Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 5

Chương 5 - 3h thang máy tầng 4

"Chúng ta phải chạy trốn khỏi đây." Lộ Hà nói rõ ràng từng chữ, vẻ mặt nghiêm túc chưa bao giờ có.

"Trốn?" Tôn Chính không thể giải thích rõ ràng hàm nghĩa trong đó. Theo kinh nghiệm nhân sinh cá nhân cậu mà nói, trốn, áp dụng dưới tình huống nguy hiểm mà còn khả năng sống sót.

Mà từ này với cậu mà nói, lại kỳ quái như thế.

Là tình huống trước mắt cũng không khiến cho cậu cảm thấy nguy hiểm?

Hay cậu cho rằng mình đã mất khả năng sống sót?

Đương nhiên là cái trước, Tôn Chính âm thầm chế nhạo mình.

"Mặc dù chưa từng có ai thành công." Lộ Hà cười khổ nói.

"Lộ Hà!" Tôn Chính có chút tức giận với kiểu cười lạnh này của anh ta.

Lộ Hà nhún vai, nhìn ra được Tôn Chính cũng giữ suy nghĩ giống anh ta, nhưng anh hiểu, bất luận kẻ nào đến lúc này, đều có chút ngây thơ, có chút quá phân rõ với khoa học nghiêm cẩn.

Anh lại mở ra tấm bản vẽ mặt phẳng kia, ra hiệu cho Tôn Chính lại đây cùng xem với anh.

"Nhớ vừa rồi tôi nói gì không?" Ngón trỏ của Lộ Hà ở trên bề mặt vạch tới vạch lui, phát ra tiếng ma sát sột soạt. Bởi vì yên tĩnh cho nên càng vang lên rõ ràng, bởi vì xung quanh tối tăm cho nên động tác càng trở nên rõ ràng, "Chúng ta phải chạy trốn khỏi bệnh viện này, trước hết thử xem có thể từ nơi này đi xuống hay không.

Không thể!

Đây chính là câu trả lời đầu tiên trong trực giác của Tôn Chính. Song suy nghĩ đột nhiên nhảy ra trong đầu này khiến chính cậu rùng mình.

 Tại sao không thể?

Nếu cậu cố chấp như mặt ngoài, cậu nhất định sẽ trả lời có thể, song cậu biết trong lòng cậu đang thỏa hiệp với lý luận của Lộ Hà, suy nghĩ của cậu ở chỗ này không chiếm được bất cứ ủng hộ nào của hiện thực, thân thể cậu cũng vì nỗi sợ bản năng mà run nhè nhẹ.

Không nhận được câu trả lời của Tôn Chính, Lộ Hà tựa hồ đã sớm ngờ tới, cũng không ngại, ngón trỏ dừng ở tầng 4: "Tầng 4, dường như có hai phòng là tạm thời an toàn, nếu đi qua tầng 4 có chuyện gì, cậu nhớ kỹ vị trí chưa? Chúng ta cùng nhau chạy vào phòng né tránh."

"Phòng tiêm...và khoa Đông Y?" Tôn Chính nhìn hai căn phòng được khoanh tròn trên bản đồ, xác nhận tên.

Tầng 4.

Tại sao cảm giác bất an như vậy?

Có lẽ...có lẽ cậu tạm thời thỏa hiệp với hoàn cảnh cảnh như vậy, tạm thời thừa nhận mình đã bị rơi vào cảnh khốn cùng.

Trốn, chữ này, mang đến nỗi sợ hãi và xa lạ.

"Nếu, gặp phải cái gì, không kịp trốn thì làm sao đây?" Tôn Chính ngẩng đầu hỏi lại.

Lộ Hà nghe nói thế, đã hiểu được cái đầu ngoan cố của Tôn Chính bắt đầu có chút dao động rồi, nhiều ít cảm thấy có chút vui mừng, nói: "Tin tôi."

Tin anh ta, bởi vì thế giới đã không còn ai khác.

"Đi thôi!" Lộ Hà quơ lấy đèn pin vỗ một chưởng vào vai Tôn Chính.

Tôn Chính đứng dậy, đi cùng Lộ Hà tới trước cánh cửa có nắm tay cầm hình cầu kia.

Lộ Hà kéo cái ghế chèn cửa ra, đột ngột xoay đầu nhìn Tôn Chính.

"Cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, hiện giờ chúng ta căn bản đã thích nghi với bóng tối, nhưng để tìm được hai căn phòng kia chúng ta không thể không dùng đèn pin, nói cách khác, trong nháy mắt bật đèn pin và tắt đèn pin này, chúng ta phải mất từ vài giây đến hơn mười giây để thích ứng với sự thay đổi ánh sáng, lúc đó, chính là lúc phải cảnh giác 200%."

