Chuyển đến nội dung chính

Quyển 1 - Chương 9

 Chương 9 - Đấu pháp Miêu cổ, Kim Tằm thần kỳ


Sáng ngày thứ hai, nhận được giấy truy nã, Mã Hải Ba mời tôi đến cùng đi.

Tôi lắc đầu từ chối, nói không muốn đi xem. Trong lòng Mã Hải Ba không yên, nói họ đi không ai trấn vùng, chắc hẳn sẽ có đồng chí hy sinh. Tôi cười không ngừng, nói đám các anh được vũ trang quốc gia, ai cũng cao lớn vạm vỡ, xách côn cầm súng, còn sợ sao hả? Song Mã Hải Ba từ sau sự kiện ngày hôm qua, lá gan thật đúng là đã nhỏ hơn, thành thật nói sợ —— ông ta nói hôm qua đi nhà xí phun ra một đám bay lượn, đen sì, cả đêm đều thấy ác mộng.

Thủ lĩnh của họ chính là đội phó đội cảnh sát hình sự, đàn ông hơn bốn mươi tuổi, hắn cũng mời tôi, nói Lục Tả đồng chí cần phải đi xem đi.

Hắn còn nói các đồng chí nhất định sẽ không quên cậu.

Tôi nói không đi thật không phải đang ra vẻ, trên thực tế tôi cũng thật sự hơi sợ. Họ đều xem tôi là chuyên gia làm bàng môn tả đạo, không biết, tôi kỳ thật chỉ là kẻ mới nhập môn, lại không có thầy dạy. Đây cũng là một kẻ nuôi cổ gia học thâm sâu, nếu trong cơ thể tôi không có Kim Tằm Cổ bà ngoại nuôi mấy mươi năm, hơn nữa mấy ngày trước trắng đêm khổ học cuốn sách nát này, tôi đã sớm trúng chiêu ngủm củ tỏi rồi, nào còn có thể ở đây tiêu sái.

Hơn nữa La Nhị Muội dường như không chỉ biết nuôi cổ, lại còn biết nuôi tiểu quỷ.

Ai biết bà ta còn có thể nuôi cái gì nữa? Chỉ về trình độ Miêu Cương vu cổ mà nói, bà ta đã cao hơn tôi rất nhiều rồi.

Mà tôi, chỉ là một tên nhóc được tiền nhân ban ân mà thôi.

Thấy tôi do dự không quyết, Mã Hải Ba càng nóng nảy, ông ta kéo tay áo tôi hỏi: "Lục Tả, cậu nói thật đi, chuyến nhiệm vụ lần này có phải nguy hiểm không? Cậu nên nói sớm một chút, chúng tôi còn chuẩn bị tâm lý." Một cảnh quan trẻ tuổi bên cạnh khẩn trương hề hề nói: "Ông chủ, có nên viết di thư không?"

Lãnh đạo quản lý họ cũng gọi ông chủ, mà Hình đội phó ông chủ của họ thì nuốt nước miếng, đôi mắt trông ngóng nhìn tôi.

Bị một đám đàn ông vây nhìn, loại cảm giác này chẳng hề dễ chịu, khiến tôi có một loại cảm giác căng thẳng như thời học sinh bị ra đứng cột cờ, ngàn người chú ý; Song cùng lúc đó, trong lòng lại có chút kích động —— bạn nghĩ thử xem, một thanh niên trẻ tuổi mới hai mốt hai hai, nhìn thấy mấy quan to bình thường mặc đồng phục, lái xe cảnh sát rú còi đi qua, giờ toàn bộ đều như học trò nhỏ vây quanh trước mặt bạn, trong lòng sẽ có cảm giác gì? 

Đầu tôi nóng lên, mơ mơ màng màng đồng ý.

Bây giờ trở về nhớ lại, lúc đó thật là quá trẻ tuổi: Nếu tôi không đồng ý, một mình quay về, có phải tôi sẽ bớt đi được một kẻ thù, nhân sinh của tôi có phải từ đó về sau sẽ xảy ra thay đổi, sẽ không có một loạt những chuyện xảy ra sau đó nữa không....

Thế nhưng, nhân sinh chính là kỳ diệu như vậy.

********

Nhà kẻ điên luôn có người trực theo dõi, Hình đội phó sau khi xác nhận với họ không có dị thường, tuyên bố xuất phát.

Tôi đi chính giữa đội ngũ, trong đầu một mực hồi tưởng nội dung trong 《 Trấn áp sơn loan 12 pháp môn 》(tên dài quá, sau này tôi sẽ luôn dùng là cuốn sách nát để thay thế —— sở dĩ gọi là cuốn sách nát, là vì nó thật sự quá nát), nội dung trong này nhiều lắm, tôi đại khái chỉ nhớ một chương nuôi cổ và một ít bộ phận tạp đàm, giờ phút này dùng sức hồi tưởng.

