rõ La Nhị Muội, chỉ cảm thấy hình dung tiều tụy, hôm nay vừa nhìn, phát hiện bà ta cơ hồ gần giống như xác ướp, khắp người đều là xương xẩu, mặt vô cùng kinh dị. Tôi biết, bình thường người nuôi cổ, học hắc vu thuật, mỗi ngày giao tiếp cùng quỷ hồn, dương khí bị đoạt, số kiếp ăn mòn, nếu không có pháp môn, dung mạo đều kinh dị, hơn nữa mệnh cách là không được chết già. Trước kia đọc trên sách luôn cảm thấy khó tin, hôm nay vừa nhìn, trong lòng càng rét sợ.

Vương Bảo Tùng giãy giụa bị đè ép ra ngoài, mà La Nhị Muội thì nhìn tôi một chút, nở nụ cười: "Thật là trò giỏi hơn thầy nhỉ." Bà ta cười đến quỷ dị. Tôi hỏi bà ta tiểu quỷ hôm qua, thi thể tìm ở đâu? Bà ta nói à, quên mất chuyện này, hài cốt của tiểu quỷ chôn dưới mặt giường, về phần tìm ở đâu? Ai gây nghiệt thì tìm chỗ người đó.

La Nhị Muội nằm liệt trên giường không thể đi lại, mấy cảnh sát dùng chăn bọc bà ta lại, chỗ chân tí tách rơi rất nhiều nước tanh hôi, xông mấy người họ khó chịu, vội vàng nâng vào sân. Tôi cảm thấy tính mạng bà lão này đã sắp đến đoạn cuối rồi. Mã Hải Ba ở bên cạnh chen ngang, hỏi tiểu quỷ gì thế. Tôi chưa kể cho ông ta nghe chuyện tối qua, chỉ nói với ông ta, lần trước không phải ông từng đề cập với tôi vụ án bé gái đột tử, thi thể bị trộm sao, chuyển dời giường kia ra, đào thử sẽ biết.

Mã Hải Ba nói thật hả? Tôi nói tôi có lừa ông bao giờ sao.

Ông ta bây giờ tin tưởng tôi không dám nghi ngờ, vội vàng gọi hai cảnh sát đang thu thập chứng cứ trong phòng đi tìm cuốc chim xà beng, tôi đẩy giường vào bên trong một chút, xác định điểm thi khí nồng nặc cho họ, bảo họ cẩn thận đào thử. Trên mặt đất là tấm ván gỗ, nhưng đã mục, sau khi dễ dàng mở ra, hai chàng trai đô con bắt đầu vung cuốc đào đất, còn tôi thì nhìn khắp phòng, muốn tìm xem có gì kỳ lạ không.

Tôi từ trong một cái hộp gỗ lấy ra một ít vụn gỗ thích, vòng bạc, nhang đèn các loại, lại tìm được trên điện thờ mấy tượng thần bằng gỗ điêu khắc, bình, một đống thảo dược, tro nhang, gỗ đào, vụn xương...cùng với một con búp bê sứ rất sống động. Lúc này có người gọi đã đào được, tôi dời bước đến trước giường, chỉ thấy trong hố cạnh đất bùn nện cứng rắn, có một cái quan tài vỏ mỏng dài chừng 50cm, mùi tanh ngất trời.

Tôi vội vàng gọi người mở toàn bộ cửa sổ trong phòng, sau đó bảo họ đi tìm khăn thấm nước che mặt, ngồi xổm xuống, dùng một cây xà beng họ đưa tới cạy mở quan tài này. Mở quan tài ra, phát hiện bên trong là một bộ xương khô xám trắng, không lớn, thịt bên trong đã thối rữa toàn bộ, hóa thành một đống thịt nát máu me, vô số giòi bọ màu trắng bò trên đó.

Giờ khắc này tôi rốt cuộc không nhịn được nữa, quẳng mẹ hình tượng cao nhân, tôi lộn nhào ra góc phòng, dựa vào cột gỗ, một luồng nước chua phun ra, mà này vừa phun quả thực phản ứng dây chuyền, bụng tôi bắt đầu nhộn nhạo nổi loạn, vô số khí bành trướng bốc lên, món Trung hôm qua, bữa tối thoáng cái phun ra toàn bộ, có lẽ khá gấp, thế mà còn từ trong mũi phun ra. Khi tôi nôn đến mức bụng chỉ còn lại nước chua, phát hiện bên cạnh còn có thêm một vài người bạn hiền cũng đang cùng tư thế với tôi đây.

