Chuyển đến nội dung chính

Quyển 1 - Chương 11

 Chương 11 - Bà ngoại báo mộng, tôi làm thôi miên


Kỳ thật đầu tiên tôi nghĩ là đang nằm mơ, nhưng giấc mơ này lại chân thật đến kỳ cục.

Trong thoáng chốc bà ngoại đi tới trước mặt tôi, nhìn tôi rất an ủi, xoa đầu tôi, nói: "Cháu trai ngoan, xem ra con đã có thể kết nối sơ bộ với Kim Tằm Cổ rồi, có thể không cần theo bà xuống đây rồi, thật tốt, không ngờ con thế mà là..." Cơ thể tôi không động đậy, ý thức có chút mông lung, nhưng lại có thể nói chuyện rõ ràng, vì vậy tôi hỏi bà: "Bà ngoại, trong 12 pháp môn kia toàn bộ đều có thật không? Chuyện mấy ngày nay con gặp, cũng đều có thật đúng không?"

Bà nhìn tôi, không nói lời nào. Lúc này tôi cũng không cảm thấy bà đáng ghét nữa, cảm giác so với ấn tượng trước kia thân thiết hơn nhiều lắm, một lát sau bà nở nụ cười, bà nói chính con đã biết đáp án rồi, còn phải hỏi bà làm chi. Bà lại nói tiếp, bây giờ con coi như đã kế thừa y bát của bà, nhưng đối với những tiền bối, vẫn thiếu chút nghi lễ. Bà bảo tôi trở lại nhà cũ ở Đôn trại, đến khấu đầu một cái với lịch đại tổ sư trên điện thờ, bái tế xong, sau đó đồ vật trong nhà cũ đều bỏ hết, tị uế.

Tôi nói vâng, không thành vấn đề. Sau đó bà lại nói cho tôi biết, những thứ trên sách sau khi đọc xong, tốt nhất thiêu hủy.

Tôi hỏi tại sao, bà nói tôi không có năng lực bảo vệ vật đó, cầm chính là rước họa, không biết ngày nào sẽ có oán quỷ tới cửa đòi nợ, thiêu hủy rồi không vướng không bận. Tôi nói vâng, bà lại hỏi tôi có phải đối đầu với La Nhị Muội của Trung Ngưỡng rồi không, ý thức tôi lại mơ hồ, không nhớ rõ nói gì, dù sao bà đã bảo không sợ, người của Miêu trại Trung Ngưỡng, truyền thừa đã sớm bị mất rồi, mất rồi...ôi!"

Nói tới nói lui, bà ngoại lại thở dài, nói dòng dõi chúng ta cũng sắp mất rồi. Tôi lúc đó căn bản đã sắp mất ý thức, cuối cùng chỉ mơ mơ hồ hồ nghe bà nói: Tích đức làm việc thiện, tự giải quyết cho tốt.

********

Ngày thứ hai tôi thức dậy, liền nhớ kỹ ba chuyện: Dập đầu nhận tổ, thiêu hủy sách nát, "Tích đức làm việc thiện, tự giải quyết cho tốt.".

Ký ức này tôi khắc sâu như thế, cho nên bữa sáng cũng không ăn, liền mua nhang đèn giấy tiền vàng bạc, tìm chiếc xe ba bánh đi đến Đôn trại làm nghi thức bái sư, tế điện tổ tông tiền bối. Lại đi tới nhà bà ngoại, mới phát hiện bên trong âm khí quả thật dày đặc, tôi cũng có thể cảm giác được dưới nền đất trong sân, dường như chôn vô số xác trùng rắn. Đối với lời dặn của bà ngoại tôi không dám chậm trễ, đốt nhang đèn ngoan ngoãn hướng 10 bài vị trên bàn thờ đại thần ba gõ chính lại, cung kính hô to: "Lịch đại tổ sư gia ở trên, tiểu tử Lục Tả dưới này, được bà ngoại Long Lão Lan phù hộ, thu nhập môn, mong chúng tổ sư gia rủ lòng thương, không chê con tư chất nông cạn, bảo hộ con một đời bình an, không tai không nạn."

