Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 3 - Chương 3

Chương 3 - Đạo Sĩ Lưu Manh đến bắt quỷ

Ngây người chỉ hơn 10 giây, nỗi sợ hãi của chứng cuồng loạn qua đi, liền bình tĩnh lại một chút.

Thế giới lay động bắt đầu ổn định lại, anh Lưu này mới phát hiện đè phía trên mình không phải gã say hóa thân thành ác quỷ cương thi kia, mà là thủ hạ của mình bảo vệ béo Ngụy Mạt Mạt, thằng cha béo ụt ịt này có cái tên hơi con gái, ba bốn trăm cân thịt đè lên mình, quả thật không thể nhúc nhích.

Lúc này tai hình như đã khôi phục một ít thính lực, sau đó có giọng nói lo lắng truyền đến: "Anh Lưu, anh Lưu...Lão đại, lão đại anh làm sao vậy?"

Thế giới về lại quỹ tích bình thường, anh Lưu phát hiện mình vẫn như cũ đang ở trong đường tắt phía sau câu lạc bộ đêm, song con mèo đen kia, ma búp bê thậm chí gã say điên cuồng phun nội tạng cũng không thấy bóng dáng đâu nữa. Hắn hô: "Mạt Mạt, Mạt Mạt, con mẹ nó mày đừng đè nữa, kéo bố mày lên, tới cùng xảy ra chuyện gì?"

Một thủ hạ ghé đầu sang cẩn thận đánh giá hắn một hồi, hỏi: "Lão đại anh khỏe chứ?"

"Xảy ra chuyện gì?"

Tên béo lúc này mới gian nan nhích người ra, cẩn thận nâng anh Lưu dậy, thủ hạ kia nói cho anh Lưu, họ ném người xong quay lại, phát hiện anh Lưu không đi theo, sau đó bảo Tiểu Sơn Tử quay lại tìm, không ngờ nhìn thấy hắn một mình trong ngõ hẻm gào khàn giọng, điên cuồng gào thét, tiếng gào này như gọi hồn, sau đó vung mạnh đấm vào không khí, múa may lung tung. Tiểu Sơn Tử khó hiểu, gọi anh Lưu, anh Lưu làm sao vậy? Anh Lưu không để ý tới, điên cuồng như cũ.

Tiểu Sơn Tử đến kéo, không ngờ anh Lưu một quyền đấm Tiểu Sơn Tử ngã xuống đất.

Tiểu Sơn Tử tru lên dẫn tới mấy người bọn họ, chạy tới phát hiện anh Lưu cử chỉ điên rồ, mọi người liên thủ, cuối cùng dựa vào sức nặng của thằng béo Ngụy Mạt Mạt, rốt cuộc đè cho hắn tỉnh dậy.

Anh Lưu nhìn mấy tên thủ hạ xung quanh, mỗi người đều mang vết thương, thủ hạ đang nói chuyện này khóe miệng bầm dập, tên béo hừ hừ xoa bụng, mà Tiểu Sơn Tử thảm nhất, được một bảo vệ dìu, trong miệng mũi đều là máu. Hắn hỏi: "Lúc các cậu tới, không thấy thứ gì sao?" Mấy tên thủ hạ đều mờ mịt, lúc này anh Lưu đại khái đã biết mình gặp phải thứ đồ bẩn, hắn nghe nói nếu thấy mèo đen tất có tai họa, trong lòng dần sinh nguội lạnh, cũng không dám nói lung tung, sợ phá hỏng việc làm ăn của câu lạc bộ, vì vậy xin lỗi mấy tên thủ hạ, hứa hẹn một bữa cơm bồi tội, sau đó đưa Tiểu Sơn Tử đến bệnh viện khám.

Lúc hắn rời khỏi đường tắt vẫn không nhịn được quay đầu lại xem thử, trên mặt đất một đống hỗn độn, nhưng không có vết máu, nôn mửa cũng đã rất lâu rồi, gã say kia cũng không hề nhìn thấy nữa.

********

Kể lại chuyện này, anh Lưu rất lo lắng không yên, hắn miêu tả đi miêu tả lại cho tôi và Tiểu Đạo Lưu Manh dáng vẻ kinh dị của gã say lúc đó, phảng phất như xác sống trong seri phim "Resident Evil" vậy, mặt xanh, đã chết mấy tháng, nhãn cầu như muốn rớt ra ngoài, loại hình tượng này một mực quanh quẩn trong đầu hắn, còn có ma búp bê kia...

Hết thảy những việc này đều quá chân thật, thế nên quay về ngủ, cũng mơ tới mơ lui, lặp đi lặp lại! Đến mức hắn luôn đột ngột tỉnh giấc, trong tai sẽ luôn nghe thấy tiếng thét chói lói của phụ nữ, suốt ngày không có tinh thần, cũng làm cho hắn cả ngày làm việc mà tâm thần không yên.

