Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 2 - Chương 15

Chương 15 - Thế gian không có chuyện cổ tích

Tôi lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Mỹ, điện thoại đã tắt máy.

Tôi cuống cuồng, gọi điện về cửa hàng, biết được Tiểu Mỹ 4 giờ 30 chiều đã về nhà. Con bé ngốc này, cô ấy muốn đưa cơm cho tôi. Tôi gọi điện thoại cho chị gái Tiểu Mỹ, chị Tiểu Mỹ nói Tiểu Mỹ đã ra ngoài đến bệnh viện nửa giờ trước.

Cô ấy hỏi tôi sao thế, tôi không trả lời, tim lại chìm xuống.

Tuyết Thụy hỏi tôi sao vậy, tôi lắc đầu, ngồi xe lăn về phòng. Kéo rèm cửa sổ ra, nắng chiều tháng 11 theo kính cửa sổ lọt vào, ấm áp, đây là hoàng hôn sắp rơi vào màn đêm giá lạnh. Tôi nhìn thành phố đắm chìm trong quầng sáng vàng, trong lòng nghĩ, có lẽ tôi đã không thuộc về thế giới bình thản này nữa, chiếc mạng che mặt dịu dàng thắm thiết đã bị xốc lên, một thế giới chân thực tàn khốc sẽ bày ra trước mặt tôi, trốn tránh, tuyệt đối không phải biện pháp tốt nhất.

Trong lòng tôi đối với "sư thúc" kia đã mọc lên sát ý vô hạn, sát ý này rét lạnh thấu xương, tựa như băng mùa đông.

Tôi một mình đợi trong chốc lát, cửa bị gõ vang, Lý phu nhân đi tới, hỏi có phải Tuyết Thụy chọc tôi tức giận không, con bé này khóc mãi. Tôi thở dài, nói dư độc của Tuyết Thụy đã sạch, chỉ còn cần điều dưỡng, cùng với trị liệu về sau, tôi cũng không có năng lực gì nữa, tốt nhất vẫn là giúp cô bé sắp xếp thủ tục ở viện đi. Bà ấy rất giật mình, hỏi han sao lại phải chuyển viện? Tôi nói kẻ thù của tôi tìm tới cửa, gã là một thằng cha mất trí, Tiểu Mỹ đã bị gã bắt cóc, tôi sợ các bà chịu liên lụy, tốt nhất là lập tức chuẩn bị đi.

Lý phu nhân chưa bao giờ gặp phải chuyện này, hỏi han tôi hai câu liền liều mạng bỏ đi, liên lạc làm thủ tục chuyển viện.

Tôi lập tức gọi điện thoại cho Âu Dương cảnh quan, kể về chuyện Tiểu Mỹ bị bắt cóc, ông ấy nói ông ấy lập tức báo cáo lãnh đạo, lập tức triển khai hành động truy bắt với "người sói" -- đây là biệt danh mà tổ chuyên án gọi tên kia, bảo tôi an tâm đừng nóng nảy, cũng đừng đánh cỏ động rắn. Tôi tỏ vẻ đã biết, cũng hy vọng họ đừng quá lộ liễu, khiến tên kia chó cùng rứt giậu, gây thương tổn cho Tiểu Mỹ.

Tiếp theo tôi lại gọi điện thoại cho Tiêu Khắc Minh, hỏi anh ta có biện pháp gì không.

Đối với Mao Sơn đạo sĩ nửa mùa này, mặc dù cũng thường xuyên rụng xích, tham tài háo sắc, nhưng làm người coi như chân thành, tôi đại khái vẫn tín nhiệm. Anh ta lập tức trả lời tôi, nói không cần lo lắng, anh ta thi triển Mao Sơn bí pháp thuật truy tung tìm kiếm thử, nhất định có kết quả. Thấy anh ta khoe khoang như vậy, lòng tôi vốn rất có hảo cảm với anh ta, càng thêm thiếu vững.

