Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cương Cổ Sự Quyển 2 - Chương 14

 Chương 14 - Họa không dính người thân?

A Căn nói xong cũng không thèm để ý, tôi nghe mà một trận đầu váng mắt hoa.

Việc dấu tay máu trên tường này, kỳ thật chương 1 trong "Thần Điêu Hiệp Lữ" của Kim Dung đã xuất hiện, đó là thói quen giết người của đạo cô buồn tình Lý Mạc Sầu, cũng là tuyên ngôn tự tin thực lực. Song trong thế giới vu cổ hiện thực, loại dấu tay máu này kỳ thật cũng tồn tại thật sự, sớm nhất trong lịch sử phải kéo dài tới thời kỳ đầu sơn trại của bộ tộc Nam Cương. Lúc đó nhân lực là tài nguyên chân chính, không tiện lạm giết, hai trại hoặc bộ sở hữu nhân viên thần chức như pháp sư bà đồng, nếu có thù oán, sẽ ở cửa thôn, bên cạnh giếng hoặc cạnh nhà đối phương, in một dấu tay máu chảy đầm đìa, dùng để cảnh cáo.

Sau đó song phương đấu cổ, kẻ thua trại bại nhân vong, kẻ thắng nhận được dân cư tài vật.

Dấu tay máu này, cùng một nguyên lý với hai thân sĩ phương tây khi quyết đấu thì ném găng tay trắng.

Song khác biệt chính là vu cổ thuật, cho tới bây giờ đều rất hiếm xung đột chính diện, đại đa số kẻ gieo cổ từ đầu tới đuôi đều sẽ không lộ diện.

Đây là sư thúc cuồng ngạo kia đang khiêu chiến với tôi.

Mà tôi lúc đó, vẫn đang nằm trong bệnh viện, mặc dù đã bắt đầu làm một vài huấn luyện phục hồi, nhưng muốn nói tới nhảy nhót lung tung đi đấu cổ, quả thực là mơ mộng hão huyền. Nói thật, nếu có khả năng, tôi tình nguyện giao cuốn sách nát đó cho tiện nghi sư thúc, dùng để cầu bình an. Song thế giới thường không đơn thuần như vậy, tôi giao cho gã rồi, gã sẽ nghĩ nội dung trên đó tôi đã biết, tôi có thể trả thù gã không, nếu trả thù, sao không ra tay trước diệt cỏ tận gốc, chấm dứt cái cọc phiền toái này...

Được rồi, vốn không thù không oán, bây giờ lại không giết không được, đây là chuỗi ngờ vực, nhược điểm của nhân tính.

Tôi suy nghĩ chốc lát, lập tức gọi điện thoại cho tiểu đạo lưu manh đang tiêu dao khoái hoạt ở đâu không biết, muốn anh ta đến cửa hàng trông nom giúp tôi một lúc. Tiếng trong điện thoại ầm ĩ, thỉnh thoảng có giọng nữ truyền đến, anh ta cũng sảng khoái, lập tức đồng ý, nhưng mà lắp bắp nói, gần đây hơi kẹt tiền tí.

Tôi nói được, khi nào quay lại tôi cho anh một vạn tiêu xài. Anh ta vui mừng, nói tôi đây tiêu xài đúng mực, mời một vệ sĩ cao nhân dân gian như anh ta là hời to.

Tôi lại gọi điện thoại cho Âu Dương cảnh quan, báo cho ông ấy tình hình này.

Vào buổi tối Lý tiên sinh đổi cho tôi một phòng bệnh cao cấp một giường, nối liền cùng phòng con gái ông ấy Tuyết Thủy. Tôi cũng không từ chối, an nhiên hưởng dụng, vào ban đêm ông ấy nói với tôi chuyện thù lao, tôi đã từ chối, nói không cần, chuyện này dễ như trở bàn tay thôi, huống hồ bệnh tình của Tuyết Thụy cũng không lập tức chuyển biến tốt đẹp. Ông ấy không nói thêm nữa, nắm thật chặt tay của tôi.

Tôi rất sầu lo về sư thúc âm thầm ẩn núp kia, mặc dù cho tới bây giờ tôi còn chưa biết tên gã, đến từ phương nào, nhưng gã đã thành công cắm vào lòng tôi một vết xước, đứng ngồi không yên, như kẹt ở cổ họng. Tôi rất khó hiểu, cũng đã nhiều ngày như vậy rồi, thằng cha này không biết tôi đang ở bệnh viện sao? Sao không trực tiếp tới tìm tôi, ngược lại đến cửa hàng của tôi in dấu tay máu quái quỷ gì?

