Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 2 - Chương 12

Chương 12 - Kim Tằm giải cổ

Tôi tập trung nhìn hai người này, hóa ra là hai bảo vệ dưới nhà tôi —— một người là đội trưởng bảo vệ, một người là tấm chiếu mới

Hai tấm chiếu còn chưa trải này sau chuyện Đóa Đóa bị trộm đã liều chết phủ nhận, cũng không cung cấp thông tin, cũng không phối hợp, chỉ hươu bảo ngựa mà cãi lại, khiến tôi khi ấy đau buồn vì mất Đóa Đóa mà tức giận quá chừng, vì vậy phát độc chú thẳng mặt, lại ngầm sai Kim Tằm Cổ gieo cho mỗi người một con, vốn định cho họ một bài học là được, vậy mà sau này bận việc giao dịch, rồi sau đó bản thân bị trọng thương, cũng quên mất hai con quỷ xui xẻo này. Tôi gieo Mạn cổ, mấy ngày nay họ nhất định đã độc phát, thống khổ khó hiểu, bị Tiêu Khắc Minh nhìn thấy, vì vậy dắt sang đây.

Trong lòng tôi thầm may mắn, may mà có Tiêu Khắc Minh ở đây, bằng không trong tay tôi đã có hai nhân mạng mà chẳng biết, như vậy sẽ tổn hại thiên hòa. Nhưng tuy là thế, tôi đương nhiên không chịu thừa nhận mình gieo cổ, chỉ hỏi xảy ra chuyện gì?

Đội trưởng bảo vệ đã khóc đến nước mắt nước mũi nhoe nhoét, vẫn ra sức dập đầu.

Hắn thấy tôi hỏi, giơ lên khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo, tội nghiệp, khóc nói họ sai rồi, sau này cũng không dám nữa, cầu xin tôi buông tha cho họ. Tôi nói thế thì lạ quá, sao tôi không buông tha cho các anh, tôi làm cái gì? Hắn mở miệng, vươn lưỡi ra, bên trong toàn bộ đều là lở loét mảng lớn, sau cổ gáy mảng lớn vết loét mưng mủ, bụng lớn như quả cầu, không ngừng ợ ra khí thối, môi cũng phù lật ra ngoài, đau đến phát khóc.

Tôi rất oan uổng mà nói tôi ở bệnh viện đã hơn mười ngày, nào có cơ hội làm mấy việc này chứ? Bệnh thì đi bệnh viện, tìm bác sĩ, tìm tôi có ích gì? Họ thấy tôi nói vậy, tiếng khóc càng lớn, nói đi bệnh viện rồi, cũng vô dụng, còn nói trên có già dưới có nhỏ nữa, họ ngày đó là đồ chó má, là họ sai rồi; tấm chiếu mới kia dùng sức tát mình, nói hắn ngày đó đang chơi điện thoại, cho nên không chú ý, nhưng sợ bị phạt, vì vậy đã nói dối.

Hắn đánh rất dùng sức, lại đánh trúng vào khoang miệng lở loét của mình, oa oa khóc, nước mắt từng cục từng cục rơi xuống.

Những bệnh nhân khác trong phòng đều liếc mắt nhìn tôi.

Tôi nói được rồi được rồi, thật sự không phải tôi giở trò, tôi khi ấy chỉ thuận miệng nói, không ngờ thật đúng là linh nghiệm, cho nên nói, ngẩng đầu ba thước có thần minh, làm việc đều phải bằng lương tâm mới tốt, đúng không? Tôi nghe nói chỉ cần thành tâm hối ý, cả Thượng Đế cũng sẽ tha thứ cho các anh, đúng không. Được rồi, các anh thật sự không cần tìm tôi, nhìn xem đạo trưởng tiên phong đạo cốt bên cạnh nè, tôi long trọng đề cử thử, anh ta mới là một vị kỳ nhân dị sĩ đó, tìm anh ta, mới có biện pháp.

Nói xong, tôi để cho Kim Tằm Cổ cắt đứt độc tính trong cơ thể hai người này, sau đó trừng mắt với Tiêu Khắc Minh.

Tiểu đạo lưu manh lăn lộn giang hồ đã lâu, mang trái tim trong suốt sáng ngời, thoáng cái đã hiểu, vì vậy ậm ừ hùa theo hô do quả báo ứng đến, nói đến mây mù dày đặc, huyền diệu khó giải thích. Hai người đều cúi đầu xưng đúng, anh ta tiễn hai người ra khỏi cửa, vòng lại hỏi tôi cách giải quyết, tôi lần lượt cho biết, anh ta hài lòng đi, còn nói khoản làm ăn này chia tám hai, bởi vì anh ta xuất lực nhiều hơn, vì vậy anh ta tám tôi hai, có được không? Tôi khép mắt lại, tặng anh ta bốn chữ: "Lượn đẹp dùm đi."