Tiếp theo, tôi ngồi trước cửa sổ, nhìn ánh tà dương dần chìm vào trong khu rừng sắt thép, không nói nên lời. Tuyết Thụy được mẹ cô đẩy xe lăn sang tạm biệt tôi, chúng tôi cũng không nói nhiều, thoải mái qua loa vài câu, cô bé nói Lục Tả đại sư tôi có thể sờ mặt anh không, tôi nhìn anh được không? Tôi nói được, cô bé duỗi thẳng hai tay sang sờ, trước sờ mũi tôi, sờ tới vết dao, vuốt ve, cô ấy hỏi sao anh khóc? Tôi nói không có, là mặt trời chói mắt đó.

Cô bé bật cười, nói anh nói mò, anh lại gạt người rồi, bây giờ đã là buổi tối. Cô bé còn nói, tôi có thể bái anh làm thầy không? Tôi nói không được, cô bé hỏi tại sao? Tôi nói tôi đây có lẽ chưa tới vài ngày nữa sẽ chết -- tôi nhiều kẻ thù lắm, luôn từ đâu nhảy ra, như rau hẹ vậy, cắt một khúc mọc một khúc, rất đáng ghét. Cô bé liền nói cô phải đi về tìm sư phụ, tìm một cao thủ huyền học, học thành rồi sẽ tới giúp tôi, hỏi tôi bái ai thì tốt? Tôi nói tôi quen ít người, Bạch Hạc Minh -- ông ta xuất bản nhiều sách nhất, cô có thể bái; Bằng không, Hoàng Dịch cũng được, sách của ông ta tôi cũng từng đọc.

Cô bé nói được, nghe tên, Hoàng Dịch này đạo hạnh dường như cũng cao hơn chút, tôi sẽ bái ông ta.

Nghe cô bé nói rất nghiêm trang, trong lòng tôi dường như dễ chịu hơn chút.

Lý phu nhân đã đến thúc giục, bà ta đã biết thằng cha khiến tôi nhập viện kia lại tới trả thù, vô cùng lo lắng. Trong lòng bà ta có lẽ tôi đã đủ lợi hại rồi, người có thể khiến tôi thảm như vậy, đương nhiên là cao minh vô cùng. Những người địa vị càng cao, lại càng sợ chết, bà ta bây giờ phú quý bình an, con gái bệnh nặng mới khỏi, đương nhiên không có thời gian theo tôi. Chúng tôi nói lời tạm biệt, Tuyết Thụy lưu luyến không thôi, Lý phu nhân cũng không quay đầu lại. Tôi ngửa mặt mỉm cười, nhìn Tuyết Thụy rời đi, suy nghĩ xem cô bé sẽ mất bao lâu để ra khỏi nhà ấm, trở nên giống mẹ cô bé, một phu nhân cá tính, xinh đẹp nhưng thực dụng.

Nói thật, tôi thích cô bé bây giờ, nhưng thế giới này hầu như không có chuyện cổ tích.

Buổi tối cùng ngày, tài khoản ICBC của tôi được chuyển vào 50 vạn, đây là tiền khám bệnh cho Tuyết Thụy, đồng thời, phí dụng nằm viện của tôi cũng được Lý phu nhân thanh toán đầy đủ tiền, số tiền để lại cũng đủ cho tôi nghỉ ngơi trong phòng bệnh cao cấp ba tháng.

Lý phu nhân đi không bao lâu, Âu Dương cảnh quan đã đến, ông ấy mặc thường phục, chứng thật với tôi thông tin Tiểu Mỹ mất tích.

Ông ấy nói cấp trên đã nghĩ một phương án, lợi dụng cơ hội này bắt người sói quy án. Ông ấy còn nói đã liên lạc với đại đội đặc công đóng quân ở phụ cận, có hai tổ lính bắn tỉa đợi lệnh bất cứ lúc nào. Tôi nói phải một kích chí mạng, phải bắn đầu hoặc tim, nếu không sẽ không gây tổn thương lớn cho gã. Ông ấy cười nói cậu xem nhiều phim 《Resident Evil 》 quá hả? Tôi nghiêm túc nhìn ông ấy, sắc mặt cương ngạnh, nói có muốn tôi biểu diễn chút cho ông vài thứ vượt ngoài khoa học không?

