Chuyển đến nội dung chính

Quyển 1 - Chương 12

 Chương 12 - Yêu cầu của La Nhị Muội


Cách một ngày sau, tôi lại gặp mặt La bà bà (gọi thẳng La Nhị Muội, sẽ bất kính với người chết) trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện. Lúc này, trên mặt bà ta cơ hồ đã tràn ngập tử khí, nhìn bà ta, tựa như một bộ xương khô.

Như trước là Dương Vũ ở một bên ghi chép.

Tôi đứng dậy cúi người chào bà ta, bà ta híp mắt nhìn tôi, tinh thần uể oải. Tôi nói cụ bà đây chỉ đích danh muốn tìm tôi, tại sao? Có lời gì bà cứ nói thẳng ra là được. Khóe miệng bà ta nhếch lên trên, miễn cưỡng lộ ra chút tươi cười, cố sức nhìn tôi, nói: "Khổ hơn nửa đời người rồi, không ngờ thế mà còn được ở căn phòng tốt như vậy."

Tôi nhìn cửa sổ phòng bệnh có lưới sắt rào quanh, giường lò xo chăn bông trắng, tràn ngập mùi formalin, chỉ đành cười khổ.

Đôi mắt bà ta đục ngầu, cơ hồ là mắt trắng, động đậy, nhìn thấy nụ cười của tôi, cũng cười, nụ cười này tựa hồ có ý giải thoát, tôi cũng không hiểu được, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, Mã Hải Ba bảo tôi tới đây thẩm vấn La bà bà, nhưng kỳ thật vụ án đã tiến vào hồi kết, về phần tiến triển sau đó như thế nào, tòa án phán như thế nào, đều cùng tôi, thậm chí là cụ già sức sống đã cạn trước mắt tôi đây, không còn quan hệ nữa.

Bà ta cố gắng trong chốc lát, rốt cuộc nói: "Tôi tìm cậu, là muốn cậu làm người chứng kiến, kể chút chuyện về con ta."

Tôi nói con bà bị Lừa Lùn mê hoặc giết người bầm thây, gã đã nhận tội, về phần phán quyết thế nào, đó là chuyện của tòa án. Bà ta cực kỳ ngạc nhiên, suy nghĩ ban nãy cũng có chút tiến hành không nổi nữa, trừng mắt ho mạnh, y tá bên cạnh tới giúp bà ta vỗ lưng, rốt cuộc, bà ta ho ra một cục đàm màu đỏ đen, phun một bên, lúc này mới chuyển biến tốt đẹp. Bà ta oán độc nhìn tôi, nói cậu tới cùng đã dùng gì với nó? Nó bây giờ là kẻ điên, một chút đầu óc cũng không có.

Tôi nói tôi dùng chiêu hồn thuật, muốn gọi hồn gã về, nhưng không thành công, thế nhưng gã trái lại đã nhận tội rồi.

Bà ta hỏi tòa án của người Hán sẽ phán thế nào?

Tôi nói tôi không rõ lắm, nhưng theo lẽ thường, gã điên mắc bệnh tâm thần, không có năng lực hành vi hình sự, không trị tội được. Sắc mặt bà ta lúc này mới khá hơn. Bà ta nói bà ta không hiểu, nhưng bà ta tin tôi, vì tôi là cháu ngoại của Long Lão Lan. Tôi bị bà ta nói có chút xấu hổ kỳ lạ, cảm giác có chút giống tiểu thuyết võ hiệp, cao thủ trước khi chết, đối với kẻ thù của mình khâm phục không thôi, dặn dò tiểu bối. Nhưng nói thật, tôi cũng không tốt đến mức đi lo chuyện Vương Bảo Tùng, tôi là một cá thể nhỏ bé, tôi còn phải nuôi gia đình sống qua ngày, còn có cha mẹ phải phụng dưỡng, cha mẹ tôi hơn 50 tuổi rồi còn phải cả ngày làm việc, tôi nào có tiền bạc và thời gian rỗi thế.

