Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 13

Chương 13 - Sổ tay sự kiện mờ ám bệnh viện Đồng Hoa 1999~2002 (9)

"Sẽ không có chuyện gì chứ?" Tôi kéo chị Quần Phương bên cạnh.

Chị Quần Phương không nói gì.

Mã Ngọc đi vào không lâu, có một tràn tiếng nước ào ào truyền đến, tôi có chút khó hiểu nhìn về phía chị Quần Phương, chị ấy hoàn toàn tan vào trong bóng tối, không nhìn thấy vẻ mặt của chị, nhưng từ bàn tay chị cầm lấy tay tôi cảm giác chị vẫn rất trấn định.

Từng tràn tiếng nước, nghe như thanh âm tưới trên sàn nhà.

Thanh âm này...Không giống như đang dội nhà xí, ngược lại như đang...tắm.

Trước kia đơn vị tôi từng ở loại ký túc xá này, một tầng hơn mười hộ gia đình, cuối hành lang một nhà xí nữ một nhà xí nam, mỗi tuần nấu nước nóng, bưng chậu vào đó tắm rửa.

"Chị Quần Phương?" Tôi nhịn không được kêu một tiếng.

Thế này thật sự kỳ lạ quá, Mã Ngọc rốt cuộc làm gì trong nhà xí?

Thanh âm này giằng co một trận, rốt cuộc ngừng lại.

Xung quanh không thấy một tia sáng, tối đến mức không nhìn thấy gì cả, tựa như đặt mình trong khoảng không màu đen thật lớn.

Chỉ nghe thấy tiếng nước tí tách.

Tí tách, tí tách.

Tiếng nước trở nên có tiết tấu, hơn nữa tiếng càng lúc càng lớn, chậm rãi tới gần chúng tôi.

Tôi không nhìn thấy gì cả, trong lòng bắt đầu oán hận Mã Ngọc đã mang theo cả đèn pin vào, hơn nữa đi ra cũng không bật đèn.

Tí tách, tí tách.

Hình như người kia đang ướt sũng nhỏ nước đi về hướng chúng tôi.

Mã Ngọc rốt cuộc đang làm cái quỷ gì! Có phải lại muốn hù chúng tôi?

Tôi quả thực có thể cảm giác được từng giọt nước kia đang chảy qua dưới chân chúng tôi, không có tiếng động, tựa như thanh âm của cô ấy bước đi.

Chị Quần Phương cũng nắm chặt tay tôi.

Tiếng nước tí tách từng chút một đi qua trước mặt chúng tôi, như một đám sương mù mông lung thổi qua.

Hai chúng tôi cũng đồng thời không thể động đậy, giống như bị dọa vậy, trong bóng tối không biết tiếng nước đi qua trước mặt này là gì, là ai, ngay cả hơi thở cũng không có.

Nói cũng không dám nói, lông tơ từng cọng dựng đứng lên.

Mã Ngọc? Có phải Mã Ngọc không?

Tôi rất muốn hỏi ra thành lời, nhưng thanh âm kế tiếp càng thêm kỳ quái làm tôi sợ đến mức thiếu chút nữa ngồi phịch xuống đất.

Tiếng của trẻ sơ sinh. Hình như rất mong manh. Nhưng tôi khẳng định không nghe lầm.

Tôi cảm thấy tôi sắp bị hù khóc rồi. WC nữ tầng 4 sao lại có trẻ sơ sinh?

Câu chuyện của chị Quần Phương dĩ nhiên là thật.

Tôi nắm chặt chị Quần Phương bên cạnh, cảm thấy chị ấy đang phát run, da chạm vào đều lạnh như băng.

Trẻ sơ sinh đang cười.

Trong bóng tối trước mặt không thấy nổi năm ngón tay, tiếng nước tí tách, còn có tiếng cười khanh khách non nớt.

Thật là đáng sợ thật là đáng sợ!

Mã Ngọc!! Mã Ngọc, có phải cô ấy đang hù chúng tôi không?

Tiếng cười kia quanh quẩn ngay trước mặt chúng tôi, như là tiếng cười rất vui vẻ của đứa bé.

Trong bệnh viện từng nghe loại tiếng cười này vô số lần, đám trẻ sơ sinh có khi nằm rất ngoan, cũng không biết tại sao, đột nhiên sẽ trợn tròn mắt, khó hiểu cười rộ lên, nhếch miệng, chẳng biết thấy cái gì mà cười khanh khách. Những người lớn nhìn cũng sẽ cười rộ theo, tựa như đó là thời khắc ấm áp nhất.

Nhưng giờ khắc này hoàn toàn là giày vò, tôi quả thực cảm thấy thời gian sẽ vĩnh viễn dừng lại ở đây.

