Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 7

Chương 7 - Giờ thứ 4, khoa Đông Y tầng 4

"Cậu đọc kỹ lại quyển sổ của lão Mao thử xem." Trong bóng đêm Lộ Hà nhét quyển sổ kia vào tay Tôn Chính.

"Cái gì?" Tôn Chính không rõ thế nào, "Tại sao phải —— "

Nói còn chưa dứt câu, cậu đã bị Lộ Hà đè lại, lập tức im bặt.

Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp...

Tiếng bước chân!

Tiếng bước chân lại vang lên rồi!

Tiếng bước chân đó giống như chuông đồng hồ kêu lúc nửa đêm vậy, từng tiếng từng tiếng, từng bậc từng bậc.

Hắn đang xuống lầu.

Tôn Chính muốn di chuyển, bị Lộ Hà đè siết lại.

Xuống bậc thứ mười ba, tiếng bước chân nhẹ đi. Thanh âm kia từng chút rơi vào trong lòng.

Chỉ một khoảnh khắc như thế, Tôn Chính cảm giác bản thân đang nhìn thấy bóng dáng lưng còng trong bóng đêm kia, kéo lê từng bước, chìm vào sâu trong bóng tối.

"Tiếp tục nghe." Lộ Hà nói nhẹ bên tai Tôn Chính.

Hai lần mười ba bậc, hai nhánh thang thật dài. Tầng ba.

Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp...

Hắn vẫn đang xuống lầu.

Trong màn đêm quỷ dị kia, mang theo gánh nặng khó có thể nói thành lời.

Lại hai lần mười ba bậc, hai nhánh thang thật dài. Tầng 2.

"Lộ...Hà?" Tôn Chính lắng nghe tiếng bước chân không rõ lai lịch này, cảm thấy hàn khí trong lúc vô hình đã bao phủ xung quanh mình, nhẹ giọng gọi Lộ Hà để xác nhận sự hiện hữu của anh.

"Tiếng bước chân biến mất rồi, Chính." Lộ Hà buông lỏng bàn tay đè Tôn Chính, "Hắn chỉ xuống tới tầng 2."

"Hửm?" Tôn Chính không giải thích được.

"Hắn chỉ xuống tới tầng 2, tầng 2 có nhà xác tạm thời."

Nhà, nhà xác? Phòng để xác?

Thang máy kẹt tóc, tiếng bước chân quanh quẩn ở tầng 2 và tầng 4.

Trong bóng tối, bóng lão Trương đứng ở tầng 2.

Hắn nhẹ nhàng xoay người lại, một luồng sáng âm u cuối cùng chiếu lên mặt hắn.

Hắn nhìn tới đây, khóe miệng âm trầm xé ra một nụ cười thảm đạm.

Tôn Chính giật mình một cái, cảnh tượng quỷ dị trong đầu không lái đi được.

"Chính, sau lưng cậu ướt cả rồi." Lộ Hà ở bên cạnh ân cần nói.

"Lộ Hà," Tôn Chính quay đầu nhìn đường nét mông lung của Lộ Hà, "Anh vừa nói anh hiểu ra cái gì?"

Lộ Hà dừng lại một lúc lâu, rõ ràng từng chữ nói:

"Lão Mao nói dối, hoàn toàn bịa đặt."

Trong lòng Tôn Chính hồi hộp, mở to hai mắt nhìn.

"Cậu đọc quyển sổ lão Mao viết đi." Lộ Hà thoáng cái mở đèn pin lên.

Lúc này Tôn Chính mới xem như đã thấy rõ phòng khoa Đông Y.

Xung quanh quả nhiên dán đầy các bản đồ huyệt vị cơ thể người cần cho châm cứu xoa bóp, góc bên trái đặt một giá sách dạng đứng, dường như chất đầy sách, mà phía trước là hai cái bàn học ghép lại, trái phải mỗi bên đều có ghế dựa bằng trúc, có vẻ đã xưa và cũ nát, đối hiện họ chính là một cửa sổ kiểu đẩy một cánh ra, ngoài cửa sổ một mảnh đen nghịt.

Lộ Hà dắt Tôn Chính ngồi xuống bên bàn.

"Cậu xem chỗ này," Lộ Hà mở quyển sổ màu đỏ kia, lại lật tới tờ của lão Mao ghi.

Kiểm tra xong tầng 6, tôi vội vã đi xuống lầu...Vừa đến cửa tầng 4, thì nhìn thấy lão Trương chạy vội lên...

"Lão Mao chỉ kiểm tra tầng 6, mà lão Trương kiểm tra vừa đến tầng 3, sao lại dùng thời gian giống nhau?" Lộ Hà dùng một loại giọng điệu lạnh lùng đặt câu hỏi.

"Đúng thế..." Tôn Chính lên tiếng phụ họa, tại sao trước đây không chú ý tới nhỉ? "Vậy tới cùng là trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì chứ?"

"Ở đây chỉ ghi lại hai sự kiện là thật," Lộ Hà nói, "Một là tất cả nội dung có liên quan đến y tá, bởi vì bệnh viện có thể tìm được y tá liên quan đối chứng bất kỳ lúc nào, cho nên đèn tầng 1 quả thật sáng đến 2, 3h, còn lão Trương, quả thật không có đến tầng 1."

"Hai là truyền thuyết về thi thể kia, đó cũng là thật, bởi vì cậu cũng nhắc tới nó, chỉ là..."

"Chỉ là lão Mao không có nói dùng tóc bọc vàng ròng nhét vào trong miệng?" Tôn Chính đột nhiên tỉnh ngộ.

"Không sai," Lộ Hà cười lạnh một tiếng, "Mao Trọng Quý căn bản không đi tầng 6, ngay từ đầu hắn căn bản cũng không khóa thang máy! Sau khi hắn tách khỏi lão Trương, thì đi thang máy thẳng xuống tầng 2!"

Do đó khi lão Trương đi tới tầng 3, nghe được dưới lầu "ting" một tiếng.

"Tầng 2...Tầng 2 là nhà xác?!" Tôn Chính nhịn không được kêu lên.

"Hừ, Mao Trọng Quý nghe nói trong miệng thi thể kia có khả năng sẽ có vàng, đầu óc tham tiền, quyết định đi trộm khối vàng trấn thi kia..." Lộ Hà nói, lại dừng một chút, "Đương nhiên, đây đều là suy đoán, nếu như, tiếng bước chân vừa rồi thật sự thuộc về lão Trương —— "

"Nhưng mà, nhưng mà chẳng lẽ khi lão Trương tuần tra tầng 2 lại không phát hiện ra gã?"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,