Sau khi họ đi, cả phòng bệnh hỏi tôi Tiểu Lục cậu biết pháp thuật hả?

Tôi nói tôi tuổi còn trẻ, nào hiểu được mấy thứ này, đạo sĩ trẻ tuổi kia hình như biết, tôi chỉ từng thấy anh ta dùng kiếm gỗ móc lấy lá bùa, đột nhiên cháy bừng, thật là lợi hại. Mấy người bệnh kinh hô một tiếng nói thần kỳ thế? Bên cạnh có một ông gì té gãy chân khịt mũi khó chịu, nói lá bùa vàng đã được xử lý, phía trên có bôi hồng lân. Tôi nói có lẽ thế, ông nói vậy, xem ra thật sự là trò lừa gạt rồi.

Họ cười ha ha, nói vốn đều là gạt người, trên thế giới nào có thứ này. Tôi nói đúng vậy, làm sao có thể chứ? Vừa nói xong, Đóa Đóa bên cạnh tôi liền làm mặt quỷ với tôi, chớp mạnh mắt.

********

Buổi tối ông chủ Cố gọi điện thoại cho tôi.

Trước đó hắn cũng đã gọi điện thoại, ân cần thăm hỏi bệnh của tôi, đối với ước định cùng hắn, tôi tỏ vẻ sợ rằng không thể đi nữa. Hắn tỏ vẻ hiểu được, nghe A Căn nói, phải nằm liệt trên giường rồi, đương nhiên không đi được. Lúc này đây, hắn vừa thấy mặt liền hỏi tôi, đứa bé kia sắp không xong, đi khám danh y, cao nhân mà không được, bất đắc dĩ quá cha mẹ của nó qua tay nhiều người biết được phía tôi có chút lộ số, vì vậy năn nỉ ông chủ Cố dẫn đến Đông Quảng, cầu xin tôi nghĩ biện pháp.

Tôi rất kinh ngạc, nói Hong Kong lớn như vậy, cao nhân dị sĩ xuất hiện lớp lớp, đều là đại sư, tôi bây giờ đọc rất nhiều sách báo huyền học đều xuất phát từ đất Hong Kong này, sao lại không ai có thể ra tay chữa trị, thế mà phải chạy đến tìm một đứa xuất thân mèo nhà như tôi? Ông chủ Cố thở dài, nói Hong Kong quả thật có cao nhân, nhờ người tìm mấy kẻ, nhưng đối với chuyện này đều giữ thái độ nhất trí thần kỳ, không muốn ra tay. Lý Gia Hồ là bạn bè làm ăn nhiều năm, nếu cậu biết, làm ơn giúp anh Cố một lần đi.

Tôi nói khó cam đoan chữa được, nhưng xem thử thì không thành vấn đề, anh cứ đưa đến đây.

Ông chủ Cố rất vui mừng tôi có thể cho hắn mặt mũi, cười tủm tỉm nói Tiểu Lục cậu yên tâm, chỉ cần chữa khỏi, phí chữa nhất định hậu hĩnh. Tôi cười khổ nói tôi mà đòi phí chữa trị thì chẳng phải tôi là đồ chó má sao, chủ yếu là mặt mũi của anh Cố, anh đã mở miệng, tôi còn có thể nói gì? Hắn bảo ngày mai sẽ lên đường sang đây, để tôi chuẩn bị chút, vì vậy cảm thấy thỏa mãn cúp điện thoại.

Buổi chiều ngày thứ hai tôi vẫn đang nghiên cứu 12 pháp môn, chợt thấy cửa bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặc quần tây xanh áo sơ mi trắng đi đến, phía sau hắn có một người trẻ tuổi mang kính gọng vàng, mang theo các loại quà tặng đắt tiền như tổ yến vi cá cùng một lẵng hoa. Người đàn ông trung niên đó là ông chủ Cố, Cố Hiến Hùng mà trước đó tôi thường nhắc, bên cạnh kia là trợ thủ của hắn Tần Lập. Tôi vội vàng đóng máy tính, hô: "Anh Cố anh đến rồi..."

