Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 9

Chương 9 - Sổ tay sự kiện mờ ám bệnh viện Đồng Hoa 1999~2002 (2)

Người ghi chép: Lưu Quần Phương (một trong những nhân viên trực ban từ 1999 đến 2002)

Hiểu Tuệ đã nói với tôi WC nữ tầng 4 có vấn đề, tôi không tin tưởng lắm.

Có vấn đề gì hả? Tôi đến bệnh viện đã lâu như vậy, truyền thuyết nhà xác ban đêm có bóng ma gì đó đều đã từng nghe qua, nhưng chưa ai thấy tận mắt cả. Đều là giả thôi mà.

Việc này luôn là càng truyền đi càng huyền bí, một truyền mười, mười truyền một trăm, ví dụ như thứ tôi viết hiện giờ này, tôi cảm thấy không có huyễn hoặc khó nắm bắt vậy đâu, nhưng họ đã nói không viết không được, còn muốn ghi chép lại cả đối thoại, đều phải viết xuống tất cả chi tiết, thế này quả thực khiến người ta nghi thần nghi quỷ mà.

Hiểu Tuệ và các y tá bọn họ, chuyện nghiêm túc thì không làm, cả ngày vây quanh một đống chuyện không phải về quần áo, thì là kể chuyện ma, kể xong còn xem như thật vậy. Có mấy người đến từ nông thôn đặc biệt tin chuyện này. Như Trần Quyên, được người quen giới thiệu vào quét dọn, nghe nói nhà ở rất xa rất xa trong núi, đến trấn Vu Trạch xa nhất huyện thành này còn phải đi thêm dăm ba ngày, cô ấy còn mê tín hơn nữa.

Thế nhưng Trần Quyên chưa bao giờ kể chuyện nhà cô ấy, cô gái này có lẽ đặc biệt giữ thể diện. Lúc vừa tới, cô ấy mặc áo sơ mi rách rưới, quần ngắn đến mức lộ ra một khúc đùi, cũng không mang vớ, trên đôi giày lưới trắng toàn là bùn. Nhìn thấy thang máy cô ấy còn giật mình, chưa bao giờ dám đi, sợ phát hoảng. Các y tá đều thích giễu cợt cô ấy nhất, đều nói cô ấy quê mùa, nếu gặp cô ấy trong hành lang, còn cố ý lấy tay quạt gió nói, ôi chao, thối thế, ai mà nửa tháng không tắm thế này!

Cả ngày ở bệnh viện bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, cô ấy đương nhiên không dễ chịu, ngay cả mở miệng ra nói, khẩu âm ấy cũng từng bị giễu cợt nhiều lần. Hiểu Tuệ từng nói, Trần Duyên kia ấy à, quả thực không phải sống trên cùng một hành tinh với chúng ta, nói tiếng ngoài hành tinh, ăn mặc như ngoài hành tinh, dáng vẻ kia ấy à, cũng không giống như người địa cầu.

Phụ nữ luôn hư vinh mà, chưa tới một năm sau, cô ấy đã học được phong cách phương tây rồi: Tóc búi lên, quần áo siêng năng thay đổi, có khi còn mang giày cao gót, chủ động tiếp cận với các y tá nói chuyện, nghe được cái gì thời trang nhất định phải tìm mua ngay, cũng học được giống một người thành phố rồi. Ước chừng là cảm thấy quá khứ quá dọa người, quê nhà gì đó cho tới bây giờ cũng không nhắc tới, cho tới bây giờ cũng không quay về, có hỏi cũng nói không biết nguồn cội, cô ta thật giống như mình từ trên trời rơi xuống, kiên trì nói mình từ nhỏ lớn lên trong thành phố, cha mẹ đều là giáo viên. Chúng tôi cũng không vạch trần cô ta, chỉ lén cười sau lưng.

Nhưng mà một khi nói đến mấy câu chuyện quỷ quái này, cô ta liền bại lộ, kể chuyện xong cô ta luôn kết một câu: "Ôi, có thuyết pháp này, nhất định phải tin, có ai đó năm ngoái đi cắt lúa cũng xảy ra chuyện như vậy." Giọng điệu này, nào có phải "dòng dõi thư hương" gì ra được chứ!

