Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 3 - Chương 7

Chương 7 - Xin cây bị từ chối, làm sao bây giờ?

Chủ đề xin cỏ Hoàn Hồn 10 năm vừa được nói ra, sắc mặt lão liền cứng lại, nhìn tôi, dáng vẻ rất khó xử.

Im lặng một hồi, lão cân nhắc câu từ, sau đó nói gốc cây cỏ Hoàn Hồn kia, vốn cũng không có gì trân quý, chỉ là rất thưa thớt hiếm gặp, lão cũng là trước kia cảm thấy ngạc nhiên, liền từ Nam Ninh nhổ về đây trồng, vốn cũng không ngờ nó sống sót, không ngờ còn mọc lên rất dễ thương, sinh trưởng mãi đến ngần ấy năm, giống như cỏ dại. Vốn dĩ nếu cậu đến sáng tuần trước, đã là bạn của ông chủ Cố, tặng cho cậu ngay, nhưng mà -- bốn ngày trước có một ông Nhật Bản cầm Canon tới đây du ngoạn, nói ông ta muốn nó, một phen cò kè mặc cả, cũng dùng 100 vạn thành giao, ngày ấy ông Nhật đó giao trước 10 vạn tiền cọc, sau đó quay về gọi người đến nhổ trồng, ngày mốt sẽ đến, cho nên...

Lão cuối cùng rất xấu hổ nói, mặc dù lão trước nay luôn thù hận người Nhật, nhưng mà lại có tình cảm sâu đậm với nhân dân tệ, vườn thực vật nhỏ này thường ngày chí phí cũng nhiều, số vào chẳng bằng số ra, lão dần dà cũng duy trì không nổi nữa, nếu có thể có được nguồn ủng hộ tài chính lớn như vậy, lão cũng có thể nhẹ gánh một khoảng thời gian.

Nói đến như vậy, căn bản không phải đang diễn trò, sau đó tôi đề xuất yêu cầu xem thử cỏ Hoàn Hồn 10 năm có hình dạng thế nào, cũng bị chủ nhân uyển chuyển từ chối, lão hiển nhiên đã nhận định khoản làm ăn này không thể bị phá hỏng, sợ tôi sinh ra ác ý, cho nên có vẻ hết sức cẩn thận. Đương nhiên, lão cũng không bịt kín hết cửa, lúc bưng trà tiễn khách, lão nói Lục Tả tiên sinh, nếu cậu có lòng, có thể cầm 100 vạn đến mua, người Nhật Bản và người Trung Quốc, tôi đương nhiên thích làm ăn với người Trung Quốc. Trong vòng 2 ngày, nếu cậu có tiền, cứ việc qua đây, tôi cho cậu liền.

100 vạn -- trong lòng tôi cay đắng, mặc dù trước kia chuyển nhượng cổ phần có chút tiền dư, nhưng nhiều như vậy...Trong tay tôi nào có? Lập tức trở về, bán nhà bán xe, chuyển nhượng cổ phần, cũng không kịp đâu nhỉ?

Tôi cùng Tần Lập rời khỏi vườn, tôi ngồi xổm trên vỉa hè cạnh ô tô, Tần Lập cũng ngồi xổm xuống, châm một điếu thuốc đưa cho tôi.

Tôi khoát tay, nói không hút. Tần Lập cảm thấy có chút ngượng ngùng, dù sao cũng là người hắn đưa đến, nhưng mà chủ nhà này bên ngoài khách khí, nhưng thực chất bên trong lại là thái độ cự tuyệt người cách xa ngàn dặm, thực là khiến người ta khó chịu. Tôi không hút thuốc lá, hắn liền chạy xuống dưới chiều gió, hút hết điếu thuốc này, sau đó, vứt đầu lọc trên mặt đất, hung hăng nghiền, sau đó hỏi tôi, có muốn nói cho ông chủ Cố một tiếng không, nếu thật sự rất cần cái cây đó, lại thiếu tiền, có thể mượn tạm của ông chủ Cố.

Tôi nói không cần, lúc này gió biển thổi đến, mang theo một ít hơi ẩm và mùi, tôi đứng dậy cười, nói mẹ nó, cái thứ gì đâu, thiên nhai nơi nào mà không có cây cỏ, không phải một gốc cây thôi sao, không có tiền, bố đây chắc gì sẽ không lấy được? Nực cười!

Tần Lập chỉ tưởng rằng tôi đang phát tiết cơn tức, hắc hắc cười, không nói lời nào.

