Chuyển đến nội dung chính

Quyển 1 - Chương 13

 Chương 13 - Quay về phía nam

Trong phòng chăm sóc đặc biệt của La bà bà, do tôi chứng kiến, song phương ký khế ước miệng.

Sau đó La bà bà lấy cớ phương pháp giải cổ không truyền ra ngoài, đuổi tất cả mọi người đi, tôi là đối tượng nhắm vào trọng điểm, đương nhiên không thể miễn. Ra khỏi phòng, tôi không còn phong phạm cao nhân mà ngồi xổm ở hành lang tầng ba khu nằm viện, Dương Vũ hỏi tôi có muốn hút thuốc không, tôi nói không cần, tôi không phải dân hút thuốc. Hắn nhìn tôi, muốn nói lại thôi, tôi biết hắn có chuyện nói với tôi, vì vậy cùng hắn đi xuống lầu. Dưới tàng cây hòe trong sân, hắn hút xong một điếu thuốc, sau đó hỏi tôi, có thể dạy hắn chút vu cổ thuật hay không.

Tôi quyết đoán lắc đầu, nói việc này không được, hắn nóng nảy, nói nhất định sẽ báo đáp số tiền lớn, còn nói muốn bái tôi làm thầy.

Tôi vẫn lắc đầu, thành tâm thành ý nói với hắn, vu cổ thuật là bàng môn tả đạo, không ngóc mặt lên được, có tổn hại đến thiên hòa, hơn nữa có điều được tất có cái mất, một khi không cẩn thận, sẽ cắn trả chính mình, hãy xem La bà bà là biết, kết cục vô cùng thảm. Tôi không có cách nào mới đi trên con đường không lối về này, cậu tuổi còn trẻ, gia thế lại tốt, tiền đồ vô lượng, thật sự không cần thiết. Nếu gặp phải phiền toái gì, chỉ cần tới tìm tôi là được, bạn bè mà, có thể giúp nhất định sẽ giúp.

Sắc mặt Dương Vũ u ám, một lát sau, rốt cuộc thở dài một hơi.

Hắn nói Lục Tả tôi biết loại kỳ nhân dị sĩ như anh để ý duyên phận, tôi cũng không ép, chỉ hy vọng chúng ta có thể làm bạn bè lâu dài. Tôi nói việc này chắc chắn. Lúc này Hoàng Phi hoang mang rối loạn chạy xuống, đôi thỏ ngọc cực đại trước ngực nhảy tưng tưng, khuôn mặt nhỏ nhắn gấp đến đỏ bừng, nói nghe được bác cô kêu to một tiếng trong phòng, hỏi tôi làm sao bây giờ? Tôi đi theo cô cùng chạy lên, nghe được tiếng kêu oai oái bên trong dần chậm lại, một lát sau, La bà bà nói Lục Tả cậu vào đi.

Tôi mở cửa, một luồng khí thối rữa truyền ra, chỉ thấy Hoàng Lão Nha nằm trên xe đẩy mặt vàng như lá, ấn đường có một nốt ruồi son, hiển nhiên đã bị gieo huyết chú, răng một mực run rẩy, phát ra tiếng vang "lách cách", thế nhưng bụng đã xẹp xuống nhiều, thân dưới đầy sản phẩm bài tiết, từ trong trang phục bệnh nhân màu trắng vân xanh chảy ra rất nhiều nước đen.

Tôi nhìn về hướng La bà bà, nói bà đến cả Thũng cổ của dân tộc Choang cũng thả?

Thũng cổ là gì? Đây là một loại thủ pháp đặc biệt của dân tộc Choang ở Đông Tây, gần mà không ngửi thấy, kẻ trúng cổ bụng to, dạ dày kêu, đại tiện bí kết, kẻ bị lâu, tai thường tắc, nghe nhầm có lệ quỷ quấn thân, chịu đủ hành hạ, khốn khổ mà không chết được, vô cùng âm độc.

Bà ta nói kiến thức của cậu thật rộng rãi.

