Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 2 - Chương 17

Chương 17 - Thiên Sát Cô Tinh

Vương Lạc Hòa lại chạy thoát, khiến Âu Dương cảnh quan cùng lão đại phía trên của ông ta, rất mất mặt.

Âu Dương cảnh quan từng tìm đến tôi, đầu tiên là xin lỗi, sau đó hỏi làm sao bây giờ? Tôi hỏi tại sao các ông không đánh úp hắn trước? Một súng bắn chết hắn, làm sao chạy được nữa? Âu Dương cảnh quan giải thích với tôi, nói cấp trên cảm thấy rất hứng thú với Vương Lạc Hòa này, hy vọng có thể bắt sống, sau đó nghiên cứu thử. Ông ấy chỉ là chân chạy vặt, chỉ huy hiện trường là lão đại của ông ấy, đặc công bắn tỉa đều nghe lão đại, ông ấy cũng không còn cách nào.

Tôi không để ý đến ông ấy nữa, nói chuyện này tôi cũng không lo được, tôi một không lấy tiền lương hai không mặc đồng phục, hơi đâu mà đi lo chuyện? Ông ấy nói cậu không sợ Vương Lạc Hòa quay về tìm cậu trả thù à? Tôi nói tôi không sợ, không phải các ông sẽ bảo vệ tôi sao?

Âu Dương cảnh quan hậm hực rời đi, ông ấy nhìn ra được tôi đang kháng cự họ.

Nói thật ra, không ai thích bị lợi dụng, cũng không ai thích bị xem như con cờ, ngốc nghếch bị đẩy tới đẩy lui.

Vào ngày thứ ba, tôi ngồi xe lăn đến tham gia tang lễ của Tiểu Mỹ, rất đơn sơ, cử hành trong nhà tang lễ của bãi hỏa thiêu. Tôi gặp được cha của Tiểu Mỹ, một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, mặt mũi già trước tuổi, lưng còng, vành mắt đỏ, đang nói chuyện cùng chị Tiểu Mỹ. Ông ta nhìn thấy tôi, vô cùng phẫn nộ, xông lại muốn đánh tôi, bị bọn A Căn ngăn cản, nhưng lại phun nước miếng vào mặt tôi, mắng rất nhiều câu khó nghe.

Trước kia tôi nghe nói ông ấy là một nông dân hiền lành, thế mà giờ khắc này, lại như một chiến sĩ muốn ra chiến trường giết địch.

Một lát sau, chị gái Tiểu Mỹ tốt xấu khuyên ông ấy, ông ấy hung hăng trừng mắt với tôi.

Tôi chào hỏi chị Tiểu Mỹ, thiếu phụ xinh đẹp này trước kia đều rất nhiệt tình gọi tôi ông chủ Lục, ông chủ Lục, hiện tại chỉ lạnh lùng nhìn tôi, như nhìn một người xa lạ.

Là hỏa táng, cho nên tang lễ rất đơn giản, trong nhà Tiểu Mỹ không có bao nhiêu người tới, mấy thân thích, còn có một đứa bé chảy nước mũi tìm người xin kẹo khắp nơi. Tiểu Mỹ bình thường nhân duyên rất tốt, ngoại trừ những người làm ở cửa hàng trang sức ra, những đồng nghiệp chỗ khác cũng tới. Giữa đường anh rể Tiểu Mỹ, một người đàn ông đeo kính gầy yếu lại đây nói với tôi chuyện bồi thường, gã nói cho tôi biết, Tiểu Mỹ chết hoàn toàn là do tôi gây ra, tôi cần phải chịu trách nhiệm, nếu không họ sẽ kiện tôi ra tòa.

Tôi hỏi muốn bao nhiêu, trả cho ai?

Gã há miệng đòi một trăm vạn, trả cho cha Tiểu Mỹ...và chị gái cô.