Chuyện nửa đời sau của Vương Bảo Tùng, chủ yếu còn phải do ngành liên quan của quốc gia lo liệu, nếu không chúng ta nộp thuế vô ích sao —— A, sai rồi, ở thiên triều, cái từ người nộp thuế này không lưu hành lắm, có liên quan đến bộ ngành lúc nên xuất hiện thì không hiện, lúc không nên xuất hiện liền hiện ra —— tôi biết, La bà bà lo lắng hết lòng, chung quy tới cùng, còn là vì đứa con trai điên của bà ta.

La bà bà hỏi tôi gặp Hoàng Lão Nha kia chưa. Tôi lắc đầu nói chưa, khi không tôi đi gặp gian thương làm chi?

Bà ta rất khó hiểu, nói tôi không phải do Hoàng Lão Nha mời về đối phó bà ta sao? Tôi lắc đầu, nói thuần túy chỉ là người qua đường tình cờ. Bà ta không hiểu ý của tôi, vì vậy tôi đem tiền căn hậu quả mọi chuyện kể lại cho bà ta, bà ta yên lặng nghe, sau đó thở dài một tiếng: "Ôi, đây là số mệnh mà..." Trong mắt bà ta dính dấp thật nhiều ghèn, lệ lã chã lưu lại nhớp đục. Tôi phát hiện, bà ngoại tôi, La bà bà, những người này đều vô cùng tin vào mệnh.

Nhưng cũng đúng, cả hành trình này, cái gì cũng không tin thì chắc chắn không có khả năng, trong u minh tự có thần kỳ.

Tôi cũng bắt đầu hơi tin rồi.

Tất cả đều đã sáng tỏ, La bà bà rốt cuộc đã bắt đầu kể về chuyện xảy ra. Tâm trạng bà ta không vui lắm, bà ta chỉ nói bà ta gieo cổ Hoàng Lão Nha, cổ này trong thiên hạ ngoại trừ bà, ai cũng không giải được, bà ta nói nếu tôi không tin có thể đi xem thử, nhưng đừng thử bậy, sai một bước lập tức chết ngay, không cần bàn cãi. Tôi nói ồ, thế thì sao? Bà ta muốn tôi giúp đi hỏi người nhà Hoàng Lão Nha có muốn lão sống không, nếu muốn sống, sẽ giải cổ; nếu muốn giải cổ, cần chịu trách nhiệm với cuộc sống của con trai bà về sau, kể cả phí trị liệu.

Tôi nói để tôi giúp bà hỏi thử, thứ này cũng không quan trọng, Hoàng Lão Nha chẳng phải còn ý thức sao? Người có tiền sợ chết lắm. Hỏi lão hữu hiệu nhất.

Bây giờ tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, La bà bà chuẩn bị lừa người nhà Hoàng Lão Nha —— bà ta ban đầu chuẩn bị trả thù nhà họ Hoàng, vì vậy hạ cổ giết chết Hoàng Đóa Đóa gần 6 tuổi của nhà họ Hoàng có sức chống cự yếu nhất, chế thành tiểu quỷ; Sau đó bắt đầu hành hạ Hoàng Lão Nha, nhưng sau khi Vương Bảo Tùng ra tù, La bà bà lại phát hiện con trai đã điên rồi, bà ta mà lìa đời, không ai trông coi, con trai bà đời này cũng cứ như vậy, chưa đến vài ngày sẽ phải xuống đất cùng bà thôi, nghĩ trước nghĩ sau, vì vậy âm mưu bày thế trận hôm nay.

Bà gả đến Sắc Cái thôn, cả đời cũng không để ai biết là một người nuôi cổ, bà đồng, lần này ra tay, căn bản là muốn hy sinh bản thân, thành toàn cho con trai.

