Chuyển đến nội dung chính

Quyển 2 - Chương 4



Chương 4 - Mao Sơn đạo sĩ không đáng tin cậy

Tôi ngửi được mùi tanh hôi của máu thịt rữa nát, móng tay nhọn dài màu đen của nữ quỷ này đã sắp bắt trúng lưng tôi.

Trong hai mươi mốt, hai mươi hai năm nhân sinh của tôi, chưa từng có lần nào run sợ như ngày hôm ấy, ở một khắc kia trái tim cơ hồ đều ngừng đập.

Nghìn cân treo sợ tóc, vô số ý niệm nảy lên trong đầu.

Lúc này, một môn Hàng Tam Thế Minh Vương Tâm Chú trong tiếu đàn của 12 pháp môn, ma xui quỷ khiến nổi lên trong đầu, đồng thời tôi đã hai tay kết xuất Đại Kim Cương Luân ấn, làm Hàng Tam Thế Yết Ma Hội, xoay thắt lưng, đẩy về phía trước, sau đó vứt bỏ tất cả tâm trạng tiêu cực trong nháy mắt, trầm khí, quát to một tiếng: "Phiêu -- đốt!" Một tiếng gầm rú này, tập trung tinh khí thần của toàn thân tôi, nhất lời như tiếng sấm nổ vang, chấn động bên trong hành lang.

Thế giới như tấm gương bị phá vỡ, đèn hành lang tù mù, thị giác lập lòe, quần lụa màu đỏ và khuôn mặt thối rữa, lệ quỷ ngoan lệ kêu rên, đều đã hóa thành vô số mảnh nhỏ đầy trời hóa thành hư không, chỉ có ngọn đèn sáng ngời trong hành lang im lìm cười nhạo tôi -- miêu tả như vậy tựa hồ có chút thị giác hóa, được rồi, kỳ thật lúc ấy tôi cảm thấy trái tim phình ra co lại, sau khi sợ rớt tim một cái, tất cả cảm giác đều như thủy triều rút lui.

Tôi thất thần khoảng 3 giây, nghe được trong hành lang có tiếng bước chân "cộp cộp cộp", rất gấp gáp, cũng rất nặng nề.

Tôi lúc này đã tỉnh hồn lại, nhớ tới lệ quỷ đạo hạnh nông cạn bình thường đều dùng ảo giác dọa người, may nhờ tôi vẫn là nhân sĩ bán chuyên nghiệp, không ngờ vận động viên bơi lội lại chết chìm, tôi tự cho là có thể dựa vào Kim Tằm Cổ trừ tà, lại không nghĩ tới con gái nhà người ta lại tìm tới tôi...Đáng hận, nghĩ tôi dễ ăn hiếp hả? -- được rồi, sở dĩ tức giận như vậy, là vì lúc này đũng quần của tôi, đã hơi ẩm ướt tí tách rồi.

"Lục tiên sinh, Lục tiên sinh..."

Phía dưới có người gọi tôi, là bảo vệ béo gặp được dưới lầu kia, hắn chạy tới, bên cạnh còn có một ông bảo vệ chừng 50 tuổi, tôi cũng quen, một người hiền lành. Bảo vệ béo thở hồng hộc hỏi tôi làm sao vậy? Tôi nói tôi gặp quỷ, cậu tin không? Hắn trừng to mắt, nói hôm nay anh cũng gặp quỷ?

Tôi vừa nghe chữ "cũng" này, trong lòng biết ngay việc này xé to rồi, liền hỏi cũng có người gặp phải? Bảo vệ béo nói, có một cô gái độc thân tầng 14 tòa B cũng gặp, bây giờ ăn vạ ở phòng bảo vệ không chịu đi đó. Tôi nói sao các anh lên đây? Hắn nói cho tôi biết ở trong phòng quan sát nhìn thấy tôi chạy vòng vòng xung quanh cầu thang, cảm thấy có chút kỳ lạ, sau đó đến xem, mới vừa đi tới lầu hai, chợt nghe được tôi hét lớn một tiếng, càng thêm sốt ruột.

Tôi nói các anh chờ một chút, tôi bảo họ chờ ở đây, tôi một mạch chạy lên nhà ở tầng 10. Mở cửa đi tới phòng khách, phát hiện Đóa Đóa ngồi trên sofa phòng khách tối om, mắt bé trừng thật to, vẻ mặt căng thẳng nhìn TV, Kim Tằm Cổ bay bên cạnh em, vo ve vo ve, nhìn thấy tôi tới, vèo một cái bay đến trước mặt tôi, muốn từ miệng tôi đi vào. Tôi ngăn nó lại, nhìn qua TV, là truyền hình cáp nửa đêm đang phát phim ma Hong Kong 《Sơn thôn lão thi 》,thấy dáng vẻ căng thẳng sợ hãi của Đóa Đóa, tôi cạn lời --  đều là quỷ, hơn nữa đây là quỷ thật, đó là quỷ giả, sợ cái gì mà sợ?

