Quyển 2 - Mùa thu và mùa đông của phương nam
Chương 1 - Quỷ Loli
Buôn bán ở cửa hàng bận rộn, tôi không gọi A Căn tới đón tôi, tự mình bắt xe quay về Đông Quản.
Tới thành phố Đông Quản, tôi về nhà ở Hậu phố để hành lý, tắm rửa một cái, sau đó gọi điện thoại cho A Căn báo tôi đã về. Anh ta nói được, tối nay làm tiệc đón tiếp cho tôi? Tôi nói tôi mời, mọi người khoảng thời gian này cũng cực khổ rồi, gọi người trong cửa hàng cùng đi, ăn uống ca hát gì cũng được. A Căn nói tôi bây giờ đang ở đâu, có muốn đến cửa hàng xem thử không?
Tôi nói được, lập tức sang đó.
Cuộc sống của tôi sau khi trở về phía nam có chút thảm, tôi không vào nhà máy nữa, mà làm việc theo thời vụ trước, sau đó xem xét chuẩn cơ hội làm ăn, trong một khu công nghiệp của châu H mua lại một chiếc xe ba bánh, buổi sáng bán các loại đồ ăn sáng như bắp luộc, bánh chiên, cháo loãng, giữa trưa chạy nghề bảo hiểm, kéo khách, còn giúp mua sắm hộ mấy tay săn bảo vật, buổi tối công nhân tan tầm tôi phải chạy xe ôm, giúp chuyển nhà các loại, thật là thức dậy sớm hơn gà, ngủ trễ hơn trâu, mệt như con chó, suốt bốn tháng, tôi gầy 10 ký.
Nhưng lúc đó, tôi trong thời gian ngắn đã tích lũy chút tiền vốn, vì vậy mở một quán ăn nhanh.
Người ta nói nghèo mà chí không nghèo, kỳ thật không ép đến một điểm giới hạn nào đó, ép thật gắt, cái gì mà không làm được? Tôi có một bạn học, vừa tốt nghiệp đại học, tìm một quầy thuốc làm việc, dễ dàng, một tháng hơn 2000 đồng. Sau này trong nhà có việc gấp, cần tiền, một hào tiết kiệm cũng không có, kết quả trưởng bối qua đời, mới hối hận không kịp.
Gần đây liên lạc với hắn, hắn dốc sức ra làm ở Thâm Z, một tháng tiền lương hơn vạn, đây chẳng qua là kết quả của hai năm nỗ lực...
Không bàn chuyện này nữa, quán ăn nhanh ban đầu còn ổn, lợi nhuận lớn, thời gian cũng nhàn hạ.
Không lâu sau, tôi gặp được một ông chủ Hong Kong, cùng hắn chạy vài chuyến làm ăn (cụ thể làm ăn cái gì đừng hỏi, dù sao không dễ nghe), lại buôn bán lời chút tiền. Về sau cám ơn ông chủ kia để mắt tôi, chỉ cho tôi con đường sáng tỏ, để tôi cùng em họ hắn hùn vốn làm ăn, vì vậy tôi gấp rút bán lại quán ăn nhanh cho một đồng hương, đi tới thành phố Đông Quản.
A Căn chính là em họ của ông chủ kia.
Tôi đi tới cửa hàng phụ cận phố buôn bán, phát hiện A Căn không ở đó, mấy nhân viên đều chào "anh Lục", tôi gật đầu với họ, hỏi anh Căn đâu? Người phụ trách trong cửa hàng là A Mỹ nói với tôi anh Căn đi đặt cơm rồi, nói buổi tối mở tiệc đón tôi về. Tôi nói mọi người trong khoảng thời gian này đã khổ cực, tối chơi vui vẻ nhé, mấy nhân viên đều vui mừng nói chắc chắn, chắc chắn.
Tôi bảo mọi người tản đi, để lại A Mỹ kể cho tôi tình hình trong tiệm.
Tiệm vật phẩm trang sức của tôi và A Căn chủ yếu bán một ít vật phẩm trang sức thời thượng, mỹ phẩm, dụng cụ trang điểm, quà tặng tinh xảo và đồ trang trí nội thất v..v.., là cửa hàng thương hiệu số một số hai trong ngành, ở khu nội thành phía nam Đông Quản sở hữu hai căn mặt tiền, bốn quầy độc lập, A Căn bình thường phụ trách vật tư và hậu mãi, tôi phụ trách quảng cáo và quản lý cùng các hạng mục phụ, nhưng mà làm gần một năm rồi, buôn bán cũng đã căn bản vào quỹ đạo, cũng có mấy thành viên đoàn thể giỏi giang, cũng không cần nhọc lòng lắm.