Bọn trẻ đang cười, có phải có thứ gì đó không nhìn thấy được đang trêu chọc chúng? Tôi trước đây đã từng đoán như vậy.

Hiện giờ tôi càng thêm sợ hãi tiếng cười kia.

Nhưng rốt cuộc, thanh âm này nhỏ dần, tiếng tí tách dường như cũng đi sâu về hướng hành lang, dần yếu đi.

Cạch một tiếng. Tiếng cửa mở.

Cảm giác đầu tiên của tôi đó chính là khoa Đông Y của tôi.

"Chính...Chính là thanh âm này." Hơn nửa ngày, nghe được thanh âm run rẩy của chị Quần Phương bên cạnh nói.

Nghe tiếng của chị tôi như nháy mắt chiếm được ít sức lực, cảm thấy lành lạnh trên mặt, chùi một cái mới phát hiện mình thế mà thật sự sợ phát khóc rồi.

Hoàn toàn không biết trong nháy mắt vừa rồi mình đã trải qua cái gì. Là mình suy nghĩ nhiều quá, điều gì là thật, tôi cũng không biết.

Chị Quần Phương lại một lần nữa xác định đây không phải là ảo giác.

"Có phải, thật sự có người ở đây không?" Tôi vẫn còn sợ hãi hỏi.

"Em..Em cảm thấy được hơi người không? Chị là nói, tiếng hít thở, hoặc nhiệt độ cơ thể gì đó...Vừa nãy kề sát như vậy..."

"Không có, không có...Cũng, cũng có khả năng em không chú ý tới.." Tôi vội vàng lau khô nước mắt, thật sự đáng thất vọng rồi.

"Chúng ta qua đó xem thử, hay chờ Mã Ngọc về?" Chị Quần Phương lại hỏi.

Thứ vừa nãy, có phải là Mã Ngọc không?

Tôi muốn hỏi, nhưng không hỏi thành lời.

Hơn nữa hiện giờ vừa mới như thế, mới phát hiện Mã Ngọc đã vào lâu rồi mà chưa thấy ra. Tiếng nước ào ào không phải cô ấy, thì là ai, vừa nãy đi qua, không phải cô ấy thì là ai?

Nhưng mà bé sơ sinh...Tôi bỗng không dám nghĩ nữa.

Đứng ở cửa thận trọng vừa nghĩ ngợi lung tung vừa đợi hồi lâu, nhưng vẫn không có động tĩnh của Mã Ngọc.

"Đây là cái gì?" Chị Quần Phương đột nhiên nghi hoặc nói, ngồi xổm xuống.

Tách một tiếng.

Đột nhiên chung quanh chợt sáng, một chùm sáng đèn điện chiếu ra.

Chị Quần Phương cầm trong tay đèn pin vừa nhặt được, sắc mặt tái nhợt.

Không biết lúc nào, đèn pin của Mã Ngọc thế mà từ trong nhà xí lăn ra đây, còn bị chị Quần Phương nhặt được.

"Mã, Mã Ngọc đâu?"

"Em nghe xem!" Chị Quần Phương làm một động tác "suỵt", lại chỉ về hướng hành lang bên kia.

Cầu thang bên kia hình như có người lên lầu, cộp cộp.

Có phải y tá dưới lầu lên tìm chúng ta không? Hay là người trực ban?

Đúng lúc chờ họ chạy tới có thể cùng vào xem Mã Ngọc rốt cuộc đang làm cái quỷ gì. Tôi thoáng cái thở phào nhẹ nhỏm.

Thanh âm lên lầu càng lúc càng lớn, đã sắp đi đến tầng 4 rồi.

"Là Trần Quyên!" Chị Quần Phương thoáng cái gọi to.

Trần Quyên? Là ai?

Tôi có chút không phản ứng kịp, hôm nay không có ai tên Trần Quyên trực cả...Trần Quyên?

Tôi giật mình: "Chị Quần Phương, không phải chị đang nói Trần Quyên kia chứ?" Lại lấy lòng cười cười với chị ấy, tưởng rằng chị ấy đang đùa.

Chị Quần Phương không trả lời tôi, cầm đèn pin đi về hướng đó.

"Chờ chút! Chị có nghe lầm không! Sao có thể nghe âm thanh là biết cô ấy chứ? Lại nói, Mã Ngọc..." Một mình tôi không dám đứng đây, đuổi theo.

Không biết sao tim đập càng lúc càng nhanh.

Chung quy có một loại cảm giác bất an bao phủ trong lòng. Chẳng lẽ có chuyện còn bất ổn hơn cả khi nãy sao?

