Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 2 - Chương 16

Chương 16 - Cái chết của Tiểu Mỹ

Màn đêm đen kịt, tôi ở phía sau cao ốc phồn hoa, đi vào hoa viên, trời rất lạnh, có thể cảm giác được hàn ý kéo đến.

Tôi không xem xét bốn phía, để Đóa Đóa yên lặng đẩy lùi tôi tới trước một bàn đá của hoa viên, đây là một khoảnh sân đã tu sửa cho bệnh nhân tản bộ, tĩnh dưỡng, nếu vào mùa xuân hạ, nhất định là hoa tươi tràn mặt đất, cỏ cây xum xuê, cho dù là mùa thu, cũng có hoa quế nở, hương thơm ngào ngạt. Chỉ tiếc bây giờ là mùa đông, gió lạnh gào thét hoa cỏ điêu linh, chỉ có chút loài cây xanh quanh năm, ngọn đèn xa xa tỏa xuống bóng cành cây chập chờn, càng khiến lòng người thêm u ám.

Tôi ngồi trước bàn đá, lẳng lặng chờ. Khoảng 10 phút sau, trong bóng tối trồi lên một bóng người.

Tôi nhìn gã, nói ông rốt cuộc đã tới.

Gã nói gã đã tới một lúc lâu, vừa rồi đang kiểm tra có cảnh sát hay không, hoặc là có Tiểu Đạo Lưu Manh kia không. Tôi nói không có đâu, gã gật đầu, tôi nói tôi chỉ cầu bình an, mấy thứ ông muốn cứ cầm đi, tôi giữ lại cũng không dùng làm gì. Còn nữa, hay là ông tự giới thiệu trước đi, đừng cứ mãi chiếm tiện nghi của tôi, bảo tôi gọi ông sư thúc, gã ha ha cười, nói ta thật đúng là sư thúc ngươi, nhưng nếu ngươi không chịu, cứ gọi ta là Vương Lạc Hòa, hoặc lão Vương cũng được, có mang theo sách không, ở đâu?

Tôi hỏi vợ tôi đâu?

Gã nói thế không được, gã muốn nhìn thấy sách, mới thả Tiểu Mỹ. Tôi nhìn gã, nhìn khuôn mặt già nua nổi lên nụ cười lạnh quái dị này, nếp nhăn chi chít, miệng méo mắt lé, xấu xí khiến người ta chán ghét, muốn nôn. Thật lâu, tôi thở dài một hơi, nói trước đó ông nói rồi, chúng ta tốt xấu gì cũng có thể xem là có quan hệ thân thích, cần gì làm khó tôi vậy chứ? Ông muốn sách, cứ cầm đi, làm như đặc vụ truy bắt vậy, làm người ta đau trứng vậy, có gì hay?

Gã nói bà ngoại ngươi không kể cho ngươi về chuyện hai nhà chúng ta sao?

Tôi đang nghĩ hai nhà chúng ta tới cùng xuất hiện chuyện gì? Là chuyện bà ngoại lúc trước hạ cổ giết chết sư phụ của bà, hay là chuyện gì? Kỳ thật từ nhỏ tôi đã không thân cận với bà ngoại, ân oán thế hệ trước, tôi đương nhiên không biết. Vì vậy tôi lắc đầu, nói quỷ mới biết chuyện này, ông thấy tôi đang làm ăn ngon lành ở đây, đi sớm về tối cố gắng phấn đấu trả tiền thuê nhà, ngài đây thì tính là gì? Ôi...Tiểu Mỹ đâu?

Gã nhíu mày, lẩm bẩm vài câu, tôi nghe không hiểu, nhưng nhìn thái độ dữ dội, biết rằng là ngôn ngữ bên kia. Sau khi nói xong, gã vỗ tay một cái, từ chỗ bồn hoa phía tây chậm rãi đi tới một bóng hình xinh đẹp, tôi tập trung nhìn vào, là Tiểu Mỹ.

Song tôi cũng không vui mừng, ngược lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông đã làm gì cô ấy?"