Lái xe trở về, dọc đường tôi hỏi Tần Lập có bận gì không? Hắn nói may mắn, bận thì cũng không bận, chỉ là gần đây công ty của ông chủ Cố đang làm kiểm kê cuối năm, rất nhiều chuyện trăm công ngàn việc, tương đối phiền toái, nghe hắn nói vậy, tôi trực tiếp kéo hắn đến Bát Châu cảng, nói huynh đệ tôi sẽ không mời anh ăn cơm nữa, lần sau gặp mặt, không say không về. Hắn nói Lục Tả cậu là người ông chủ Cố coi trọng, lại thân mang kỳ thuật, bận rộn là tất nhiên, nếu cậu rảnh có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, uống rượu ăn cơm, tùy chọn chỗ.

Tôi vỗ vai hắn, nói thật ngại quá, phiền anh một chuyến tay không rồi.

Tần Lập rời đi, còn tôi thì nhìn bóng lưng hắn đi xa, đứng yên trầm mặc.

Nếu kể về tôi và Tần Lập, kỳ thật vẫn có một đoạn chuyện xưa. Năm ngoái, tôi đi theo ông chủ Cố cùng nhau chạy vài vụ làm ăn, hắn rất thưởng thức tôi, muốn đề bạt tôi làm trợ thủ của hắn. Sau này bị Tần Lập dùng thủ đoạn ngăn cản, cụ thể là gì sẽ không kể rõ, dù sao sau này không thành công. Nhưng ông chủ Cố coi như không tồi, lại giới thiệu tôi cho em họ hắn là A Căn, cùng nhau mở cửa hàng, làm chút buôn bán nhỏ.

Nói thật, thủ đoạn của Tần Lập kỳ thật tôi đã nhìn ra, nhưng mà tôi không lên tiếng.

Hắn lại tự cho là mưu thành. Kỳ thật, tôi cũng không trách hắn lắm, chí hướng con người khác nhau mà, hắn thích cái loại cảm giác "dưới một người, trên vạn người" trong công ty ông chủ Cố, hắn cho rằng mình là người nắm quyền thứ hai (kỳ thật có mấy phó tổng), nhưng trong mắt tôi đó là công việc của một chân chạy vặt, còn xa mới bằng tôi ở Đông Quản kết hội cùng A Căn, tuyển mấy đứa nhỏ lanh lợi và mấy em gái vừa mắt làm thủ hạ, trải qua cuộc đời nhàn hạ của ông chủ nhỏ.

Hắn thích nở mày nở mặt, phồn hoa và nghênh đón mê hoặc hư vinh, còn tôi, thì thích ở một địa phương nhỏ lẳng lặng hưởng thụ cuộc sống.

Trong lòng tôi, một là mất tự do, hai là tự do, tự nhiên không khó lựa chọn.

Về tới khách sạn, tôi ngồi trong phòng suy nghĩ chốc lát, sau đó đến cửa hàng gần đó mua một bộ trang phục leo núi màu đen, nón len, kính mắt màu trà và khẩu trang, sau đó mua ống nhòm cấp quân dụng số độ lớn, những trang bị này sau khi không dùng có thể đổi lại. Lúc trở về tôi thấy đã có quầy hàng thuê xe đạp, ở ven đường tình nhân. Tôi không lái xe, bắt xe buýt tới phụ cận quầy hàng kia, thời tiết lạnh, việc làm ăn trong cửa hàng cũng không đông, qua cò kè mặc cả, chủ quầy quyết định ra giá 30 đồng/giờ, cho tôi thuê.

Nói thật, vẫn quá đắt, tôi thật đau lòng mà!

Khoảng 2 giờ chiều, tôi đạp xe dạo vòng quanh đảo Dã Lư. Đảo này không lớn, đứng trên núi đối diện nhìn xuống, cũng chỉ có một khối nho nhỏ. Tôi nhanh chóng đi tới phụ cận vườn cây tư nhân này, vừa giả vờ du ngoạn, vừa thừa dịp người ta không chú ý, khảo sát địa hình, nghiên cứu lộ tuyến. Nhưng vì không biết cây cỏ Hoàn Hồn 10 năm kia trồng ở đâu, cho nên không có mục đích, một mảnh mù mờ.

Tôi có chút sốt ruột, vườn cây này nói lớn không lớn, nói nhỏ ngược lại thật đúng là không nhỏ, bên ngoài bên trong, các loại hoa cỏ khác nhau bung nở, có mai vàng, ngoài có hoa vàng, trong có vân tím, xác nhận là mai Khánh Khẩu quý báu, theo lý thuyết loại cây này hẳn là ở trung bộ Tần Lĩnh, loại khu vực tốt nhất là khu núi Daba, phân bố ở những khu vực phía bắc như Thiểm Tây, Hồ Bắc, có thể nhìn thấy hoa vàng nở rực rỡ ở đây, chứng tỏ chủ nhân nơi này, một ông già sún răng có chút bản lãnh.