Ngày hôm trước, liền bắt gặp mấy người bọn họ đang kể chuyện về WC nữ tầng 4.

"Các bà biết không? WC tầng 4 buổi tối có tiếng con nít khóc." Hiểu Tuệ thần thần bí bí nói.

Mấy chị gái sợ hãi nhảy dựng, một đám duỗi dài cổ qua chờ nghe chuyện.

"Đêm hôm đó, tôi trực ca, chính là cái này WC nữ tầng 2 bị hỏng đó. Tôi thật sự không nhịn nổi nữa, muốn đi nhà xí, đành phải lên tầng 4. Mới vừa đi tới cửa cầu thang tầng 4, tôi đã cảm thấy lạnh lẽo, thấy cánh cửa WC nữ kia nửa đóng nửa mở, tôi đang muốn đẩy cửa đi vào, chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nước ào ào —— "

Mấy cô y tá vừa tò mò vừa sợ hãi, rúc vào nhau thành một đống, lại không nhịn được vểnh tai nghe tiếp. Ban ngày ban mặt, họ sợ cái gì chứ!

"Khi đó đã sắp đến 12h khuya, tôi chợt nhớ không đúng nha, tầng 4 nào có còn ai nữa! Tôi vừa sợ vừa hoảng, không dám đi vào, đột nhiên nghe được tiếng khóc như trẻ sơ sinh, càng lúc càng lớn tiếng, từ trong WC nữ tối như mực kia truyền đến, tôi nào còn dám tiểu tiện nữa, mau chóng chạy về, tiếng trẻ sơ sinh kia chưa hề đứt đoạn, vẫn như từ xa xa đuổi theo tôi, sợ đến mức mấy tối liền tôi ngủ đều cảm thấy nghe có tiếng trẻ em khóc bên giường..." Hiểu Tuệ kể chuyện rất sống động, mặt của cô ấy cũng phát xanh theo.

Lưu Hân bị dọa ghê nhất, trong mắt đong đầy nước rồi, run rẩy hồi lâu, mới cẩn thận hỏi: "Có phải, là con của sản phụ giường số 31 lần trước không?"

Câu này dọa mọi người sợ đến phát run, lập tức có người che miệng cô ta lại: "Đừng nói nữa đừng nói nữa."

Hiểu Tuệ cũng mau chóng khoát tay nói: "Làm việc đi, làm việc đi."

Mỗi người đều mang sắc mặt trắng bệch mà tản ra, tôi thấy Trần Quyên cũng sợ đến không nhẹ, một tay cầm đồ lau nhà, tay kia càng không ngừng lau mồ hôi, ngay cả câu nói yêu thích nhất kia cũng không nói lời nào, miệng mím như dính cứng.

Sản phụ giường số 31, tôi đương nhiên biết.

Đó là một sản phụ do Lưu Hân phụ trách khi ấy, cô gái vô cùng trẻ tuổi, mới 20. Đáng thương lắm, người phụ nữ (có lẽ là mẹ cô bé) nổi giận đùng đùng kia ngoại trừ ngày đầu đưa cô bé nhập viện, thì không còn ai đến bệnh viện thăm cô nữa, ngay cả cha của đứa bé cũng không hề tới.

Chúng tôi có chút thông cảm với cô bé, thỉnh thoảng chăm sóc cô bé nhiều hơn chút, sau lưng cũng từng nghị luận, trẻ tuổi, lại xinh đẹp, hơn phân nửa là chưa cưới đã có bầu, gã đàn ông kia chẳng biết đã sớm chạy đi đâu.

Cô bé không nói chuyện, cũng không thích ăn gì, không giống những sản phụ khác, túm chặt đòi ăn, càng ngày càng đầy đặn, cô bé lại càng ngày càng tiều tụy, sắc mặt trắng bệch, tóc tai rũ rượi, có đôi khi thật sự có chút không ra người không ra quỷ.

Lưu Hân sau này dường như lộ ra chút ẩn ý, nói đứa bé kia là dính bầu lúc học huấn luyện quân sự đại học, nam sinh và nữ sinh chỉ cách một bức tường, nhìn hợp nhãn nhau là liền hồ đồ làm lớn bụng..