Bóng dáng ấy đúng là Tiểu Mỹ, cô mặc quần jean xanh, áo lông dê hồng nhạt khoác áo choàng ngắn màu nhạt, xinh đẹp đáng yêu như ngày thường —— nhưng cũng không phải. Nói thế nào nhỉ, cô gái đi tới tứ chi cứng ngắc, đầu không cúi, bước đi thong thả, khựng khựng, tựa như một món đồ chơi bằng gỗ bị người khống chế. Trong lòng tôi lập tức bị phẫn nộ nhồi nhét, trừng mắt với gã, nói đồ chó má, khốn nạn nhà ông thế mà dám biến Tiểu Mỹ thành cương thi!

Gã cười, đưa tay lên vẫy, Tiểu Mỹ bước đi thong thả tới bên cạnh gã, sắc mặt tái nhợt, cứng ngắc, đờ đẫn, hai mắt trắng nhiều hơn đen, mím miệng, khóe miệng trễ xuống, không có màu máu. Khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc này, có biểu cảm quái dị xa lạ với tôi. Tôi cắn răng, cảm giác nước mắt không kiềm được dâng lên hốc mắt, tôi không thể khóc, không thể để Vương Lạc Hòa nhìn thấy tôi yếu ớt, song cảm giác tự trách lại nồng đậm như thác Hoàng Quả Thụ, cuồn cuộn không dứt.

(Thác Hoàng Quả Thụ, là một trong những thác nước lớn nhất ở Trung Quốc và Đông Á nằm trên sông Bách Thủy ở An Thuận, tỉnh Quý Châu.)



Vương Lạc Hòa ôm lấy eo của Tiểu Mỹ, đắc ý dào dạt nhìn dáng vẻ suy yếu của tôi, cười, gã nói ngươi mở to hai mắt nhìn thử lại đi.

Hai tay tôi siết tay vịn xe lăn, nhìn Tiểu Mỹ bị lão dê xồm Vương Lạc Hòa này ôm, mặt cô không chút biểu cảm, mắt nhìn thẳng, chỗ giáp giữa tai và mặt có mảng xanh đen lớn. Tôi đột nhiên nhớ tới một vật, hỏi ông thả trùng bướu??

Gã ngang nhiên cười, nói không sai, thế nào, sống chết của cô ta nằm trong tay ngươi, sống, hoặc chết, ngươi chọn được không?

Tôi nghiến răng nghiến lợi, cảm giác quai hàm mình đều đau.

Thằng chó thế mà có trùng bướu!

Trùng bướu là gì? Đây chỉ là một loại sinh vật bé tí, vi khuẩn, cơ hồ mắt thường không thể thấy, còn có tên là trùng cương thi, trùng con rối, rất nhiều cách gọi. Nó ảnh hưởng nhiều hơn sâu bọ, trên thế gian thường thấy đến từ ong mật trong rừng rậm nguyên thủy Châu Nam Mỹ, loại ong mật này khi còn sống bị trùng bướu lây nhiễm, chết đi thi thể vẫn có thể bị điện sinh học khống chế bay loạn, công kích sinh vật. Vì vậy liền có pháp sư bất lương, nhà luyện kim tìm loại vi khuẩn này, dùng thi thể làm thí nghiệm, nghiên cứu chế tạo ra thi thể hoạt động, còn gọi là Tang Thi. Một khi luyện thành, sẽ theo bản năng công kích vật sống, gặm cắn máu thịt, kẻ luyện chế có thể ứng với âm tần chấn động nào đó mà chỉ huy thi thể.

Loại thủ pháp luyện chế trùng bướu này rườm rà phức tạp, vô cùng khó, hơn nữa một khi Tang Thi tổn hại, sẽ vô dụng. Nghe đồn thứ này tồn tại đã lâu, là có thật, không giả, nhưng không khoa trương như trên phim ảnh, cũng không lây lan. Nó tương tự Cản Thi ở các vùng như Nguyên Lăng Tương Tây, Lô Khê, Thần Hề, Tự Phổ, kỳ thật cũng không giống nhau, phần này trước không nhắc tới, về sau sẽ kể tiếp.

Tôi nói hơn 20 phút trước tôi còn nói chuyện điện thoại với Tiểu Mỹ, sao bây giờ Tiểu Mỹ đã thay đổi bộ dáng, hóa ra bị gieo trùng bướu —— trùng bướu, đại não bị nhiễm ký sinh, giống như tượng gỗ (người thực vật). Dựa theo nguyên lý mà nói, trùng bướu cũng là một loại cổ độc, bà ngoại nói con sâu trong cơ thể tôi là vua của trăm cổ, theo lý mà nói có thể giải cổ, nhưng tôi vẫn có một nghi vấn —— bà ngoại tôi là một bà đồng trong một trại Miêu hoang vu hẻo lánh, thậm chí ngay cả huyện chúng tôi còn chưa từng đi ra, mà tôi phiêu bạc xa quê lâu, lại biết thế giới này lớn thế nào!

