Chương 4 - Mẫn Hương quỷ dị
Trong lòng tôi đã có tính toán, liền gọi Tiểu Đạo Lưu Manh: "Lão Tiêu, mau chóng kết thúc công việc đi."
Tiểu Đạo Lưu Manh niệm xong một câu cuối cùng, kéo vài đường kiếm quyết xinh đẹp tiêu sái, kiếm hoa lượn lờ, khí độ trang nghiêm mà thả lại trước ngực, thu pháp, xoay đầu lại hỏi: "Sao rồi? Quỷ vật này thật là lợi hại, bần đạo đang mời được Thái Thượng Lão Quân cùng nó thương lượng, gần như thành công rồi, cậu muốn vo ve quậy phá gì?"
Tôi nói có lẽ tôi biết xảy ra chuyện gì rồi.
Anh ta hí ha hí hửng chạy tới, hỏi xảy ra chuyện gì vậy? Tôi quay đầu hỏi anh Lưu, nói tôi có thể gặp cô gái tên Mẫn Hương kia một lần không?
Anh Lưu rất khó xử, nói Mẫn Hương mặc dù tham gia 'ngành công nghiệp không khói', nhưng trong câu lạc bộ đêm này cũng có thân phận, có địa vị, nằm ghế đầu trong những cô gái hồng bài của câu lạc bộ đêm, trước mặt ông chủ lớn chưa chắc kém hơn tâm phúc hắn đây đâu.
Tôi nói tôi có thể xem thử ảnh của Mẫn Hương không? Hắn nói có thể. Thế là chúng tôi rời khỏi đường tắt, đến một phòng làm việc nhỏ ở tầng 2. Anh Lưu từ trong máy tính lấy ra hồ sơ những nữ giới làm tại câu lạc bộ đêm của họ, có ảnh có tên cũng có tuổi, rất tỉ mỉ xác thực, đương nhiên mặt này phần nhiều đều dùng tên giả, ví dụ như Tiểu Mỹ Tiểu Lệ Tiểu Phương, cùng có Andy, Vivi, Adela, Daisy...Tôi thấy rất nhiều, đương nhiên, mỗi người họ đều có một số thứ tự phân biệt.
Tiểu Đạo Lưu Manh nhìn thấy nhiều mỹ nhân như vậy, hoa cả mắt, giữ lại nước miếng tán dương nói chỗ các anh nề nếp quá.
Lật vài tờ, sau đó anh Lưu chỉ vào ảnh một cô gái nói: "Nè, đây là Mẫn Hương." Tôi và Tiểu Đạo Lưu Manh cùng nhau ghé đầu xem thử, là ảnh nghệ thuật, dáng vẻ ngược lại có vài phần tư sắc, giữa đuôi mắt đầu mày có vài phần cảm giác chưởng môn ngọc nữ Hong Kong (ngọc nữ này trong sự kiện giường chiếu của Trần Quán Hy, một tháng sau hình tượng ầm ầm sụp đổ), xinh đẹp, nhưng vừa nhìn liền biết từng PS, thế thì có bao nhiêu quốc sắc sinh hương, đều vô nghĩa. Nhìn lại ngày sinh tháng đẻ, sinh năm 1980, vậy chẳng phải đã 28 tuổi rồi? Mỹ nữ có nghiêng nước nghiêng thành đến mấy, làm nghề này tới tuổi này rồi, căn bản cũng đều là hoa tàn ít bướm, nên thu tay lại rồi chứ.
(Chưởng môn ngọc nữ đời thứ 7 là Trương Bá Chi đó các bạn)
Anh Lưu bổ sung một chút, nói các cậu nhìn hình không ra được gì đâu, tốt nhất là thấy người thật, người thật xinh đẹp hơn nhiều, lời nói cử chỉ, cũng rất có mị lực, làm cho người ta hãm sâu bên trong. Tiểu Đạo Lưu Manh nhìn tôi nói: "Nghe ý của cậu, có phải nói cô gái này cũng nuôi một tiểu quỷ?" Tôi gật đầu, hẳn là thế.
Phía trước từng nói, bàng môn ngoại đạo không hiện ở đất Trung Hoa, song ở những quốc gia xung quanh lại vô cùng sôi nổi. Tiểu quỷ ở đây, còn gọi là Kuman Thong (nam gọi là Kuman Thong, nữ gọi là Kuman Li), thường truyền lưu ở khu vực Thái Lan, những khu vực lớn như Indonesia, Malaysia, Campuchia, Myanmar, Singapore cũng khá phổ biến. Nuôi Kuman Thong , là một loại phương pháp dùng để khống chế quỷ hồn quá cố, thường dùng bùa chú pháp chú, có khi là nuôi để ký thác niềm thương nhớ, lưu luyến thân tình, còn lại có ép buộc nó làm việc cho người tạo ra nó, mưu cầu tư lợi.