Mã Hải Ba dùng khăn mặt bụm mũi đi ra, nhìn thấy đám uế vật chúng tôi nôn, mặt lại trắng bệch. Ông ấy thấy tôi khỏe hơn chút, sau đó nói: "Tôi đã khép quan tài lại rồi, đến lúc đó mang về, để khoa kỹ thuật kiểm tra thử là biết có đúng hay không? Ôi, tôi làm cảnh sát 20 năm, có gì mà chưa từng thấy, chỉ là lúc này đây, mẹ nó thật tà môn."

Tôi sợ ông ta không đậy kín quan tài, phạm vào điều kiêng kị, có thi khí tràn ra, vì vậy cố nén ghê tởm trong lòng đi vào xem. Một lần nữa trở về phòng, tôi xem nếp gấp quan tài một chút, đã đóng đinh kín kẽ. Tôi phất tay với Mã Hải Ba ở cửa, tỏ vẻ có thể rồi. Hết thảy đã hoàn thành, kết quả cuối cùng chỉ chờ họ thẩm vấn, địa phương quỷ quái này, tôi không muốn ở thêm một giây nào nữa, vì vậy tôi nhấc chân chuẩn bị đi, không ngờ thế mà không đứng dậy nổi.

Cúi đầu nhìn lại dưới chân, tôi bị dọa giật nảy mình —— một cô bé mịn màng trắng ngần đang ôm đùi tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng. Tôi nhìn lại ngoài cửa, phát hiện Mã Hải Ba đang chỉ huy mấy cảnh sát, không hề phát hiện khác thường của tôi bên này. Tôi cúi đầu hỏi nó: "Em muốn làm gì?" Cô bé lắc đầu, chỉ vào quan tài nhỏ kia há miệng.

Tôi hỏi nó: "Em muốn anh mai táng ổn thỏa cho em?"

Nó lắc đầu.

Tôi lại hỏi: "Em muốn anh siêu độ vong linh cho em?"

Nó lắc đầu, liều mạng lắc đầu, hoảng sợ nhìn tôi. Tôi cười cười, nói: "Đừng nói là em muốn anh đưa em theo đấy nhé?""

Nó rốt cuộc gật đầu, trên mặt lộ nụ cười, như con cún nhỏ nịnh nọt chủ nhân. Tôi có chút khó xử, tôi là một thằng đàn ông mang theo một tiểu quỷ thì còn ra gì? Huống hồ tôi cũng không hiểu rõ nuôi tiểu quỷ thế nào. Nó nhìn thấy tôi suy tư khó xử, nhảy dựng lên, tìm cái chổi quét quét, lại cầm quần áo tôi vò vò, thấy tôi không phản ứng, sốt ruột đến suýt khóc.

Thấy dáng vẻ đáng thương của nó, nơi mềm mại nhất trong lòng tôi thế mà bị xúc động rồi, trong lòng đau xót. Tôi hỏi nó: "Anh mang em đi như thế nào đây? Bình thường em nghỉ ngơi ở đâu?" Nếu nó ở trong quan tài, nói thật tôi thật sự sẽ quyết đoán cự tuyệt —— dù sao tôi không có tố chất tâm lý tốt của nghề bà đồng. May mà không phải, nó chỉ hướng con búp bê sứ trên điện thờ kia.

Tôi cầm lấy búp bê to bằng bàn tay kia, phát hiện gần cổ búp bê có một chốt mở, vừa mở ra nhìn, bên trong có rất nhiều không gian nhỏ chưa chút tóc đen, xương, tro và dầu, có một lớp màng ngăn, ngược lại sẽ không tràn ra. Tôi nói được rồi, anh mang em đi, nhưng mà nếu em không nghe lời, anh sẽ vứt em ra ngoài trời phơi nắng. Nó sợ đến lắc đầu, tiếp theo lại gật như con gà mổ thóc, tôi nhìn mà mắc cười. Tôi giơ búp bê lên, nó lập tức hóa thành một sợi bạc, chui vào.