Cảnh giác, cảnh giác cái gì?

Tôn Chính rất muốn hỏi như vậy, họ phải chạy trốn, phải phòng bị, phải chịu đựng sợ hãi, mà đối thủ, là ai thì không biết?

"Cầu thang ở hai đầu hành lang, chúng ta ra khỏi cửa lập tức quẹo trái, cậu đi theo tôi, nhớ kỹ, bước nhỏ đi nhanh, đừng phát ra tiếng động quá lớn, đừng quay đầu lại."

"Đừng quay đầu lại?"

"Bởi vì quay đầu lại, chỉ mang đến nhiều sợ hãi hơn mà thôi." Lộ Hà hạ giọng nói.

Tôn Chính biết, trong bóng tối quay đầu lại, khi trông thấy bóng tối sâu thẳm kia, tim sẽ vỡ nát vụn.

Cậu cũng biết một loại thuyết pháp buồn cười mà không khoa học: Những thứ bạn càng sợ, chúng lại càng dễ xuất hiện.

Một trong những giải thích có thể hiểu là sợ hãi dẫn đến thay đổi bước sóng của sinh vật, bước sóng gần với "u linh" hoặc "quỷ hồn", dẫn đến hai kẻ thu hút lẫn nhau.

Tôi không tin có quỷ, Tôn Chính bĩu môi.

"Những thứ chúng ta nhìn thấy, có lẽ là suy nghĩ chủ quan sinh ra ảo giác, có lẽ là thật." Lộ Hà ở một bên nhẹ giọng nói.

Vừa dứt lời, đã mạnh mẻ giựt ra cửa phòng làm việc viện trưởng.

Bóng tối và lạnh lẽo như sóng dữ ập tới.

Bên trái!

Lộ Hà nói nhỏ.

Tim đập cực nhanh, trong sương đen tiết tấu "thịch thịch thịch" khẽ khàng nín thở tựa hồ theo sát bước tiến họ.

Lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

Trong đầu Tôn Chính dường như hiện ra một loạt dãy phòng đang xẹt qua họ, từng cánh cửa một.

Cánh cửa đóng chặt, phía sau cửa là biết bao thứ quỷ bí sâu thẳm không biết được.

Phòng làm việc phó viện trưởng, ba căn phòng tư liệu, phòng tẩy rửa, WC nữ...

"Xuống lầu, Chính!" Thanh âm của Lộ Hà cắt ngang suy nghĩ của cậu.

Một sức mạnh lớn kéo cậu xuống phía dưới, cậu lảo đảo chạy, dọc theo cầu thang xuống phía dưới.

Sau lưng, để lại cho tầng 5 kia một loạt những cảnh cửa những đôi mắt cô quạnh nhìn chằm chằm.

Những cánh cửa trống rỗng trầm tư.

Giày đạp lên cầu thang, lại có thời khắc rung động lòng người như thế.

"Lạch cạch."

"Lạch cạch."

"Lạch cạch."

Bốn bàn chân đang chạy vội, ngừng lại.

"Lạch cạch."

"Lạch cạch."

"Lạch cạch."

"Tiếng gì vậy?" Tôn Chính cố gắng khống chế ổn định lại giọng của mình.

Giờ phút này họ đang ở cửa cầu thang tầng 4, sau lưng cầu thang quanh co hướng lên là hơi thở của tầng năm lạnh lẽo, trước mặt là tầng bốn tối tăm khó dò.

"Tiếng động....có quy luật." Lộ Hà có chút gian nan trả lời.

"Lạch cạch."

"Lạch cạch."

"Lạch cạch."

Tôn Chính lần đầu tiên chủ động nắm tay Lộ Hà.

"Từ tầng 4 truyền tới." Lộ Hà lại bổ sung một câu.

Chẳng lẽ còn ai khác?

Trong đầu Tôn Chính chợt lóe.

Có ai không? Cậu muốn hỏi.

Hoặc, có phải là người không...?

Nhưng cậu lại phát hiện khẩn trương đóng chặt miệng, mở không ra, hỏi không ra.

"Mặc kệ nó, chúng ta hăng hái lên chạy tiếp thôi!" Lộ Hà khó có thể chịu được thanh âm từng tiếng từng tiếng cực độ quy luật này, giống như kim loại va chạm, rồi cuối cùng lại biến mất đến mềm mại như vậy.

Anh kéo Tôn Chính một cái, xoay người tiếp tục chạy xuống phía dưới.

"Chờ chút! Là —— thang máy!" Tôn Chính nhịn không được kêu lên.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,