Thông thường chùa chiền, thương nhân, sòng bạc, gia đình giàu có và nghệ sĩ, những người đó đều có nuôi Kuman Thong, nghe nói Hong Kong, Đài Loan có vài nghệ sĩ cũng có trải nghiệm nuôi Kuman Thong. Ví như Đóa Đóa của tôi, kỳ thật cũng là một loại Kuman Thong, cô bé thường xuyên quét dọn giặt quần áo cho tôi...Thế nhân có muôn vàn kiểu, cô gái mỹ danh Mẫn Hương này, có lẽ cũng dựa vào nuôi một con Kuman Thong, mê hoặc khách khứa, từ đó ngồi lên vị trí chị đại của câu lạc bộ đêm.
Anh Lưu hỏi các cậu rốt cuộc đang nói ý gì?
Tôi không nói chuyện, tôi cũng không phải quan phủ, bản thân nuôi một Đóa Đóa, sẽ không phóng hỏa nhà người khác, hơn nữa, cô ta nuôi Kuman Thong chỉ là để tăng mị lực bản thân, đồng thời thu được danh tiếng, cũng đã nỗ lực lao động siêng năng, quỷ có đường quỷ, gà có lối gà, tùy tiện chỉ ra, loại chuyện cắt đứt chuyện làm ăn của người ta sinh con ra không có lỗ đít, tôi đương nhiên sẽ không làm.
Song, thấy đám hắc khí mỏng manh trên cổ tên béo kia, chuyện dường như không đơn giản như vậy.
Vì vậy, tôi lại đưa ra đề nghị muốn gặp Mẫn Hương. Anh Lưu thấy tôi kiên trì, sắc mặt trầm trọng, trong lòng biết việc này tất có kỳ hoặc, hắn cũng quyết định không được, nói cậu chờ một chút, sau đó hắn ra ngoài. Chưa tới 5 phút, một người đàn ông đeo kính, phần cổ có vết sẹo như con rết bước vào, vẻ mặt gã lịch sự, mắt cười ti hí, rất nhỏ, híp thành một khe hở.
Anh Lưu nói đây là giám đốc quản lý chúng tôi -- giám đốc Dương.
Người đàn ông kia bắt tay chúng tôi, nói vừa rồi những lời chúng tôi nói, lão Lưu đã kể lại cho gã, bọn họ mấy tháng nay quả thật cảm giác có chút kỳ quái, đã có ba vị khách mất tích khó hiểu, chỗ cuối cùng xuất hiện đều là ở đây, tiếp tục như vậy, hậu đài có cứng đến mấy cũng phải ngã; còn có vài chuyện quỷ dị xảy ra, nếu không phải gã và lão Lưu đè ép mạnh mẽ, thuộc hạ đã sớm bỏ đi hết. Vốn định mời Trương đại sư Trương Chí Uy đến hỗ trợ xem thử, nhưng ông ta luôn bận rộn, bây giờ có hai vị ở đây thì tốt rồi, nếu có thể tra ra được nguyên nhân, đương nhiên hậu tạ.
Trong lòng tôi nhảy dựng, hỏi có khách mất tích? Hắn nói đúng, con ma men ngày hôm qua cũng đã mất tích, buổi tối bạn ở cục cảnh sát còn gọi điện sang hỏi thăm đó. Nghe gã nói vậy, trong lòng tôi cũng có chút sợ hãi rồi.
Vì sao? Trước đó từng nói, tiểu quỷ hoặc Kuman Thong, có thiện có ác, thiện chính là có đạo, có người biết pháp môn hoặc tăng lữ chùa miếu, tiêu mòn oán khí lệ khí, ban đầu ngoan ngoãn, giống như Đóa Đóa, chỉ là sau này âm phong gột tẩy tính tình mới dần quái đản; Cũng có ác, ác này là cô hồn dã quỷ trong đất hoang, có ý thức, trong lòng không cam chịu, hết thảy hành động tự có chủ trương, sẽ cùng người nhận nuôi luyện chế thương lượng nguồn cấp dưỡng thức ăn mỗi ngày, nó ác, liền cực độ khát vọng với mỗi một năng lượng hồn trong ba hồn của cơ thể người, cần cách một thời gian ngắn, hại chết một người, nuốt chửng hết ba hồn bảy phách.
Nếu là như thế, đó là một con ác quỷ rồi.
Bà ngoại nói cho tôi biết, "Tích đức làm việc thiện, tự giải quyết cho tốt", trong câu nói này hàm chứa rất nhiều ý.
Nếu có một ác quỷ biến thái cắn nuốt người sống tồn tại mà tôi không ra tay, vậy bà cụ nhà tôi hẳn sẽ không bằng lòng đâu nhỉ?
Tôi nói với gã tôi muốn gặp Mẫn Hương một lần.