Tôi thấy bà ta cũng hao hết tâm lực, sinh mệnh như ngọn nến hấp hối, chỉ thở dài. Bà ta nói cho tôi biết phương pháp địa hồn tìm về tiểu quỷ, cũng không phức tạp, trong lòng tôi ghi nhớ một lần, sau đó gọi người nhà của Hoàng Lão Nha vào, La bà bà nói cho họ làm thế nào giải trừ tàn cổ dư độc. Tôi ở bên cạnh nghe, cũng mới nghe lần đầu, hơn nữa thuốc dẫn thế mà là tìm 12 con nhím cái trưởng thành, mỗi ngày 1 con hầm nấu đường mật gừng, ăn vào buổi tối.

Liên tục 12 ngày, không thể hơn, cũng không thể thiếu.

La bà bà lớn tiếng cảnh báo người nhà Hoàng Lão Nha, đừng quên thề ước, nếu không chẳng những Hoàng Lão Nha phải lập tức chết thảm, người nhà cũng phải chịu liên lụy, làm ăn tiêu điều, nhà cửa không yên. Gia đình Hoàng Lão Nha liên tục gật đầu, vội vàng nói không dám.

Tôi rời khỏi bệnh viện, gia đình của Hoàng Lão Nha, một người phụ nữ trung niên vẫn còn giữ được dáng vẻ thướt tha (hẳn là bà vợ), một người đàn ông mỏ nhọn tai khỉ (em vợ) còn có một bé trai mặc đồng phục học sinh (con trai lớn của lão) đuổi theo tôi, em vợ lão hỏi tôi, Lục...Lục đại sư, bà già ăn xin kia nói có thật không?

Tôi nghiêm túc nhìn ba người họ, nói các người cũng không thiếu tiền, chuyện liên quan đến tính mạng ông chủ Hoàng, các người đừng thất tín, nếu không đến lúc đó hối hận không kịp.

Em vợ lão nói muỗi nhỏ cũng là thịt mà, tiền nhà người ta cũng không phải gió to thổi tới được.

Thiếu niên kia cũng phụ họa, tức giận nói các người mê tín cổ hủ, nói không chừng là giở trò cùng lừa gạt tiền nhà chúng tôi.

Tôi quay phắt đầu lại, gắt gao nhìn thẳng hai người họ. Một khắc kia tôi cảm giác cơ mặt mình đều cứng còng, trong bụng cuồn cuộn, Kim Tằm cổ "chít chít" kêu loạn trong đầu tôi, tôi cắn răng chịu đựng hung ác trong lòng, lại cảm giác mắt lồi ra. Tôi nghĩ dáng vẻ tôi lúc đó chắc chắn rất kinh dị, ba người họ đều bị tôi dọa không nhẹ, vợ lão run lẩy bẩy nói, Lục đại sư cậu đừng nóng giận, trẻ nhỏ không hiểu chuyện.

Tôi hít sâu vào hơi, bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói:

"Ân oán của hai nhà các người tôi không rõ lắm, tôi cũng không phải lãnh đạo, quản không được chuyện này. Nhưng việc ông chủ Hoàng ỷ thế hiếp người này, quả thật làm không đúng, trong mệnh phải có một kiếp như vậy. Các ngươi cứ theo lời La bà bà mà làm trước, chờ ông chủ Hoàng tỉnh dậy, để ông ta ra quyết định. Nhưng mà là người chứng kiến, tôi cảnh cáo trước, nếu các người không làm theo khế ước, loại tình trạng thê thảm như ông chủ Hoàng các người cũng thấy rồi, xảy ra chuyện đừng tới tìm tôi."

Tôi nói rất quyết tuyệt, ba người họ vẻ mặt khác nhau: Vợ lão rất sợ hãi, mà em vợ thì vẻ mặt ngượng ngùng, nhưng đáng giận nhất là con trai lão, thế mà trừng to mắt, rất tức giận nhìn tôi, muốn cãi nhau, bị mẹ nó kịp thời ngăn cản...Tôi không để ý đến họ nữa, quay đầu bước đi.

********

Vật tư ở huyện thành không bán chạy, ngày thứ hai tôi chạy đến quảng trường thương mại mậu dịch, mua một MP4 có thể đọc văn bản điện tử, mặc dù giá cao, nhưng bên trong có một chức năng bảo mật, quả thực khiến tôi vô cùng thích.