Sau khi quỳ lạy xong, không biết do tác dụng tâm lý, hay thứ gì khác, tôi cảm giác bài vị trên điện thờ vào một khắc kia có một luồng khí xoáy dâng lên, tiếp theo cả người tôi ấm áp dào dạt, toàn bộ tỉnh khiếu huyệt như ăn nhân sâm, toàn thân thư thái.

Tôi lạy xong thần, đốt xong giấy, thu dọn sạch sẽ không sót mảnh nào, trước khi ra ngoài còn chùi sạch bùn trên giày lên bậc cửa sạch sẽ, toàn bộ rơi trong gian nhà chính. Bà ngoại chết đi, căn nhà này đã là tài sản đứng tên cậu tôi, lúc tôi đi lại nhìn kỹ một lượt, về sau, đời này cũng chưa từng trở lại.

Sau khi tôi trở về trấn trên, chạy tới tiệm photocopy. Cửa hiệu này là của một người bạn thân lúc nhỏ của tôi mở, ở cạnh trường trung học trấn, khách hàng là giáo viên và học sinh, lúc bận lúc nhàn, lúc này vừa vặn là lúc nhàn rỗi. Tôi tìm đến cậu ấy, bảo cậu ấy cho tôi mượn máy một ngày, hỏi bao nhiêu tiền. Cậu ấy nói không cần, vừa vặn ngày đó cậu ấy phải đi huyện thành mua sắm đồ, không mở cửa hàng, cậu cần, cứ lấy dùng, anh em quen lâu như vậy tính toán làm gì.

Tôi cũng không khách khí, nói được, rồi chạy về nhà đem sách nát đi photocopy.

Bà ngoại bảo tôi đốt sách, tôi đương nhiên tuân thủ, nhưng với cái đầu óc tồi tệ này của tôi, tất nhiên phải mất khá lâu mới có thể tiêu hóa thành công, nhưng tôi là người làm ăn, mấy đường lắt léo đương nhiên biết nhiều lắm, quét văn bản thành PDF, tải xuống một phần mềm chuyển nó thành WORD, hai phần bảo lưu, dùng USB sao lưu, nghĩ đến lúc đó có thể mua một MP4 có thể xem bất kỳ lúc nào (thời này chưa có điện thoại di động thông minh), kỳ thật so với sách tiện hơn nhiều.

Vừa vặn tôi mang theo một cái USB 1GB, tôi ở cửa hàng bận rộn tới chiều, cuối cùng tổng cộng làm được 254MB PDF và WORD, sau khi xóa bớt một ít phim hành động trong USB, tôi chép vào, sau đó cho 《 Trấn áp sơn loan 12 pháp môn 》một mồi lửa, đốt thành tro tàn, hoàn thành phần nhắc nhở thứ hai của bà ngoại.

Lúc tôi đang ăn cơm chiều, nhận được điện thoại của Mã Hải Ba, ông ấy hỏi tôi lúc nào rảnh, vụ án có tiến triển mới.

Tôi không trả lời ông ấy, cười nói tôi không phải lãnh đạo cục của anh, cũng không phải ủy ban chính pháp phân công quản lý, cớ gì phải báo cáo với tôi? Mã Hải Ba nói: "Tôi không giỡn với cậu nữa, là như vậy, chúng tôi mang Vương Bảo Tùng và mẹ hắn về thẩm vấn, Vương Bảo Tùng là kẻ điên căn bản không thẩm vấn được, bà mẹ hắn thì chỉ thừa nhận đã nguyền rủa chết Hoàng Đóa Đóa -- chính là con gái của Hoàng Lão Nha, giấu xác, về phần án bầm thây căn bản không có chứng cứ chứng minh là họ làm...Hơn nữa La Nhị Muội khai một tình huống quan trọng, nói Hoàng Lão Nha bệnh nặng cũng là bà ta gieo cổ, không ai có thể giải, sau đó bà ta còn nói muốn gặp cậu."