Giám đốc Dương nói đi xem Mẫn Hương có khách không, anh Lưu nghe dặn dò đi ra ngoài, mà gã thì trò chuyện cùng chúng tôi. Đối với loại chuyện chém gió này, từ trước tới nay tôi vẫn chưa từng thấy ai lợi hại hơn Tiểu Đạo Lưu Manh, lúc này anh ta lập tức tiếp nhận tán gẫu, cùng giám đốc Dương trò chuyện rất vui vẻ, tôi lười bịa chuyện ứng phó, chỉ ở bên cạnh nghe, thỉnh thoảng phối hợp vài câu.
Một lát sau, anh Lưu gọi điện thoại sang, nói Mẫn Hương vừa tiếp Mã chủ nhiệm xong, bây giờ đã có thời gian.
Giám đốc Dương nói bảo cô ta sang đây một chuyến. Gã nói xong, ngồi ngay ngắn, xem chừng địa vị người này đúng là cao nhất.
Đợi khoảng 5 phút, cửa mở, một làn gió thơm thổi tới, một cô gái cao gầy mặc áo dài màu lam phấn đi vào dưới sự hướng dẫn của anh Lưu. Tôi tập trung nhìn, chỉ thấy vị mỹ nữ kia tóc đen mái mỏng, da nõn nà, trắng như tuyết đầu mùa, mày ngài xanh đen, giữa sóng mắt lưu chuyển, quả nhiên xinh đẹp gấp trăm lần so với trong hình, giống như tiên nữ trên trời lạc xuống trần gian. Cô ta vừa tiến đến, giám đốc Dương cứ nhìn chằm chằm, vội vàng đứng lên, mời cô ta ngồi trên sofa khu đón khách.
Tôi cũng không khỏi nhộn nhạo tâm hồn, nghĩ đến đạo sĩ lưu manh háo sắc bên cạnh tôi đây tất nhiên sẽ chảy cả nước miếng rồi.
Thế nhưng, không có. Tiểu Đạo Lưu Manh liên tục cảnh giác nhìn Mẫn Hương ngồi bên góc sofa.
Tôi mới nhớ tới, Mẫn Hương này, nhất định có tiểu quỷ trợ giúp ả tăng trưởng mị lực. Vừa nghĩ thế, răng cắn mạnh đầu lưỡi một cái, đau nhức, sau đó mộc bài chỗ ngực truyền đến một làn hơi lạnh lẽo, tôi trừng mắt nhìn lại, chời địu, "da nõn nà, trắng như tuyết đầu mùa" gì đâu, phấn phủ quả thực so với quét tường còn dày hơn, cả người son phấn lòe loẹt như trang trí cửa hàng, làm cho dạ dày người ta nôn nao, thầm muốn nôn mửa.
Tiểu Đạo Lưu Manh cũng cười lạnh —— cô gái này tư sắc vốn không tồi, thế nhưng làm gà nhiều năm, ngày đêm miệt mài dục vọng, thân thể đã sớm xồ xề, chưa nói tới bảo dưỡng gì, tự nhiên cũng có vài phần già cỗi suy yếu, anh ta thích tươi xinh, khẩu vị cũng không nặng. Thông qua Đóa Đóa cho tôi tầm nhìn cộng hưởng, tôi lập tức chứng kiến trên người cô gái này sương đen lượn lờ, có lẽ pháp môn của ả là tăng cường mị lực bản thân, nhưng phương pháp nuôi tiểu quỷ của ả cơ hồ lại ngu ngốc, nhìn như thế, thậm chí có chút cảm giác bị cắn trả vào thân.
Giám đốc Dương giới thiệu song phương, Mẫn Hương nhìn thấy trang phục đạo sĩ của Tiêu Khắc Minh, lập tức nhíu mày, nói đây là có chuyện gì? Mấy thứ đạo sĩ giả danh lừa bịp hại nước hại dân đã tới cửa rồi hả? Thời buổi này mười người mặc áo đạo sĩ thì có chín người nói mình là của Mao Sơn, đây cũng thế phải không?
Giám đốc Dương nhìn về phía Tiêu Khắc Minh, anh ta rất thành thật gật đầu, nói tôi cũng là đạo sĩ Mao Sơn.
Mẫn Hương lập tức cao giọng hét lớn: "Vậy còn không mau chóng cút xéo?"
Giám đốc Dương có chút do dự, một khắc kia trong mắt gã, thỉnh cầu như thế của giai nhân tất nhiên không thể cự tuyệt, mạo phạm không được, song lý trí lại cảm thấy phải điều tra đến cùng, vì vậy bắt đầu xoắn xuýt. Tôi thầm nghĩ Kim Tằm Cổ này đã chiếm được mấy tháng, tôi ngày đêm nghiền ngẫm, cũng có một ít 'pháp lực', thấy ả chua ngoa kiêu ngạo như thế, lập tức kết Bất Động Minh Vương ấn, hướng cô gái này đọc ra chân ngôn nói: "Linh!"
Một tiếng này thật lớn, không gian chấn động, có tiếng vang, lập tức đánh tan thật nhiều hắc khi trên người Mẫn Hương này.
Linh ——
Nhận xét
Đăng nhận xét