Tôi nói à, vậy anh đi kiện đi, cứ để tòa gửi đơn cho tôi bất cứ lúc nào, không sao cả. Gã nóng nảy, nói cậu sao có thể như vậy, Tiểu Mỹ là bạn gái cậu, cũng là nhân viên thủ hạ của cậu, về tình về lý, cậu đều phải chịu trách nhiệm! Cậu mà thế này, chúng tôi sẽ đi kiện cậu, kiện cho cậu táng gia bại sản, khiến cho cậu mất sạch danh dự, tiếng xấu lan truyền. Tôi cười, nói anh thật biết dùng thành ngữ nhỉ, thế thì cũng là người có ăn học, sao không hiểu biết pháp luật thế? Được rồi, bây giờ không nói nữa, chờ tiễn Tiểu Mỹ xong, tôi tìm cha cô ấy nói chuyện.

Gã lại sốt ruột, nói gã là đại biểu toàn diện cho cha và chị của Tiểu Mỹ.

Tôi không để ý đến gã, tôi có thể lĩnh hội được tâm trạng của người cha mất đi con, nhưng sẽ không thông cảm cho yêu cầu bất hợp lý của một anh rể mất đi cô em vợ. Hai nhân viên lão làng trong cửa hàng tôi đi tới, hi hi ha ha, kẹp lấy gã, xô đẩy đi về phía trước. Lúc này, Tiểu Đạo Lưu Manh biến mất mấy ngày nay đã xuất hiện, anh ta cười trộm hề hề ngồi xổm bên cạnh tôi, tay phải giơ ngón cái lên với tôi.

Anh ta nói Lục Tả cậu thật sự bản lãnh, nhìn đoán không ra nha, giết người từ xa ngàn dặm.

Tôi nhàn nhạt nói nào có, tên đó chưa chắc có thể chạy quá 30 dặm đúng không? Tiêu Khắc Minh hắc hắc cười, nói là, tôi vừa mới từ phụ cận khu mở rộng trở về, tên kia chết trong phòng thuê theo ngày của một nhà nghỉ, toàn thân lở loét, thối rữa cao độ, da và thịt chia lìa, cơ thể máu me đầm đìa, bò đầy giòi trắng, đầu ở trên giường, ruột kéo dài sáu thước, cả phòng tựa như lò sát sinh, hôi thối như chuồng phân vậy...Cậu không tồi nha, tiểu độc vật, tiểu độc vật, cậu không phải là hậu nhân của Ngũ Độc giáo đó chứ?

Tôi nói anh có chắc anh là người tu đạo không, sao tôi cảm thấy anh hưng phấn quá vậy?

Anh ta hắc hắc cười, anh ta nói cậu có lẽ sẽ không thu đồ đệ, nhưng chúng ta là bạn bè mà, là bạn tốt đó, có người bạn bá đạo như vậy, tôi cảm thấy an toàn lắm luôn! Ừm, đúng rồi, có lẽ 'cớm' sẽ đến tìm cậu nữa.

Anh ta sau khi quen tôi, cũng không gọi đạo hữu nữa, cũng không gọi tiên sinh nữa, kề vai sát cánh, đã quá thân quen.

Tôi im lặng, Linh cổ là gì? Cái đó và Linh hàng từng đề cập lúc trước giống nhau, cần lực tinh thần cực lớn...Hoặc là oán niệm mới được, tôi gieo cổ độc của Kim Tằm Cổ lên MP4 trước, nhưng ẩn mà không phát, mãi đến khi gã đột phá vòng vây, trốn đi xa, cho rằng không còn uy hiếp nữa, tôi mới dùng một luồng quải niệm bám phía trên, cùng bi phẫn trong lòng mình, dẫn phát cổ độc.

Gã chết do độc tố tự thân gã liên lụy, độc tố oán linh của Hàng Đầu lặn ẩn qua mấy năm, mãi cho đến một điểm cực hạn nào đó, tức thì bốc hơi.

Gã không chết, lòng tôi khó an.

Nhận được tin Vương Lạc Hòa chết, tôi cười cười, cảm giác da mặt mình có chút căng, tâm trạng vẫn cứ rấm rức.

Nghi thức tang lễ đã đến giai đoạn cuối, chuẩn bị đưa thi thể tiến hành hỏa táng. Cha Tiểu Mỹ đang khóc lóc dậm chân kêu trời, chị Tiểu Mỹ cũng khóc nước mắt rơi như mưa, anh rể cô vừa lầm bầm, vừa căng thẳng nhìn tôi, tựa hồ sợ tôi chạy mất. Tôi không để ý tới gã, chỉ lẳng lặng nhìn phía trước, nhớ lại giọng nói dáng cười của Tiểu Mỹ, cùng với những ngọt ngào khi ở bên cô. Nói thật, đối với Tiểu Mỹ, tôi thương nhiều hơn yêu, nếu nói bi thương đến chết, thì quá giả. Nhưng mà, một cô gái dính bên cạnh hỏi han ân cần, đem cả trái tim buộc trên người tôi thế mà buồn bã ly thế, vĩnh viễn xa cách tôi, điều này làm tôi thật sự không chấp nhận được.