Muốn ngồi dậy, nhưng ông chủ Cố rất nhanh đã ngăn cản tôi, hắn đi tới trước mặt bắt tay tôi, cảm khái hỏi thăm một phen. Chưa được vài câu, hắn đã tiến vào chính đề, nói bạn bè hắn Lý Gia Hồ và bà xã gã, cùng với con của họ đều tới Đông Quản rồi, hắn tới trước một bước, họ sau đó mới đến, hỏi tôi có thể bắt đầu ở đâu.

Tôi nói tìm một phòng độc lập là được.

Hắn nhìn quanh phòng bệnh một chút, nói A Căn không hiểu chuyện quá, tại sao có thể để Tiểu Lục ở loại phòng này chứ? Bằng không đổi cho cậu phòng đơn nhé? Tôi nói không cần, lúc đầu gây dựng sự nghiệp, nên tiết kiệm không nên xa xỉ, chỗ này rất tốt, vậy là đủ rồi, anh Cố anh đến bệnh viện tìm một phòng bệnh độc lập, em ở đó xem bệnh cho đứa bé kia là được. Hắn bảo Tần Lập đi sắp xếp, ngồi xuống trò chuyện với tôi, hỏi về chuyện vu cổ thật giả thế nào, phòng bệnh này nhiều người lắm miệng, tôi cũng không chịu nói nhiều, lắc đầu, đưa tay lên miệng ra dấu.

Hắn là người thông minh, thấy tôi như vậy, ha ha cười, nói chúng ta hôm khác tán gẫu, vì vậy không bàn lại nữa.

Người nhà đó rất nhanh đã tới, tôi để cho Tần Lập mượn của bệnh viện một chiếc xe lăn, dưới sự trợ giúp của hộ lý và hắn, tôi được người ta đẩy qua đó. Họ tìm chính là một phòng bệnh cao cấp tầng 15, đi vào, đã nghe có mùi nước hoa tươi mát, bây giờ là buổi chiều, nắng ấm sáng rực từ ngoài cửa sổ chiếu vào, giống như rót vàng. Phòng bệnh này là phòng xép, đầu tiên tôi gặp mặt cha mẹ của đứa bé, đều là người chừng 40 tuổi, nam nho nhã tháo vát, nữ thanh tú dịu dàng, rất có tố chất, chỉ là khuôn mặt có chút tiều tụy.

Song họ nhìn thấy tôi ngồi xe lăn, đã có chút thất vọng.

Mặc dù trải qua 10 ngày trị liệu, nhưng lúc đó trên người tôi khắp nơi đều là dùng thanh nẹp cố định khung xương, cổ băng bảo vệ, trên mặt có sẹo, được Tần Lập đẩy đến, mặc đồng phục bệnh viện, tóc đã nhiều ngày chưa gội, bóng nhẩy bốc ra mùi chua, tinh thần chưa nói tới xấu nhưng cũng không nói được tốt, nào có phong phạm thế ngoại cao nhân.

Ông chủ Cố giới thiệu hai bên, hắn dùng từ ngữ rất tâng bốc tôi, nào là Miêu Cương thế gia, lịch đại truyền thừa, lại có hai vụ việc lạ xảy ra những ngày gần đây lập lờ đánh lận con đen, trát một mảng vôi lớn bên ngoài cho tôi. Người đàn ông kia tên Lý Gia Hồ, còn có thể bảo trì lễ phép, chào hỏi tôi, nữ kia tên tiếng anh là Coco, ông chủ Cố giới thiệu là bà chủ Lý, bà ta nhướng hàng mày xinh đẹp, nhìn tôi tựa như nhìn bọn bịp bợm giang hồ, vẻ mặt bất thiện.

Tôi lơ đễnh, nói có thể gặp bệnh nhân trước không? —— bởi vì không biết tên, cho nên tôi chỉ có thể gọi là bệnh nhân. Bọn họ nói được, Tần Lập đẩy tôi đến trước một giường bệnh trong phòng, xe lăn có thể nâng lên, đại khái nâng lên 50cm, tôi vừa vặn có thể nhìn thấy bệnh nhân, đưa mắt thả tới đầu giường, tôi bị dọa giật mình: Wow, hắc khí quanh quẩn.

Trên giường nằm một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, mặt trái xoan, mái ngố, hai má gầy gò, nhắm mắt lại, lông mi thật dài run nhè nhẹ, tựa như chịu đựng thống khổ rất lớn, một mái tóc vàng gợn sóng rơi tản mát trên gối. Em vốn phải là một cô bé xinh đẹp, thế mà giờ khắc này khuôn mặt nhỏ nhắn màu xám trắng của bệnh trạng, không một tia sinh khí, môi khô, trắng bệch, nhiều màu xám tro.