Trò chuyện một hồi, căn bản không có tình hình gì mới, một lát sau, A Căn bước vào.
Chúng tôi bắt chặt tay nhau, sau đó để Tiểu Mỹ đi làm việc, A Căn và tôi ngồi trong phòng làm việc nho nhỏ sau cửa hàng trò chuyện. Kể một hồi chuyện trong nhà, tôi cũng không kể cho anh ta nghe mấy chuyện ly kỳ kia, vì vậy tóm tắt sơ lược. A Căn tỏ vẻ tiếc nuối với việc bà ngoại tôi qua đời, sau đó kể tình hình buôn bán gần đây. Nói tới chuyện Vương San Tình (chính là em gái lần trước nhắc tới) nghỉ việc, giọng điệu A Căn có chút trách cứ tôi, anh ta nói cậu về sớm chút khuyên thử, nói không chừng có thể giữ lại cô ấy.
Tôi hỏi cô ấy hiện giờ ở đâu?
Giọng điệu A Căn có chút khổ sở, anh ta nói ĐM, thằng chó bạn trai của San Tình ở bên XX (một làng đô thị) thuê một phòng, tự mình kéo khách, 70 đồng một lần, ĐCM, thật muốn thuê người đánh chết hắn. Tôi cười, nói đây là chơi du kích, khó trách rẻ mạt, không bằng được giá chính quy của mát xa, câu lạc bộ đêm ở thành phố —— lẽ ra giá của Vương San Tình không chỉ nhiêu đây.
Vẻ mặt A Căn có chút lạnh, anh ta nhìn ra tôi cố ý nói vậy, hỏi tôi có ý gì?
Tôi nói tôi có thể có ý gì? Anh trai A Căn à em xem anh là anh em, cho nên nói nặng một chút, em gái đó bây giờ là "một đôi cánh tay ngọc ngàn người gối, một đôi môi đỏ vạn người nếm", cô ta đã rơi xuống nước rồi anh biết chưa? Đều nói "kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa", đương nhiên, đây không phải là tuyệt đối. Nhưng người ta cũng đã vì thằng oắt Triệu Cương kia, tự mình đi làm gà, đó là yêu, là tình yêu thuần túy nhất vô tư nhất, là tình yêu vĩ đại, nhưng mà, tình yêu này không có tí ti quan hệ với anh, biết chưa?
Tôi từ trong túi lấy ra 200 đồng, vỗ lên mặt bàn, nói: "Nếu anh thích cô ta, em cho anh tiền, anh đi tìm cô ta, 70 đồng, vừa vặn ba lần. Sau khi chơi xong đảm bảo anh sẽ ngán." A Căn nghe xong lời tôi nói, chấn động mạnh một cái, đứng lên muốn đánh tôi, nhưng do dự, rồi lại thôi. Môi anh ta run rẩy, chậm rãi ngồi xổm xuống, đầu chôn trong cánh tay.
Một lát sau, tôi nghe được có tiếng khóc hu hu không đè nén được truyền đến.
Tôi thở dài một hơi, A Căn mặc dù đã 27 tuổi, nhưng chưa từng trải qua mối tình nào, làm người có chút hướng nội, đó cũng là nguyên nhân ông Chủ Cố anh họ của anh ta muốn cho thằng nhóc cái gì cũng biết là tôi hùn vốn với anh ta. Nếu A Căn có sự khôn khéo như của ông anh Hong Kong kia, cũng sẽ không thành thế này.
A Căn như cũ nghĩ không thông, thế nên buổi tối lúc ăn cơm, cũng chưa tươi tỉnh lên. Lúc đi hát karaoke, tôi hỏi A Căn sau khi tan tiệc, tiễn các nhân viên về nhà, có muốn tôi dẫn anh ta đi câu lạc bộ đêm xả cửa chút không, anh ta lắc đầu nói không cần, anh ta bây giờ không suy nghĩ được gì hết, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi, tôi gật đầu, nói anh tự suy nghĩ kỹ, cái gì đáng, cái gì không đáng.