Anh rể của Tiểu Mỹ nói với tôi rất nhiều câu rác rưởi, nhưng có một câu nói rất chính xác: Là tôi hại Tiểu Mỹ.

Chuyện này tôi không hề phủ nhận.

Chuyện này tựa như Đồng Tâm cổ, tằm ăn rỗi linh hồn tôi. Mỗi một người tôi yêu, đều rời khỏi tôi —— tôi nhất định phải trúng vào ba loại kết cục "cô", "bần", "yểu" này sao? Những người này đều sẽ rời khỏi tôi sao? Số mệnh của người nuôi cổ, tôi không chạy thoát được sao? Dòng sông vận mệnh vô số nhánh, mặc dù cuối cùng sẽ chảy vào biển rộng, hướng về cái chết, nhưng phong cảnh ở mỗi lối lại khác nhau. Thứ số mệnh này, trước kia tôi không tin, hiện tại dường như đã tin rồi.

Trong u tối, dường như có một sợi dây đang kéo tôi, lảo đảo đi về phía trước.

********

Cuối cùng, tôi bồi thường cho cha Tiểu Mỹ 12.54 vạn tệ, phương diện này liên quan đến công thức tính toán của tôi. Trừ khoản đó ra, tôi thêm vào cho ông ấy 30 vạn tệ tiền bồi thường, xem như bồi thường tinh thần cho ông ấy. Vương Lạc Hòa đến nay tôi vẫn không biết lai lịch, tựa hồ là khu vực Điền Kiềm, cũng có vẻ là Đông Nam Á (sau này biết Mawlamyine gã nói là một địa danh của bang Mon Myanmar), người này là con quỷ nhà nghèo, tiêu phí trong lúc phạm án ở Đông Quản không ngờ là lấy từ trong két bảo hiểm của tôi cạy ra 7000 tiền mặt.

Tên chó má đó xài cũng rất tiết kiệm, sau này Âu Dương cảnh quan tìm tôi, thế mà ở trong phòng còn hơn 4000 ngàn.

Còn có một máy MP4 ngâm trong vũng máu.

Cho nên, toàn bộ hao tốn này đều do tôi chi ra, may mà trước đó Lý phu nhân cho tôi 50 vạn tiền chữa trị, mới giảm bớt áp lực tài chính cực lớn này. Cha Tiểu Mỹ cầm tiền đi, không thể nói là mất mát cũng không thể nói là vui mừng, vẻ mặt có chút cô đơn —— số tiền này có lẽ là số tiền lớn nhất ông ấy từng thấy cả đời này, nhưng đây là dùng mạng của con gái ông đổi lại.

Trái lại con gái lớn của ông, đặc biệt con rể có chút hưng phấn, vây quanh ông bố vợ không ngừng nói lời màu mè.

Cha Tiểu Mỹ muốn mang tro cốt con gái về Thương Khâu Hà Nam, chôn cô trên một đỉnh núi đón ánh mặt trời, mỗi ngày nhìn ngắm vầng thái dương mọc lên từ phía đông, lặn xuống phía tây. Tôi xin ông ấy địa chỉ, nói lúc rảnh rỗi đến bái tế, nhờ tác dụng của tiền bạc (lúc bồi thường tôi chủ động bỏ thêm 30 vạn), hoặc là bi thương của ông ấy đã giảm bớt một ít, ông ấy nói cho tôi biết, còn nói rảnh rỗi đến chơi cũng được.

Trong thời gian đó Âu Dương cảnh quan từng tìm đến tôi mấy lần, nói chuyện Vương Lạc Hòa.

