Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 10

Chương 10 - Sổ tay sự kiện mờ ám bệnh viện Đồng Hoa 1999~2002 (2)

Tôi cảm thấy có chút chột dạ, lại sợ là mình nghe chuyện ma nhiều nghi thần nghi quỷ, lớn gan lại đi lên lầu vài bước.

Còn chưa đến tầng 4, giữa một vùng tối tăm lại truyền đến thanh âm như của trẻ sơ sinh.

Loại thanh âm cười "khanh khách" này, lại thanh thúy, quanh quẩn giữa cầu thang trống trải.

Tôi sợ đến mức thiếu chút nữa đánh rơi đèn pin xuống đất.

Đã trễ thế này, sao tầng 4 lại có trẻ con -- đang cười chứ?

Còn chưa lấy lại tinh thần, tiếng cười kia đột nhiên ngưng bặt, bỗng chốc yên tĩnh đến mức như tiếng "khanh khách" quái dị ngắn ngủi vừa rồi chưa từng xuất hiện.

Có phải ai đó nhẫn tâm vứt bỏ con mình trong nhà xí không?

Tôi còn đang suy ngẫm, nhưng đúng lúc này, một đứa bé bị vứt ở nhà xí sao lại vô duyên vô cớ cười rộ lên chứ?

Nghĩ tới đây, cả người tôi toát mồ hôi lạnh, quả thực có thể tưởng tượng một ngăn nào đó trong nhà xí nữ rách rưới, có một đứa bé sơ sinh được bọc chặt chẽ, chỉ lộ ra khuôn mặt vừa trắng vừa mịn màng, trong đêm tối đột nhiên nhoẻn miệng tươi cười, trong cổ họng phát ra tiếng khanh khách liên tiếp không hoàn chỉnh...

Vừa nghĩ thế, tôi cũng bất chấp đi nhà xí nữa, hai ba bước vội vàng quay về đường cũ.

Chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, lạnh đến run người.

Chạy như bay trở về trạm y tá dưới lầu, xa xa nhìn thấy ngọn đèn, mới hơi an tâm hơn một chút.

Trần Quyên nhìn thấy tôi trở về, buông chổi xuống chạy tới, đến lúc thấy mặt tôi, cô ấy lại càng hoảng sợ: "Ôi chao chị Quần Phương, sao mặt chị trắng thế, như không còn giọt máu nào luôn!"

Tôi biết sắc mặt mình khó coi, ngay cả miệng cũng nói không lưu loát, kéo cô ấy nói: "Đừng nói nữa! WC nữ tầng 4 kia, đứa bé kia, không phải đang khóc, mà đang cười!!"

Cô ta vừa nghe được tôi nói như vậy, hình như thoáng cái bị dọa sợ mất hồn, đứng cũng đứng không yên, sững sờ nhìn chằm chằm tôi, tay cũng che trước ngực.

Cuối cùng không biết là cô ta đang đỡ tôi, hay tôi đang đỡ cô ta, hai người tâm thần không yên lảo đảo đi trở về trạm y tá, còn nghe cô ấy thì thào tự nói:" Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ..."

Xem ra bị hù không nhẹ rồi!

Bổ sung: Sau đó ba ngày, tức ngày 8 tháng 11 năm 2000, khoảng 12h đêm phòng số 3 khoa nội phổ thông tầng 4 tòa nhà chính bệnh viện Đồng Hoa bốc cháy, thế lửa nhanh chóng lan đến bốn phòng xung quanh. Hỏa họan làm một người tử vong, người chết là nữ giới, thân phận đến nay chưa rõ. Toàn bộ vật phẩm trong phòng thường số 3 đều bị thiêu hủy, một số vật phẩm của bốn phòng còn lại tổn hại. Từ đó trở đi, nhân viên bệnh viện Trần Quyên mất tích. Cảnh sát nhận định nguyên nhân gây ra hỏa hoạn là vì mạch điện hỏng.


Ngón tay Lộ Hà dừng ở hàng cuối cùng.

Tôn Chính nghiêng người đến, hỏi một câu: "Cô gái bị chết cháy này là Trần Quyên sao?"

"Khẳng định không phải, nếu như là Trần Quyên hẳn phải dễ dàng điều tra ra ngay rồi." Lộ Hà vô cùng chắc chắn lắc đầu.

"Vậy thì là ai? Sao hơn nửa đêm lại bị chết cháy ở khoa nội phổ thông?" Tôn Chính truy hỏi.

Lộ Hà cũng mờ mịt nhìn về phía Tôn Chính nói: "Tôi cũng không biết. Không biết tại sao trẻ con nửa đêm lại ở trong nhà xí vừa khóc vừa cười, tại sao hơn nửa đêm khoa nội phổ thông đột nhiên bốc cháy, còn đột nhiên thừa ra một cô gái chết cháy..."