Tôi hỏi gặp tôi để làm gì, kể việc nhà?

Mã Hải Ba mềm giọng muốn nhờ, ông ấy nói tôi mạng người quan trọng, mà bệnh La Nhị Muội đã hết phương cứu chữa, gắng không được mấy ngày nữa, bảo tôi tốt nhất sớm qua đó -- giúp người giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây, đạo lý này đúng không. Hơn nữa, cho dù tôi không nể mặt ông ấy, cũng phải nể mặt mũi của em Hoàng Phi chứ? Hoàng Lão Nha là bác của cô ấy mà!

Tôi nghe bên kia điện thoại rất ồn ào, hỏi ông đang ở đâu? Ông già đó hắc hắc cười không ngừng, không nói chuyện, kết quả chưa được vài phút, cửa nhà chính của tôi bị người ta đẩy ra.

Hóa ra để đảm bảo chắc chắn, ông ấy đích thân lái xe sang đón tôi.

Nhìn thấy cảnh sát mặc đồng phục tiến đến, cha mẹ tôi có chút sợ hãi, căng thẳng đứng dậy chào hỏi, cha tôi tưởng rằng lại là chuyện lần trước, xoa xoa tay, nếp nhăn khóe mắt lại hằn sâu thêm vài phần. Cũng may Mã Hải Ba vẫn biết làm người, miệng cũng láu lỉnh, chỉ chốc lát sau đã dỗ cho cha mẹ tôi vui vẻ. Khi biết được mục đích đến của ông ấy, cha mẹ tôi vội vàng thúc giục tôi, đi thôi đi thôi, người của nhà nước tìm con có việc, con ở đây ăn cơm gì nữa? —— trong mắt lão bách tính chỗ chúng tôi, quyền uy chính phủ cực kỳ cao (về phần tạo dựng lên thế nào tôi sẽ không kể dài dòng), việc công chính là chuyện động trời, cha mẹ tôi văn hóa không cao, cảm thấy mặc đồng phục (đặc biệt là đồng phục cảnh sát), chính là người nhà nước, người ta tìm mình, mình phải tích cực phối hợp.

Lúc đi trên đường, Mã Hải Ba kể với tôi chút tiến triển của vụ án. Tôi đưa ra mấy điểm đáng ngờ: Một, Vương Bảo Tùng rốt cuộc là điên thật hay điên giả? Điên giả tất cả đều dễ giải thích, nếu điên thật, La Nhị Muội nằm liệt trên giường hơn nửa năm, làm sao đi đào mộ? Hai, Vương Bảo Tùng là hung phạm của án bầm thây, đây là trông khí trông ra thôi, không có chứng cứ, cũng chưa chắc là đúng, chuyện này mẹ của gã có biết không? Động cơ giết người là gì?

Mã Hải Ba nói: "Ý của cậu là còn có sự tồn tại của người thứ ba?"

Tôi nói tôi chỉ nghi ngờ, trong pháp môn của hắc vu thuật, Mao Sơn đạo thuật cũng có thuật Ngũ Quỷ vận chuyển các loại, không cần tự mình ra tay, tự có linh tà vật đi đào mộ móc xác, nhưng La Nhị Muội hiển nhiên còn chưa có đạo hạnh này. Nói tóm lại, La Nhị Muội La bà bà mới là mấu chốt của cả vụ án, chỉ cần bà ta chịu mở miệng, cơ bản sẽ không có việc gì nữa...Đương nhiên, bên Sắc Cái vẫn không nên lơi lỏng, nếu có người thứ ba thật, nhất định còn ở Sắc Cái thôn.

Nói xong, tôi lập tức nhớ tới một đôi mắt oán độc, trong lòng nghĩ không thể nào đâu...

Mã Hải Ba nói: "Cậu không làm cảnh sát thật là đáng tiếc, nói mà tôi như được khai sáng."