Hắn từng đi lính, từng tiếp nhận thử thách tôi luyện của giai cấp vô sản, là một kẻ vô thần kiên định, song ngay buổi tối làm việc, lại không ngừng cân nhắc, có nên đến chùa Kim Thai nổi tiếng ở Giang Thành, xin một món đồ khai quang tránh tà ma để đeo không.

"Anh tin chúng tôi không?"

Hắn nói tin, thật sự tin, tiên sinh cậu là cao nhân, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy chuyện xảy ra trên người tôi hôm qua, quá thần kỳ, không thể không tin. Tôi nói anh tin cũng vô dụng, bạn của tôi ở đây hình như bị bắt chẹt, muốn miễn đơn, hay là phải tìm quản lý trị ban nói chuyện đây? Hắn nói không sao, mặc dù tôi chỉ là một trưởng ban bảo vệ, nhưng loại việc nhỏ này vẫn có thể làm. Nào nào nào, chúng ta đánh nhau xong mới thành bạn bè, có thể quen biết cao nhân như cậu, thật sự là phước đức ba đời. Hắn lại rót đầy rượu, sau đó kính tôi và Tiêu Khắc Minh, trước xin lỗi, sau khi xin lỗi Tiêu Khắc Minh xong, một ngụm uống ngay, mắt đỏ bừng, nói xin chỉ điểm mê lộ.

Tôi hỏi Tiêu Khắc Minh, Tiêu huynh anh thấy thế nào?

Anh ta nói cứ theo lão Lưu —— người này chính là con khỉ lựa gió phất cờ như thế đó, lúc này đã gọi lão Lưu rồi —— từ cách nói đến xem, cá nhân tôi cho rằng đã đụng phải tiểu quỷ rồi. Tiểu quỷ này có công hiệu mê hoặc người, nếu như bị đụng phải linh thể, chắc chắn sẽ khiến người đó sợ đến ngày đêm thấp thỏm bất an, ngủ không an giấc, cả ngày tinh thần uể oải. Nếu bình bắt quỷ của sư phụ bần đạo còn đây thì dễ giải rồi, cứ lấy ra bắt nó, chỉ tiếc...Lần trước lúc bần đạo làm phép ở quảng trường XX Đông Quản, bình bắt quỷ đó đã thất lạc, tìm không được nơi phát ra tiểu quỷ nữa, trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không dễ dàng như vậy nữa.

Anh Lưu nắm thật chặt tay của Tiểu Đạo Lưu Manh, nước mắt cũng rơi xuống rồi, nói xin đại sư nhất thiết phải giúp một tay trừ hại!

Tiểu Đạo Lưu Manh kênh kiệu, ra vẻ khó khăn, từ chối tới lui, tôi thấy anh ta như thế, đương nhiên là bắt đầu quen thói quen nết, cũng chỉ đành phối hợp, kẻ xướng người họa. Anh Lưu kia từ khi kể lại chuyện ngày hôm qua, trong lòng lại sợ hãi thêm vài phần, bị hai chúng tôi chèn ép, rốt cuộc thỏa hiệp, nói hóa đơn hôm nay đương nhiên phải miễn, hơn nữa, làm cho cậu thẻ vàng, tất cả tiêu phí giảm 10% —— đây là chiết khấu cao nhất có thể chi trong phạm vi chức quyền của hắn.

Tiểu Đạo Lưu Manh lắc đầu nói chi phí tối nay cũng không hoàn thành đâu.

Anh Lưu biết điều, nói đúng đúng, sau khi đạo trưởng làm phép xong, bắt hết quỷ, nhất định gọi hai em gái tây kia sang thảo luận văn hóa quốc gia cùng ngài tiếp. Tiểu Đạo Lưu Manh lúc này mới cảm thấy thỏa mãn gật đầu, nói được đó, lão Lưu anh trượng nghĩa như vậy, bần đạo cũng không phải loại tạp nham vô dụng, lần này ra tay, nhất định sẽ chộp được tiểu quỷ kia.

Anh ta nói xong, nháy mi trừng mắt với tôi, nói Lục Tả cậu muốn làm thế nào?

Tôi buồn bực, nói việc này lão Tiêu anh tìm vẫn hơn, bến cảng to như vậy, anh hết lần này tới lần khác mắt sắc, nhìn trúng chỗ tà môn như vậy, anh hiển nhiên biết phương pháp và cách thức bắt quỷ, huống hồ chỗ tốt đều cho anh, anh đương nhiên phải bỏ sức lớn nhất. Tiểu Đạo Lưu Manh ngượng ngùng Cười, nói bần đạo cũng chỉ thoáng hiểu một ít thuật xem khí, từ xa cảm giác có điều không đúng, liền vào đây, cậu cũng biết đó, một thân công lực của bần đạo đã bị phong tỏa hơn phân nửa (cái này thật đúng là chưa từng nghe anh ta nói —— chém gió?), bây giờ chỉ dựa vào linh hiệu của ngọc bổn mạng để chống đỡ...