Tôi nhận được hai cuộc điện thoại, một là cộng sự của tôi ở Đông Hoàn là A Căn, anh ấy hỏi tôi đã làm xong chuyện chưa, khi nào trở về? Lúc đó tôi cũng không ý thức được quỹ tích cuộc sống của mình đã xảy ra biến chuyển thật lớn, vì vậy nói với anh ta mình bị dính vào vụ án mạng, bị hạn chế rời đi, nhưng cũng sắp xong rồi. Anh ta nói à, sau đó cho tôi biết một tin tức, em gái kể với tôi lần trước đã nghỉ việc, tôi nói tôi biết rồi, nghỉ rồi thì thôi. Anh ta im lặng một chút, cúp điện thoại.

Tôi biết anh ta có chút bất mãn với tôi, làm ăn là hai người, anh ta chắc chắn nghĩ mình ở Đông Hoàn bận rộn làm việc, bôn ba mệt nhọc, mà tôi lại ở nhà nói xạo để nghỉ dài hạn, đương nhiên rất tức giận.

Tiếp theo tôi lại nhận được một cuộc điện thoại, là Hoàng Phi gọi, cô ấy xin lỗi tôi, nói bác gái cô sau khi trở về, rất hối hận về cuộc xung đột với tôi hôm qua, hỏi tôi tối nay có tiện hay không, họ mở tiệc ở khách sạn lớn Sam Giang để tạ lỗi với tôi. Tôi nói không cần, bảo họ thực hiện hứa hẹn, tất cả sẽ mạnh khỏe, bằng không, thiên thần hạ phàm cũng vô dụng. Hoàng Phi rất u oán nói với tôi vài câu, hỏi tôi có phải giận rồi không, tôi nói không có, bây giờ tôi đang ở chợ, thật sự không có thời gian.

Chúng tôi lại trò chuyện vài câu, Hoàng Phi nói với tôi một vài tình hình tiến triển của vụ án, tôi miễn cưỡng đáp lời, cúp điện thoại.

Tôi một mình đi dạo trong chợ đến giữa trưa, đặc biệt chạy đến hiệu sách. Mua gì đây? Đều là mua một ít bộ sách xã hội về vu cổ, virus học, dịch kinh bát quái, đạo gia kinh Phật và bàng môn tả đạo. Những thứ chính thức về mặt này đến tột cùng có bao nhiêu giá trị tham khảo, tôi không thể biết được, đều chỉ để mở mang tầm mắt mà thôi.

Tôi về đến nhà đợi thêm ba ngày, sau đó Hình đội phó gọi điện thoại cho tôi, nói vụ án đã phá, mời tôi nhất định phải đi tham gia lễ mừng chiến thắng cử hành trong cục, tôi nói không cần đâu, người như tôi, tốt nhất không đi. Hắn không chịu, nói tiệc tăng hai tôi nhất định phải tham gia, bằng không hắn không có mặt mũi nào gặp tôi nữa, hơn nữa hai cảnh sát được tôi cứu vẫn luôn chờ mời rượu tôi đây. Đang nói, nghe được tiếng kèn ô tô ngoài cửa, Hình đội phó cười ha ha, nói Dương Vũ tới rồi đó, đưa cậu sang đây.

Tôi mở cửa, quả nhiên là Dương Vũ.

Hắn rất nhiệt tình ôm chằm lấy tôi, sau đó nói Lão Mã vốn định tới, nhưng ông ấy là nhân vật chính lần này (phần lớn công lao của tôi đều đã tặng cho ông ta rồi), cho nên bị kéo lại. Vì vậy tôi lên xe. Tiệc ăn mừng cử hành ở nhà hàng lớn thuộc cục lâm nghiệp, những người tham dự hành động lần trước và bộ phận lãnh đạo đều ở đó, không chỉ có người đến mời rượu. Cũng may tôi cũng quen cảnh đời rồi, ngược lại có thể ứng phó tự nhiên.

Trong bữa tiệc, Mã Hải Ba nói cho tôi biết vụ án đã kết thúc, La bà bà đã thừa nhận tội trạng sát hại bé gái, mà án bầm thây cũng có chứng cớ trọn vẹn nhận định Vương Bảo Tùng là hung thủ, vụ án đã chuyển giao đến viện kiểm soát, do cơ quan công tố xử lý theo trình tự tư pháp. Tôi gật đầu nói biết rồi, hỏi đầu đuôi xử lý tốt chưa, ông ta nói không thành vấn đề, phía trên cũng không muốn làm lớn chuyện.