"Lục Tả, Lục Tả..." Mã Hải Ba lại đây đẩy tôi, tôi nói sao rồi? Ông ta cười cười, sắc mặt có chút không đúng, ông ấy hỏi một mình cậu ở đây lẩm bẩm nói gì đó? Tôi hỏi: "Anh không thấy gì sao?" Mã Hải Ba ngượng ngùng nói cậu đừng dọa tôi. Tôi nói được, đùa thôi, sau đó giơ búp bê trên tay lên nói tôi muốn mang về, có sao không?

Mã Hải Ba nói đây là gì? Tôi lắc đầu, giả bộ thần bí, nói cho ông ấy biết không nên hỏi, tôi mang về xử lý.

Ông ta lúc này cũng không dám nói nguyên tắc gì rồi, gật đầu, nói cậu đem đi đi. Lúc này có người tiến đến gọi, nói xe tới rồi, hỏi tôi có muốn quay về huyện thành không. Tôi đương nhiên không muốn ở lại nơi quỷ quái này nữa, vì vậy nói cùng về thôi. Ra sân, tôi nhìn thấy Thanh Nha Tử vẫn còn một mình trên bờ ruộng ở cửa, tôi không để ý tới cậu ta, mặc cho thằng nhóc này nhìn tôi như kẻ thù.

"Ngươi là phản đồ, ngươi là phản đồ của Miêu gia chúng ta..." Hắn tức giận quát với tôi.

Tôi quay đầu lại nhìn cậu ta, cậu ta càng thêm dũng cảm, phun nước miếng với tôi: "Hừ, các người làm chú Bảo Tùng bị điên, lại muốn giết chết La bà bà, đám người khác quê các ngươi...Ngươi, ngươi là phản đồ Miêu gia còn giúp họ!" Miệng của cậu ta phát âm hỗn loạn tiếng Miêu tiếng ta, tôi nghe rất khó khăn, nhưng có thể nhìn thấy ánh mắt của cậu ta là vô cùng oán độc. Tuổi này của cậu ta chính là ánh mắt sáng ngời, thế giới quan của bản thân đã hình thành, chấp niệm, cực đoan, tức giận bất bình...Tôi nhìn đôi mắt đó, thậm chí có một loại cảm giác nói không ra lời. Hai cảnh sát đóng giữ trong sân lại đây kéo cậu ta: "Thằng nhóc con mày biết cái gì, đi, đi!"

Tôi không nói gì, xoay người bỏ đi. Mấy cảnh sát ở phía sau vẫn đang dạy dỗ cậu ta: "La bà bà này phạm vào vương pháp, cho dù là ai, đều phải chịu giáo huấn..."

Ở trên xe tôi cùng Mã Hải Ba trao đổi về chuyện trừ bỏ dư độc của hai cảnh sát trẻ bị thương kia, hơn nữa còn chỉ dẫn ông ấy sau khi trở về phải mua chút rễ cây Mã Thầy lớn, bất luận nhiều ít bao nhiêu, cắt miếng phơi khô nghiền vụn, mỗi sáng dùng hai chỉ, dùng Không Tâm Bạch nấu sôi tống xuống. Liên tục một tuần, không thể gián đoạn, như vậy sẽ trừ tận gốc cổ độc.

Nói xong lời này, đã tới Thanh Mông hương, tôi khước từ lời mời ở lại của họ, chuyển xe một mình quay về huyện thành.

Đến huyện thành mới 12 giờ trưa, tôi ở bên ngoài ăn qua loa một phần thức ăn nhanh, sau đó mua chút thực phẩm dinh dưỡng đến bệnh viện nhân dân huyện thăm chú tôi. Tới phòng bệnh, đụng phải em họ Tiểu Tịnh, nó liếc mắt nhìn tôi, không chào, chỉ hừ một tiếng, quay đầu đi. Chú tôi ngược lại vẫn nhiệt tình, gọi tôi ngồi xuống, còn hỏi lần này tôi đi Thanh Sơn giới có thu hoạch gì không.