Lâm trận mới mài giáo, không bén cũng bóng.

Tôi như trước chạy đến hộ gia đình hôm qua, lấy nước mắt trâu.

Thấy tôi cẩn thận, những người còn lại cũng đều quét một ít lên mí mắt. Rất nhanh chúng tôi đã đi tới căn nhà gần nhà Vương Bảo Tùng, cùng các cảnh sát theo dõi hội họp.

Nhiều người xa lạ vây đến, một hộ gia đình cách vách dưới bờ ruộng có hai con chó cỏ, phát cuồng sủa vang. Mã Hải Ba luôn bên cạnh tôi kéo tôi nói: "Lục Tả, sao tôi cảm giác trong nhà này âm khí nặng nề?" Tôi vừa ngẩng đầu nhìn, chứng kiến trong một nhà gỗ cũ kỹ hai bên chái nhà kia, có từng đợt khói đen toát ra, bao phủ căn nhà, có gió thổi đến, mùi tanh mặn chua hôi hám phiêu tán khắp nơi, quả thật sát khí bức người.

Chúng tôi từ nơi trú quân đến đây, những người quét nước mắt trâu đều cau mày, sắc mặt nặng nề, ngược lại những cảnh sát trông chừng ở chỗ này khó hiểu hỏi: "Chỗ nào, chỗ nào?" Hôm nay trời nhiều mây, mặt trời sáng sớm còn chưa xuất hiện, có gió từ bên kia dạy núi thổi qua, lạnh lẽo, làm cho lòng người rét run. Đám già như Mã Hải Ba đã lão luyện thành tinh, có chút do dự không đi, nhưng trong bảy tám người cửa trước, là người khí huyết vượng, không tin tà, theo Hình đội phó ra lệnh một tiếng, hai cảnh sát trẻ tuổi phá cửa mà vào.

Tôi ở phía sau chuẩn bị đi vào, chỉ nghe được bên trong có tiếng người kêu sợ hãi, sao đó nghe được hai tiếng súng bằng bằng.

Hai cảnh sát trẻ tuổi kia chạy như trốn ra, y phục trên người phủ bảy tám con rết dài chừng hai ngón tay, năm màu sặc sỡ, tru lên như giết heo, quay cuồng tại chỗ. Những con rết này một mục lắc lư lúc nhúc, lớp vỏ ngoài sáng bóng phiếm ra ánh sáng ghê tởm. Mấy cảnh sát vội vàng phủi xuống, dùng chân giẫm lên, nghiền nát. Con rết yếu ớt, vừa giẫm một cái, chất lỏng màu trắng, màu đen liền phọt ra, rất tanh hôi.

Một hồi rối ren, con rết rốt cuộc chết hẳn, mà hai cảnh sát trẻ tuổi té trên đất sắc mặt cũng biến thành đen, cả người co quắp.

Tôi ngồi xổm xuống xem, phát hiện trên người họ có vài vết cắn lớn lớn nhỏ nhỏ, chảy ra máu dạng mủ màu đen: "Lục Tả, cậu mau cứu họ với!" Thấy da hai người nóng lên, toàn thân phát run, thở ra thì nhiều hít vào thì ít, Mã Hải Ba đặt toàn bộ hy vọng lên người tôi. Tôi cũng vô kế khả thi, cổ này là kỹ thuật, bình thường đều vô hình vô vị, ai biết bên trong nhà vị kia thế mà thả ra rết, cái này không phải vu cổ, là ngự thú khu trùng, trò này tôi nào biết.

Cảnh sát trẻ tuổi bị cắn nhiều nhất kia mắt đã trắng dã, cũng sắp chết rồi. Một cảnh quan khôi ngô cầm súng chuẩn bị vọt vào tiếp: "Mẹ nó, liều mạng với ả, bắt ra ngoài giải độc, nếu không thì giết ả đền mạng cho Tiểu Lý!" Trong lòng tôi căng thẳng, một ý nghĩ nổi lên trong lòng, vội vàng ngăn cản hắn, nói tôi có biện pháp, trước hết đừng làm ẩu. Họ đều nhìn về phía tôi, vội vàng hỏi làm sao bây giờ.

Tôi nghiêm túc nói, chuyện hôm nay về tôi, các anh không được truyền ra ngoài, cũng không được viết trong báo cáo.

Hình đội phó liên tục đồng ý: Cao nhân, cao nhân, cậu nhanh lên, quyết không truyền ra ngoài. Những người khác đều gật đầu.