Hoàng Phi lại tới tìm tôi, như trước nhắc tới chuyện gia đình bác cô ấy mời tôi ăn cơm, tôi nói đùa với cô, cô mời tôi đi riêng thì tôi đi, những người khác đều không gặp. Cô ấy thế mà ngọt ngào cười nói được thôi à. Dương Vũ nói rằng Lão Mã sắp tăng tỉ giá đồng bạc rồi.

Đêm đó, Mã Hải Ba uống say túy lúy. Tôi uống liền khoảng ba bình rượu trắng, kết quả một chút men say cũng không có, tôi biết đây đều là công lao của Kim Tằm Cổ. Nhưng từ sau đêm hôm đó, tôi bắt đầu trở nên thích rượu —— nói vậy hình như có chút nghĩa khác, phải nói là Kim Tằm Cổ bắt đầu trở nên thích rượu, mà nó luôn nối liền ý thức của tôi, khiến tôi cách một hai ngày lại uống chút rượu này cho nó.

Tôi phát hiện, ngoại trừ ngũ độc là rắn độc bò cạp linh tinh các thứ, nuôi cổ uống rượu cũng được luôn.

Sau tiệc ăn mừng, tôi nhận được tin tức của Lý Đức Tài, có người ở thôn láng giềng của thôn Sắc Cái Thanh Sơn tìm được gã đang hấp hối, người bị khiếp sợ, sau khi cứu về, đoạn ký ức trước đó không còn chút nào, cơ thể cực độ suy yếu, nhưng mà cũng may sau khi điều trị tốt, đã không còn đáng ngại. Mã Hải Ba, Dương Vũ và tôi thành bạn bè, không có việc gì thường xuyên gọi tôi uống rượu, có hai lần Hoàng Phi còn hẹn tôi uống cafe nói chuyện ở một quán cafe của sơn trại, cô ấy rất hiếu kỳ chuyện của tôi, quấn quít hỏi tôi cái này cái kia.

Qua giải thích, tôi mới biết Hoàng Phi lớn hơn tôi hai tuổi, là tốt nghiệp học viện cảnh sát chính quy.

Việc này cũng không cần bàn, kỳ thật tôi vẫn vô cùng có cảm giác với cô ấy, vóc dáng sống động, gương mặt lại đẹp, tính tình hoạt bát, nếu làm vợ của tôi, kỳ thật là một chuyện tốt đẹp. Nhưng tôi nhìn ra được, Hoàng Phi cô ấy chỉ có hứng thú với vu cổ thuật, suy nghĩ đối với tôi rất đơn thuần, chỉ như bạn bè. Tôi không biết cô ấy ngốc thật hay ngốc giả, thử vài lần, phát hiện không đúng, rất dè dặt, khi đó tôi đã không phải thiếu niên trong sáng nữa, về tình cảm hay nhu cầu đều hiểu rõ lắm, tôi sợ tôi rơi vào, vì vậy quyết đoán lùi về.

Tôi quay về Sắc Cái thôn một chuyến, đến chỗ La bà bà nói cho tôi, đào ra một cái răng sữa của trẻ em, dùng vải đỏ gói kỹ. Cái răng này là mấu chốt triệu hồi hồn của tiểu quỷ Đóa Đóa.

Ngoài ra, tôi đã hoàn thành công tác chỉnh lý 《Trấn áp sơn loan 12 pháp môn 》bản điện tử.

Lại qua một tuần, A Căn lại gọi điện thúc giục tôi trở về, vì vậy tôi không tiếp tục ở lại nữa, chuẩn bị ít hành trang, mang USB và MP4 có chứa 《Trấn áp sơn loan 12 pháp môn 》bản điện tử, còn có một búp bê sứ, một đống sách lớn, đón xe đến Hoài Hóa, sau đó mua vé xe, đổi chuyến qua tàu hỏa Tứ Xuyên Đạt Châu tới Quảng Châu, quay về phía nam.

Đoạn lữ trình này chừng hơn 20 tiếng, tôi một mình chui trên giường cứng nghiên cứu tư liệu trong MP4.

Có một búp bê quỷ mịn màng trắng ngần đấm chân bóp vai cho tôi.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,