Bà làm sao dám đưa ra lời cuồng ngôn này?

Bà ngoại tôi có tự cao tự đại quá không?

Tôi không dám xác nhận, hơn nữa cũng không dám lấy tính mạng của Tiểu Mỹ ra đùa giỡn, cô gái nhỏ này đã giao cả trái tim cho tôi, sao tôi dám không trân trọng cô? Tôi lấy MP4 ra, nói cho ông. Vương Lạc Hòa nhìn chằm chằm sản phẩm điện tử màu bạc bóng loáng trên tay tôi, sững sờ, nói đây là cái gì? Tôi nói tôi thật sự không lừa ông, sách đốt thật rồi, nhưng tư liệu bên trong tôi đã sao chép lại, đều để trong này, nếu ông không tin, có thể xác nhận lại. Gã nghi ngờ nhìn tôi, lần đầu tiên toát lên thần sắc kinh hoảng.

Loại thần sắc này, tôi từng nhìn thấy một lần ở một người nào đó không biết chữ cầm một quyển sách dày, tay chân không biết để đâu mới đúng.

Gã bảo tôi ném cho gã.

Tôi chỉ vào Tiểu Mỹ, nói giải trùng bướu cho Tiểu Mỹ trước, để thần chí cô khôi phục bình thường. Dù sao tôi bây giờ ngồi xe lăn, cũng chạy không được, ông lo gì? Gã kiên trì như cũ, đưa tay bóp lấy cổ Tiểu Mỹ, nói nhanh lên một chút, vứt cho ta, ta phải nghiệm chứng thử. Tiểu Mỹ không phản kháng, đờ đẫn bị bóp cổ, song sắc mặt cô tái mét xanh đen, mắt lồi ra, há miệng, thở hàn khí. Tôi vội vàng gọi gã lại, nói được thôi, ông có thể xem thử. Tôi chuyển tư liệu cho gã, Vương Lạc Hòa bắt được trên tay nhìn thoáng qua, lập tức bị hấp dẫn, vừa hỏi tôi thao tác, vừa xem.

Sau 2 phút, gã ngẩng đầu lên, nói ngươi thật đúng là...rất ngây thơ ha.

Tôi nói thật không? Gã đắc ý cười to, nói ta không biết ngươi hiểu thế nào về trùng bướu này, nhưng ta không chỉ dùng trùng bướu, trùng cương thi, còn dùng một loại độc dược thần kinh lấy từ cây anh túc, đây là thuốc dẫn cấp tốc đạt thành mục đích, người từng uống, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ —— khỉ của ta đã chết, ngươi biết không? Nó đã làm bạn với ta 5 năm, không để ta cô độc trong rừng mưa Mawlamyine (một nơi nào đó ở Myanmar). Nhưng nó đã chết, do ngươi mà chết, cho nên, ngươi, còn cả con ả này, phải chết!

Sắc mặt gã dữ tợn, mặt mũi lập tức khủng bố lên, trên mặt lại mơ hồ có lông đen lộ ra.

Tôi lớn tiếng ngăn chặn gã, nói ông thật không muốn khôi phục cuộc sống của người bình thường? Tài liệu bên trong, không có lời giải Vượn Thi Hàng, không có  —— chú giải của Lạc Thập Bát tôi không ghi vào, trên đời này chỉ có một mình tôi biết, ông giết tôi rồi, hoặc là giết cô ấy, cả đời sẽ chịu đủ dày vò của Độc hàng. Gã nghe thế, phổi đều muốn nổ tung, vừa nhấc chân liền vọt tới trước mặt tôi, đưa tay tới bắt lấy tôi.

Đóa Đóa một mực đứng phía sau tôi, thấy thế lập tức liều mạng kéo tôi ra sau, một trảo của Vương Lạc Hòa bắt vào khoảng không, nói một tiếng "A", lỗ tai chấn động.

Quả nhiên, không có con khỉ chết tiệt kia, trừ phì Đóa Đóa tự nguyện hiện hình, gã sẽ không nhìn thấy Đóa Đóa.