Vết thương trên mặt chú đã khép miệng, hiện giờ quấn lụa trắng thật dày, trước tiên tôi hỏi chú bệnh tình thế nào, chú nói hoàn hảo, về phần để sẹo...Đàn ông mà, cũng không phải dựa vào mặt để kiếm cơm. Tiểu Tịnh ở bên cạnh tức giận nói, có vài vết sẹo, giống như lưu manh. Chú liền quát nó, nói con nít sao có chút việc cũng không hiểu chứ? Tiểu Tịnh đứng lên trừng mắt với tôi rồi chạy đi, còn tôi thì khuyên chú đừng nóng giận, con gái dậy thì hay vậy. Thế là tôi kể với chú về chuyện xảy ra trong thôn Sắc Cái.

Chú im lặng một hồi, hỏi tôi: "Trên người con thật sự có Kim Tằm Cổ?"

Tôi nói đúng, chú bắt lấy tay tôi, nói với tôi: "Lời này, sau này con ngàn vạn lần đừng nói với người ngoài, tốt nhất cũng chớ để cho người khác thấy. Chú đây mặc dù sống trong núi rừng cả nửa đời, nhưng lòng người vẫn hiểu một chút. Thời xưa ôm ngọc mắc tội, thứ này của con cũng là bảo bối, quá nhiều người biết, ngược lại mang đến phiền toái cho con, biết không?"

Tôi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Chú thở dài một hơi, nói: "Mặt chú không thành vấn đề, đến lúc đó cũng chỉ là vài vết sẹo mờ, lại có bảo hiểm điều trị, con đừng để trong lòng quá. Cả đời chú không có tiền đồ, tiểu Hoa và tiểu Tịnh lại chậm rãi trưởng thành, tính tình chúng giống mẹ, không tốt, chú rất lo, sau này gặp chuyện gì khó xử, con giúp một tay. Còn nữa, con cho thím tiền, nhiều quá, chú bảo bà ấy trả lại con..."

Tôi vội khoát tay nói không cần, còn nói chuyện tiểu Hoa tiểu Tịnh, cũng là chuyện của tôi, nhất định sẽ giúp.

Chối từ một phen, chú cũng không nói gì nữa, lại nói đến chuyện Lý Đức Tài, như trước không có tung tích. Cũng đã tổ chức lục soát trong rừng nhiều lần, không hề có dấu hiệu. Chú thở dài, ban đầu còn hận hắn, bây giờ lại lo lắng vô cùng.

Tôi ở bệnh viện chơi hơn một tiếng, sau đó đến bến xe bắt chuyến quay về nhà.

Mặc dù trước đó đã báo bình an, nhưng cha mẹ thấy tôi an nhiên trở về, vẫn vô cùng vui mừng, trái lại một ít bà tám hàng xóm có chút thất vọng, chạy tới hỏi han, trong lòng nghĩ tại sao lại thả tôi. Tôi mặc kệ họ, đóng cửa, sau khi cất kỹ búp bê sứ chứa hồn phách tiểu quỷ, chăm chỉ nghiêm túc nghiên cứu quyển sách nát mà bà ngoại để lại cho tôi.

Cảnh ngộ mấy ngày nay khiến tôi hiểu được một đạo lý, bà ngoại để lại cho tôi một khoản tài phú, một khoản tài phú rất lớn, nó có thể hóa mục nát thành thần kỳ, dẫn dắt tôi đến một thế giới không tầm thường, nhưng nếu tôi không biết sử dụng thành thạo, tùy thời đều sẽ đi xuống cùng bà ôn chuyện —— nói thật ra, bởi vì từ nhỏ đã khá sợ bà ngoại, cho nên chúng tôi cũng không trao đổi nhiều.

《 Trấn áp sơn loan 12 pháp môn 》 tổng cộng có 13 phần, mỗi phần hơn mười trang, cơ hồ hơn chục vạn chữ chánh văn, đồng dạng số lượng từ chú thích, còn có rất nhiều ảnh minh họa, ảnh tư liệu các loại, trong lúc nhất thời tôi khó có thể nắm giữ. Nhưng sau khi biết những tri thức này cực kỳ hữu dụng, bây giờ tôi đã có mười phần động lực.

Ngày đó tôi vẫn nồng nhiệt đọc đến khuya, mãi đến khi ánh trăng dời về tây, côn trùng thổn thức, tôi mới bị cơn buồn ngủ tập kích.

Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi lại gặp được bà ngoại tôi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,