Tối đến Tiểu Mỹ vẫn như cũ vội tới đưa cơm cho tôi, lần này cô ninh canh hạt sen ngân nhĩ loãng, tôi bảo cô ấy tạm thời mấy hôm đừng tới đây nữa, cô ấy không để ý tới, cười nói có phải coi trọng con gái của ông chủ kia rồi không, tôi nói nào có, ngực của cô bé ấy cũng không lớn bằng em. Tiểu Mỹ đỏ mặt, quay đầu đi không nói lời nào. Tôi cũng thuận miệng nói vậy thôi, lời vừa ra khỏi miệng liền cảm thấy mình quá càn rỡ, vội vàng lấp liếm, cô ấy quay lại nhìn chằm chằm tôi, đột nhiên hỏi anh có thích em không? Tôi nhất thời cứng họng, ấp a ấp úng hồi lâu, nói em xinh đẹp như vậy, anh đương nhiên là thích...

Câu sau của tôi còn chưa nói ra khỏi miệng, đã lập tức bị cô ôm chặt lấy. Cơ thể cô rất mềm mại, cũng căng tròn, trong mái tóc rối tung có mùi dầu gội rất dễ chịu, cô chôn đầu trong ngực tôi, khóc thút thít, có tiếng khóc truyền đến, chưa được chốc lát, đồng phục bệnh nhân của tôi đã ướt. Tiếng khóc này khiến lòng tôi mềm đi, tựa như giấy ăn ngâm trong nước.

Sau đó chúng tôi đều không nói gì, lẳng lặng dựa vào nhau.

Tiểu Mỹ nói ra cảm thụ tích tụ trong lòng bấy lâu, hơn nữa dũng cảm biến thành hành động, vào một khắc kia, có ấy có lẽ đã hạnh phúc; Còn tôi, ôm một cô gái xinh đẹp thân thiết như vậy vào lòng, cảm thụ được tình cảm nồng cháy và hương thơm dễ chịu của cô, một loại cảm tình được người quan tâm, được người thương nhớ thăng hoa, khiến tôi không muốn buông bỏ, ở một khắc kia, tôi nghĩ tôi cũng có thể hạnh phúc.

Thế nhưng, nhân sinh nếu có thể quay về quá khứ, tôi tình nguyện khi ấy mình nhẫn tâm, cắt đứt tình căn của mình và Tiểu Mỹ.

*********

Liên tiếp mấy ngày, tôi cẩn thận đề phòng, nhưng thằng cha tự xưng là sư thúc của tôi kia nghiễm nhiên biến mất.

Cảnh sát vẫn tiếp tục truy tra, nhưng động tĩnh càng ngày càng nhỏ, Đông Quản là một thành phố dân cư lưu động với đơn vị là trăm vạn, ở khu vực dày đặc như thế tìm một người, nói thật rất khó, dù sao hắn không phải tội phạm truy nã cấp A trên danh nghĩa của bộ công an. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, tựa như một đoạn trong phim truyền hình, một thành phố từ bóng tối yên lặng đến vạn nhà rực rỡ, chẳng qua chỉ ngắn ngủi vài giây.

Cô gái Hong Kong Tuyết Thụy cách vách của tôi, bệnh tình của cô bé đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, liên tục vài ngày lần lượt bài tiết độc tố, vào ngày thứ tư đã không còn tiêu chảy nữa, cổ độc đã tan hết, tinh thần liền tốt hơn nhiều, sức ăn cũng tăng cường không ít. Việc làm ăn của Lý tiên sinh bận rộn, vào ngày thứ năm sau khi xác định con gái căn bản không sao nữa, quay về Hong Kong. Lý phu nhân mặc dù oán giận, nhưng nụ cười trên mặt càng ngày càng nhiều. Bà ta thường xuyên tới chỗ tôi ngồi, tán gẫu cả ngày, thỉnh giáo một ít vấn đề. Tôi có thể đáp thì đáp, không thể thì né tránh.