Dương Vũ gọi điện thoại, phái nhà họ Hoàng nhanh chóng truyền đến tin tức, họ nguyện chi 50 vạn, đưa Vương Bảo Tùng đến bệnh viện tâm thần châu trị liệu, cũng gánh vác tất cả phí tổn sau này. Tôi đã sớm nghe nói nhà họ Hoàng là gia đình phú hào nổi tiếng trong huyện chúng tôi, giờ phút này quả nhiên hào phóng. Tôi nói rõ tin tức bên kia cho La bà bà, bà nói chuyện này, phải nhờ tôi làm người đảm bảo, nếu nhà họ Hoàng không giữ chữ tín, có tôi làm trọng tài cho bà, bà cũng yên tâm. Nghe ý bà trông cậy vào nếu cổ của Hoàng Lão Nha tiêu tan chuyển biến tốt, lúc nhà họ Hoàng trở mặt không nhận, tôi sẽ ra tay duy trì khế ước.

Tôi quả quyết cự tuyệt, loại chuyện xấu xa này tôi không muốn chọc vào chút nào.

Thấy tôi không chịu, bà toét cái miệng không răng ra cười, sau đó hỏi tôi: "Có phải cậu đã thu nhận tiểu quỷ kia không?" Tôi nói đúng thì sao, không đúng thì sao? Bà nói cậu mà không nuôi, chưa đến vài ngày thì linh thể đã tiêu tán, ba hồn bảy phách đều tan biến, trọn đời tiêu trừ. Tôi nói được thôi, nhà chúng tôi cũng không phải không có pháp môn này.

Bà ta rất bất đắc dĩ nói, bà có một biện pháp triệu hồi hồn của tiểu quỷ (còn gọi thức hồn), đánh thức ký ức, mở lại linh trí.

Trong lòng tôi chợt động, đánh thức ký ức với tôi thật ra không có sức hấp dẫn, nhưng nếu như là mở lại linh trí, vậy thật sự khiến tôi trông mà thèm rồi —— tiểu quỷ thuần âm, tâm tính vốn có thuần phác thiện lương, nhu thuận đáng yêu đến mấy, nhưng thời gian dài, cũng sẽ bị uế âm khí tẩy tâm trí, trở nên, ghen tị, hận thù, tàn nhẫn và hồ đồ, dị hóa thành tà vật, cuối cùng tâm trí hoàn toàn không còn, chỉ giữ lại bản năng tàn bạo. Nếu có thể triệu hồi hồn, mở lại tâm trí, tiểu quỷ có ý thức và thế giới quan như thế thuộc về mình, mới có thành tựu.

Mà làm chủ nhân của nó, tôi mới có thể nước lên thì thuyền lên.

Tôi đồng ý, nói nếu có, tôi đây nguyện ý làm người chứng kiến, một bên bội ước, tôi sẽ truy cứu. Bà ta nhìn vào mắt tôi, nói muốn tôi phát ra một huyết chú, tim tôi nhảy dựng. Nếu là ngày xưa, tôi được chịu giáo dục Đảng nhiều năm, giữ thuyết vô thần, xin thề xin thốt giống như dóc tổ, hiển nhiên không từ chối. Song tôi khổ học cuốn sách nát kia vài ngày, biết được một ít môn đạo, đương nhiên không dám đáp ứng.

Thế nào là huyết chú? Đó là một loại dùng máu mình làm đường dẫn, đọc chú ngữ, nhổ cấy một phần linh hồn mình vào cơ thể người khác, hoặc là trong khế ước. Người trước là dùng sinh mệnh trả giá, người sau là mất máu để trả giá. Chỗ chúng tôi chuyên nói về người sau, giả sử tôi không chấp hành nội dung khế ước, hoặc là chấp hành không hết sức, sẽ gặp mọi chuyện không thuận lợi, lại liên lụy người nhà, suy yếu, mắc bệnh thậm chí còn là bệnh về máu mà chết. Loại chú pháp này ác độc cực kỳ, nghe kể sớm nhất là Hàng Đầu thuật của Thái Lan, song trong mấy thức bàng môn tả đạo của hắc vu thuật của Miêu Cương, Mao Sơn đạo thuật cũng có cùng loại pháp môn.