(link phim đây, mí bạn xem chung với Đóa Đóa cho vui :))) https://www.facebook.com/100000158025956/videos/pcb.2316666801808861/1502832463418886)

Đóa Đóa cũng muốn đến ôm tôi, tôi ngăn cản nó, chạy vào phòng tắm thay quần qua loa, sau khi đi ra bảo Đóa Đóa xem phim tiếp, mang theo Kim Tằm Cổ thả trong túi, sau đó chạy xuống cửa hành lang tầng 5 cùng hai bảo vệ hội hợp.

Ở phòng quan sát của ban quản lý, tôi nhìn thấy trong màn hình hiển thị dáng vẻ cồng kềnh của tôi vừa rồi: Một mình vùi đầu dùng sức xoay quanh lên xuống trong cầu thang tầng năm bốn bề giáp giới, sau đó đẩy cửa ra ghé mắt nhìn vào, lui về, sau đó nhìn chằm chằm đám gạch men của hành lang, tiếp theo lại chạy xuống, sau đó dừng lại, hô tô một tiếng..." Phiêu —— đốt!"

A, giống hệt thằng thần kinh!

Trong phòng quan sát có một người phụ nữ đang ngồi, mặt trứng ngỗng, da trắng nọn, mắt lớn mà sáng, tuổi hai tư hai năm, cũng coi như một cô gái diễm lệ kiều mỹ, chỉ là mặt mày trắng bệch, cả người phát run, có vẻ có vài phần đáng thương. Tôi nhìn về phía cô ta, cô ta cũng nhìn về phía tôi, do dự một chút, run run nói: "Anh, anh cũng đụng phải thứ dơ bẩn đó?" Tôi nói đúng vậy, tôi cũng gặp, tình huống của cô thế nào?

Cô ta nói nửa giờ trước đụng phải cô gái mặt nát bươm, cơ thể cứng còng đuổi theo cô ta, làm cô ta sợ đến mất mật, xụi lơ trên đất không dám nhúc nhích, may mà gặp được bảo vệ tuần tra, đưa cô ta về đây. Tôi cười cười, nói không sao đâu, nếu thật có quỷ, cô gái kia cũng chỉ dọa người mà thôi, còn có thể thật sự làm gì được cô chứ? Xoay đầu lại hỏi hai bảo vệ, cô gái chết vào giữa tháng 7 kia từng sống phòng nào, có người ở đó không?

Bảo vệ béo nói không có, đã có người chết chính là nhà ma, treo ở sở giao dịch rồi, chưa từng thấy ai đến xem nhà.

Tôi thầm nghĩ may mắn không ai đến, bằng không người mua nhà thật sự phải trải qua tình trạng gặp quỷ còn đáng lo hơn người bên ngoài. Tôi nói tôi có thể đi xem không? Bên trong có thứ dơ bẩn, nhất định là có vướng bận, hủy diệt thứ đó, tòa nhà này mới có thể bình an. Bảo vệ béo cười hì hì nịnh nọt nói Lục tiên sinh anh là ông chủ mở công ty làm ăn, còn biết cả việc này? Tôi nói tôi biết chứ, cậu không tin? Bảo vệ béo lắc đầu nguầy nguậy, nói hắn không có chìa khóa vào nhà, không đi được.

Lúc này một gã béo bụng phệ đi tới, cô gái trẻ ngồi trên sofa lập tức nhảy dựng lên, như chim non về rừng, nhét mình vào giữa người gã béo, hai người một hồi mềm giọng triền miên, cô gái khóc sướt mướt oán giận, kể lại trải nghiệm gặp quỷ của mình. Gã béo nghe xong, rống to với hai bảo vệ, hai người răm rắp lễ phép. Gã béo mắng một trận, thở hổn hển, mặt căng thành màu gan heo, ôm cô gái đi ra ngoài, nói phải đi ở khách sạn năm sao, lăn lộn trên giường, còn nói muốn ban quản lý thanh toán phí tổn.

Tôi đổ mồ hôi lạnh, nhìn cô gái kia lịch sự, gầy teo yếu ớt, tại sao có thể chịu nổi áp bách của cái gã gần 300 cân thịt kia?

Hai bảo vệ mặt trận xanh trận trắng, bảo vệ béo vội vào báo cáo cấp trên.