Lý phu nhân kể rất nhiều chuyện về con gái nhà mình, bà nói con gái bà vốn tính tình hoạt bát sáng sủa, luôn nghịch ngợm phá phách, như một đứa con trai, nhưng từ khi trúng Hàng Đầu này, tính cách đại biến, trở nên nhát gan mẫn cảm, mắc chứng trầm cảm nhẹ, hơn nữa vì cơ năng thân thể biến yếu, thị lực càng ngày càng giảm, thoái hóa, chỉ có thể nhìn thấy vật thể ở gần. Bà ta bảo tôi tiếp xúc với con gái bà ấy nhiều chút, cổ vũ ủng hộ cô bé chút.

Tôi nói được, nhưng mà mỗi khi tôi đi la cà, Tuyết Thụy nhìn thấy tôi, đều nghiêng đầu đi không nói lời nào.

Cô gái nhỏ kia có lẽ là nhớ lại dáng vẻ thê thảm của mình ngày ấy, thẹn thùng.

Nhìn thấy cô bé 16 tuổi, tôi nhịn không được nhớ tới bản thân những năm đó, lúc đó tôi thật là có chút nghé mới sinh không sợ cọp, một mình giấu mấy trăm đồng, chạy đến phía nam nương nhờ đồng hương, kết quả nhớ lầm địa chỉ, một thằng nhóc nghèo đến từ nông thôn ghé qua thành phố phồn hoa, vừa nhát gan vừa sợ hãi, nói cũng không dám nói, mặc đồng phục học sinh cũ nát (lúc đó thế mà mặc đồng phục học sinh, hiếm thấy ha?), như con chó hoang lang thang trong thành phố, cô độc bất lực...

Đó là quãng đời rất khó quên, nhưng cũng chính lúc đó, khiến tính cách của tôi trở nên kiên cường.

Sau này tôi đọc thấy trong phim ảnh hoặc tạp chí lá cải, cô bé nữ sinh 16 tuổi ngay cả bạn trai cũng thay hơn vài anh, cuộc sống đời tư thối nát không chịu nổi, càng phát hiện mình rất ngu rất ngây thơ, chưa từng quen cảnh đời. Thế nhưng hiện tại, nhìn thấy đôi mắt tinh khiết không tỳ vết của Tuyết Thụy, tôi lại không sinh ra được suy nghĩ như vậy nữa.

Thế giới này hạng người nào cũng có, quơ đũa cả nắm, có lẽ không công bằng lắm nhỉ?

Hai chúng tôi đều không nói lời nào, tôi liền niệm kinh cho cô bé. Tiểu Đạo Lưu Manh ở tạm nhà tôi đã cầm MP4 tới cho tôi, tôi ghi âm xong, vốn đã đọc thuộc, nhưng lại vẫn thích cảm giác đọc, ôn lại kiến thức cũ mà biết được kiến thức mới. Người chú thích《 Trấn áp sơn loan 12 pháp môn 》 Lạc Thập Bát học pha tạp, kinh Phật cũng có, không được đầy đủ, cắt câu lấy nghĩa, cho nên trước đó tôi đọc, cũng là rập khuôn. Giờ phút này đọc, cô bé cảm thấy rất thú vị, không nói lời nào, mắt hơi vàng nhìn chằm chằm tôi, sáng lấp lánh.

Tôi niệm kinh văn, niệm nhanh cảm thấy quai hàm ngứa, vết cào trên mặt đã kết vảy, đang tróc ra.

Giống chú tôi, đều là má trái, tôi rất vinh hạnh gia nhập hàng ngũ mặt sẹo, trở thành một người đàn ông bề ngoài hung hãn.

********

Tình cảm cùng Tiểu Mỹ tiến triển rất nhanh, về mặt ý nghĩa nào đó mà nói, phải nói là nước chảy thành sông.

Số lần Tiểu Mỹ đến bệnh viện càng thêm thường xuyên, cũng may tháng 11 việc làm ăn của cửa hàng trang sức đã tiến vào mùa ít khách, A Căn cũng không nói thêm gì, chúng tôi cặp kè cũng do Tiểu Mỹ thông báo đến mọi người, rất nhiều người đến chúc phúc, lúc đầu cũng có ghen ghét. Tôi vẫn như cũ là một đứa bán tàn phế, nhưng tốt xấu gì cũng có thể tự lo liệu cuộc sống, đến phòng vệ sinh cũng không cần ai đỡ giúp tôi. Một mình ở phòng đơn, kỳ thật rất tốt, ít nhất tôi sẽ không lo Kim Tằm Cổ và Đóa Đóa bị lộ.

Hạnh phúc nhất trong khoảng thời gian này, phải nói là Đóa Đóa.