Tôi thật sự bị dọa sợ, không ngờ tính toán suy nghĩ của La bà bà lại là như thế.

Tôi vỗ tay, nói với bà: "La bà bà, biện pháp này nếu bà cho tôi, tôi đương nhiên vui mừng, sau này gặp Vương Bảo Tùng cũng tự biết trông nom; Nhưng nếu bà không chịu cho, tôi tình nguyện để tiểu quỷ kia giặt quần áo nấu cơm dọn dẹp, làm nha hoàn cho tôi, cũng không muốn vì mấy thứ không nhìn không thấy này mà đi mạo hiểm, liều lĩnh và lợi ích hoàn toàn không tương xứng đâu. Tôi về nhà rồi, chuyện của các người tôi mặc kệ —— vốn cũng không phải chuyện của tôi."

Tôi xoay người muốn đi, chưa đi tới cửa đã bị bà ta gọi lại. Tôi bình tĩnh nhìn bà ta, tay đẩy cửa vẫn chưa thu hồi.

Trong đôi mắt tràn đầy ghèn của bà ta lại chảy ra nước mắt cuồn cuộn, bà ta nói sao cậu có thể như vậy? Tôi không chút cảm động nhìn bà ta, nếu là trước kia thì tôi đã thật sự mềm lòng rồi, nhưng nghĩ tới dưới giường bà ta chôn thi thể bé gái, nghĩ tới chú pháp ác độc này, lòng tôi liền cứng rắn như "thằng em" thức dậy mỗi buổi sáng.

Bà ta nói được thôi, nhượng bộ một chút, bà ta sẽ phát huyết chú với Hoàng Lão Nha. Tôi thở dài một hơi, nói việc này thì được, dù sao không gây hại cho tôi là được. Tôi biết bà ta cũng không tình nguyện lắm —— Hoàng Lão Nha trải qua một kiếp này, sống không quá vài chục năm, đến lúc đó người nhà họ Hoàng tổn hại khế ước, bà ta cũng bó tay. Hoàng Lão Nha nằm chữa trị ở bệnh viện nhân dân đệ nhất châu, điều tra ra chính là trùng hút máu phổi khí trước, song tiêu tiền vô số, hiệu quả không khả quan, đang chuẩn bị chuyển viện lên thành phố, hai ngày trước nhận được tin tức nên vẫn chưa đi. Vừa rồi nhận được điện thoại, đã lên đường, lập tức chạy tới ngay.

Mọi chuyện đã bàn xong, cuối cùng tôi hỏi La bà bà: "Là Thanh Nha Tử giúp bà gieo cổ đúng không, đào mộ, hứng thi du, chế tiểu quỷ, những chuyện này cũng là hắn làm đúng không? Thằng ranh này bây giờ mới 14 tuổi nhỉ, gan thật lớn đó!"

La bà bà không nhìn tôi, nhắm hai mắt, không đáp lại.

********

Tôi cùng Dương Vũ ngồi trên ghế dài ngoài phòng bệnh, tôi nghiêm túc nói với hắn: "Trong ghi chép cái nào nên bỏ, cái nào nên giữ, đã biết chưa?"

Dương Vũ gật đầu nói biết, tôi xác nhận với hắn: "Có chuyện phải thối rữa trong bụng, nếu không sẽ sinh sâu, biết chưa?" Hắn nghe ra ý uy hiếp của tôi, yên lặng nhìn tôi chốc lát, nghiêm túc gật đầu, nói được. Hắn hỏi tôi hắc vu thuật này học thế nào? Có khoa học không? Tôi không nói lời nào, im lặng, tôi cũng không có đáp án, không biết trả lời câu hỏi của hắn thế nào.

