Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Trung Lộ - Chương 2

 Người đâu rồi? Gương đâu rồi? Bệnh viện đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao nơi này có vẻ đáng sợ vậy?

Bóng tối và yên tĩnh vô biên vô hạn bao phủ tầng 5 xa lạ.

"Nghe đi, tôi đếm, hai, ba, chúng ta nhắm mắt lại xông qua chỗ rẽ thang máy kia là đến phòng làm việc viện trưởng." Lộ Hà khẽ nói với Tôn Chính.

"Này, đối diện với thang máy này, có gương không?"

Lộ Hà xoay phắt đầu lại nhìn cậu, phảng phất như muốn nhìn rõ thứ gì đó, hồi lâu mới lạnh lùng nói: "Đối diện thang máy trong tòa nhà này cho tới giờ không hề có gương."

Nói bậy! Tôn Chính thầm nghĩ, thế cái gương ở tầng 6 là gì?

Gương tầng 6...Chẳng lẽ ngay từ đầu mình đã nhìn lầm sao?

"Đi thôi!" Lộ Hà vỗ vai Tôn Chính, "Tôi muốn bắt đầu đếm."

"Một, hai, ba —— "

Hai người đồng thời cất bước, chạy về hướng chỗ rẽ, mang theo một luồng gió âm u.

Được, tới nơi rồi! Tôn Chính thầm nghĩ, mở mắt ra.

Họ đang chạy qua thang máy.

Tôn Chính hơi nghêng đến gần cửa thang máy.

Cửa thang máy không mở.

Một tiếng "đinh" đó rốt cuộc chứng tỏ thang máy dừng ở tầng mấy?

Có phải chứng tỏ còn có những người khác ở đây không?

Trong lòng Tôn Chính chuyển qua vô số câu hỏi, nhưng lúc chạy đã không có thời gian suy nghĩ nhiều.

Dừng.

Lộ Hà ngẩng đầu.

"Đây chính là phòng việc của viện trưởng, tường bốn phía đều dán đủ loại tranh giải phẫu, là chỗ an toàn nhất."

"Có chìa khóa không?" Tôn Chính hỏi, dư quang khóe mắt lướt qua chung quanh.

Lộ Hà đưa tay mò tìm túi quần, vừa nghe được tiếng kim loại va chạm rất khẽ, Lộ Hà lại ngừng động tác, tay không trở ra.

"Nếu lấy xâu chìa khóa kia, sẽ phát ra tiếng như tiếng chuông, hay là chúng ta phá cửa đi." Giọng điệu Lộ Hà có vẻ hơi uể oải.

"Tiếng chuông?"

"Chiêu hồn đó." Lộ Hà híp mắt lại.

Vừa dứt lời, chỉ thấy anh lui về sau mấy bước, như một tảng đá lớn nhằm phía cửa phòng làm việc.

Ầm!

Tôn Chính trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cửa bị phá mở, còn đang lắc lư qua lại.

Lộ Hà khí phách vỗ tay, đẩy cửa ra, kéo Tôn Chính đi vào.

Vừa vào phòng, Lộ Hà lập tức dời đến một cái ghế chặt chẽ chèn vào cánh cửa bị tông mở, không để lại một khe hở nào.

"Tốt lắm." Lộ Hà phủi hai tay, tỏ vẻ thành công.

Tôn Chính đã quan sát bốn phía, dưới ánh sáng quá mức tối tăm, chỉ mơ hồ có thể thấy được hình tượng lớn lớn nhỏ nhỏ chung quanh bức tường bốn phía.

"Chính, tìm thử trong bàn làm việc có đèn pin hay gì khác không." Lộ Hà chậm rãi lùi đến bên cạnh Tôn Chính/

Tôn Chính giựt mở ngăn kéo phòng làm việc của viện trưởng, lục lọi lung tung.

Toàn bộ văn kiện tài liệu linh tinh, Tôn Chính vứt hết chúng ra ngoài, ngăn đầu đã trống không, cậu lại duỗi tay kéo ngăn thứ hai, vừa kéo lại kéo không ra.

"Khóa rồi, này." Tôn Chính nói với Lộ Hà đang lục đồ bên kia.

"Lục ở dưới trước đi." Lộ Hà cũng không ngẩng đầu lên, vừa tìm vừa nói.

Tôn Chính lại kéo cái khác, hỏi Lộ Hà tiếp: "Tại sao nơi này an toàn nhất?"

"Trong bệnh viện này, có rất nhiều chuyện xưa," Lộ Hà khẽ thở dài một cái, "Cậu biết không? Một căn phòng treo đầy đồ đạc bốn phía, quỷ hồn không thể xuyên tường tới được."

Trên đời này làm gì có quỷ hồn chứ! Tôn Chính thầm nghĩ, cảm thấy Lộ Hà không khỏi có chút buồn cười.

"Tìm được rồi!" Lộ Hà đột nhiên hưng phấn kêu lên.

Một chùm sáng màu da cam bắn ra, trong phòng làm việc sáng hơn ba phần.

Cảm giác trong nháy mắt tâm trạng tiêu cực đều biến mất, Tôn Chính mừng rỡ nói: "Tốt quá rồi!"

Lộ Hà có chút đắc ý lắc đèn pin, quét một vòng khắp bốn phía, mới nói: "Ngồi xuống đi, cần phải nói rõ ràng với cậu."