Tôi thấy anh Lưu nhíu mày, nghĩ hai chúng tôi ở đây đùn đẩy nhau cũng vô dụng, vì vậy đứng lên, nói đến hiện trường xem thử nhé? Anh Lưu vội vàng đứng dậy, dẫn chúng tôi xuống lầu. Mở cửa phòng, mấy bảo vệ mặc âu phục đen vẫn còn ở đó, anh Lưu nói giải tán đi, họ đều tự quay về vị trí.

Tôi nhìn thử bóng lưng của gã béo kia, nghĩ đến anh Lưu nói gã tên Ngụy Mạt Mạt liền cảm thấy buồn cười, cái tên này thật giống gái mẹ. Tiểu Đạo Lưu Manh cũng nhìn thấu đạo lý, gọi tên béo ở lại khoan đi, cùng đến hiện trường.

Tôi, Tiểu Đạo Lưu Manh, anh Lưu và gã béo Ngụy Mạt Mạt, bốn người đi thang máy xuống tầng 1.

Có một điểm đáng phải nhắc tới, gã béo kia vừa vào thang máy, cả thang máy trũng mạnh xuống, khiến tôi khiếp vía, sợ hãi thật sự, vẻ mặt Tiểu Đạo Lưu Manh cũng mất tự nhiên, trái lại anh Lưu lúc này vẻ mặt bình tĩnh hơn, có lẽ đã quen rồi, tự nhiên không thèm để ý.

Ra cửa sau, đi tới hẻm nhỏ phía sau câu lạc bộ đêm, trời đang rét lạnh, gió vù vù thổi từ trong đường tắt ra, cho dù mặc áo khoác ngoài, cũng cảm giác có luồng gió lạnh rét thấu xương chui vào trong cổ. Chúng tôi đều rụt cổ, thở ra hơi lạnh dạo một vòng xung quanh, rét đến mũi đỏ ửng. Anh Lưu đi tới chỗ gã say kia nằm, ngồi xổm xuống, chỉ vào một bãi nôn đã khô, đây là chỗ tên kia nằm sấp, sau đó còn nói mấy cảnh tượng và phương vị trong câu chuyện. Tiểu Đạo Lưu Manh hít sâu một hơi, nói đúng như dự đoán, anh ta ngửi thấy yêu khí.

Tôi vừa ngửi, trong ngõ hẻm thôi thối, gió lạnh rót đến, vô cùng lạnh lẽo.

Cái gọi là yêu khí, là thứ tôm tép gì?

Tiểu Đạo Lưu Manh lục lọi túi càn khôn anh ta mang bên mình, lấy ra một lá bùa vàng, các loại đạo cụ như kiếm gỗ đào của anh ta vẫn nằm trong cốp xe ô tô của tôi, liền dùng ngón cái tay phải chặn ngón áp út và đốt cuối, làm thành hình kiếm, ngón giữa và ngón trỏ gắp lá bùa này, nói cho các người coi trộm chút bản lĩnh của bần đạo. Nói xong, anh ta phất tay chỉa một ngón lên trời, lá bùa không lửa tự cháy, quả thật thần kỳ, song gió to, giấy vàng lập tức cháy hơn một nửa rồi lụi tắt.

Anh ta cũng không xấu hổ, giẫm lên nhảy bước, miệng niệm lẩm bẩm, như trước là chú ngữ niệm khi bắt nữ quỷ tầng 5 khu nhà tôi. Anh Lưu kinh ngạc nhìn Tiểu Đạo Lưu Manh này hóa thần, gã béo vẻ mặt mờ mịt, còn tôi thì khoanh tay, nhìn Tiểu Đạo Lưu Manh như nổi điên nhảy nhảy nhảy bên trái, nhún nhún bên phải, giẫm bước múa may, một đường đem chư thiên thần linh, tinh quân trực ban các lộ mời hết ra.

Cái thứ mời thần nhập thân này, nói thật trong 12 pháp môn của tôi cũng có, phương pháp khác nhau, đại khái chính là mời được thần linh có pháp lực, có thần cách nhập thể, sau đó mượn pháp lực để đuổi yêu bắt quỷ, hoặc là lộ thần tích truyền đạo, cũng có người mời thân nhân hoặc tổ tiên đã chết, ký gửi, vạch trần chân tướng cùng mấy thứ khác...Thứ này phần lớn là cách thức bà đồng pháp sư quen dùng, có khi là diễn giống như thật, có cái đúng là thật —— cái này cần năng lực khảo nghiệm thi thuật mời thần.