Người nọ không có hộ khẩu, không có giấy chứng minh nhân dân, cũng không biết gã đến từ phương nào, là người phương nào, tự xưng Vương Lạc Hòa, tuổi tác khoảng 50 tuổi, dung mạo dị thường, trên người có thứ khoa học không giải thích được (có lẽ là biến dị gien), biến thành "người sói"(kỳ thật là người vượn), chết vào tuần cuối tháng 11 năm 2007, tử trạng khá thảm.

Âu Dương cảnh quan hỏi tôi, Lục Tả cậu cho rằng Vương Lạc Hòa chết như thế nào?

Tôi nói pháp y nói thế nào? Ông ấy nói pháp y cũng nôn đến mức hỏng hiện trường, nghiên cứu hồi lâu không có kết luận, nói đến nay mới thấy một người chết thảm như vậy. Tôi giúp ông ấy chỉ vào dấu ngoặc trên hồ sơ, nói có phải vì biến dị gen, không ổn định, kết quả đột biến nên chết không. —— Có lẽ thế nhỉ? Ông ấy nhìn tôi thâm thúy, cười, nụ cười này có rất nhiều ý nghĩa.

Tôi nói má, đừng nói ông tưởng tôi làm nhé? Cả quá trình tôi đều trong tầm mắt của các ông, còn thiếu bị vây xem nữa thôi.

Ông ta lắc đầu, nói quả thật không có chứng cứ chứng minh là cậu làm, nhưng mà, từ thông tin tôi nghe được, tôi cảm thấy cậu rất đáng nghi. Nhưng mà có sao chứ? Tôi chỉ là cảnh sát quèn, không phải lãnh đạo, cho nên không có quyền lên tiếng, chỉ có thể buông tha cho khả năng cậu là hung thủ. Nhưng mà có một chuyện, sau này tôi có chuyện gì khó xử tìm cậu hỗ trợ, cậu phải đồng ý.

Tôi lắc đầu, nói ngoại trừ hỗ trợ chuyện động phòng, chuyện khác không bàn nữa.

Ông ta muốn vỗ vai tôi, nhưng tay dừng giữa không trung, chỉ vào người tôi hậm hực cười, nói tôi có thể làm chú cậu đó, cậu giỡn mặt với thím cậu hả! Tôi nói làm sao tôi biết tôi có mấy thím chứ, đi qua đường Thôn Xuyến có bao nhiêu ngọn đèn đỏ, ông dám nói ông chưa từng thu phí giường phí kiểm tra thân thể không? Ông ấy vẻ mặt chính khí lẫm liệt, nói không có, ông ấy chưa bao giờ làm mấy chuyện này.

Được rồi, mặc kệ tôi tin hay không, dù sao ông ấy tin.

Đã trải qua một lần Đóa Đóa, Tiểu Mỹ, tổng cộng hai lần uy hiếp, khiến tôi cảnh giác —— trên thế giới này cho tới bây giờ đều không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ kẻ địch trốn trong bóng tối, âm ngoan xảo trá kiêm hèn mọn, ngay cả xã hội đen đều có quy tắc ngầm "họa không dính người thân", họ cứ thế coi như không nhìn thấy, tôi không biết tôi có cách thế giới đáng sợ này xa lắm không, nhưng Vương Lạc Hòa đến, đã cho tôi hồi chuông cảnh báo. Tôi mù mờ không biết, không biết tới cùng còn có thể Lý Lạc Hòa, Lưu Lạc Hòa nào đến nữa không.

Trên thế giới này nhiều chuyện kinh khủng lắm, nhưng khiến cho người ta rùng mình, là lòng người.

Vì vậy, tôi đưa ra một quyết định gian nan: Rút lại cổ phần trong cửa hàng, không tham dự vào việc kinh doanh của cửa hàng trang sức nữa.

A Căn rất giật mình, hỏi tôi tại sao? Tôi nói với anh ấy về nỗi băn khoăn của tôi, nói trước đó nhìn thấy Trịnh Y Kiện diễn thanh niên tóc bạc, tự gọi "Thiên Sát Cô Tinh", tôi rất giống anh ta, hôn nhân khó thành, bạn bè xa lánh, họ hàng không nhận, huynh đệ thiếu sức...Bấm ngón tay tính toán, một xấp to các loại lý do đau trứng. Anh trai ơi không phải tôi không muốn cùng anh gây dựng sự nghiệp, cùng nhau phấn đấu, chỉ là sợ gây phiền hà cho anh.