Tại sao tôi lại nói vậy? Là vì vừa rồi tôi đột nhiên nghĩ đến một việc, trong những sinh vật độc tính mà nói, cổ đã là đứng đầu vạn độc, cũng là nguồn gốc của vạn độc, nếu chỉ cắn bị thương, không đề cập tới linh học, nói không chừng có thể dùng Kim Tằm Cổ để giải. Bây giờ tôi đã có thể khơi thông một chút với Kim Tằm Cổ, không ngờ nó truyền tới thông tin là có thể, vả lại còn tỏ ra cảm giác rất vui vẻ.

Tôi nhớ rồi, thức ăn của Kim Tằm Cổ, hình như là độc vật, đặc biệt cổ độc, nó còn thích hơn.

Thấy họ đều đồng ý rồi, tôi ngồi xếp bằng lại, dựa theo phương pháp trong cuốn sách nát, hai tay tạo thành chữ thập, mặc niệm: "Xin Kim Tằm Cổ linh hiện thân, xin Kim Tằm Cổ linh hiện thân...Niệm khoảng mười câu, chỉ cảm thấy hầu kết phồng lên, có một vật trắng mịn từ trong cổ họng nhảy ra, tôi há miệng, con tằm màu vàng béo múp míp kia liền bắn ra, vừa vặn rơi vào cổ tay người bị thương nặng nhất, độc khí sâu nhất, bắt đầu mút vào máu mủ của vết thương.

Tôi mặc dù biết trong cơ thể mình luôn có một vị khách như vậy, nhưng khi thật sự nhìn thấy nó, bản thân lại không nhịn được muốn ói hết đám cơm tối hôm qua ra. Nhưng tôi không dám nôn, nếu tôi nhịn không được, đám hào quang của cao nhân sẽ lập tức bay màu. Tôi cố nén, sắc mặt khó coi nhìn vật nhỏ này bò tới bò lui trên người cảnh sát bị thương.

Thế mà một cảnh quan béo bên cạnh còn nói một câu: "Thật đáng yêu nha..."

Những lời này khiến tôi xấu hổ và giận dữ muốn chết, thầm muốn che mặt đi.

Theo Kim Tằm Cổ hút độc tính, sắc mặt của hai người trên đất bắt đầu có chuyển biến tốt, mặc dù vẫn rất tái nhợt, nhưng ít nhất không còn tối nữa. Khoảng hai phút sau, Kim Tằm Cổ bỏ qua toàn bộ vết thương của hai người, động tác trở nên đình trệ, nó gật gù đắc ý bò xuống đất, đi ăn xác mấy con rết bị giẫm nát bét này, nó cũng là một đứa tham ăn, ăn khó coi giống hệt tôi. Tôi gọi mấy người bên cạnh đỡ hai cảnh sát trẻ tuổi trên đất đặt dựa vào bên tảng đá, sau đó nói: "Hẳn là không thành vấn đề nữa."

Hình đội phó nắm tay tôi, kích động đến nước mắt ròng ròng: "Lục Tả, thật cám ơn cậu."

Tôi nói không cần, quay đầu nhìn về phía nhà gỗ, mấy cảnh sát đang dùng súng cảnh giới, cũng không dám xông vào, lòng tôi nghĩ đã giúp thì giúp đến cùng, liền cao giọng hô: "Bà cụ bên trong, tôi là Lục Tả, Lục Tả hôm qua tới thăm bà, chớ thả sâu hại người nữa." Nhà gỗ đóng cửa, trong ô cửa sổ gỗ cũng đen nghịt, qua hồi lâu, một giọng nói quái dị cất lên: "Chàng trai trẻ, xem ra ngươi thật là cháu ngoại của Long Lão Lan rồi."

Âm thanh này căn bản không phải con người vọng lại, mà như tiếng vang của muỗi vo ve, côn trùng bò cắn, quái dị, nhưng mà rất rõ ràng.

Tôi nói là tôi, tôi nghe người già trong thôn nói, cụ bà đây cả đời đều không hại người, sao về già còn muốn làm ra chuyện thế này. Bà ta thở dài, không nói gì. Tôi nói tiếp, có phải cụ cho rằng chính phủ đã hàm oan con trai bà, hàm oan anh Bảo Tùng? Bà ta vẫn cứ thở dài, một lát sau, bà ta nói: "Chàng trai trẻ, lại nói bà ngoại ngươi và dòng dõi nhà ta cũng có chút sâu xa, Miêu gia 18 động, trong 32 hang, chỉ có hai nhà bọn ta ở Bình Đông, cửa ngõ đại sơn. Ta thấy ngươi cũng nuôi Kim Tằm Cổ, không bằng chúng ta so tài, ngươi thắng, ta khoanh tay chịu trói."

Tôi nói cụ ơi chẳng phải cụ bắt nạt người ta sao, nếu so thì so với bà ngoại tôi, chứ bắt nạt con cháu như tôi làm gì?

Bà ta liền cười, thanh âm này như cú kêu đêm, khiến người ta rợn tóc gáy.