Tôi muốn đứng lên nhìn thử trên người, nhưng không tới, hỏi cha mẹ cô bé có thể xốc chăn lên không.

Lý tiên sinh xốc chăn của con gái lên, bên trong là một thân thể nữ giới linh lung, mặc áo ngủ hồng nhạt đáng yêu, ngực có chút hở ra, bụng bằng phẳng. Tôi hỏi cơ thể có hiện tượng kết mủ thành lở loét không? Bà chủ Lý nói không, tôi lại hỏi, hiện tượng phát bệnh là gì? Bà ta trả lời tiếp đại tiện bí kết mà gầy yếu, không chịu ăn uống, ban đêm cả người nóng lên, mới đầu chỉ khoảng 10 ngày 1 lần, gần đây càng ngày càng thường xuyên, mỗi lần cách một ngày đã phát tác, đau đến khó chịu, cần chặn miệng để ngừa cắn lưỡi tự vẫn.

Tôi nói đi khám bệnh viện, bác sĩ nói thế nào?

Bác sĩ nói là nhiễm virus, chứng kén ăn, cơ thể suy yếu, từng chụp CT, điều tra rõ trong cơ thể có kết sỏi, nhưng thường xuyên di chuyển.

Tôi lại hỏi, Lý tiên sinh làm nghề gì?

Lý tiên sinh và bà xã hắn nhìn nhau, mặc dù hắn chừng 40 tuổi, nhưng vẫn nói rõ cho tôi: Hắn buôn bán châu báu ngọc thạch, hằng năm lui tới ở Myanmar, Thái Lan và Vân Nam, ở Hong Kong có mấy chuỗi cửa hàng châu báu, đại lục cũng có ở Thâm Chấn La Hồ.

Tôi nói không phải chứ, ông ở Malaysia hẳn là cũng có làm ăn nhỉ?

Hắn rất giật mình, hỏi làm sao cậu biết? Tôi nói tôi đoán ông ở Malaysia chọc tới kẻ thù, con gái của ông hẳn là trúng Thủy Tinh Hàng đặc biệt hiếm của Hàng Đầu Sư Malaysia. Thủy Tinh Hàng là gì? Nguyên lý tôi sẽ không giải thích với các bạn, đây là một loại Hàng Pháp trộn của Dược Hàng và Phi Hàng kết hợp, kẻ trúng Hàng mới đầu chỉ kén ăn, cả ngày có vẻ không phấn chấn, sau đó đường ruột hoạt động chậm hơn, hệ tiêu hóa bị tổn hại, sau đó nữa, lâu thì hai ba năm, chậm thì mấy tháng, trong cơ thể sẽ dư ra một đống tinh thể vỡ, hình giống thủy tinh, ngũ tạng thối rữa mà chết.

Lý tiên sinh đã lộ vẻ xúc động, hắn nói đại sư cậu nói quả nhiên không sai, Sheri chúng tôi hôm trước đi kiểm tra sức khỏe, ở dạ dày phát hiện một ít thủy tinh...Bà chủ Lý càng kích động, bà ta nắm chặt tay tôi, khóc bảo tôi cứu con gái bà ta.

Tôi phất tay ngăn cản hai người tâm trạng kích động, nói ở Hong Kong, sở dĩ nhiều cao nhân không muốn giải như vậy, phương diện này có hai nguyên nhân: Đầu tiên là người biết Thủy Tinh Hàng, nhất định là kẻ lão luyện lâu năm hoặc thiên tư trác tuyệt, không dễ đắc tội; Tiếp theo là vì đây là Hàng pha trộn, Phi Hàng là Linh Hàng, dùng linh lực của kẻ thi Hàng, chú pháp sinh thành oán niệm rất mạnh, ác độc, còn có thể di chuyển, sẽ làm người giải Hàng xúi quẩy...Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, chính là cao nhân Lý tiên sinh tìm, kỳ thật chưa chắc đã lợi hại lắm.

Lý tiên sinh nắm thật chặt tay tôi, vẻ mặt kích động, nói đại sư cậu có thể giải sao?

Ông chủ Cố cũng nói, đúng vậy đúng vậy, Tiểu Lục cậu mau hỗ trợ giải đi!

Tôi cười cười, nói: "Lý tiên sinh, ông còn chưa nói cho tôi biết, ở Malaysia ông rốt cuộc đã đắc tội với ai vậy?"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,