Tôi biết ông ấy đang nịnh nọt tôi —— mấy ông già lọc lõi mấy chục năm như họ, những vụ án đã xử lý còn nhiều hơn số gái đẹp mà tôi từng gặp, làm sao có thể không nghĩ ra những việc này? Song người ta luôn thích nghe lời hay, một câu kia nghe vào khiến lòng tôi kích động, tự cảm thấy hình tượng mình to lớn thêm vài phần, tâm trạng với chuyện này cũng tích cực hẳn.

Tôi nhớ tớ một thứ vừa học được, vì vậy nói với Mã Hải Ba, có lẽ tôi có thể khiến gã điên Vương Bảo Tùng mở miệng.

Ông ấy nói thật hả? Tôi nói có thể thử xem, nhưng phải chuẩn bị chút đồ. Ông ấy nói đều dễ xử lý, kinh phí trong cục dồi dào, có cần mua gì cứ mở miệng. Vì vậy tôi bảo ông ấy chuẩn bị đàn hương, bùa vàng, nước sạch, băng nhạc Phật, máy ghi âm hoặc là máy nhạc lớn chút, Mã Hải Ba gọi điện thoại sai người nhất nhất làm theo. Chờ khi chúng tôi tới cục huyện, đã chuẩn bị xong toàn bộ.

Tôi ở phòng thẩm vấn lần trước mình ở thấy được Vương Bảo Tùng sợ hãi rụt rè, phòng bị điên khùng.

Mã Hải Ba nói gã điên này thỉnh thoảng sẽ không khống chế được, bùng phát đả thương người, hỏi tôi có muốn cho gã chích một mũi an thần không, tôi nói không cần, chích thuốc an thần còn hỏi được gì, cho ăn cơm no chưa?

Dương Vũ bên cạnh nói hôm nay đã cho gã ăn nhiều cơm rồi, thịt kho tàu ăn ba chén đó, ăn rất ngon lành. Tôi nói tốt, đồ đạc để lại, các anh ra ngoài, tất cả xem ghi hình là được rồi. Dương Vũ đứng ỳ không đi, muốn ở lại, nói muốn quan sát học hỏi một chút vu thuật thần kỳ. Tôi nghĩ một chút, nói cũng được, nhưng mà phải thay đồng phục ra, tránh kích thích Vương Bảo Tùng.

Hắn đồng ý, đổi một bộ sơ mi trắng.

Vương Bảo Tùng bị khóa ngược trên ghế thẩm vấn, thì thào nói chuyện một mình, rất mơ hồ, dần có dần không, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng phòng bị, điên khùng, lúc thì trừng to mắt, lúc thì xoay cổ. Tôi cũng không nói gì, bật máy ghi âm, mở lên tiếng nhạc Phật —— khúc nhạc này là loại yên tâm tĩnh khí rất bình thường, âm điệu hòa hoãn, ngôn ngữ đơn giản, ở rất nhiều chùa chiền hoặc quầy tế phẩm nhang đèn đều bật.

Đốt một cây đàn hương, tôi ngồi sau bàn không nói lời nào, mắt khép lại. Theo tiếng nhạc duy trì liên tục, tinh thần Vương Bảo Tùng bắt đầu chậm rãi trầm tĩnh lại, cảm giác no trong cơ thể lại từng chút ăn mòn cơ năng thân thể gã.

Sau hơn 20 phút, Vương Bảo Tùng bắt đầu tiến vào trạng thái mệt mỏi muốn ngủ.

Tôi dùng nước sạch rửa tay, sau đó lấy lá bùa vàng ra, cắn đầu lưỡi, nhỏ máu lên mặt giấy, thoa đều, bắt đầu hát bài Chiêu Hồn: Ba hồn mất đi à ơ khó tìm về, một lòng đã ra đi, hai phách không đủ tiếc, hôm qua ăn du trà, hôm nay đi mất hồn, hồn rơi không ngừng đến hết, hạ sinh không an bình, phách về à ơ hồn về...Thanh âm tôi niệm cũng không lớn, âm tuyến thật nhỏ, như có như không, đương nhiên, đây cũng chỉ là dựa vào hồ lô vẽ cái gáo mà hát thôi, tôi làm sao hiểu mấy cái này? Người lèo lái thật sự vẫn là Kim Tằm Cổ.