Tôi trước đó từng kể về ảnh xạ thần quang, kỳ thật là một quần sáng trắng mù mịt, trên 12 pháp môn ghi lại, nếu mời thần thành công, tiến vào một loại ý thức khác, trên người kẻ mời thần sẽ có một quần sáng trắng mù mịt bao phủ, thế là đã thành công.

Nhưng mà, tôi chưa từng nhìn thấy trên người của Tiểu Đạo Lưu Manh.

Vì vậy, chẳng biết thật giả.

Mặt khác còn có một điểm, cái gọi lại mời thần, bình thường mời Thái Thượng Lão Quân, chư thiên thần phật các loại, cho dù có môn đạo pháp lực, cơ bản đều mời không được —— từ trước tới nay tôi cũng chưa từng nhìn thấy trường hợp nào thành công. Vì sao? Phỏng đoán cá nhân của tôi là những người quyền thế này quá bận rộn, không rảnh phản ứng đám lâu la này. Về phần tính khoa học, đây thật sự không thể biết được, có lẽ thật như vài người nói do từ trường năng lượng, không gian chấn động gì đó.

Giờ phút này, Tiểu Đạo Lưu Manh đã được ông cụ Thái Thượng Lão Quân nhà hắn bám vào người, đang kêu gọi đầu hàng với không khí.

Tôi kéo gã mập Ngụy Mạt Mạt đang mờ mịt ở bên cạnh, hắn gần 1m80, ba bốn trăm cân, xoay người lại nhìn tôi, tôi cảm giác trước mặt có một ngọn núi thịt đứng sừng sững. Tôi hỏi gã gần đây có từng đi đâu không, gã lắc đầu, nói không có, tôi mỗi ngày đều ở công ty một mình mà, không thì ở ký túc xá. Gã vừa nói, khẩu âm rất giống Tiểu Mỹ, tôi nghe thấy thân thiết, nói à, thật không có sao? Gã nở nụ cười, ngại ngùng vò đầu, nói có, buổi tối hôm anh Lưu mời ăn tiệc buffet, có đến tiệm ăn Liên Hoa bên kia đường.

Tôi nói anh mấy ngày nay, không, hai ngày nay có tiếp xúc với ai tương đối đặc biệt không?

Gã gãi đầu, suy nghĩ, dùng sức mà suy nghĩ, hồi lâu sau hắc hắc cười, nói đều là đồng bọn bình thường, không gặp ai hết nhỉ? À, đúng rồi, là hôm qua Mẫn Hương nhờ tôi mua cho cô ấy một ly Latte nóng ở Starbucks, tôi chạy đi mua giúp, kết quả...kết quả, hắc hắc....

Gã cười to, trên mặt gã béo này lộ ra một nụ cười hạnh phúc, vừa béo lại vừa mỡ, trong thị giác của tôi xem ra, là một chuyện khá kinh dị.

Sau 10 giây, gã rốt cuộc đã ức chế được vui mừng trong lòng, ngượng ngùng nói cô ấy kéo tôi khom lưng xuống, hôn tôi một cái —— gã chỉ vào sau cổ chồng chồng lớp lớp thịt béo của mình, nói. Tôi nhìn kỹ, phía trên quả nhiên có một vết son nho nhỏ, nhàn nhạt, hình đôi môi lớn mở rộng, liên tưởng đến miệng, không tính là đẹp, song gã béo Ngụy Mạt mạt quả thật cảm giác hạnh phúc lơ lửng tầng mây, khiến tôi có chút khó hiểu.

Nhìn kỹ, vết son môi này, màu đỏ nhạt, nhưng do đổ mồ hôi, có chút vặn vẹo, gã béo không tắm rửa, bốc mùi chua lòm.

Tôi cảm thấy dấu này dường như chính là nơi phát ra hắc khí trên cổ gã.

Tôi kéo tay anh Lưu, hỏi Mẫn Hương là ai?

Anh Lưu đầu tiên là thoáng sửng sốt, sau đó trả lời nói là hoa khôi triển vọng nhất của má mì chỗ bọn họ, bề tôi cúi mình dưới váy không đếm xuể, trong khắp đám phú thương quyền quý, rất nhiều người muốn nhét cô ta vào hậu viện nhà mình chậm rãi nhấm nháp, nhưng cô ấy không chịu, kiêu ngạo lắm. Hắn lại hỏi sao vậy, sao đột nhiên hỏi thế? Tôi nói Mẫn Hương này bao nhiêu tuổi?

Hắn suy nghĩ một chút, chần chừ trong chốc lát, nói, khoảng 20...30? A, Mạt Mạt, Mẫn Hương mấy tuổi?

Gã béo hắc hắc cười, nói 18.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,