Tôi có một loại xúc động muốn lập tức xoay người quay về, nhưng không có đèn pin, không có chị Quần Phương, một mình tôi làm sao dám đi băng qua hành lang, rồi xuống lầu trong bóng tối...Còn phải đi ngang qua nhà xí nữ kia...

Trong ánh đèn pin tù mù, mỗi bước tôi đi trong lòng đều hoảng sợ.

Chung quy cảm thấy xung quanh im ắng, có gì đó vô hình đang bắt đầu khởi động.

Chưa từng hối hận với quyết định sáng nay như vậy. Nếu, nếu nhốt ở đây không về nhà được thì làm sao đây? Quả thực tôi không dám nghĩ nữa.

Đi thêm vài bước nữa, sẽ đến phòng Đông Y.

Phòng xảy ra hỏa hoạn kia, là chỗ vô cùng xui rủi...

Phía trước ánh đèn pin lững lờ ở mép tường...Mau qua đó, mau qua đó...

Tôi đang muốn nghiêng mặt qua, mau chóng đi ngang qua cửa khoa Đông Y, chị Quần Phương thoáng cái lại đứng ngay cửa khoa Đông Y.

"Cô ấy ở đây." Chị Quần Phương nói rõ từng chữ.

"Cái gì?" Tôi thất thần, vừa kịp phản ứng, "Chị Quần Phương, chị sao vậy? Trần Quyên kia, cô ấy, cô ấy đã sớm mất tích rồi mà!"

"Cô ấy đang khóc, cô ấy đang khóc..." Chị Quần Phương cầm đèn pin, hình như bắt đầu thì thào tự nói.

"Chị Quần Phương...Chị Quần Phương...Chị đừng làm em sợ..." Tôi cảm thấy nước mắt lại sắp tràn ra rồi, một vùng đen nghịt lạnh lẽo xung quanh toàn bộ tràn về phía tôi, quả thực sắp không thở nổi.

Đột nhiên, tay chị ấy nhấc lên, ngọn đèn pin bắn thẳng tắp về phía lớp kính trên cửa.

"A a a a!!"

Tôi không biết khi ấy tại sao mình có thể phát ra tiếng thét khủng khiếp đến vậy.

Trong nháy mắt đó, ánh đèn chiếu lên lớp kính trên cửa kia, rồi đột ngột có khuôn mặt thật to dán lên đó, mặt của trẻ sơ sinh, há miệng, không có răng, toàn bộ đều cháy đen, cháy đen, con ngươi đen ngòm, bàn tay cháy khét vịn trên tấm kính, trong nháy mắt ánh đèn chiếu vào nó, dường như đang nhìn tôi..

Tôi mất đi tất cả năng lực suy nghĩ.

Đó là gì tôi không biết...Tôi thoáng cái ngồi bệt dưới đất...

"Cô ấy ở đây! Cô ấy ở đây!" Chị Quần Phương lại kích động kêu lên, "Cô ấy đang khóc, cô ấy đang khóc..."

Tôi không còn nghe được gì nữa, chỉ có khuôn mặt đột ngột xuất hiện trên cửa kính kia là không ngừng thoáng hiện trước mắt tôi.

"Chị Quần Phương..." Tôi đưa tạy muốn chị Quần Phương hỗ trợ kéo tôi đứng lên.

Nhưng chị ấy không để ý đến tôi, giống như phát điên, bắt đầu gõ cửa.

"Là cô ấy, nhất định là cô ấy, cái gì của cô ấy tôi cũng biết, tôi cũng biết hết!"

Ý thức mơ hồ nói cho tôi biết "cô ấy" mà chị Quần Phương nhắc đến là Trần Quyên, tôi không biết tại sao chị ấy chấp nhất như vậy, tại sao hôm nay chị ấy nhất định phải tới xem thử...

"Mẹ, hay là con?" Chị Quần Phương đột nhiên ném đèn pin xuống, "Trần Quyên, Trần Quyên..."

Cửa đột nhiên bị chị ấy đẩy ra, một luồng sóng nhiệt truyền mạnh đến từ sau cửa.

Cháy nhà rồi?

Giữa mông lung dường như nhìn thấy chị Quần Phương xông vào cửa.

Sau đó trước mắt biến thành màu đen, thoáng cái tôi đã không còn biết gì nữa.

Bổ sung: Sau đó bởi vì kinh sợ quá mức mà hôn mê, Lý Đình được người trực ca đêm hôm đó nghe được tiếng thét chạy tới mang về. Mã Ngọc và Lưu Quần Phương từ sau đêm đó chưa từng xuất hiện nữa. Sau này kiểm tra nhà xí nữ và khoa Đông Y, cũng không có bất cứ dị thường nào.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,