Hắn thấy tôi không nói lời nào, tưởng rằng đã phạm húy kiêng kị, vội vàng xin lỗi. Tôi nói không việc gì. Một lát sau nữ cảnh sát tên Hoàng Phi kia tới, cô ta hỏi tôi Dương Vũ nói thật sao? Tôi hỏi chuyện nào? Cô ta nói bác cô ta Hoàng Kiến Thiết (bây giờ tôi mới biết tên thật của ông chủ Hoàng) bị gieo cổ thật sao? Tôi nói làm sao tôi biết được, La Nhị Muội nói phải, các cô muốn tin thì thử xem, không tin thì dẹp đi. Nhất thời hốc mắt cô đỏ lên, nói sao anh đáng ghét quá vậy?

Nói thật, trong những cô gái tôi từng gặp, Hoàng Phi không tính là xinh đẹp nhất, nhưng tuyệt đối là đặc biệt nhất, là một người rất có khí chất —— da cô trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, vóc dáng đường cong uyển chuyển, thân cao 1m67 hơn nữa mái tóc đen tuyền như thác nước...Mấu chốt nhất là tư thế oai hùng hiên ngang khi cô mặc đồng phục vào, cho dù là đàn ông kén chọn nhất nhìn thấy, cũng không thể không động lòng.

Nhưng mà, cô ấy là nữ thần, có bằng cấp có công việc có bối cảnh, còn tôi thì sao, nói khó nghe chút, cũng chỉ là một đứa nhà quê, nghèo rớt mồng tơi, biết chút vu cổ thuật có ích lợi gì, có thể kiếm tiền không? Hai chúng tôi nếu không có vụ án này, sinh mệnh từ nay về sau nhất định không xuất hiện điểm giao, cho dù tôi có một chút tâm tư mơ mộng, nhưng cũng chỉ phí công mà thôi.

Có đôi khi, con người có chút kỳ vọng quá mức với những thứ hoa trong gương, trăng trong nước, ngược lại bi thương.

Hãy xem La bà bà nghèo túng cả đời, nằm liệt trên giường là biết, mấy thứ này trèo lên nơi thanh nhã không được.

Thời đại như nước lũ cuồn cuộn cuối cùng sẽ đào thải nó.

Có lẽ là tự ti, tôi với Hoàng Phi có chút cảm giác kháng cự. Song nhìn mặt cô khóc như mưa hoa lại thoáng cái đánh trúng chỗ mềm mại nhất trong lòng tôi. Tôi ăn mềm mà không ăn cứng, nhìn con ngươi rực rỡ như sao trên trời của cô giờ bịt kín hơi nước, vành mắt ửng đỏ, tôi vội vàng nói: "Được rồi, được rồi, tôi đã nói chuyện với bà ấy, các cô nếu đồng ý chăm sóc con trai bà ấy, hẳn sẽ không sao đâu." Trong lòng tôi đang nói thầm, dù gì cũng là cảnh sát nhân dân, sao nói khóc là khóc ngay thế?

Ai ngờ cô lập tức nở nụ cười: "Thật chứ?"

Tôi nói đương nhiên là thật.

Lúc này Dương Vũ kéo tôi đến nói: "Đồng nghiệp đóng giữ ở Sắc Cái thôn gọi điện thoại tới, thằng nhóc tên Vương Vạn Thanh kia chạy trốn rồi, ngay tối qua." —— Vương Vạn Thanh chính là tên thật của Thanh Nha Tử, hẳn là đồ đệ của La bà bà rồi. Tôi nhớ tới mình khi 16 tuổi một mình ra ngoài làm công, cuộc sống phiêu bạc bên ngoài, trong lòng đau xót. Nhưng mà không thể so với cậu ta, tố chất tâm lý của cậu ta hơn tôi một vạn lần. Gật đầu, không muốn lo chuyện này, ngay cả Dương Vũ hỏi có muốn đi Miêu trại Trung Ngưỡng tìm người không, tôi cũng không thèm đáp.

Tiếp qua hai giờ nữa, Hoàng Lão Nha một thân đầy lở loét, bụng cổ trương phình được đưa đến bệnh viện nhân dân huyện.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,