Ông ấy lắc đầu, cuống quít khoát tay nói không cần, chúng tôi đã liên lạc với công an ở quê cậu -- Mã Hải Ba, Mã đội phó, ông ấy đã đề cập tới chuyện của cậu, cho nên cũng không cần thử nữa. 

Tôi lạnh mặt, nói tên chó má này thế mà không biết giữ miệng. Ông ấy vội vàng nói Lục Tả, Lục Tả, cậu đừng vội, chúng tôi cũng là muốn tốt cho cậu, cấp trên đã nhắc chuyện này, nói phải đặc biệt mời cậu làm cố vấn cho cục chúng tôi, cho nên có chuyện gì, chúng tôi đều phối hợp với cậu. Về phần Mã Hải Ba, ông ấy cũng là người trong cơ chế, giao tình là giao tình, kỷ luật là kỷ luật, ông ấy cũng không còn cách nào khác.

Tôi chỉ làm căng vậy thôi, chứ tôi nào có tâm tư đi trả thù ông già kia, tìm được Tiểu Mỹ trước rồi hãy nói.

Sau đó chúng tôi thương lượng một chút, đều cảm giác đau đầu, người sói -- được rồi, tôi cũng gọi gã là người sói đi -- tên kia xuất quỷ nhập thần, lại có ý thức phản theo dõi rất mạnh, muốn tìm được gã quá khó khăn, chỉ có thể là tôi dụ gã ra. Sau khi bàn bạc một số việc, ông ấy đưa cho tôi một cái nút áo, nói là máy theo dõi, đến lúc đó có thể tìm được tôi bất cứ lúc nào, nói xong, ông ấy quyết đoán rời đi.

Cuộc nói chuyện của chúng tôi tiến hành 10 phút.

Tôi cầm nút áo này trên tay, vứt lên trời, bắt lấy.

Đây là máy theo dõi trong truyền thuyết, tôi không ngờ trong cuộc sống bình bình đạm đạm của tôi, lại sẽ dùng đến loại đồ vật này. Nhưng mà, so với kịch Mỹ hoặc phim Hollywood hình như lạc hậu hơn nhiều đời.

Tôi quan sát chốc lát, bỏ vào túi quần.

Tối nay, tựa hồ phải đổ máu rồi.

Đêm đen đặc.

********

22:32 tối, ngày 21 tháng 11 năm 2007

Thích hợp dạm ngõ, ký kết, cúng tế, khai quang, kỵ cưới gả, khai trương, nhập trạch, chuyển đồ.

Tôi nhận được một cuộc gọi, lại là một dãy số xa lạ, người sói nói cho tôi biết, bảo tôi đến một khu công nghiệp phía nam thành phố chờ gã. Tôi thẳng thừng từ chối gã, cứ ở đây lúc này mà nói, nhờ gã ban tặng, tôi là một người tàn tật ngay cả tự mình đi lại cũng không thể, ngồi xe lăn, có thể đi đâu? Gã có chút ngoài ý muốn, hỏi tôi làm thế nào. Tôi nói tôi là người không cùng một hệ với các ông, tôi bị thương, gãy xương sườn, phải dưỡng, bị thương gân cốt một trăm ngày, tôi cũng không ngoại lệ.

Gã im lặng, nói được thôi, ngươi ở bãi đậu xe bệnh viện chờ ta.

Tôi nói khi nào, hộ lý của tôi tan ca rồi, nếu bây giờ, tôi còn phải đi tìm người đưa tôi xuống, bằng không phiền ông lên đây một chuyến? Yên tâm, chỗ này của tôi không có cảnh sát. Gã không nói chuyện, tôi tưởng rằng gã đã cúp máy, rất kỳ lạ, alo hai tiếng, bên kia gã nói tiếp: "Mẹ kiếp, ngươi nghĩ rằng ta là nhân viên chuyển hàng à?" Nói xong gã bổ sung nói: "Ngươi không báo cảnh sát đó chứ?"

Tôi hỏi Tiểu Mỹ thế nào rồi, tôi muốn nói chuyện với cô ấy xác nhận an toàn.