(Phim Anh Hùng Bản Sắc của Trịnh Y Kiện https://www.youtube.com/watch?v=bHic25otQ-U)

A Căn nói sợ cái đầu, hai cửa hàng này là hai chúng ta cùng làm, bây giờ đang phát đạt, cậu chuyển cho tôi là có ý gì? Đừng làm cái vẻ mê tín bảo thủ đó, Tiểu Mỹ đã chết, tôi biết cậu rất khổ sở, tâm tro ý lạnh, tôi đây cũng có thể hiểu được, nhưng không đáng, thật không đáng, người chết đã rồi, cuộc sống vẫn còn tiếp tục, người còn sống phải chịu trách nhiệm cho tương lai của mình.

Tôi rất ngạc nhiên nhìn anh ấy, nói sao anh nói ra một phen đạo lý nhiều vậy được, nhìn không ra đó.

Anh ấy cúi đầu thở dài một hơi, nói lần trước chuyện của Vương San Tình, bị cậu mắng tỉnh, suy nghĩ thật lâu, bây giờ tôi xem như đã nhìn thấu được —— bầu trời bay đến 5 chữ, chuyện chẳng có gì hết!

Chúng tôi nói chuyện thật lâu, sau đó tôi chiết một ít cổ phần cho anh ấy, lại chiết một ít cho Cổ Vĩ một cửa hàng trưởng khác ngoài Tiểu Mỹ, cuối cùng giữ lại 10% cổ phần, nhưng không tham dự kinh doanh cụ thể. A Căn hỏi tôi kế tiếp định làm thế nào? Tôi nói chưa nghĩ ra, dưỡng thương trước đã, sau đó suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.

Những ngày kế tiếp tôi an tâm dưỡng thương, khôi phục, sau đó đọc sách viết chữ, cơ bản không có chuyện gì, rất bình tĩnh. Tôi hồi phục rất nhanh, tổng cộng chưa tới hơn một tháng tôi đã xuất viện, bác sĩ của bệnh viện cũng không ngạc nhiên, ngược lại cảm thấy mối phiền toái là tôi đã đi, rốt cuộc thanh tĩnh rồi. Vì sao? Đây chủ yếu vì Tiểu Đạo Lưu Manh Tiêu Khắc Minh này, luôn chơi xấu ở nhà tôi ăn chùa uống chùa, không có việc gì thì tìm tôi chơi, thuận tiện dụ dỗ mấy em y tá của bệnh viện. Mỹ nữ ở đâu cũng là nguồn tài nguyên khan hiếm, phụ nữ bệnh viện này tuy nhiều, nhưng chất lượng tốt thì ít, năng lực dụ dỗ của Tiểu Đạo Lưu Manh rất mạnh, không bao lâu hai em ở bệnh viện dựa vào dung mạo vóc dáng xứng danh hiệu hoa khôi, đã bị anh ta chém ngã ngựa.

Yêu ai yêu cả đường đi, cũng có ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, bác sĩ nam của bệnh viện hiện giờ nhìn tôi, đều hận nghiến răng nghiến lợi.

Sau khi xuất viện, tôi chuyển đến một căn nhà ở ngoại ô, đó cũng là của tôi, thuê cho người khác ở, còn cung cấp khoản vay phòng. Ba người cùng thuê, vừa vặn có một người đi, vì vậy tôi liền chuyển qua đó. Ngoại ô, chung quy yên tĩnh hơn thành phố, hai người cùng phòng đi làm về trễ, tôi liền ở trong phòng dốc lòng đọc sách, muốn đọc hiểu, nhìn thấu 《 Trấn áp sơn loan 12 pháp môn 》. Tiêu Khắc Minh muốn qua chơi, tôi không cho, anh ta ở cầu vượt, quảng trường và tiểu khu ngay Đông Quản mở sạp xem tướng số, sống tạm cầm hơi (có đồng chí Đông Quản nào từng gặp một đạo sĩ hèn mọn như vậy chưa).

Cuộc sống thanh tĩnh như vậy trôi qua khoảng 1 tháng, đầu tháng 1 năm 2008, ông chủ Cố gọi điện hỏi tôi, cỏ Hoàn Hồn 10 năm lần trước kể, cậu còn cần không?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,