Con bé nhận được sự tưới nhuần của các vị sinh linh đi về cõi tiên trong bệnh viện, đã khỏe mạnh phát triển hẳn lên. Cái khác không nói, chính yếu hơn, cô bé có thể cầm lấy dao gọt hoa quả rồi. Dao gọt hoa quả nặng bao nhiêu, dù cái này không nặng bằng cây chổi, nhưng ý nghĩa lại khác biệt.

Trong 《Quốc ngữ - Việt ngữ 》đề cập "Binh giả, hung khí dã", vong hồn linh thể tám chín phần mười có thể mê hoặc tâm hồn ý chí con người, nhưng chưa chắc có thể cầm nắm được binh khí, vì sao, người là dương, quỷ là âm, loại người tâm chí kiên định không đổi, chưa bao giờ sợ hãi, sẽ không gặp quỷ vật, chỉ có kẻ trong lòng thấp thỏm bất an, thường bị mê hoặc. Quỷ sở hữu nhược điểm của nhân tính, kỳ thật sợ hãi tiêu vong thật sự hơn, bản năng sợ hãi binh đao, thường thường lực sĩ trên chiến trường xuống, kẻ ác từng giết người, đồ tể, sát khí trên người có thể đủ trấn trụ quỷ. Nhưng mà, chung quy có vài quỷ vật, có thể vượt qua nỗi sợ hãi bản năng, loại quỷ này, được gọi là mãnh quỷ, lệ quỷ hoặc là...quỷ linh.

Tôi rất vui mừng, bởi vì, công phu đấm lưng của Đóa Đóa rốt cuộc đã có sức lực, nặng nhẹ, gần như con người.

Thời gian lại thong thả trôi qua một tuần, tôi thật muốn dùng "thoi đưa ngày tháng" hoặc "ngựa chạy trên đồng" để hình dung cuộc sống nhàn nhã vô sự, con người nếu rảnh rỗi, tâm sẽ sinh nông nỗi, chung quy cảm thấy có chút chuyện kích thích bất ngờ xảy ra, song nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, sẽ vô cùng hoài niệm quãng đời bình tĩnh mà tốt đẹp đã qua.

Ngay khi tôi tưởng rằng mọi chuyện đã qua, cho rằng dấu tay máu chỉ là một trò đùa, cho rằng cuộc sống tựa như nước, chậm rãi xuôi về đông, một buổi tối nào đó, tôi nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, đầu kia điện thoại truyền đến giọng trầm thấp của người già: "Ngươi cho rằng mọi chuyện thật sự sẽ trôi qua như vậy sao?"

Khi nhận được điện thoại, tôi đang niệm đoạn trích "Kim cương tát đỏa tâm chú" cho Tuyết Thụy, "Sau này dẫu lúc mệnh gặp khó khăn, cũng tuyệt không tạo nhiều ác nghiệp, cầu bi nhãn của anh nhìn thấy ta chờ, bàn tay dịu dàng ban tặng giải thoát", đọc thông thuận trong lòng nhẹ nhỏm, đột nhiên một nước lạnh hắt xuống. Tôi lạnh giọng, nói quyển sách kia tôi đã tuân theo bà ngoại dặn dò, đốt thành tro bụi rồi. Nếu ông muốn phương pháp giải quyết Vượn Thi Hàng, tôi lập tức nói cho ông nghe, chỉ cầu ông đừng không được như ý thì dây dưa không bỏ nữa —— tôi vốn không phải người trong giới của các ông, vợ con hâm nóng giường, chỉ mong một đời dân thường phú quý.

Gã hừ tiếng cười lạnh, nói hiện tại khắp thế giới đều là cảnh sát đang tìm gã, gã có thể nào buông tha tôi?

Tôi không nói lời nào, chỉ sợ chọc giận tới gã, lại làm ra hành động nguy hiểm gì. Gã thấy tôi không nói lời nào, hắc hắc cười, tiếng cười kia thê lương, khiến người ta nghe mà tim lạnh nói không nên lời, gã nói hai câu, thì cúp điện thoại.

Câu đầu tiên là con khỉ của gã đã chết, là bị cảnh sát bắn chết.

Câu thứ hai là vợ tôi đang ở chỗ gã, bảo tôi suy nghĩ kỹ lại, 《 Trấn áp sơn loan 12 pháp môn 》đã hủy hay chưa?

Tôi nắm điện thoại di động, thân máy bị tôi nắm đến nát vụn.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,