Gã nói được, chưa đến vài giây sau thanh âm Tiểu Mỹ từ đầu kia điện thoại truyền tới, hu hu khóc, nói Lục Tả cứu em, Lục Tả anh tới cứu em đi. Tôi an ủi cô ấy vài câu, điện thoại bị cướp qua, người sói nói một câu, 10 phút sau gặp. Gã cúp điện thoại, tôi nghe được có tiếng ô tô. Tôi lấy ra MP4 có chứa bản copy tài liệu 12 pháp môn, to bằng bàn tay, cắt bớt một ít chỗ mấu chốt, ví dụ như tùy ký cách giải Vượn Thi Hàng, ví dụ như một ít pháp môn luyện chế cổ.

Sau đó tôi để xuống, đặt trong túi, lẳng lặng chờ đợi.

10 phút sau, cửa bị đẩy ra, một người đi vào. Ông ta cao gầy, hơn 50 tuổi, vẻ mặt tang thương và mệt nhọc, mặc một cái áo lông màu đỏ rất cũ kỹ, ống tay áo và mép túi đều có dấu vết của bùn đất. Ông ta cầm tờ giấy, thấy được tôi ngồi xe lăn trước cửa sổ, đối chiếu đúng số phòng, xoa tay vẻ mặt lấy lòng hỏi: "Là Lục Tả tiên sinh sao, tôi, tôi là chú cậu kêu đến, bảo tôi đẩy cậu đi gặp..." Ông ta nói xong câu đó cổ họng khùng khục cười, nói năng không lưu loát, đậm giọng Tứ Xuyên, mắt vô thức nhìn xuống, tự ti, không dám nhìn tôi.

Ông ta không phải người sói, không phải Tiện Nghi Sư Thúc kia của tôi, hiển nhiên, tên kia lo bị mai phục, tìm người khác.

Tôi nhìn ông ta, loại ánh mắt này tôi thường xuyên bắt gặp, đàn ông trung niên một thân đồ lao động mồ hôi chua loét trên xe buýt, cô gái gầy gò đứng trước cửa hàng KFC nuốt nước miếng nhìn thực khách và gà rán, tên lưu manh ngồi bên vỉa hè nhìn mỹ nữ nóng bỏng đi qua hít mạnh mũi...Rất nhiều người trong họ là đồng hương của tôi, hoặc xuất thân giống tôi, họ ghé qua một góc xó của thành phố này, nhìn khắp nơi phồn hoa, tranh đấu, gian nan, sinh tồn. Họ hôm nay, chính là tôi của hôm qua.

Lòng tôi không khỏi mềm nhũn, tôi nói đúng vậy, là tôi, chúng ta đi đâu, chú tôi ở đâu?

Thấy tôi khẳng định, ông ta hết sức vui mừng, nói ở dưới lầu đó, ở dưới lầu, ra khỏi bệnh viện rẽ trái, qua cầu vượt, chỗ đó có một bãi cỏ, ở đó chờ cậu. Tôi nói được, chú đẩy giúp tôi. Ông ta xoa tay đi tới, mặt đỏ bừng, nói đừng gọi tôi là chú, tôi nhà quê, không đảm nhận nổi đâu, sẽ giảm thọ, gọi tôi lão Vương là được rồi. Tôi nói tôi cũng là nhà quê mà, ông lớn hơn tôi mấy giáp, đảm nhận được quá chứ. Ông ta cười, há miệng muốn nói câu dễ nghe, lại không biết nói gì. Tôi bảo ông ấy lấy áo khoác ngoài giúp tôi, sau đó ông ta dìu tôi đi ra ngoài.

Ngoài hành lang có y tá hỏi thăm tôi, sao bây giờ đi ra ngoài, bác sĩ biết không, người này là ai?