Lúc hát karaoke, mấy em gái trong cửa hàng của chúng tôi luôn quấn quít lấy tôi uống rượu, ai đến tôi cũng không từ chối, kết quả chuốc say hết bọn họ, mấy thằng bé cười nói anh Lục quay về nhà một chuyến, tửu lượng trở nên cao hơn thật nhiều —— trên thực tế họ có người lớn hơn tôi, nhưng đều quen gọi tôi là anh Lục, có lẽ tôi còn trẻ mặt đã già.
Chơi suốt đến 12 giờ, hai đứa nhân viên già dặn chào tôi một tiếng, hi hi ha ha hòa vào bóng đêm, đi tầm hoan mua vui. Mà tôi và A Căn thì mỗi người chở một chiếc xe, tránh né cảnh sát lần lượt đưa hết những người này về nhà. Người cuối cùng tôi tiễn chính là trưởng cửa hàng Tiểu Mỹ, cô ấy uống đã nửa say, tôi gọi điện thoại cho chị cô ấy, bảo xuống dưới lầu đón giúp. Tôi cúp điện thoại xong, Tiểu Mỹ đã ngã xuống ôm tôi ở ghế lái, mơ mơ màng màng hô anh Lục.
Lúc cô tan ca đã đổi sang trang phục quần ngắn màu vàng nhạt tươi đẹp, vớ chân, uống vào chút rượu, trên khuôn mặt tú lệ trong trắng lộ hồng, vóc dáng linh lung, thanh âm mềm dịu, mắt chớp chớp nhìn tôi, phong tình vạn chủng, khiến lòng tôi có chút nhộn nhạo.
Suy nghĩ một chút, sau lần chia tay với bạn gái trước, tôi đã sống mấy tháng như hòa thượng. Tiểu Mỹ là hoa khôi trong cửa hàng của chúng tôi, em gái Hà Nam, lớn lên xinh đẹp, độc thân. Tôi biết cô ấy có chút thích tôi, nhưng tôi lại tuân theo nguyên tắc "Thỏ không ăn cỏ gần hang", mãi không dám thương tổn cô.
Đột nhiên giờ khắc này, trong cơ thể có luồng xúc động khô nóng khó hiểu.
Cũng may chị gái xinh đẹp đã nhanh chóng xuống lầu đón cô, chị cô là một thiếu phụ, phong tư yểu điệu, tôi hỏi có muốn hỗ trợ đỡ lên lầu không, cô ấy nói không cần, lầu hai, đi vài bước thôi, không cần phiền ông chủ Lục. Tôi đỡ Tiểu Mỹ ra, nhìn họ vào tòa nhà, ngửi mùi thơm lưu lại trong xe, chợt thấy mất mát, qua hồi lâu mới lái xe rời đi.
********
Trở lại căn nhà phụ cận phố Hậu, đã nửa đêm.
Tôi ở căn hộ ba phòng, tầng 12. Mở cửa chống trộm, cảm giác bên trong có gì đó đang chuyển động, tôi tập trung tinh thần nhìn, phát hiện tiểu quỷ tôi mang về đang bò trên mặt đất phòng khách thổi bụi. Bây giờ tôi đã rõ ràng thân phận của nó, nó thật sự là con gái của Hoàng Lão Nha, em họ của Hoàng Phi, Hoàng Đóa Đóa, nhưng vì trải qua luyện hóa của La Nhị Muội và thời gian xoay chuyển, đã không còn ký ức của chính mình, trí lực cũng có chút thoái hóa, như là bé gái bốn năm tuổi.
Trước đó tôi đã kết nối với bé vài lần, cho nên gọi em là Đóa Đóa, em cũng đồng ý.
Thấy tôi đi tới, bé ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn núng nính của trẻ con, mặt của em rất tinh xảo, xinh đẹp, như mẹ của em, khi còn sống là một tiểu mỹ nhân rất cưng, mặt rất trắng, như sữa bò, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ cảm thấy có chút màu xanh đen mờ mờ. Tôi vươn tay, bé đứng lên, sau đó chạy đến trước mặt tôi, bay lên ôm tôi —— em kỳ thật là một loại linh thể, không có thực thể, nhưng tôi lại có thể ôm được em, đương nhiên cũng không có thực thể, chỉ là một loại cảm giác sờ vào bong bóng.