"Kuman Thong của ngươi chưa chết? Ngày đó biết thế ta đã kéo rèm cửa sổ rồi!" Gã hỏi, cũng không đuổi theo.

Trong lòng tôi cuồng nộ, tên kia, quả thực quá ác độc, nếu lúc ấy không có Tiêu Khắc Minh ở đó, phỏng chừng tôi và Đóa Đóa đã âm dương cách biệt rồi? Má nó...Hôm nay không phải gã chết, thì tôi sống!

Lúc này tôi bị Đóa Đóa kéo lùi xa sáu thước, kéo dài tới một con đường đá. Tôi còn chưa trả lời, gã lập tức rống to lên: "Chó, ngươi lại gọi đám cảnh sát đó tới!" Gã rít gào, trên mặt khó có thể tin. Lúc này trong bóng tối đã xuất hiện vài bóng người, có người quát không được nhúc nhích, cũng có người dùng loa phóng thanh gọi đầu hàng, nói mấy câu vớ vẩn như "Ngươi đã bị bao vây, xin thả con tin, tiếp nhận kiểm tra". Gã giận dữ, lông xù lên, đồng thời sương đen tràn đầy thân, cúi người xuống cầm ghế đá bên cạnh bàn đá kia, muốn đập người.

Song ghế đá kia xây dính liền với mặt đất xi măng, đương nhiên nhổ không lên được. Tôi hô to với đám người kia, má, các anh sao không đánh úp, nổ súng đi, nếu không nổ súng sẽ không còn cơ hội nữa...Hô cái gì hào hả! Nói còn chưa nói xong, Vương Lạc Hòa đã hoàn toàn biến thành dáng vẻ hắc tinh tinh rút lên cái ghế đá hơn 10 cân, quay đầu nhìn tôi, tôi cũng chưa thấy được gì, trong lòng giật thót, chỉ thấy một vệt sáng trắng bay tới.

Tôi căn bản không có đến vài giây thời gian phản ứng, không thể động đậy, chỉ nghiêng đổ người, ngã vào trong bụi cỏ.

Một luồng gió lớn gào thét mà qua, toàn thân tôi từng trận điện giật tê dại, lông tơ bùng nổ, cảm giác xe lăn kia đã bị đập bể, vang ầm lên một tiếng.

Còn chưa kịp phản ứng, tối om, chợt nghe đã có vài tiếng súng lần lượt vang lên, như bắp rang. Tôi không để ý, giãy giụa đứng lên nhìn thử, phát hiện một cái bóng đen đang nhào về phía tôi, nhào lên người tôi, tôi đưa tay đỡ, không phải Vương Lạc Hòa, thân hình này nhỏ nhắn mềm mại, lực đạo cũng không đủ, dĩ nhiên là Tiểu Mỹ. Tôi bắt lấy hai tay cô khống chế, song cơ thể cô đang co giật, song sức giãy giụa lớn thần kỳ. "Ha ha ha, các người đi chết đi." Bên tai tôi truyền đến thanh âm cuồng dại của Vương Lạc Hòa, dần dần đi xa: "Tiện nghi sư điệt của ta, chúc ngươi vui vẻ hưởng thụ tư vị mất đi người yêu..."

Tôi quay đầu đi, vừa vặn tránh khỏi một cú đớp của Tiểu Mỹ. Môi Tiểu Mỹ vốn rất mềm mại, mà giờ khắc này lại phát xanh, trong miệng lại có mùi xăng.

Tôi không rảnh quan tâm Vương Lạc Hòa, gắt gao dùng đầu đẩy hàm dưới Tiểu Mỹ ra, không cho cô cắn tôi.

Qua vài giây, có người chạy vội đến, hai người, chế trụ Tiểu Mỹ, cô giãy giụa, tay chân lắc lư không hợp lẽ thường.

Tôi giãy giụa đứng dậy, cảm giác tức ngực.

Trên thế giới chuyện kinh khủng nhất không phải quỷ hay trùng, cũng không phải cương thi các loại, mà là lòng người.

Đối mặt với Tiểu Mỹ đã biến thành dáng vẻ như thế, chỉ dựa vào bản năng, cắn xé, giãy giụa, trong lòng tôi tựa như bị xé rách thành vô số khối, làm cách nào cũng không hợp lại chỉnh tề được.