Một lúc sau, bà ta hỏi so hay không so.

Tôi nhìn đám Hình đội phó một chút, họ gật gật đầu, nói so đi. Mẹ nó, cho rằng tôi sẽ thắng thiệt hả? Trước cửa sau nhà tăng thêm mười khẩu súng nữa, sợ quái gì hả? Tôi còn chưa nói, đột nhiên cửa gỗ mở, một luồng âm phong thổi ra, bụi bặm bốc lên. Tôi vô thức lùi sau hai bước, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Kim Tằm Cổ đang ăn xác rết trên mặt đất, liếm máu mủ, đôi cánh nằm sát trên thân mềm liền dựng thẳng lên phe phẩy, "vù" một cái, bắn vào cánh cửa.

Hình đội phó, Mã Hải Ba còn có mấy cảnh quan mang súng bên cạnh đều dùng ánh mắt sùng kính nhìn tôi.

Mặt tôi không chút thay đổi nhìn căn phòng đen ngòm bên trong cánh cửa, không nói lời nào.

Tôi biết họ đều sùng kính tôi có thể chỉ huy con trùng nhỏ như vậy, nhưng kỳ thật họ không biết, vật nhỏ kia căn bản không đếm xỉa tới tôi, trực tiếp tự xông ra.

Trong phòng không có tiếng vang nào, đen ngòm cũng không nhìn thấy gì, tôi chỉ cảm giác được một tia ý thức đang ảnh hưởng tới tôi, nó bay nhanh vận động, dây dưa, cắn xé...Đủ loại động tác thông qua sự tồn tại không tên nào đó liên lạc với não tôi, khiến đầu óc tôi hỗn loạn. Qua vài phút, Kim Tằm Cổ bay trở về, nó đắc ý dào dạt bay vài vòng trước mặt tôi. Tôi thấy nó hình như đã lớn hơn một chút, mà trong bụng tôi không hiểu sao có một loại cảm giác no.

Kim Tằm Cổ rơi trên vai tôi, sau đó theo cổ tôi bò lên, chuẩn bị bò vào miệng tôi.

Tôi vừa nhớ tới nó khi nãy hút máu mủ, lại gặm xác trùng, trong dạ dày liền nhộn nhạo, vội vàng bịt miệng mũi, không cho nó tiến đến. Nó rất tủi thân loi nhoi trên tay tôi, một đôi mắt đậu đen nhìn chằm chằm tôi, tôi cũng cảm thấy hơi mềm lòng. Song trong lòng thật sự kháng cự, thề không buông tay. Nó thấy tôi kiên trì, sau đó bỏ qua kết nối với tôi, lại theo tay tôi bò xuống, cơ thể nó lành lạnh, như ngọc thạch, cũng không thối, còn có một mùi thơm đàn hương.

Tôi tưởng nó bỏ qua, thế mà hoa cúc lại ngứa ngáy, cảm giác có vật từ bên ngoài chui vào trong, tiếp theo bụng tôi căng thẳng.

Nó rốt cuộc đã về nhà, mà tôi thì lệ rơi đầy mặt, tôi thề không bao giờ để nó bò ra khỏi miệng nữa.

Trong nhà truyền ra tiếng tiếng khóc than của người gìa: "Không ngờ Long Lão Lan thật sự đã luyện thành Kim Tằm bổn mạng, ôi, đây là số mệnh mà, đây là số mệnh mà!" Tiếng côn trùng kêu vang đập cánh vừa rồi đã không còn, tiếp theo, truyền đến tiếng khóc thút thít đè nén không được của bà ta, như có như không.

Hình đội phó nhìn tôi, hỏi có thể bắt đầu chưa.

Tôi biết ông ấy muốn hỏi độc trùng bên trong đã thanh lý xong chưa, chứng kiến dáng vẻ vừa tôn kính vừa sợ hãi của ông ta, trong lòng tôi cảm thấy thỏa mãn thăng hoa. Nhìn thấy hắc khí trong nhà gỗ đã tiêu tán đi nhiều, hơn nữa La Nhị Muội đã nói chấp nhận số phận, hẳn là không định chống cự nữa, nghĩ rằng sẽ không có việc gì, vì vậy gật đầu nói: "Có thể rồi, đi bắt đi, cẩn thận móng tay bà ấy là được."

Nói lời này, tôi cảm giác lỗ tai nóng rát, vừa quay đầu lại nhìn, chỉ thấy thiếu niên tên Thanh Nha Tử đã gặp hôm qua, đang mang theo một hộp cơm gỗ tróc sơn đứng ở cửa sân, oán độc trừng mắt, nhìn tôi, cùng với các chuyên gia an toàn công cộng đang phá cửa vào —— địch ý vô cùng nồng đậm!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,