À, đúng rồi, lão tên Hồ Kim Vinh.

Vậy, nói không chừng cỏ Hoàn Hồn 10 năm mà Đóa Đóa cần, thật sự có khả năng xuất hiện ở đây.

Trong lòng tôi vốn có điều cố kỵ, buổi sáng tôi tới tìm thuốc, bị từ chối, nhưng nếu ban đêm cây thảo dược này mất, chủ nhân sún răng này tất nhiên sẽ nghĩ ngay là tôi trộm. Lão vốn sẽ không để ý đến một gốc cây không ra gì này, nhưng giờ phút này, cây đó giá trị 100 vạn, đó là tiền chất đống cũng không đổi được, lão làm sao bỏ qua, đến lúc đó tôi nhất định gặp phiền toái. Nhưng giờ khắc này tôi lại không đợi nổi nữa, nếu có thật, những thứ khác đều dễ chuẩn bị, phương pháp triệu hồi hồn Đóa Đóa cũng chỉ thiếu một ngày lành tháng tốt này thôi.

Tôi đợi không nổi, Đóa Đóa cũng đợi không nổi, thời gian dài dằng dặc.

Kỳ thật biện pháp tốt nhất là mua chuộc một hai công nhân trong đó, cho tôi thông tin cụ thể, sau đó mới hành động. Nhưng mà ngày mốt người Nhật sẽ tới lấy hàng, tôi không có thời gian. Nghĩ tới đây, tôi không nhịn được căm hận thằng cha hét giá kia. Nói thật ra, tôi là một thanh niên bình thường, lại đối với ngành điện ảnh và truyền hình Nhật Bản (tôi là nói tới kịch và anime Nhật, các bạn đừng nghĩ bậy), vô cùng quý mến -- năm đó khi xem "Một Lít Nước Mắt", tôi thế mà rất thích Sawajiri Erika (đáng tiếc sau này gả cho một thợ chụp hình gần 50 tuổi). Đương nhiên, tôi cũng vô cùng khó chịu với chính khách và cánh hữu của quốc gia này, nhưng tổng thể mà nói, tôi sẽ không mở đất nã pháo bậy, mất lý trí đi thống hận nó lung tung.

Như tôi đã nói trước đó, thế giới này, ở đâu cũng có người tốt, cũng có cả người xấu.

Nhưng mà bây giờ, tự đáy lòng tôi thống hận người Nhật làm loạn kia.

Tôi ở đảo Dã Lư đợi đến 3 giờ chiều, vẽ gần xong bản đồ địa hình, khảo sát cẩn thận đường lui và một ít biện pháp khẩn cấp. Lúc trở về vẫn đạp xe đạp, 1 tiếng 18 phút, chủ tiệm cứng rắn bắt phải trả tiền hai giờ, một phen cò kè mặc cả dùng 50 tệ thành giao. Khi tôi đi xe buýt trở về khách sạn đã là 5 giờ chiều, trở lại phòng, phát hiện Tiểu Đạo Lưu Manh nằm úp sấp trên một chiếc giường khác, đang ngủ o o.

Tôi một cước đá tỉnh anh ta, hỏi anh ta buổi tối có hoạt động, có đi không?

Anh ta mơ mơ màng màng, miệng còn chảy nước miếng, chép miệng, phục hồi lại tinh thần hỏi đi đâu, làm gì?

Tôi ngồi xuống, đem chuyện một năm rõ mười kể lại cho anh ta. Tiêu Khắc Minh hết sức tức giận, mắng to, đầu tiên là chửi chủ của vườn cây kia thấy lợi quên nghĩa, đầu cơ tích trữ, rồi sau đó lại mắng đồ con hoang người Nhật, nhiễu loạn trật tự thị trường xã hội, vốn là cây cỏ dại ven đường, cũng không phải hoa lan quý báu, hơn 10 đồng, mấy trăm đồng, lâu thì hơn vạn, cứ thế mua là được rồi, làm chi mà đến 100 vạn, đây là hù dọa ai? Bọn Nhật vốn chẳng phải rất khôn khéo sao, lúc này sao vờ ngớ ngẩn ra rồi?

Cuối cùng anh ta tổng kết, nói gã Nhật nhiều tiền ngu người, vườn cây thấy lợi quên tâm.

Tôi nói đúng, chửi rất tinh tế, nhưng kế tiếp làm sao bây giờ? Phải biết rằng, vì Đóa Đóa, cây cỏ Hoàn Hồn 19 năm kia tôi ở thế bắt buộc, nhất định phải lấy vào tay.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,