Tôn Chính thấy không nghĩ ra đáp án, liền đưa tay qua khép quyển sổ lại, vừa cầm lấy bản đồ vừa nói: "Tôi thấy chúng ta tốt nhất cứ ra khỏi phòng này trước, đi xuống lầu dưới..."

Lộ Hà thoáng cười ra tiếng.

Tôn Chính khó hiểu nhìn anh ta, Lộ Hà chỉ chỉ cái trán đầy mồ hôi của mình, lại chỉ chỉ áo sơ mi bị ướt đẫm mồ hôi của Tôn Chính, nói: "Tôi cho rằng chúng ta có lẽ không ra được nữa đâu."

Tôn Chính nghe anh ta nói thế, lập tức ném bản đồ, vội vàng đi tới cửa, dùng sức kéo ——

Kéo không ra. Cánh cửa không hề nhúc nhích.

Cậu vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Lộ Hà, dường như cho rằng câu nói đùa của anh ta đã trở thành sự thật rồi, lại duỗi tay kéo nữa, vẫn kéo không ra.

Bên kia Lộ Hà cũng nhíu mày.

"Sao loại chuyện này lại xảy ra?" Tôn Chính vừa hỏi, vừa cúi đầu cạy khóa cửa, "Có phải khóa ngoài không? Cần đẩy mở không?"

Nói xong cậu dùng cơ thể ra sức tông vào cửa, cánh cửa "bịch" một tiếng, nhưng không có mở.

"Anh còn ngồi đó làm gì?! Lại đây hỗ trợ!" Tôn Chính có chút tức giận la lên với Lộ Hà.

Lộ Hà buông quyển sổ đi tới, vẻ mặt lại như có điều suy nghĩ.

"Cô gái này, chẳng phải năm đó bị vây trong phòng này, bị khói ngạt chết, bị cháy đến mức hoàn toàn biến dạng sao..."

"Anh có ý gì?!" Tôn Chính ngừng tông cửa, thở phì phì nhìn theo anh ta.

Lộ Hà lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười, gãi đầu, nói: "Chẳng qua tôi không biết nên làm thế nào mới tốt."

"Chẳng lẽ anh cho rằng chúng ta cũng sẽ bị vây ở đây chết cháy sao?" Tôn Chính cảm thấy rất buồn cười.

Lộ Hà không trả lời, chỉ lau mồ hôi, nhíu chặt mày.

"Nguyên nhân cháy ban đầu là gì?" Ngừng hơn nửa ngày, anh ta lại đột nhiên hỏi Tôn Chính.

"Điện, mạch điện hỏng." Tôn Chính ngẩn người.

"Người đó đang sử dụng mạch điện, ở phòng này, thời gian đó?" Vẻ mặt Lộ Hà nghiêm túc hẳn lên.

"Là cô gái này sao?" Tôn Chính hỏi thử.

"Không biết," Lộ Hà nhìn xung quanh một chút, ngừng lại một chút, lại mở miệng nói, "Tôi có một ít manh mối, thế nhưng bây giờ, tôi muốn xác nhận thêm."

"Cái gì?!" Tôn Chính mở to hai mắt, "Xác nhận thì có ích lợi gì? Chúng ta bây giờ đã không ra được nữa!"

Lộ Hà lau mồ hôi, chạy vài bước đến bên tường, vạch tìm bản đồ treo trên tường, quay đầu nói với Tôn Chính: "Không biết rõ ràng tiền căn hậu quả của chuyện này, thì không tìm được biện pháp ra ngoài, mau tới xé hết chỗ này xuống!"

Tôn Chính còn muốn nói gì đó, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Lộ Hà, nửa tin nửa ngờ đi tới một bức tường khác, "Soạt" một cái xé toàn bộ bản đồ treo tường xuống.

Lộ Hà thở phào một cái, xoay đầu nói với cậu: "Cậu chuẩn bị sẵn tâm lý để xem dấu vết trên tường này chưa?"

Tôn Chính gần như lườm anh một cái, lấy đèn pin qua rồi đảo qua trên tường ——

Dấu tay.

Dấu tay đen tràn ngập khắp tường, dấu tay cháy khét.

Nhưng không phải dấu tay của người thường.

Dấu tay nho nhỏ, nho nhỏ.

Dấu tay của trẻ sơ sinh.

Có cái đen kịt đầy đủ, có cái bên mép đã mờ đi.

Khắc bốn phía trên tường chấn động tầm mắt.

Đó tựa như là một đứa bé bị cháy, bò khắp nơi để lại dấu vết.

Mang theo tiếng khóc thảm thiết.

Mẹ...Mẹ?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,