Tôi nói là chú tôi, đẩy tôi ra ngoài hít thở không khí, lát nữa sẽ về. Y tá này rất quen thuộc với Tiểu Đạo Lưu Manh, hình như còn từng lăn lộn trên giường, có lẽ là nể mặt mũi lão Tiêu, hoặc vì tôi là bệnh nhân của phòng bệnh cao cấp, nói vài câu, rồi không hỏi lại nữa. Tôi hỏi Lão Vương, nói chú tôi đi một mình à? Hắn có dặn dò gì không? Lão Vương do dự một chút, nói một mình.

Tôi gật đầu, không hỏi lại. Lúc đi thang máy, ông ta không biết nhấn, tôi dạy ông ấy, ấn chỗ này ấn chỗ kia, làm thế nào, ông ấy cẩn thận từng li từng tí, tựa như cái nút sáng đèn kia là bà vợ mới cưới nhà mình, dáng vẻ như trẻ con hiếu kỳ. Trong thang máy, tôi hỏi ông ta chưa từng thấy sao? Ông ta nói từng thấy, nhưng mà trong công trường không giống ở đây, chỗ này xa xỉ quá, bên kia chỉ là một cái khung mắc. Tôi nói không thể nào chứ, ông đến miền nam bao lâu rồi, chưa từng thấy loại thang máy này, ông ấy cười cười, nói từng thấy, chưa từng đi, nhưng thang máy cuốn trong siêu thị thì có đi mấy lần, có chút chóng mặt. Tôi cười, nói nguyên lý đều giống nhau.

Khi gần đến lầu một, ông ấy đột nhiên hỏi tôi, người đó không phải chú cậu đúng không?

Tôi cười, nói làm sao ông biết. Ông ấy nói cậu đừng thấy tôi nhà quê, tôi đâu phải thằng ngốc, nào có chú muốn gặp cháu còn bỏ tiền cho người ta đưa cháu mình ra, gặp mặt giữa trời gió lạnh? Bên trong có điều hóa, thoải mái biết bao nhiêu chứ!

Tôi nói hắn đã nói gì?

Lão Vương nói chú cậu nói nếu cậu gọi điện thoại, thì đưa cậu đến bãi cỏ, nếu không gọi, thì đưa cậu ra khỏi tòa nhà bệnh viện, đến phía sau tòa nhà tổng hợp kế bên, chỗ hoa viên...Nhóc con, hay là tôi đưa cậu trở về nhé, tôi cảm thấy chú kia của cậu không phải người tốt đâu, tôi cũng không thể giúp làm tạo nghiệt.

Tôi nói chú đẩy tôi đến tòa nhà tổng hợp kế bên đi, không sao đâu.

Ra khỏi tòa nhà, bên ngoài có chút gió, tôi khoác áo mà vẫn cảm thấy hơi lạnh, khép chặt nó lại. Tôi phát hiện áo lông màu đỏ của Lão Vương có chút không vừa người, quá chói, trong ống tay áo còn lộ ra chút lông vũ, đen thui thủi, hiển nhiên đây là nhặt của người khác để mặc. Tới góc ngoặt tòa nhà tổng hợp, tôi nói được rồi, đến đây thôi. Ông ấy nói chưa được, một là không đưa cậu đến, hai là, hai là...Tôi nở nụ cười, nói hắn đồng ý cho chú bao nhiêu tiền? Lão Vương nói 50, tôi từ trong túi lấy cho ông ấy 100 đồng, bảo ông ấy đi.

Ông ta là một người thường nghèo khó túng quẫn, nói không chừng ở nhà còn là trụ cột, tôi không muốn ông ấy xảy ra chuyện.

Lão Vương không cầm tiền, mặt nghẹn thành màu đỏ, nhận không phải, không nhận cũng không xong, tôi đặt tiền lên tay ông ấy, khép lại, nói đi thôi, nhanh. Ông ấy nhận tiền, nói cám ơn cậu Lục tiên sinh. Tôi không để ý ông ấy nữa, tiếp tục đi về phía trước.

Tôi nghĩ nếu ông ấy quay đầu lại nhìn, nhất định sẽ rất khó hiểu, tại sao xe lăn của tôi biết tự đi.

Kỳ thật, phía sau còn có một quỷ búp bê đang giúp tôi đẩy.

Xe lăn lục cục lăn bánh.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,