Tôi nâng em lên, tựa như nâng một cái bong bóng, tôi hỏi em đang làm vệ sinh hả, em gật đầu, khóe miệng nhếch lên, sau đó chớp mắt. Tôi nói vậy em chuẩn bị đi, tôi rời đi lâu rồi, bụi trong nhà nhiều lắm đó. Cô bé tủi thân khoa tay múa chân, tôi nhìn một chút, mãi đến khi em nói em đã làm vệ sinh rất lâu rồi. Tôi cúi người xuống quét một chút trên sàn, có bụi, vì vậy tôi nói với em phương pháp không đúng, làm lại. Nhìn vẻ mặt vô tội ngốc tự nhiên, tôi liền cảm thấy rất mắc cười.
Tiểu quỷ mặc dù là linh thể, nhưng đối với thực thể thế gian kỳ thật vẫn có một lực tác dụng nhất định.
Tiểu quỷ thế gian này chia hai loại, một loại là kiểu công kích, đây là cô hồn dã quỷ đột tử luyện hóa thành, chúng am hiểu khiến cho người bình thường phát điên, có thể truy kích vào phòng đạo tặc, thậm chí vặn gãy cổ kẻ địch. Hiện giờ đã còn rất ít người sử dụng, theo tôi được biết, chỉ có chỗ biên cảnh Campuchia của Đông Nam Á hoặc khu Islam hẻo lánh, thỉnh thoảng nghe nói. Còn có một loại là kiểu hiền lành: Chúng am hiểu gọi khách tới cửa, bảo vệ gia đình nhà cửa, giúp chủ nhân mang đến tài lộc, biến nguy thành an. Cũng có thể thúc đẩy hòa hợp, tăng cường mị lực.
Thứ này cực kỳ phổ biến khắp khu vực Đông Nam Á, như Thái Lan, Indonesia, Malaysia, Campuchia, Myanmar, Singapore, nghe đồn có rất nhiều thương nhân, nghệ sĩ, đoàn thể đều có nuôi tiểu quỷ, trong đó sòng bạc là nhiều nhất. Ở quốc nội kỳ thật vẫn khá ít, núi sâu cao nguyên Điền Kiềm và đất Tạng, cũng có chút. Cho nên tôi gặp phải Đóa Đóa, ngược lại cũng là có chút duyên phận.
Con bé này ban đầu rất sợ tôi, nhưng sau khi tôi nghiên cứu thấu La bà bà và tư liệu trong 12 pháp môn, chúng tôi đã kết nối trôi chảy, lúc sai khiến cũng nghe lời. Bé đôi khi tỉnh tỉnh mê mê, nhưng cần mẫn, bảo em làm gì, mặc dù có lúc không muốn, nhưng vẫn nghiêm túc làm, có đôi khi chọc ghẹo bé, rất vui vẻ, khiến tôi có cảm giác như thú cưng mình nuôi —— ít nhất vẫn ngoan hơn con Kim Tằm Cổ trong cơ thể tôi.
Cây lau nhà em sức yếu xách không lên, tôi tìm được một cái khăn mặt cũ, chuẩn bị một xô nước cho em, em rất nghe lời, ngoan ngoãn quỳ rạp trên đất mà lau. Còn tôi thì hành trình mệt mỏi không chịu nổi, vì vậy đến phòng tắm ngâm nước. Thả nước đầy, tôi nằm trong bồn tắm nghĩ về những chuyện xảy ra gần đây, cảm thấy nhân sinh thật kỳ diệu. Nước nóng, rồng ngóc đầu, tôi khi thì nghĩ tới vóc dáng của bạn gái nóng tính trước kia, khi thì nghĩ tới Hoàng Phi mặc đồng phục tư thế oai hùng hiên ngang hấp dẫn, khi thì lại nghĩ tới Tiểu Mỹ môi mềm căng đỏ chà vào tay tôi...
LOLOLOLOLOLOLOLLOLOLOLOLOLOL. . .
Thình lình, Đóa Đóa hiện lên trước mặt tôi, tay trái mang theo khăn mặt ướt sũng, ngón tay phải đặt trong miệng mút.
Hai mắt em đen như đá mắt mèo, điệu bộ chú mèo hiếu kỳ nhìn tôi...
Tôi: "..."
Nhận xét
Đăng nhận xét