Đỉnh đầu là bầu trời tối tăm, chấm nhỏ phân bố rải rác phía chân trời, một cụm mây lớn bay qua, ánh trăng lộ nửa khuôn mặt, vắng lặng tịch liêu. Trong vườn hoa tăm tối, tôi có thể nhìn thấy Tiểu Mỹ miệng sùi bọt mép, thân hình cứng còng run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp trở nên vô cùng yêu dị, mắt vô thần, nhìn trừng trừng. Tôi cắn đầu lưỡi, phun ra một búng máu lên đầu cô, sau đó dùng ngón trỏ quét lên huyệt Thái Dương của cô, vẽ loạn, niệm Kim Cương Tát Đóa Hàng Ma chú, cấp tốc, điên đảo mà niệm câu văn trong sách, 20 giây sau, hai mắt tôi đẫm lệ nhòe nhoẹt dùng sức hợp lại ngón trỏ và ngón giữa tay phải, để trên chiếc trán trơn bóng của cô.

"Giải...giải..."

Theo lời nói của tôi, đánh đòn cảnh tỉnh, Tiểu Mỹ bắt đầu ngừng giãy giụa, ánh mắt cô dần sáng lên, tròng trắng giảm bớt, tròng đen tăng lên, tựa như bức tranh lưu động, trong đồng tử có ảnh ngược của tôi, lông mi cong dài run rẩy, nhìn trừng trừng tôi. Tôi chảy nước mắt, đầu ngón tay có thể cảm giác được giá lạnh, sinh mệnh lực của cô nhanh chóng biến mất. Đôi môi khô héo của cô giật giật, nhưng không nói ra gì, nhìn tôi, có ánh sáng, một khắc kia, rực rỡ tựa trời sao.

Tôi biết, cô đã khôi phục ý thức, sau đó chỉ là một khắc cuối cùng của sinh mệnh cô.

Tiếp theo, cô an tường nhắm hai mắt lại.

Tôi nhắm mắt lại, không cố gắng làm bất cứ điều gì nữa, chỉ đem môi run rẩy nhẹ nhàng khắc trên chiếc trán đầy vết máu của cô.

Không còn kịp rồi...

Chúng tôi không hề có được đoạn lâm tử ly biệt, không kịp, cũng không thay đổi được nữa, ánh mắt nhìn nhau, đều không đoán ra được tâm tư của đối phương, sau đó sinh tử ly biệt. Trong lúc hoảng hốt tôi nhìn thấy linh hồn Tiểu Mỹ rời khỏi cơ thể, bay lên, hàm chứa nét cười, nhìn tôi ôm thân hình vẫn còn vương hơi ấm của cô, môi vẫn đang hôn lên chiếc trán trơn bóng của cô —— đây là lần đầu tiên tôi hôn cô. Cô nở nụ cười, khuôn mặt cứng ngắc giờ phút này lại trở nên dị thường mềm mại, tựa như thiên sứ trên trời, xinh đẹp dị thường.

Sau đó cô mang theo không nỡ, mang theo tiếc nuối, bay về phía ánh trăng trên trời...

Ông trời chính là bất công như thế, tôi rơi vào trong hối hận vô cùng. Tôi từng cảm thấy Tiểu Mỹ chỉ là một cô em gái nhỏ, một nhân viên cửa hàng có năng lực, một...Tôi thật là thằng ngu, một thằng ngu chậm tiêu.

Khi tôi thật sự đã yêu Tiểu Mỹ, cô lại rời khỏi tôi rồi.

10h57' tối ngày 21 tháng 11 năm 2007, cô gái Hà Nam xinh đẹp vừa qua sinh nhật 19 tuổi, bạn gái chính thức thứ ba của tôi, cửa hàng trưởng của cửa hàng vật phẩm trang sức nào đó, con gái của ba, em gái của chị, Giang Doanh Mỹ, mất đi sinh mệnh tuổi trẻ của cô trong lòng tôi, trước khi đi cũng không nói được câu nào.

Cùng lúc đó, tôi trong cơn bi thương dùng ngón cái và ngón áp út tay trái búng vang một tiếng, lần đầu tiên trong đời gieo Linh cổ.

Phát tác đi, toàn thân thối rữa, đầu mình chia lìa, ngàn trùng cắn tim đi!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,