Tôi đứng dậy, bảo vệ già dặn hơn kia hỏi Lục tiên sinh cậu cũng muốn ra ngoài? Ông ấy là người Tứ Xuyên, nói chuyện giọng Xuyên phổ biến, rất thân thiết, tôi cười cười nói không cần, chẳng qua cấp trên các anh nếu không xử lý, sau này người gặp quỷ sẽ càng ngày càng nhiều, tòa nhà này chỉ sợ cũng phế đi, có thể không thể mở cửa nữa, hay là cho tôi vào xem thử nhé? Bảo vệ béo cúp điện thoại, khuôn mặt bánh bao có chút áy náy cười: "Lục tiên sinh, ngại quá, hôm nay thật không được, ông chủ nói ông ấy ngày mai sẽ tìm người giải quyết..."

Cách nói của hắn có chút giống phát ngôn bộ ngoại giao của chính phủ.

Tôi không nói gì thêm, một mình lên cầu thang về nhà, lúc đi ngang qua tầng 5, tôi quẹo vào trong hành lang, dựa theo linh tính của Kim Tằm Cổ, nhìn các cửa phòng, phát hiện cửa căn phòng đầu tiên phía đông có chút đặc biệt, nói thế nào nhỉ —— là loại bao phủ sương đen có chút nhàn nhạt, trong sách gọi là "Âm trạch oán địa, bất gia phục sinh", là dấu hiệu điển hình của nơi ở có tà vật.

Tôi niệm một đoạn nội dung trong tiếu đàn 12 pháp môn, niệm liên tục, sau đó kết thủ ấn.

Một lát sau, sương đen kia nhạt hơn chút.

Tôi đoán chừng trong phòng có vài thứ dơ bẩn không thể thấy ánh mặt trời, nhưng dù sao tôi cũng chỉ là được nửa vời, biện pháp kiểm tra an ninh trong hành lang rất chu đáo, loại thân phận như tôi đây không thể phá cửa mà vào, vì vậy hướng cửa mắng to vài câu —— đây là mắng hồn, có đồng chí khi còn bé hẳn là từng thấy cha mẹ làm rồi, hung ác một chút, kỳ thật cũng có chút hiệu quả trừ tà.

Về đến nhà, tôi từ trong thư phòng lấy ra bùa vàng và chu sa, bút, lông, mực thơm mua trong cửa hàng nhang đèn vài ngày trước đó, cũng không quan tâm có hữu dụng hay không, theo bản sao 12 pháp môn trong văn bản mã hóa của máy tính, ngưng tụ tinh khí thần, tập trung tinh thần mô phỏng trong đầu hồi lâu, sau đó một hơi viết bốn tờ "Niết la trấn trạch phù". Vẽ xong, tôi cảm thấy cơn mệt mỏi lan tới đỉnh đầu, tôi gọi Kim Tằm Cổ đến, để nó phun chút máu lên.

Kim Tằm Cổ không chịu, lắc lắc cái mình trùng béo núc bay lên bay xuống bay trái bay phải xung quanh tôi, mắt đậu đen thỉnh thoảng lại trừng tôi.

Tôi kéo tay Đóa Đóa, cùng nói kết nối: Đó cũng là vì an toàn của Đóa Đóa, nếu nữ quỷ kia không có việc gì chạy tới đây la cà, quỷ với quỷ hút nhau, hại Đóa Đóa, sau này ai còn chơi với ngươi nữa? Kim Tằm Cổ dừng trên không trung, sau đó bám vào linh thể của Đóa Đóa, như cầu trượt lăn xuống mặt đất, một lát sau, tự mình bò lên lá bùa vàng trên bàn, loi nhoi, lắc lắc cái mông, lại một lát sau, bốn tờ bù vàng tỏa ánh sáng chói mắt.

"Niết la trấn trạch phù" rốt cuộc hoàn thành, tôi lần lượt dán bốn tờ này ở cửa phòng, phòng vệ sinh, cửa sổ phòng khách và cửa sổ phòng ngủ. Nó có thể phòng ngừa ngoại tà tiến vào ở mức độ nhất định, trấn trạch yên ổn.

Có chuyện phải nhắc tới ——tại sao Đóa Đóa cũng là âm hồn linh thể, mà không bị ảnh hưởng chứ?

Đầu tiên cô bé bây giờ đã là tiểu quỷ tôi nuôi, về mặt tâm linh đã có hiệp nghị nhất định với tôi; tiếp theo bé và Kim Tằm Cổ thân cận, trí tuệ Kim Tằm Cổ cũng không nhiều, nhưng đối với người thân cận kỳ thật cực kỳ chăm sóc, cho nên cũng sẽ không trừ hại Đóa Đóa. "Niết la trấn trạch phù" tự tay (móng) của tôi và Kim Tằm Cổ làm ra, đương nhiên không bị thương tổn.