Kim Tằm Cổ, có thể đưa người vào ảo cảnh, không được giải thoát, chịu mê hoặc, ngoan ngoãn.

Dương Vũ bên cạnh trừng mắt cực lớn, thì thào nói: "Đây là thuật thôi miên, hay là Múa Mời Thần trong truyền thuyết?" Tôi không để ý tới hắn, một lòng cùng ông nội trong cơ thể kia kết nối, may mà trước đó tôi đã chuẩn bị xong tất cả, vì khách trọ bất lương này rốt cuộc đã ra tay. Theo thanh âm của tôi chậm rãi biến không, Vương Bảo Tùng gục đầu nửa ngủ nửa tỉnh đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đăm đăm, không có tiêu điểm chỉ nhìn phía trước. Trong lòng tôi vui vẻ, đầu tiên là hỏi gã mấy vấn đề đơn giản, ví dụ như tên, quê ở đâu, bao nhiêu tuổi...Thấy gã đã hoàn toàn rơi vào trạng thái xuất hồn, liền trực tiếp hỏi: "Vương Bảo Tùng, tại sao ông lại giết người?"

Mắt gã đảo một cái, lộ ra ánh nhìn khinh thường, ngữ điệu rất nhẹ, nhưng rõ ràng mà nói: "Tôi không muốn giết người, là chúng bảo tôi giết."

"Chúng là ai?"

"Chúng? Chúng là Sơn Thần gia gia...Chúng nói có người đã đắc tội sơn thần, là tội nhân, phải bắt giết nó. Giết người xong, chúng lại cho tôi vàng, vàng thật lớn, vàng thật nhiều..."

"Chúng nó là Lừa Lùn?"

"Chúng nó là Sơn Thần gia gia đó...Đâu dám gọi chúng là Lừa Lùn."

"Chúng ở đâu?"

"Sơn Thần gia gia ở dưới cây cổ thụ ngàn năm sau Đình Nhai Tử, vạn năm tu hành..."

...

Tôi cùng Vương Bảo Tùng một hỏi một đáp, Dương Vũ ở bên cạnh lật hồ sơ sột soạt, tôi lần lượt hỏi xong cả quá trình của vụ án bầm thây, sau đó lại cùng Dương Vũ đối chiếu một chút, chứng cứ liên quan, sự việc trải qua, còn có nguyên nhân giết người căn bản đều sắp xếp rõ ràng, sau đó tôi bóp tắt đàn hương, sau đó lại hát một đoạn điệu hát dân gian bản thân cũng không hiểu lắm, kết thúc quá trình này.

Vương Bảo Tùng yếu ớt tỉnh lại, sau khi mờ mịt nhìn quanh, mãnh liệt giãy giụa, một lần nữa bắt đầu lên tiếng mê sảng.

Cửa mở, Mã Hải Ba đi tới cầm thật chặt tay tôi, nói đến phần này, vụ án cơ bản đã đối phó được, đây quả thực thần kỳ, tựa như nằm mơ. Tôi nói gã điên giết người, nhưng gã cũng mắc bệnh thần kinh, căn bản không có năng lực hành vi hình sự, hơn nữa là bị sơn tiêu lừa lùn sai khiến mị hoặc, loại chuyện này chúng ta đều tin, nhưng chưa chắc dân chúng đã tin; Dân chúng có thể tin, nhưng chưa chắc cấp trên đã tin, tự ông ngẫm kỹ lại xem nên xử lý như thế nào nhé.

Ông ta không thèm để ý, cười nói những điều này đều là chút lòng thành, sau đó lại hỏi tôi, bằng không tiếp theo đi thẩm vấn La Nhị Muội nhé? Bà ta bây giờ đang trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện nhân dân huyện, chưa đến vài ngày nữa là không xong rồi, nếu không phải dựa vào nghị lực kiên cường chống đỡ, tử vong cũng chỉ là chuyện nay mai.

Tôi nói được thôi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,