Nhưng mà, không ngờ lúc còn thiếu một tuần nữa là sanh, thì cô bé mất tích.

Việc này vô cùng kỳ hoặc.

Giường cách vách cô bé nói, đêm đó đã khuya, sản phụ kia tiêu chảy đau buốt, ồn ào khóc lóc, một mình thê thê lương lương, khóc sướt mướt nói muốn đi nhà xí. Vác cái bụng to đi ra ngoài, vừa vào WC nữ kia, thì không còn ai thấy bóng dáng cô bé đi ra nữa.

Lưu Hân chịu kích thích của việc này lớn nhất, tìm trước tìm sau một lượt, trước đây tưởng rằng cô bé nhảy lầu rồi, nhưng mà không thấy xác, lại tưởng rằng bị ai đó đón đi, nhưng mà quần áo, dụng cụ đều còn để đó.

Việc này trôi qua, mỗi lần nhắc tới WC nữ tầng 4, cô ta lại nghĩ vơ nghĩ vẩn, cho dù đó là tầng 4 khu nằm viện, hay là tầng 4 khu lầu chính này.

Qua vài ngày, đến phiên tôi trực buổi tối, mấy cô y tá kia lại trò truyện trong trạm y tá, sơn móng tay, Trần Quyên cũng ở lại quét dọn vệ sinh.

Có lẽ buổi tối uống nước hơi nhiều, tôi đột nhiên cảm thấy muốn đi nhà xí, mới vừa đi ra được vài bước, y tá trưởng đã nói: "Đường ống WC tầng 2 hỏng rồi, đến tầng 4."

Nghĩ đến tầng 4 đi xa quá, tôi liền hỏi cô ấy: "Tại sao hư? Tôi chỉ tiểu tiện tạm một chút thôi mà, có gì đáng ngại..."

"Không nên không nên, ban ngày đã niêm phong cửa, chỉ sợ có người đi vào." Thái độ y tá trưởng rất kiên quyết.

Tôi suy nghĩ một chút, tầng 4 thì tầng 4, tôi cũng không quan tâm lắm. Trần Quyên thấy tôi hơi khó khăn liền ở bên cạnh chỉ vào đồng hồ trên tường nói: "Chị Quần Phương, gần 12h rồi, chị nhịn một chút khi về rồi đi, đừng đến tầng 4."

Vừa mới dứt lời, chợt nghe thấy một tiếng koong vang lên, tiếng gõ báo 12h.

Tôi còn phải trực đến 12h30, nào nhịn được lâu như vậy, khoát khoát tay với cô ấy, rồi vội vàng chạy lên lầu.

Tôi đi từng tầng hướng lên trên, tiếng chuông nửa đêm cũng càng ngày càng xa, cuối cùng trong đêm tối chỉ còn lại ánh đèn pin và giày cao gót của tôi giẫm "cộp cộp" lên từng bậc cầu thang.

Yên tĩnh làm người ta phát sợ.

Bệnh viện này rảnh rỗi xây mấy cái nhà xí, hai, bốn, sáu là WC nữ, một, ba, năm là WC nam, phiền toái quá đi!

Ban đêm yên tĩnh, không gian rộng, tiếng gót giày giẫm trên cầu thang chồng chéo lên nhau, hẳn là tiếng vang, nghe như có một cô gái ở phía sau lặng lẽ theo sát tôi vậy.

Tôi to gan cầm lấy đèn pin, ở khúc quẹo của cầu thang, chiếu xuống phía dưới tối đen như cái hố, ánh sáng nhoáng lên, không nhìn thấu được tới tầng 1, chỉ lờ mờ có cái bóng phía dưới cầu thang.

Trong lòng tôi chẳng biết vì sao căng thẳng.

Ôi, tôi cũng bắt đầu nghĩ ngợi lung tung theo rồi.

Nhưng mà kế tiếp, tôi không biết có phải đã nghĩ ngợi lung tung ra tới thứ gì rồi không.

Lúc sắp tới tầng 4, tôi chợt nghe được thanh âm rất nhỏ.

Không nói được là thanh âm gì, như là tiếng giày kéo lê, ngay trên đỉnh đầu. Quẹt trên sàn nhà, lại như là chân váy quá dài, quét trên mặt đất, vang lên sột soạt.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,