Bình thường Kim Tằm Cổ thích sạch sẽ, là phúc tinh với chủ nhân, người nuôi cổ rất ít ngã bệnh, nuôi heo nuôi bò dễ lớn, lợi hại hơn chính là sau khi hại chết người gieo Kim Tằm Cổ, có thể sai khiến hồn phách người chết làm việc cho nó, vì chủ nhân làm giàu. Nhưng mà người nuôi Kim Tằm, phải dính vào ba loại kết cục "cô", "bần", "yểu", pháp thuật mới linh nghiệm, cho nên người nuôi Kim Tằm cũng không có kết quả tốt. Vì vậy, cũng sinh ra một loại tên phong tục là "Giá Kim Tằm", cho nên khuyên các đồng chí đi ngang qua khu dân tộc thiểu số một chút, trên đất có vàng bạc, ngàn vạn lần đừng nhặt, nhớ đó nhớ đó —— đây là chuyện ngoài lề, lược bớt không đề cập tới.

Kim Tằm Cổ bổn mạng của tôi khá thành thật, yêu cầu với tôi không cao, cũng không bảo tôi chọn lựa, ngoại trừ ban đầu không nghe lời, liều mạng hành hạ tôi, sau một chén canh công đức đen thui, đã ngoan ngoãn, mặc dù khi rảnh rỗi cáu kỉnh, thích uống rượu ra, cái khác hoàn hảo, chuyện lớn chưa bao giờ bứt xích —— à, phương thức nó quay về chỗ ở cũng làm tôi không thích, đương nhiên, quen rồi thì tốt thôi.

Một đêm vô sự.

Ngày thứ hai lòng tôi có vướng mắc, vì vậy về nhà sớm, vừa đúng 6 giờ chiều, nhìn thấy trong đại sảnh tầng 1 có một nam thanh niên mặc áo choàng cũ màu xanh, ăn mặc như mấy lão lưu manh trong Toàn Chân Giáo phim "Thần Điêu Đại Hiệp", đạo bào tay áo to vạt áo dài, quấn xà cạp, giày vải, trên đầu không đội mũ vuông, búi tóc, hai sợi ria đen, đang ở dưới lầu cùng người ta đĩnh đạc nói chuyện.

Nói chuyện với anh ta chính là giám đốc gì đó của ban quản lý tòa nhà, tôi đã gặp, nhưng ấn tượng không sâu. Chung quanh là một vòng người.

Bảo vệ béo kia nhìn thấy tôi, gọi tôi lại: "Lục tiên sinh, anh tới vừa đúng lúc, hôm qua không phải anh cũng gặp phải thứ đó sao? Nói một câu với Mao Khắc Minh sư phụ đi." Tối qua hắn trực đêm, nhưng lúc này lại rất có tinh thần, chỉ là trên mắt còn dính ghèn, hiển nhiên là bị gọi đến tạm thời. Đạo sĩ trẻ tuổi nhìn tôi, vái chào: "Vị tiên sinh này, bần đạo bên này hữu lễ." Anh không gọi tôi là cư sĩ, ngược lại gọi là tiên sinh, tôi từng được đọc một ít đạo Tạng có chút bất ngờ.

Hơn nữa, đạo sĩ kia không có đạo hiệu, cũng không biết xấu hổ mà xuất môn?

Giám đốc bên cạnh giới thiệu cho tôi: "Mao đạo trưởng là đệ tử thân truyền của chưởng môn đời thứ 78 thượng thanh phái Mao Sơn tông, huyền cơ khó lường, pháp lực vô biên, có cậu ấy đến siêu độ vong linh cho chúng ta, tất cả mọi người có thể yên tâm rồi..."

"Thất kính thất kính!"

Tôi vừa đáp lễ vừa nhìn Tiểu Đạo Lưu Manh —— dáng vẻ thế này liền được xưng đệ tử chưởng môn, tôi vẫn thật sự có chút hoài nghi.

Mao Sơn đạo sĩ này biểu diễn kỹ năng, họ trường kỳ phát triển trong các loại phim kịch, đa phần dựa vào tróc quỷ hàng yêu mà vang danh hậu thế, tôi đương nhiên biết đến, nhưng tôi cũng biết, cái gọi là Mao Sơn pháp môn thấy nhiều ở vu thuật dân gian phụ đạo ngoại đạo, không ngờ lại không hề liên quan đến tinh hoa giáo nghĩa của Mao Sơn tông. Đệ tử chưởng môn chân chính, tự có cung phụng cấp dưỡng, bình tĩnh ở trong núi ngồi thiền, rèn luyện tinh thần, có đâu lại mệt nhọc bôn ba khắp nơi, giả thần giả quỷ, hết ăn lại uống?

Đang lúc tôi nghi ngờ, đạo sĩ tự xưng là Mao Khắc Minh kia mỉm cười với tôi, nói: "Vị tiên sinh này ấn đường biến thành màu đen, khóe mắt hàm sát, tất nhiên là đã trúng thần tinh, đã mất bắc hỏa. Vô phương, đến, đến, bần đạo giúp anh một tay..."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,