Tôn chính liền kéo qua chiếc ghế lạnh lẽo trong phòng làm việc, ngồi xuống. Lộ Hà vì vậy thuận thế ngồi đối diện cậu.

Bệnh viện vẫn như cũ yên tĩnh quỷ dị.

"Cậu có lẽ sẽ cảm thấy, từ khi vừa bắt đầu, tôi luôn nghi thần nghi quỷ, rất buồn cười, có đúng không?" Lộ Hà thò người ra hỏi Tôn Chính.

Anh rốt cuộc đã phát giác rồi. Tôn Chính thành thật gật đầu không khách khí.

Lộ Hà lộ ra một nụ cười hiểu rõ, lại tắt đèn pin, lập tức bóng tối bao trùm cả phòng làm việc, tối tăm mờ mịt.

" —— cho tiết kiệm điện, cậu làm quen dần với bóng tối đi —— quả nhiên, tôi rất cần phải nói rõ với cậu một chút, có lẽ sẽ nói rất dài, —— ôi, Chính, cậu thật là phiền phức."

"Nói."

"Đây không phải là lần đầu tiên của bệnh viện hiệp tế, cũng không phải sự kiện ngẫu nhiên, cái bệnh viện trên đường Đồng Hoa này, chuyện xưa rất nhiều, khi cậu đi vào không biết có thấy rất áp lực không?" Giọng Lộ Hà có chút mờ mịt, như là từ bên kia biển truyền đến.

"Đúng là có một chút, đón sáng của bệnh viện này quá kém."

"Đó là một mặt. Trên thực tế, bệnh viện trước đóng cửa cũng là vì nó —— liên tiếp xảy ra chuyện kỳ quái, cậu tôi vốn dĩ nhờ tôi sang đây cũng là để điều tra chuyện này."

"Việc lạ?" Tôn Chính nghiêng đầu.

"A, từ rất sớm trước kia đã bắt đầu, đại khái ba năm trước rốt cuộc đã gây chú ý, bắt đầu từ viện trưởng tiền nhiệm, đều đã ghi chép lại vài sự kiện này."

"Vậy còn anh?"

"Tôi? Hình như cậu đã quên, Tôn đại tài tử, bắt đầu từ đại học C tôi đã nghiên cứu dân tộc học, thuận tiện cũng từng tiến hành điều tra sự kiện thần quái."

"Nhưng mà trên thế giới này không có quỷ mà." Tôn Chính nhịn không được cười nói.

"Tôi không biết, chuyện khoa học không cách nào giải thích không phải cũng còn rất nhiều sao, tôi luôn nghĩ rằng cẩn thận chút vẫn tốt hơn."

"Được rồi được rồi, bây giờ làm sao?" Tôn Chính phất tay, cắt ngang lời Lộ Hà.

"Tôi cũng không biết tại sao cậu lại gặp phải việc này —— mặc dù tôi cũng là lần đầu, nhưng mà Chính cậu luôn sạch sẽ độc lai độc vãng, việc này sao lại quấn lên cậu —— được rồi, cậu thử lại ngăn kéo khóa vừa rồi xem, bên trong hẳn là sổ ghi chép đó."

Tôn Chính nghe vậy, đưa tay kéo ngăn kéo thứ hai kia, nhưng làm thế nào cũng kéo không ra.

Trong bóng tối Lộ Hà đã nghe được thanh âm, nói: "Dùng đồ nạy ra."

Để tiện cho Tôn Chính, anh thuận tay mở đèn pin, phòng làm việc viện trưởng lại phát ra ánh sáng yếu ớt, tiếp theo vang lên tiếng Tôn Chính dùng đồ nạy khóa.

"Giống hệt kẻ trộm ——" cậu nhẹ nhàng cười, tiếp theo ầm một tiếng giựt ra ngăn kéo.

Lộ Hà đi tới dùng đèn pin chiếu thử, lộ ra nụ cười tán thưởng, liền đưa tay vào đem những thứ bên trong ra lần lượt đặt trên bàn.

"Quả nhiên, những thứ tôi muốn, đều ở chỗ này."

Hai quyển sổ cũ nát, mặt ngoài dùng giấy đỏ bọc lại, ngoài ra có sáu tờ dạng bảng vẽ, cẩn thận lật xem, theo thứ tự là: 

+ Sổ tay sự kiện mờ ám của Bệnh viện Đồng Hoa (tên ban đầu) (1999 ~ 2002)

+ Sổ tay sự kiện mờ ám bệnh viện Đồng Hoa (2003 ~ 2005)

+ Bản vẽ mặt phẳng bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Trung Lộ các tờ từ tầng 1 đến tầng 6

"Bản vẽ mặt phẳng à..." Lộ Hà lẩm bẩm mở ra, "Thứ tốt...không tệ, quả thật đều có ký hiệu..."

"Cái gì?" Tôn Chính ghé sang nhìn thử.

"Cậu xem, phòng này vẽ vòng tròn, hẳn là phòng bốn phía có treo ảnh, giống với nơi này; Phòng vẽ dấu X đỏ, nếu tôi đoán không lầm, hẳn là chỗ có chút không may mắn...Chúng ta đợi lát nữa nghiên cứu, chúng ta lật xem sổ tay trước đi!" Lộ Hà khép bản vẽ lại, đưa tay mở ra quyển sách màu đỏ đầu tiên.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,